Beta by Tô
______________________________
Đây chẳng qua chỉ là vừa chạm là rời, anh trai hắn rất nhanh thẳng lưng, dịu dàng cười nhìn Omega trong lòng, khẽ vuố.t ve gò má cậu.
Kỷ Ninh tựa hồ cảm thấy có chút ngại ngùng với nụ hôn phớt này, cậu cụp mi xuống, lộ ra vẻ mặt phi thường mềm mại, cũng là một mặt Chu Lẫm chưa từng thấy bao giờ.
Bọn họ nhìn thật xứng đôi.
Dù không muốn thừa nhận đi nữa, Chu Lẫm cũng vô cùng rõ ràng mình thua kém anh trai. Anh trai hắn ưu tú như thế, Kỷ Ninh thích anh chẳng có gì lạ, dù rằng Kỷ Ninh gặp hắn và anh trai cùng một lúc, Kỷ Ninh nhất định cũng sẽ không chọn hắn, hắn đã sớm thất bại thảm hại trước mặt anh trai rồi.
Chu Lẫm chua xót trong lòng, không biết tại sao mình lại chạy trốn, một đêm đó cảm xúc trong hắn đều là sầu muộn, gương mặt lạnh lùng, còn bị cha khiển trách một trận, cuối cùng không nhịn được mà rời đi thật sớm, trở lại nhà người bạn.
Mặc dù mẹ và chị mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn, khuyên nhủ hắn về nhà ở, nhưng Chu Lẫm không dám. Hắn sợ hãi gặp anh trai và Kỷ Ninh đi cùng nhau, sợ hơn là nhìn thấy cảnh tượng thân mật giống lúc trước.
Chỉ mới hôn trán mà đã làm cho tim hắn nhói đau, nếu còn hơn thế…
Hắn không thể tưởng tượng thêm nữa.
Mấy ngày sau, giống như Chu Tồn nói, trường học Chu Lẫm bắt đầu nghỉ lễ, nhưng đối với Chu Lẫm mà nói, điều này chẳng có gì khác biệt, bởi vì bản thân hắn cũng chẳng lên lớp nhều,
Lúc cùng bạn chơi bời trong quán bar, Chu Lẫm đầy vẻ lơ đãng không yên, uống rượu trong ly không biết sao chợt nghĩ đến Kỷ Ninh. Hắn biết bây giờ Kỷ Ninh chắc đang trở về quê, ở bên cha mẹ, mà bên cạnh cậu không có anh trai mình.
Tim hắn chợt lỡ một nhịp, siết chặt ly rượu trong tay, ma xui quỷ khiến nói với người bạn ngồi bên cạnh: “Tra giúp tao địa chỉ này.”
“Của ai?” Bạn hắn thuận miệng hỏi.
“…Hắn tên Kỷ Ninh.” Chu Lẫm im lặng một lúc, giọng lại hạ thấp xuống nữa, tựa như là sợ bạn nghe thấy, nhưng hắn vẫn nói ra khỏi miệng: “Là đối tượng của anh tôi, mấy nay anh ấy về quê của mình rồi, tao muốn biết quê quán anh ấy ở đâu.”
“Mày muốn làm gì?” Bạn hắn nghe vậy ánh mắt khác thường, rụt vai một cái nói: “Tao nói chứ, mày đừng có nói là mày nhân cơ hội đi chỉnh người ta đó nha? Không được, này tao không làm, mày với anh mày không hợp nhau thì cũng đừng có dính dáng đến đối tượng của anh mày.”
“Mày có bệnh à?” Chu Lẫm tức giận đạp ghế thằng bạn một cước: “Tao có thể làm gì một Omega như anh ta? Mày tra xong sau đó đưa tao tới đó, trước kia mày nhờ tao giúp chuyện của mày đó.”
“Thành giao.”
Bạn hắn nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý: “Nhưng mày gây chuyện cũng đừng kéo lên tới đầu tao, tao chưa muốn ngồi tù đâu.”
“Cút.” Chu Lẫm lạnh lùng nói.
Hiệu suất làm việc của bạn hắn rất cao, qua ngày hôm sau đã thông qua thủ đoạn đặc biệt tra ra được địa phương nơi Kỷ Ninh ở, là một thôn trang vắng vẻ, làm cho Chu Lẫm không khỏi nhíu chặt chân mày.
Không trách anh trai hắn trước kia luôn lo lắng cho an toàn của Kỷ Ninh, ở thôn trang xảy ra chuyện cưỡng ép Omega cũng không phải chuyện lạ, huống chi thỉnh thoảng lại xảy ra. Nhà Kỷ Ninh đều toàn là cụ già với người bệnh, quả thật không cách nào khiến người ta an tâm.
Hắn thu dọn hành lý xong xuôi, để bạn hắn lái xe chở hắn đến đó. Dọc đường đi bạn hắn luôn khó hiểu hỏi hắn, rốt cuộc hắn đến thôn này có chuyện gì, nhưng Chu Lẫm từ đầu tới cuối đều ngậm miệng không nói, gương mặt tuấn tú căng ra, ngay cả mắt cũng chẳng thèm ngước lên.
Thật ra thì ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đi đến nơi đó, chẳng lẽ vì muốn gặp mặt Kỷ Ninh? Nhưng hắn không biết chuyện này có ý nghĩa gì, Kỷ Ninh vốn ghét cay ghét đắng hắn, nếu hắn lại xuất hiện ở đó sẽ khiến Kỷ Ninh lại hiểu lầm gì đó, có lẽ Kỷ Ninh sẽ mãi mãi hận hắn cả đời.
“…Hay là quay về thôi.”
Chu Lẫm ngồi trong xe, ngón tay hơi siết chặt, nhỏ giọng nói.
“Bớt đùa đi, đại thiếu gia.”
Người bạn dừng xe lại, chỉ về thôn trang phía trước: “Chúng ta đã đến cửa thôn rồi, mày bảo tao quay xe về đi, mày chơi tao đấy à? Đến nơi rồi, đường phía trước toàn là bùn đất, tao không muốn làm bẩn xe mới của tao, nên làm phiền ngài tự đi xuống lết bộ đi nhé, bái bai, tao đi về.”
Chu Lẫm kéo vali, bị bạn đuổi từ trên xe xuống, có chút bối rối đứng giữa đường.
Hắn là con nhà giàu, chưa tới nông thôn bao giờ, nhìn thấy con đường đất vừa bị mưa xối ướt mà bùn lầy, rồi lại cúi xuống nhìn đôi giày thể thao trắng muốt của mình thì mặt hơi biến sắc. Đôi giày hắn mang đã không còn xuất bản nữa, nếu như bị làm hỏng thì có tiền cũng chẳng mua lại được…
Chu Lẫm chưa từng suy nghĩ qua chuyện này có chút lúng túng, lập tức mở vali ra bắt đầu lục lọi đồ bên trong muốn dùng quần áo bọc giày lại, nhưng quần áo hắn mang đi đều là đồ hắn thích nhất. Có lẽ bởi vì có thể sẽ gặp Kỷ Ninh, hắn vô thức muốn cho người ta thấy một mặt tốt đẹp nhất của mình, nhưng không nghĩ tới còn chưa vào thôn đã gặp phải vấn đề nan giải.
Không phải nói cha mẹ anh ấy dưỡng bệnh ở chỗ này sao? Ở nơi như thế này làm sao có thể dưỡng bệnh hả?
Chu Lẫm còn đang mông lung, chợt nhìn thấy một bà lão đang đi bộ ở giao lộ khác dẫn vào thôn.
Bà lão rất lớn tuổi, lưng còng, thân hình gầy ốm thấp bé, đi bộ run lẩy bẩy nhưng lại ôm một quả bí đỏ không nhẹ, bỗng nhiên dưới chân trượt một cái, thân thể ngã về phía trước.
“Cẩn thận!”
Chu Lẫm lập tức quăng xoắn xuýt ban nãy ra sau đầu, duỗi một bước dài xông về trước vững vàng đỡ lấy bà lão, còn thân thủ nhạy bén ôm bí đỏ, ngăn nó rơi vào trong nước bùn.
“Ai ui, làm ta giật hết cả mình…” Bà lão mở to hai mắt, giống như bị dọa sợ vỗ ngực một cái, đợi sau khi bình tĩnh lại liền nói tiếng cảm ơn với Chu Lẫm: “Thật may mà có con, cậu nhóc, thật lòng cảm ơn con.”
“Bà không sao thì tốt rồi.”
Nghe được người khác khen ngợi, Chu Lẫm luôn có một chút xấu hổ cùng thận trọng nên liền rũ mắt xuống, thấy giày mình đã dính đầy bùn, nhưng trong lòng lại không hiểu sao thả lỏng đi, ít nhất nó cũng chết một cách xứng đáng.
“Cháu ta hai ngày nay vất vả lắm mới trở về, cháu nó thích ăn bí đỏ, ta liền ra đồng hái cho nó một quả, chẳng nghĩ tới suýt chút nữa ngã xuống, may mà có con ở đây, thật là một đứa bé ngoan.”
Bà lão liên tục khen ngợi Chu Lẫm, mặt mày rạng rỡ. Chu Lẫm càng nghe càng không được tự nhiên, tìm được cơ hội vội vàng xen vào nói: “Con giúp bà mang bí đỏ, nhà bà ở đâu ạ?”
“Ôi chao, đứa bé ngoan đứa bé ngoan, thế nội cảm ơn con nhé. Nhà ta cách đây không xa, đi mấy phút là tới.”
Bà lão lại cảm ơn hắn mấy câu, Chu Lẫm một tay ôm bí đỏ, một tay khó khăn kéo vali trên đường bùn đi theo sau lưng bà lão thì nghe câu hỏi của bà.
“Con nhìn trông rất lạ, lại ăn mặc bảnh bao, là con nhà thành phố tới đúng chứ? Con tới nơi này của chúng ta có chuyện chi?”
“…” Chu Lẫm ngập ngừng chớp mắt, xong vẫn nói đúng sự thật: “Tìm người ạ.”
“Ồ, con muốn tìm ai? Con nói với ta là nói đúng người rồi, người ở đây ta đều rất quen thuộc.”
Bà lão đẩy cửa sân vườn nhà ra, cười híp mắt nói với Chu Lẫm: “Con tới nhà ta ngồi trước đi, nội cho con ăn ngon, cảm ơn con đã giúp nội mang bí đỏ. Vậy con muốn tìm là người nhà nào đây?”
“Con tìm…”
Chu Lẫm vừa muốn nói ra tên Kỷ Ninh thì bỗng nhiên giật mình, Omega trẻ tuổi từ trong nhà đi ra, vén rèm cửa lên, thấy hắn đi theo sau lưng bà lão cũng sững sờ, ngạc nhiên kêu thành tiếng.
“Chu Lẫm.”
“Ninh Ninh, cháu biết đứa nhỏ này?”
Bà lão có hơi ngạc nhiên, vừa nhìn về phía Chu Lẫm: “Người con nói muốn tìm, chẳng lẽ chính là đến tìm cháu ta sao?”
“Con… Không…”
Chu Lẫm chẳng hề nghĩ đến sẽ như vậy, bị bà hỏi mặt hắn lập tức đỏ tới mang tai, lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng cũng cực kỳ hốt hoảng không nói nên lời. Thật ra hắn chưa chuẩn bị xong tâm lý gặp Kỷ Ninh chút nào.
“Cậu tới đây làm gì?”
Thần sắc của Kỷ Ninh trong nháy mắt hờ hững đi, đi tới giữa hắn và bà, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Làm sao cậu tìm được nơi này? Chẳng lẽ cậu cho người điều tra tôi?”
“Bớt tự mình đa tình đi, sao tôi có thể tới đây vì anh.”
Bị cậu đối xử như vậy, Chu Lẫm lập tức có chút căm tức, nhưng chủ yếu là tức giận bản thân. Đúng như Kỷ Ninh nói, hắn thực sự đã tra xét địa chỉ của cậu, vả lại ngay cả chính hắn cũng chẳng biết tại sao mình muốn làm như vậy.
Nhưng hắn thật sự không phải có ý đồ muốn quấy rối Kỷ Ninh, chẳng qua là hắn lo lắng cho cậu. Nếu như nói có mục đích gì thì cũng chỉ là muốn gặp Kỷ Ninh, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện cầm thú gì với cậu.
Đối mặt với sự chất vấn của Kỷ Ninh, hắn không thể nói ra sự thật, nên mặt âm u lạnh lùng phủ nhận, sau đó trầm mặc, dáng vẻ không liên quan đến Kỷ Ninh. Hắn bỏ bí đỏ xuống đất, giận dỗi không nói câu nào.
“Mấy con chớ nên ầm ĩ.”
Bà lão nhìn hai người không chỉ không quen biết, mà hình như quan hệ rất xấu, nên liền khuyên cháu trai mình trước: “Ninh Ninh, thái độ con như vậy là sao? Bình thường tính tình tốt như thế, làm sao lại không thể nói chuyện đàng hoàng với thằng bé. Nó là một đứa bé ngoan, tuổi tính ra còn nhỏ hơn con, con phải nhường em chứ…”
“Cậu ấy là đứa bé ngoan?” Kỷ Ninh có chút không tin nổi: “Bà nội, bà không biết, cậu ta thật ra…”
“Ta biết vậy đó.”
Bà nội trước giờ dễ nói chuyện, bây giờ đột nhiên lại trở nên cố chấp.
“Ta mặc kệ người khác nói gì, mặc kệ con có hiểu lầm gì với thằng bé, nhưng ta chỉ tin tưởng những gì ta thấy. Mới vừa rồi ta đi hái bí đỏ cho con, thiếu chút nữa là ngã xuống, là đứa nhỏ này đỡ ta, còn thay ta xách bí đỏ về. Con xem, giày của thằng bé đều bị bẩn hết rồi, giày này vừa nhìn là biết không rẻ, một lát nữa ta phải mang giày thằng bé đi chà sạch mới được.”
“Không cần chà đâu ạ, giày này không đáng là bao, là con tiện tay mua sạp ở vỉa hè hết 50 đồng, quay về mua một đôi khác là được rồi.”
Chu Lẫm làm sao có thể để một cụ già chà giày cho hắn, huống chi đây còn là bà nội Kỷ Ninh. Vì vậy hắn xua tay lia lịa, khiến đôi giày giới hạn của mình xuống không còn một đồng.
Mà nghe bà nội nói vậy, Kỷ Ninh đầu tiên là ngẩn ra, ánh mắt rơi vào trên người Chu Lẫm thì mới chợt hồi thần lại, đau lòng quở trách bà nội: “Bà nội, con nói với bà trời mới mưa xong, đường bên ngoài không dễ đi, bà đừng đi ra ngoài, con có thể tự đi hái bí đỏ mà, tại sao bà lại đi…”
“Con không biết chọn, quả bà hái mới là loại ngọt nhất.” Bà nội cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay Kỷ Ninh: “Bà nghĩ con hiểu lầm đứa nhỏ này cái gì rồi, thằng bé thật sự là một đứa bé ngoan, các con phải chung sống với nhau thật tốt, không nên tranh cãi ầm ĩ nữa.”
“Dạ…”
Kỷ Ninh nhìn Chu Lẫm có chút phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì. Chu Lẫm quay đầu đi, kéo theo vali của mình, nói với bà nội: “Bà không sao thì con yên tâm rồi, vậy con đi trước.”
“Con đừng đi, giày của con…”
“Không sao đâu ạ, dù sao ra ngoài cũng bị bẩn.”
Bà nội muốn giữ hắn lại: “Vậy con muốn tìm ai? Ở nhà ta ăn bữa cơm đi, ta để Ninh Ninh dẫn con đi nha.”
“…” Sắc mặt Chu Lẫm biến ảo, cuối cùng cắn răng nói: “Thật ra thì con phát hiện con tới nhầm chỗ, ngươi con muốn tìm không ở thôn này, nên không làm phiền mọi người nữa.”
“Nhìn giày còn vừa rồi còn sạch sẽ như vậy, con ngồi xe tới sao?”
Bà nội hỏi, thấy hắn gật đầu liền nói: “Vậy hôm nay con không đi được rồi, lân cận không có những thôn khác, người con muốn tìm nhất định ở nơi khác, nhưng chuyến xe buýt cuối cùng đã rời đi rồi, con đi bộ một mình sẽ lạc đường, chẳng bằng ở nhà ta một đêm, ngày mai rồi con bắt xe buýt rời đi.”
“Không sao ạ, không cần…”
Chu Lẫm vẫn lắc đầu, vốn muốn gọi điện thoại cho bạn hắn kêu bạn mau quay lại đón hắn, nhưng lúc này Kỷ Ninh im lặng không nói lời nào nhìn hắn chợt mở miệng.
“Ở lại đi.” Cậu rũ mắt, âm điệu rất nhẹ: “Còn có phòng trống, cậu ở lại không thành vấn đề, tôi chà giày cho cậu.”
“…”
Cuối cùng Chu Lẫm vẫn phải ở lại.
Sau khi biết hắn giúp đỡ bà nội, hoặc có lẽ là do em trai Chu Tồn, người nhà Kỷ Ninh đã đặc biệt chuẩn bị bữa tối phong phú cho hắn, trên bàn cơm bà nội liên tục khuyên Chu Lẫm ăn nhiều một chút. Đối mặt với sự nhiệt tình của bà, Chu Lẫm tỏ ra không biết làm sao, mơ mơ màng màng ăn liền ba chén cơm, cho đến khi sắp nôn ra bà nội mới hơi tiếc nuối bỏ qua cho hắn.
Sau khi ăn xong Kỷ Ninh dọn dẹp chén đũa, Chu Lẫm muốn giúp cậu, nhưng hắn chưa từng làm việc nhà, lúc dọn dẹp trên bàn không chịu để tay dính bẩn, còn phải dùng khăn giấy lót trước khi bắt tay làm thì bị Kỷ Ninh lập tức vỗ vào tay một cái, đẩy hắn sang một bên.
“Cậu đừng có làm, để đó đi.”
Kỷ Ninh vừa nói vừa cầm lấy chén đũa đi. Khi cậu muốn lấy chén đũa trong tay Chu Lẫm, hắn cũng vỗ đẩy tay Kỷ Ninh ra, nói: “Không cần anh, để tôi làm.”
“Tôi khống muốn chén bát nhà mình bị đập.”
Kỷ Ninh nhìn hắn, vẫn lấy chén đi. Chu Lẫm mím môi, cảm thấy mình bị coi thường, đi theo sau lưng Kỷ Ninh đi tới nhà sau, khăng khăng nói: “Để tôi rửa.”
“Một nửa thức ăn cậu ăn đều do tôi làm, hiện tại biết ngại ngùng rồi sao?”
“Tôi có thể cho anh tiền.” Chu Lẫm cau mày nói.
“Không cần.” Ngón tay trắng nõn của Kỷ Ninh chạm vào nước trong chậu, không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nói: “Không phải chuyện gì cũng cần đến tiền.”
Chu Lẫm trầm mặc, yên tĩnh nhìn Kỷ Ninh rửa chén. Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy có chút sầu muộn, nên liền rút một điếu thuốc bạc hà ra muốn châm lửa.
“Cậu đừng hút thuốc trong phòng, muốn hút thì đi ra ngoài.” Kỷ Ninh nói.
Chu Lẫm lại mặc kệ, châm thuốc, nhả ra một làn khói mùi bạc hà, rồi mới lên tiếng: “Đây không phải là thuốc lá, là kẹo bạc hà đốt được, có thể ức chế mùi pheromone.”
Hắn vừa nói vừa bĩu môi, ép bản thân xem nhẹ mùi thơm làm tim hắn đập rộn thoang thoảng trong không khí, ra vẻ che giấu bảo: “Nhà anh toàn mùi phernomone của anh, khó ngửi chết đi được.”
“…”
Kