• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Vân Uyên muốn cắt đứt nhân quả của cậu với các nam chính khác?

Nghe được yêu cầu của Vân Uyên, Kỷ Ninh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, lúc trước cậu ở thế giới tu chân không phải ngắn, mặc dù còn chưa đạt đến cảnh giới cắt đứt nhân quả trần thế nhưng cũng đã từng nghe qua, nên hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại thế giới tu chân, càng tu luyện đến giai đoạn sau, cảnh giới sẽ càng khó lên cao. Sau khi đến Hóa Thần kỳ, một số tu sĩ sẽ lựa chọn dùng một vài thủ đoạn để cắt đứt nhân quả với kẻ khác, khiến bản thân không còn vướng bận, từ đó làm cho đạo tâm thanh thuần hơn, càng dễ dàng nâng cao tu hành.

Sau khi cắt đứt nhân quả, nếu không dùng phương pháp đặc biệt thì sau này gần như không bao giờ gặp lại nhau, dù hai người cách nhau gần trong gang tấc thì cũng sẽ có đủ loại nguyên nhân khiến song phương bỏ lỡ lẫn nhau và chẳng có bất cứ cuộc gặp gỡ nào.

Để chấm dứt nhân quả cơ bản có hai phương pháp: Một là suy đoán ra sợi dây nhân quả rồi cưỡng ép cắt đứt, nhưng cách này rất dễ xảy ra phản phệ khiến cả hai bên đều bị hậu quả xấu quấn thân, nhẹ thì tổn hại vận mệnh, nặng thì bỏ mình; hai là thỏa mãn tâm nguyện của đối phương, tiêu trừ duyên phận giữa đôi bên, để nhân quả thuận theo tự nhiên biến mất.

Cách thứ hai lại chia thành hai đường, cái gọi là thỏa mãn tâm nguyện, nó có thể thỏa mãn trực tiếp tâm nguyện đó, hoặc cũng có thể là trả lại một cái giá tương đương với tâm nguyện của đối phương.

Kỷ Ninh có phần hơi chần chờ, cậu không biết nếu cắt đứt nhân quả sẽ mang đến hậu quả gì. Nếu là không thể gặp lại các nam chính kia, thì có khi nào sẽ có nguy cơ không còn cách nào khôi phục lại vũ trụ hay không.

Hơn nữa nếu như là không thể gặp lại những người đó…

Cậu chợt xuất hiện tâm tư khó nói trong lòng, thật ra lúc trước mỗi lần rời khỏi một thế giới, ít nhiều gì cậu vẫn cảm thấy buồn, nhưng cậu biết sau này mình sẽ không gặp lại họ nữa, thế nên cậu luôn cẩn thận từng li từng tí kìm nén tình cảm của mình, mà bây giờ lại muốn cậu phải trải qua thêm một lần nữa…..

Nhưng bất luận tâm tình của cậu là gì thì đều liên quan đến nguy hiểm tiềm tàng của các thế giới, vậy nên cậu không thể đồng ý với yêu cầu của Vân Uyên, đang muốn từ chối Vân Uyên thì hệ thống “Tương Lai” chợt kết nối ý thức của cậu.

[ Kỷ Ninh.]

Giọng nói lạnh lẽo của Tương lai vang lên trong đầu cậu.

[Bên trên đã trả lời cho việc dung hợp rồi, bọn họ đã tìm ra cách khôi phục trật tự của các thế giới.]

“Ngươi nói là… Đã có biện pháp giải quyết rồi?”

Kỷ Ninh sửng sốt một chút, bởi vì cậu đã gần như quên mất sự tồn tại của Vận Doanh Thương.

Hiệu suất làm việc của những người này vẫn chậm chạp như vậy. Kỷ Ninh chửi thầm. Cậu còn nhớ rõ trước đây Vận Doanh Thương dự đoán chỉ trong một tuần là có thể tìm ra cách giải quyết, nhưng không biết hôm nay đã qua mấy cái cuối tuần bọn họ mới có biện pháp.

Nhưng có hy vọng có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu Kỷ Ninh vẫn rất vui mừng, bởi vì nếu các vũ trụ cứ mãi ở trạng thái đang dung hợp thì cậu không thể tiếp tục công lược Cố Sâm, thậm chí nếu nửa năm sau dung hợp vẫn chưa được xử lý xong thì cậu vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi thế giới này, đây là việc không thể chấp nhận được.

