Beta by Tô
______________________________
Từ sau khi các vũ trụ bắt đầu hợp nhất, mấy vị nam chính Kỷ Ninh gặp đều là người còn sống sờ sờ, cho dù trong số đó có phi nhân loại, còn có nam chính Viễn Tưởng Phương Tây xuất hiện dưới dạng nhân vật trò chơi, nhưng ít ra bọn họ đều là hình ảnh sống động, không giống như Tần Như Vọng thế này, đã chết hai ngàn năm.
Hắn vậy mà không còn sống nữa…
Lúc đầu nghe mấy lời đàm tiếu của các thiếu niên, Kỷ Ninh thực sự không thể chấp nhận được. Dù biết rằng Tần Như Vọng là nhân vật chính trong tiểu thuyết Cổ đại Cung đình, dù là hoàng đế tôn quý cũng không thoát khỏi được vòng tuần hoàn của sinh lão bệnh tử. Nhưng khi cậu bất ngờ nghe được tin này, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã và hụt hẫng.
Ở thế giới đó, cậu đã sống cùng Tần Như Vọng suốt mười năm…. Đứa trẻ này cũng do một tay cậu trông nom mà lớn lên.
Kỷ Ninh là một người tương đối lý trí, vì đã trải qua vô số thế giới nên cậu hiểu rất rõ một người qua đường như cậu không nên dành quá nhiều tình cảm vào đó. Nhưng cảm xúc con người lại không thể bị lý trí khống chế hoàn toàn, lâu dài tình cảm trong lòng cậu cũng sẽ lung lay, bởi vì Tần Như Vọng là một nhân vật chính mà cậu tương đối thích.
Tuy thật ra cậu vẫn luôn coi Tần Như Vọng như một nửa đứa con trai của mình— Cái này cũng hết cách, dù sao lần đầu tiên cậu gặp Tần Như Vọng, lúc đó hắn chỉ vừa tròn sáu tuổi.
Sau khi thế giới bắt đầu hợp nhất, Kỷ Ninh cũng không phải chưa từng đoán các nhân vật khác sẽ xuất hiện theo cách nào. Nhưng cậu không ngờ được thế giới của Tần Như Vọng lại hợp nhất với Ứng Thiên Thu bên này, hơn nữa còn không cùng một tuyến thời gian, thời đại cách xa nhau tận hai ngàn năm.
Kỷ Ninh vốn đang cảm thấy khổ sở, mà giờ còn nghe các thiếu niên kia nói muốn đi đào mộ, muốn trộm thi thể của Tần Như Vọng để luyện thi thì lập tức chọc giận cậu, rất muốn ụp đầu mấy thằng ranh này vào trong đất mẹ để cho bọn nó tự đào bản thân ra.
Nhất định phải ngăn bọn chúng lại!
Kỷ Ninh nằm sấp trên đầu vai thiếu nữ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, cái đuôi phía sau bất giác lắc qua lắc lại làm lộ sự nóng nảy trong lòng cậu.
Tiếp tục đi theo một lúc, các thiếu niên tiến sâu vào một ngọn núi bên ngoài Thiên Đô thành, bước chân rõ ràng đã chậm lại, bắt đầu quan sát và cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Thiếu niên luyện thi Tiếu gia lấy ra một pháp bảo, để khối ngân bài ban nãy lên trên, truyền một tia huyền khí vào rồi khoa tay múa chân xung quanh giống như đang thăm dò phương hướng. Rõ ràng là lăng tẩm của Tần Như Vọng ở trong nơi thâm sơn này.
“Sắp đến rồi…”
Thiếu nữ thấy họ bày ra tư thế đề phòng cũng hạ thấp giọng xuống, thu lại huyền khí dùng để nghe lén của mình, đề phòng bọn họ sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó để phát hiện huyền khí.
Nàng sờ đầu thú nhỏ, đột nhiên túm lấy lông sau gáy của cậu lên, vỗ vào bên hông gọi ra một chiếc túi ngự thú, thẳng tay nhét thú nhỏ vào bên trong.
“Tỷ tỷ chuẩn bị phải làm chuyện tốt, không thể bị bọn họ phát hiện được, cho nên đành phải để tiểu tử ngươi chịu thiệt thòi một lúc vậy.”
Thiếu nữ khẽ vu.ốt ve túi ngự thú, thấp giọng lẩm bẩm, truyền giọng nói vào bên trong: “Đợi tỷ tỷ làm xong sẽ lập tức thả ngươi ra nha, ngươi phải ngoan ngoãn đó.”
Không được, sao lại nhốt cậu vào lúc này!
Kỷ Ninh bất ngờ không kịp đề phòng đã bị ném vào trong túi ngự thú tối đen, gấp đến độ không ngừng dùng móng vuốt cào tường túi bóng loáng, nhưng trong túi có tác dụng thôi miên nên không bao lâu sau Kỷ Ninh liền cảm thấy buồn ngủ nhắm mắt lại rơi vào giấc ngủ say, thân thể cũng trượt dần xuống.
☼☼☼
Kỷ Ninh mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là ánh đèn mờ ảo dịu êm cùng với trần nhà màu trắng.
Thiết bị điện tử bên cạnh phát ra âm thanh hoạt động rất nhỏ. Đầu óc Kỷ Ninh nhất thời trống rỗng, phát hiện bây giờ mình đang nằm trên một cái giường, nội thất và dụng cụ y tế bố trí xung quanh mang lại cảm giác rất ấm áp, chắc hẳn cậu đang ở trong phòng bệnh.
“Xin chào ngài Kỷ.”
Một con robot sinh học mặc trang phục y tá từ góc tường đi tới, nó đến gần Kỷ Ninh đưa tay đặt lên cổ tay cậu. Từng kết quả kiểm tra nhanh chóng lướt qua trong mắt nó, sau khi xác nhận tình trạng cơ bản của Kỷ Ninh đã ổn định, nó mở hệ thống tin nhắn thông báo cho bác sĩ và y tá khác đến xem xét kỹ lưỡng hơn.
Cậu trở lại thế giới của Cố Sâm rồi à…
Kỷ Ninh đánh giá xung quanh, biết mình đã rời khỏi thế giới của Ứng Thiên Thu, nhưng cậu không dám xác định đây có phải là thế giới của Cố Sâm hay không. Chứ không cậu vốn phải ở biệt thự, sao giờ lại chạy đến bệnh viện rồi?
Cậu hơi ngồi dậy nhưng lập tức cảm thấy có cơn chóng mặt nhẹ. Lúc này cậu phát hiện Herinos lại thay đổi ký ức của mình lần nữa, điều này khiến cậu chắc chắn được mình không phải xuyên đến thế giới mới.
Sắp xếp lại trí nhớ, Kỷ Ninh đã hiểu rõ nguyên nhân mình lại xuất hiện ở đây— Mặc dù cậu không bị thương nặng nhưng trận chiến giữa Herinos và Hoắc Vô Linh đã ảnh hưởng đến cậu, ngay đến cả biệt thự cũng bị sập đổ, mà lúc đó còn trùng hợp xảy ra trận động đất, nên người bị hôn mê là cậu được đưa đến bệnh viện.
Tất nhiên đây đều là do cậu suy đoán. Trong ký ức giả, Herinos lại xóa sổ sự xuất hiện của Hoắc Vô Linh, Herinos thông báo với cậu trong nhà có việc gấp nên đã vội vàng rời đi, vài ngày nữa mới quay lại với Kỷ Ninh.
Mà không lâu sau khi Herinos rời đi thì có xảy ra động đất khiến biệt thự sụp đổ, Kỷ Ninh do trốn kịp vào hầm cứu hộ nên bình an vô sự. Thẳng đến khi mọi người chạy đến đào cậu ra từ đống đổ nát rồi đưa cậu tới bệnh viện.
Nói tóm lại là bây giờ Herinos không còn ở bên cạnh cậu, và Hoắc Vô Linh cũng không còn tiếp tục truy đuổi cậu nữa, cả hai đều biến mất một cách bí ẩn.
Kỷ Ninh chỉ biết trước khi mình ngất xỉu hai người bọn họ vẫn đang đánh nhau, sau khi tỉnh lại thì cả hai người đều bốc hơi. Cậu đoán có thể kết quả lần này là hai người ngang tay, hơn nữa còn bị thương, cho nên không thể không rời đi nghỉ ngơi một thời gian.
Nếu Herinos trước khi đi vẫn có thời gian để thay đổi trí nhớ của cậu, hơn nữa cậu vẫn còn cảm nhận được Huyết khế trong người cậu, điều đó nói lên Herinos không xảy ra chuyện nghiêm trọng gì.
Xác nhận được điều này Kỷ Ninh lập tức yên tâm. Cho dù thế nào thì cậu cũng không muốn Herinos xảy ra chuyện gì.
Còn về phần Hoắc Vô Linh, Kỷ Ninh không phải muốn hắn xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu Hoắc Vô Linh hoàn toàn khỏe mạnh thì người không khoẻ lại là cậu. Cho nên cậu thấy cứ như bây giờ là tốt nhất.
Một lát sau, các bác sĩ của bệnh viện đến phòng bệnh tiến hành kiểm tra lại cho Kỷ Ninh. Dù đã xác nhận cậu không có vấn đề gì nhưng vì để chắc chắn, cậu vẫn phải ở lại viện thêm một đêm để quan sát.
Sau khi Huyết khế trong người ổn định lại, Kỷ Ninh tự cho tình trạng của mình đã không còn vấn đề gì thì trong lòng nhớ đến chuyện mộ Tần Như Vọng sắp bị đào lên. Cậu lập tức liên lạc với Tương Lai, muốn nó nhanh chóng đưa linh hồn mình đến thế giới của Ứng Thiên Thu.
[Không được, linh hồn của cậu vẫn còn ở trạng thái suy yếu, không thể lập tức tiến hành xuyên qua.]
Tương Lai nói tiếp: [Ít nhất phải nghỉ ngơi hai ngày thì tôi mới có thể mang cậu đến thế giới khác.]
“Hai ngày thì phần mộ của Tần Như Vọng đã bị đào lên phơi thây rồi.” Kỷ Ninh lắc đầu: “Ta muốn đi ngay bây giờ.”
[Điều này sẽ không xảy ra.] Tương Lai nói: [Tốc độ dòng chảy thời gian của hai thế giới khác nhau, khi cậu đang ở thế giới này thì thời gian của thế giới khác sẽ rơi vào trạng thái nửa đóng băng, tốc độ dòng chảy sẽ chậm lại. Cậu ở thế giới này nghỉ ngơi hai ngày thì thời gian ở thế giới kia chỉ mới trải qua mấy tiếng.]
Kỷ Ninh nhớ lại một chút thì thấy đúng là thế thật. Lúc trước cậu ở thế giới Huyền Huyễn mấy ngày mà ở thế giới này chỉ là hôn mê có một ngày.
Về phần cậu không hỏi nguyên lý bên trong, vì bởi cậu đoán Tương Lai cũng không rõ lắm.
Nếu Tương Lai không cho phép linh hồn cậu xuyên qua thì bản thân Kỷ Ninh cũng hết cách, đành phải hỏi thăm về chuyện Hệ Thống điều tra đến đâu rồi, chẳng qua kết quả nhận được vẫn là đang điều tra, đơn xin giải phong ấn của Kỷ Ninh vẫn bị bác bỏ.
Sau khi cắt đứt liên lạc với Tương Lai, Kỷ Ninh ngủ cả một buổi chiều. Đến buổi tối, gia đình và người đại diện của cậu đều tới thăm hỏi, trò chuyện với cậu về tình hình gần đây.
Trong thế giới này, Kỷ Ninh ngoại trừ là diễn viên mới nổi thì cậu còn là thái tử gia của công ty giải trí hàng đầu, cha là chủ tịch công ty, còn có một chị gái và một em trai.
Mặc dù là một gia đình giàu có quyền thế nhưng quan hệ trong nhà lại rất hoà thuận. Gia đình đều rất ủng hộ sự nghiệp diễn xuất của Kỷ Ninh, vừa không lục đục tranh đoạt tài sản với nhau, cũng không ép buộc Kỷ Ninh về thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, chỉ cần cậu vui vẻ là được.
Để ủng hộ Kỷ Ninh, cha của cậu dùng các mối quan hệ để ký một thỏa thuận đặc biệt với Quang não, bất cứ tin tức liên quan tới Kỷ Ninh thì sẽ được Trung ương Quang não tự động sàng lọc, bởi vậy trên mạng hầu như không có xuất hiện tin tức xấu của Kỷ Ninh.
Lần này cũng vậy, sau khi Quang não đặc biệt ngăn chặn lại, thông tin về biệt thự của Kỷ Ninh bị sập đều đã chặn lại không đưa ra bên ngoài. Cho nên bên ngoài không hề biết chuyện Kỷ Ninh nằm viện, nếu không fan của Kỷ Ninh đã sớm phát điên lên.
Đối với chuyện này Kỷ Ninh cảm thấy rất hài lòng, dù sao thì nhiệm vụ chính của cậu là theo đuổi Cố Sâm, ngoại trừ việc này ra thì cậu không muốn thu hút bất kỳ sự chú ý bất ngờ nào.
Gần hết giờ thăm hỏi, mọi người mới chịu rời khỏi phòng bệnh để Kỷ Ninh nghỉ ngơi. Chẳng qua đã ngủ nguyên cả buổi chiều nên giờ Kỷ Ninh chẳng còn thấy buồn ngủ, cậu bèn mở thiết bị kết nối lên.
Sau khi mở thiết bị kết nối lên, Kỷ Ninh thấy có vài tin nhắn chưa đọc, trong đó có tin nhắn của Cố Sâm. Lúc trước bọn họ đang thảo luận một vài vấn đề về phim ảnh, nhưng không thấy Kỷ Ninh không trả lời nên Cố Sâm hơi lo lắng.
[Nhập viện, nên không kịp trả lời tin nhắn.]
Kỷ Ninh nhắn một câu như vậy, Cố Sâm bên kia lập tức trả lời lại ngay: [Tiền bối nhập viện à? Bị ốm sao, có nghiêm trọng không?]
Kỷ Ninh trả lời: [Không sao, ngày mai là có thể xuất viện.]
[Anh không sao thật chứ? Tôi thấy hơi lo lắng, tôi muốn mở cuộc gọi ba chiều để nhìn tiền bối một chút, không biết bây giờ tiền bối có tiện không ạ?]
Cuộc gọi ba chiều cũng giống như gọi video, chỉ có điều là hiệu quả xuất hiện là hình ảnh ba chiều, có thể phản ánh lại bộ dáng của đối phương bây giờ, cũng giống như mặt đối mặt trò chuyện với nhau.
Cố Sâm chủ động như thế tất nhiên Kỷ Ninh sẽ không từ chối. Vì thế cậu dựa theo tính cách lạnh lùng được thiết lập im lặng một lát, xác nhận vẻ ngoài hiện tại của mình không có vấn đề gì thì mới đồng ý với yêu cầu của Cố Sâm.
Sau khi thiết bị kết nối kêu “bíp” một cái, trong phòng Kỷ Ninh nhanh chóng hiện lên hình ảnh ba chiều của Cố Sâm.
Lúc này đã là buổi tối, Cố Sâm mặc một bộ đồ ngủ sẫm màu ngồi trên giường, tóc hơi ướt, tóc đen mềm mại rũ xuống khiến cho gương mặt của hắn càng thêm tuấn tú.
Trong tay hắn cầm một tập tư liệu dày, tay còn lại cầm bút, nhìn qua có vẻ như đang ôn lại bài vở diễn xuất. Sau khi nhìn thấy hình chiếu của Kỷ Ninh, đuôi mắt của hắn lập tức cong lên, lộ ra ý cười dịu dàng, mở miệng nói: “Anh, chào buổi tối.”
“Ừm.”
Kỷ Ninh lạnh nhạt gật đầu, cũng không nói nhiều. Cố Sâm hỏi cái gì thì cậu trả lời cái đó, giải thích đơn giản nguyên nhân mình nằm viện.
Ở đầu bên kia thiết bị kết nối, Cố Sâm ở trong nhà mình, thông qua hình chiếu ba chiều nhìn Kỷ Ninh trên giường bệnh. Tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng thực tế tâm tình của hắn lại không tốt như vậy, bởi vì hắn đau lòng Kỷ Ninh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù ngày mai sẽ xuất viện nhưng nhìn sắc mặt cậu bây giờ vẫn còn tái nhợt.
Có lẽ là do ánh đèn mờ ảo, hoặc có thể do mệt mỏi vì đang bị ốm nên sắc mặt Kỷ Ninh ít đi mấy phần lạnh lùng, trở nên mềm mại xinh đẹp hơn. Thân thể mảnh khảnh trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, cần cổ và cổ tay lộ ra bên ngoài nhìn cực kỳ gầy gò. Vào trong mắt Cố Sâm thì thêm mấy phần làm người ta thương tiếc.
Trái tim như bị thứ gì đó chạm vào, mùi vị chua xót lại ngọt ngào tràn ra. Cố Sâm biết có lẽ bây giờ Kỷ Ninh cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng hắn lại không muốn chấm dứt cuộc gọi của bọn họ đơn giản như vậy, do dự một lát hắn vẫn mở miệng cười bảo:
“Anh có thấy chán không, có muốn chơi trò chơi với tôi không?”
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ý bảo hắn nói tiếp, Cố Sâm giơ tài liệu trong tay lên, cười bảo: “Tôi đang nghiên cứu tác phẩm của Cố ảnh đế.”
Thực ra thì hắn đang nói dối, đương nhiên hắn không rảnh đi nghiên cứu bản thân mình, mà đang nghiên cứu những diễn viên nổi tiếng hiện nay, muốn diễn xuất của mình phù hợp với thời đại này hơn. Chỉ là… Nếu Kỷ Ninh từng thích hắn của trước đây thì hắn sẽ không ngại lợi dụng lợi thế của bản thân một chút.
Hắn tiếp tục nói: “Trong tác phẩm của Cố ảnh đế có rất nhiều câu thoại kinh điển, nếu tiền bối là fan của anh ấy thì hẳn cũng nhớ một ít. Chúng ta ra đề cho nhau, so xem ai có thể đáp lại lời thoại hoàn chỉnh nhất. Trò chơi chính là như vậy, tiền bối có hứng thú không?”
Thế thì ai có thể đáp trả trôi chảy qua bản thân anh hả, Cố ảnh đế?
Nghe Cố Sâm nói, Kỷ Ninh chẳng nói gì, may mà cậu có ưu thế là thông qua Tương Lai trong ý thức để tìm kiếm những câu thoại có liên quan, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh nên chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ.
“Trước mắt tôi chỉ có bóng tối.” Kỷ Ninh trực tiếp nói ra một câu.
Cố Sâm sững sờ, sau đó nhanh chóng tiếp lời: “Nhưng tôi tin đó là hình ảnh phản chiếu của ánh sáng, bóng tối phía trước con đường càng dày đặc thì ánh sáng trong tương lai càng rực rỡ.”
Hắn dừng một chút, lại nói, “Như vậy đó tiền bối, đến em. Anh ấy sẽ không chết trong thầm lặng——”
“Máu khô của anh ấy hóa thành sông lớn chảy xiết, thân thể thối rữa của anh ấy trở thành một mảnh đất màu mỡ trù phú. Sự huy hoàng của anh tồn tại vĩnh viễn, duy chỉ ước nguyện tôi và bạn ở bên anh ấy…”
Ỷ vào mấy ngày nay xem qua bộ phim Cố Sâm đóng kiếp trước, cùng với việc gian lận với Tương Lai, mỗi câu thoại Kỷ Ninh trả lời đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng câu hỏi bọn họ đề ra cho nhau ngày càng trở nên xảo quyệt, thậm chí về sau bọn họ còn yêu cầu lồng thêm cả cảm xúc trong phim vào.
“Thời gian không còn sớm nữa, tiền bối nên nghỉ ngơi thôi, chúng ta chơi một lần cuối cùng nhé.”
Cố Sâm biết với tính cách của Kỷ Ninh nhất định sẽ không chủ động bảo kết thúc, nhưng hắn vẫn lo lắng cho thân thể Kỷ Ninh nên không thể để cậu nói chuyện quá muộn.
Vậy là đủ rồi, hắn đã biết Kỷ Ninh thích hắn bao nhiêu rồi.
Nếu không cực kỳ yêu thích một diễn viên thì sao có thể nói ra được từng câu thoại một của hắn chứ.
Một cảm giác ngọt ngào xen lẫn vui sướng lặng lẽ bao phủ trái tim. Không biết vì sao, Cố Sâm bỗng nhiên nhớ lại tiệc hơ khô thẻ tre* lần trước. Kỷ Ninh cầm ly rượu trong suốt, ngón tay cùng lông mi được tầng ánh sáng mờ ảo phủ lên, khuôn mặt hơi cúi xuống, mờ mờ ảo ảo giống như một giây sau sẽ biến mất khỏi thế giới này vậy.
*Hơ khô thẻ tre – 杀青 (sát thanh): Chỉ việc hoàn thành một tác phẩm. Ngày xưa không có giấy phải viết lên thẻ tre, sau khi viết xong phải hơ cho khô mực. Ở đây có nghĩa là đã quay xong phim.
Khi đó hắn từng tự hỏi lòng mình, rốt cuộc mình muốn cái gì, hiện tại hắn vẫn không biết được đáp án đó, nhưng ít nhất ngay tại giờ phút này, hắn biết hắn muốn nắm lấy tay của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh tựa vào giường bệnh, đang chờ Cố Sâm nói ra lời thoại tiếp theo, nhưng lại thấy Cố Sâm đứng lên, đi tới trước giường bệnh của mình. Hắn hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của cậu.
Đây chẳng qua chỉ là hình chiếu của Cố Sâm, hình chiếu của thiết bị kết nối không cao cấp như mô phỏng quay phim nên sẽ không có bất kỳ cảm giác chân thật nào cả, nhưng nó vẫn khiến Kỷ Ninh cảm thấy như thể Cố Sâm đang thật sự đứng trước mặt mình vậy.
Cố Sâm cúi đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt mềm như nước, dịu dàng đến mức làm người ta chìm đắm vào. Hắn đến gần bên tai cậu, nhỏ giọng thầm thì:
“Thời gian chạy trôi, càng ngày anh sẽ càng yêu em hơn.”
Câu này là…
Kỷ Ninh ngẩn ra, phát hiện mình không hề có ấn tượng gì với những lời này, cậu hỏi Tương Lai, nhưng Tương Lai cũng không tìm được bất cứ tin tức liên quan gì trong dữ liệu.
“Mấy bộ phim anh ấy quay có lời thoại như vậy à?” Kỷ Ninh hỏi, cậu rất hoài nghi đây là do Cố Sâm muốn thắng mình mà cố ý tạo ra lời thoại.
“Anh có thể tìm trên mạng, chắc là sẽ có.”
Cố Sâm đứng dậy, cười cười với Kỷ Ninh, sau khi chúc ngủ ngon với cậu liền kết thúc cuộc gọi.
Kỷ Ninh tất nhiên không cam lòng mình thua vô lý như vậy được, vì thế cậu điên cuồng tìm kiếm trên mạng Quang học. Cuối cùng cũng thấy nguồn gốc của câu thoại này trong hồ sơ dữ liệu của một công ty quảng cáo.
“Thời gian chạy trôi, càng ngày anh sẽ càng yêu em hơn, cũng mong em…. Hãy sớm ngày thích anh nhé.”
Đây là câu thoại trong kịch bản mà Cố Sâm từng quay quảng cáo khi còn là ảnh đế, hơn nữa kịch bản này về sau bị bỏ không dùng nữa, nên ngoại trừ hắn tự nói ra thì gần như không ai biết câu thoại này.
Ha.m muốn thắng thua của Cố Sâm mạnh như vậy à? Sớm biết thế thì cậu chịu thua hắn luôn cho rồi…
Kỷ Ninh chống cằm ngồi trên giường bệnh, lộ ra vẻ mặt suy ngẫm sâu xa.
“Bíp–”
Đột nhiên thiết bị kết nối của cậu khẽ vang lên một tiếng, rồi tự động mở ra một hình chiếu ba chiều. Một thiếu niên tóc vàng, khuôn mặt xuất chúng cầm kiếm hành lễ. Sau đó một dòng ký tự thể chữ hoa phức tạp xuất hiện giữa không trung -《 Kỷ Nguyên Thiên Đường Hắc Ám 》.
「Chương mới đã được mở khóa, hoan nghênh bạn đến trải nghiệm phiên bản chính thức của《 Kỷ Nguyên Thiên Đường Hắc Ám 》, xin vui lòng chọn quá trình.」
「Tiếp tục trò chơi.」
「Bắt đầu trò chơi mới.」
Hai lựa chọn hiện ra trước mắt Kỷ Ninh làm cậu đau đầu không thôi.
Cậu không hề muốn chơi cái trò chơi có nội dung giống y đúc thế giới Viễn Tưởng Phương Tây này chút nào, nhưng rõ ràng là cậu không có quyền từ chối, nếu cậu không chọn thì trò chơi này sẽ tự chọn cho cậu.
Nhưng giờ Herinos không ở đây, cậu có thể bình an vô sự chơi tiếp không…
Trò chơi đã bắt đầu đếm ngược, Kỷ Ninh thở một hơi dài, nghĩ bụng sao lại mệt thế không biết, ngay cả nằm viện rồi cũng không được nghỉ ngơi nữa, tuỳ tiện bấm vào “Tiếp tục trò chơi”.
「Bạn đã lựa chọn “Tiếp tục Trò chơi.”」
“Xoạt–”
Ánh sáng của hình chiếu ba chiều bỗng nhiên trải rộng khắp nơi lao về phía Kỷ Ninh, ánh sáng quá chói mắt khiếp cậu phải nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã phát hiện mình không còn trong phòng bệnh mà là ở trong một căn nhà trệt bằng đá.
「Chào mừng bạn chính thức bước vào《 Kỷ Nguyên Thiên Đường Hắc Ám 》, chúng tôi sẽ mang đến cho bạn những trải nghiệm chân thực nhất.」
「Hiện tại bạn chính là pháp sư Vong linh “Dạ Linh”, bạn đang ở chỗ này chờ đệ tử tương lai của mình, kỵ sĩ đến từ Thần điện Ánh Sáng, Leigh Sengues.」