“Là cách gì? Có cần ta làm gì không?”

Kỷ Ninh hỏi. Cho dù cậu chửi Vận Doanh Thương thế nào nhưng đối với tình hình hiện tại sức một mình cậu quả thực không thể nào giải quyết được, cuối cùng vẫn phải dựa vào bọn Vận Doanh.

[Quả thật cần cậu phối hợp.]

Tương Lai nói: [Dựa theo kết quả kiểm tra của bọn họ, những người xuyên không như cậu đều xảy ra hiện trạng hỗn loạn khác nhau ở các thế giới, nguyên nhân chủ yếu là sau khi họ tham gia vào tuyến thế giới thì có sự sai lệch quá lớn so với tuyến thế giới ban đầu, khiến cho các nhân vật chính của nguyên tác xuất hiện những thay đổi lớn.]

[Thế giới và các nhân vật  hỗn loạn khiến vũ trụ xuất hiện những lỗ hổng, dẫn đến suy thoái làm cho vũ trụ trở nên vặn vẹo và sụp đổ. Mà người xuyên không lại trải qua ranh giới mơ hồ giữa các vũ trụ, các vũ trụ hấp thụ lẫn nhau nên mới xuất hiện hiện tượng dung hợp.]

[Bên trên sẽ phụ trách việc tách các vũ trụ ra, còn các cậu cần phải bù đắp vào lỗ hổng này.]

“Ta phải làm sao để bù đắp vào lỗ hổng?”

[Nòng cốt của tuyến thời gian đương nhiên là nhân vật chính, vậy nên muốn bù đắp vào lỗ hổng thì phải hoàn thành tâm nguyện của từng nhân vật chính.] Tương Lai trả lời.

Thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ? Kỷ Ninh không khỏi ngẩn người, bởi vì việc này thật sự quá trùng hợp, cách bù đắp lỗ hổng cũng chính là một trong hai cách cắt đứt nhân quả, hai cách này vừa lúc chồng lên nhau.

Nhưng cắt đứt nhân quả liệu có ảnh hưởng gì đến việc khôi phục lại các vũ trụ không?

Cậu thầm nói rõ nỗi lo của mình cho Tương lai nghe, Tương Lai liền trả lời: [Không có ảnh hưởng, hiện tượng dung hợp vũ trụ sẽ không xảy ra thay đổi, chỉ khi nào tâm nguyện của nhân vật chính được thực hiện thì các vũ trụ mới có thể dần dần tách ra, khôi phục về vị trí vốn có. Hơn nữa trong quá trình này, cậu có thể mượn sức mạnh của Vân Uyên và Phó Khinh Hàn để giúp cậu hoàn thành mục tiêu.]

Kỷ Ninh đáp một tiếng tỏ ý mình đã biết, cậu không nhịn được mà suy nghĩ, cắt đứt nhân quả kỳ thực cũng tương đương việc khôi phục vũ trụ, một khi các vũ trụ trở về vị trí cũ, cậu sẽ không còn được gặp lại những nam chính đó nữa, đây chính là kết quả tương ứng sau khi kết thúc nhân quả.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi có chút hụt hẫng, cuối cùng hỏi Tương Lai: “Nếu là tâm nguyện rất khó thực hiện, ta phải hoàn thành cho họ bằng cách nào?”

Giả sử như Vân Uyên có thể sẽ muốn cậu vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, với tu vi của Vân Uyên thì đó cũng đồng nghĩa với việc trường sinh bất tử, tâm nguyện như vậy rõ ràng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai được.

Sau một hồi yên lặng, Tương Lai nói: [Nếu có trường hợp đặc biệt thì tôi sẽ xin bên trên cách giải quyết riêng, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cậu.]

“Cảm ơn ngươi.”

Sau khi Kỷ Ninh nói lời cảm ơn thì cắt đứt liên lạc, lúc nói chuyện trong ý thức thì bên ngoài chỉ như một cái chớp mắt, người ngoài chỉ nhìn thấy Kỷ Ninh yên lặng vài giây rồi chầm chậm gật đầu, trả lời Vân Uyên.

“Ta đồng ý với ngươi.”

Vân Uyên thấy cậu đồng ý dứt khoát như vậy, hắn nhìn cậu thật lâu, nói: “Ngươi có biết cắt đứt nhân quả nghĩa là gì không?”

“Ta biết.” Kỷ Ninh cụp mắt, thấp giọng nói.

“Dù vậy, ngươi vẫn muốn cứu người nọ sao?” Vân Uyên hỏi.

Kỷ Ninh lại gật đầu, nói: “Nhưng ta muốn được chọn cách chấm dứt nhân quả, ta muốn hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.”

“Được, cái này thì tùy ngươi.” Vân Uyên cong khóe môi, nhưng lại không nhìn ra vui buồn, hờ hững nói: “Ngươi bắt đầu cắt đứt nhân quả từ Linh giới trước. Khinh Hàn, ngươi đi giúp y, vi sư phải đi lập đạo tiêu* (mốc dẫn như ngọn hải đăng).”

“Vâng, sư tôn.”

Phó Khinh Hàn cúi đầu hành lễ, sau đó thần thức của hắn và Kỷ Ninh liền bị Vân Uyên đưa ra khỏi “Khuyết Nguyệt”, rừng đào xinh đẹp lập tức biến thành địa cung lạnh lẽo tối tăm, chỉ có hai người họ ở nơi này.

“Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ?”

Còn chưa đợi Kỷ Ninh nghĩ gì, Phó Khinh Hàn đã nhẹ nhàng đặt tay phủ lên vai cậu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ quan tâm, hỏi: “Cứ như vậy cắt đứt nhân quả, ngươi không đau khổ thật sao?”

“Ta nghĩ kỹ rồi.”

Kỷ Ninh khẽ gật đầu, thật ra nếu nói trong lòng cậu không có đau khổ và không cam lòng dĩ nhiên không có khả năng, nhưng càng kéo dài lâu cậu càng khó đáp trả những tình cảm đó, huống chi vũ trụ đã định phải khôi phục hoàn toàn, sau này cậu cũng sẽ chẳng thể gặp lại bọn họ, chẳng bằng thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ ngay trước lúc đó.

“Lúc nãy ta đã xem qua nhân quả của ngươi.” Phó Khinh Hàn nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc của cậu: “Nhân quả duyên phận trên người ngươi hỗn loạn vướng mắc, cũng liên quan đến ta và sư tôn, chẳng lẽ ngươi là kẻ đa tình trời sinh sao?”

Trong lời hắn chẳng có ý trách cứ nào, ánh mắt nhìn Kỷ Ninh vẫn bình thản như cũ, ngón tay lưu luyến x.oa nắn đôi tai thú lông xù trên đầu Kỷ Ninh, xoa xoa thêm mấy lần, nhưng thói quen của hắn Kỷ Ninh lại nắm rất rõ, đây là hành động khi tâm trạng hắn không tốt.

Cảm giác chột dạ quen thuộc xâm lấn cõi lòng Kỷ Ninh, cậu biết, cho dù tâm tính Phó Khinh Hàn bình đạm như thế nào đi nữa thì chắc chắn vẫn sẽ biết ghen.

Cậu ấp úng không nói nên lời, nhưng Phó Khinh Hàn vẫn không nói gì, chỉ nắm tay cậu, nói: “Sư tôn lệnh cho ta dẫn ngươi đi cắt đứt nhân quả, ngươi muốn bắt đầu từ ai?”

“…” Kỷ Ninh yên lặng một hồi rồi nói: “Bắt đầu từ đây đi.”

Lúc trước Ứng Thiên Thu bị cấm trận phong ấn sức mạnh, còn bị cường địch tập kích, để bảo vệ cậu và Vân Đóa, Ứng Thiên Thu đã đưa hai người đi, còn mình thì ở lại Thương Sơn. Để giải trừ cấm trận, cậu cùng Phó Khinh Hàn lại quay về Thương Sơn, lúc này cách cung điện của Ứng Thiên Thu không xa.

Đúng rồi, còn có cấm trận…

Kỷ Ninh nghĩ để cắt đứt nhân quả, lúc này Vân Uyên chắn hẳn sẽ phải đồng ý giải trừ cấm trận. Cậu vừa muốn trở lại bên trong linh kiếm, Phó Khinh Hàn như đã thấy được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn khẽ cười, nói.

“Trước khi ngươi rời đi, sư tôn đã đồng ý giải trừ cấm trận cho hắn, có lẽ ngày mai sẽ hồi phục, ngươi không cần lo lắng.”

“Vậy tốt quá.”

Kỷ Ninh gật đầu, thầm nghĩ Ứng Thiên Thu bị người khác ám toán có lẽ có liên quan đến mình, nếu muốn cắt đứt nhân quả thì giúp Ứng Thiên Thu tiêu diệt kẻ địch là việc không thể thiếu được. Có điều Ứng Thiên Thu đã khôi phục sức mạnh, với năng lực của hắn thì muốn diệt trừ những kẻ đó hẳn không khó.

Phó Khinh Hàn dẫn cậu ra khỏi địa cung, im hơi lặng tiếng đi vào cung điện của Ứng Thiên Thu.

Lúc này trời đã khuya, trong cung điện vẫn có ánh nến, Ứng Thiên Thu ngồi ở bên cạnh bàn, tay cầm một cuốn sách, chỉ mặc áo lót trắng như tuyết, bên ngoài được choàng áo khoác màu đen, làn tóc bạch kim buông xuống, thần sắc lạnh lùng, tĩnh tọa bất động rất lâu.

Ứng Thiên Thu giờ phút này vẫn chưa khôi phục sức mạnh, Phó Khinh Hàn dùng thần thức liền dễ dàng che khuất thân hình hắn và Kỷ Ninh, đứng cách Ứng Thiên Thu không xa, ngón tay khẽ vẫy một cái, một sợi dây màu đỏ nhạt đại diện nhân quả lập tức hiện lên giữa Ứng Thiên Thu và Kỷ Ninh.

“Ngươi có biết tâm nguyện của hắn là gì không?” Phó Khinh Hàn hỏi.

“……” Kỷ Ninh có chút do dự, cậu biết tâm nguyện của Ứng Thiên Thu tất nhiên là muốn cậu sống lại, thế nhưng lại không biết nguyện vọng sâu thẳm nhất trong tim hắn rốt cuộc là cái gì.

“Vậy thì nhìn xem.”

Phó Khinh Hàn nói, cảnh tượng xung quanh bỗng chốc biến hóa, hắn tạo ra ảo trận để hai người ẩn nấp, ảo cảnh đưa Ứng Thiên Thu dung nhập vào bên trong, nhưng Ứng Thiên Thu không cảm nhận được bất cứ biến hóa gì, chỉ là trong một cái chớp mắt, khi mở mắt ra lần nữa hắn đã biến về dáng vẻ thiếu niên.

“Đây là hồi ức thời niên thiếu của hắn, đối với hắn mà nói ký ức chỉ dừng lại đến đây, không nhớ những chuyện về sau.” Phó Khinh Hàn nói: “Xem ra nguyện vọng của hắn có quan hệ rất lớn đến quãng thời gian này.”

Một khu rừng trúc rộng mênh mông, thiếu niên ngồi trong đình, trên bàn đá bày chồng sách lớn, lúc này ánh nắng chói chang, hắn đang ngồi trong đình đọc sách.

Thiếu niên cúi đầu nhìn sách, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, chẳng biết vì sao hắn cảm thấy quyển sách trong tay mình ban đầu không phải là quyển này, nhưng những quyển sách khác hắn đều đã đọc hết rồi, chỉ còn quyển này là chưa đọc xong.

Hắn khẽ lắc đầu, gác lại mớ tâm tư hỗn độn, tập trung vào đọc sách. Từ khi hắn bước vào Kỷ gia đã luôn cẩn thận hành động khắp nơi, cũng không dám không siêng năng, bởi vì chỉ cần mắc phải chút sai lầm nhỏ là có thể sẽ bị đuổi ra khỏi Kỷ gia. Dù sao gia đạo hắn đã lụn bại, chỉ có thể trú tạm ở Kỷ gia mà thôi.

“Ngươi lại đọc sách à? Đúng là nhàm chán.”

Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp mặc quần áo màu đỏ đi đến trước mặt hắn, bên môi nở nụ cười tủm tỉm, phóng khoáng tiêu sái, rực rỡ lóa mắt, giật lấy sách trong tay hắn ném qua một bên.

“Đi, đi theo ta nào, ta dẫn ngươi đi xem thứ tốt.”

Thiếu niên nở nụ cười quay đầu nhìn hắn, cũng không giải thích gì kéo hắn lên, dẫn hắn rời khỏi đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK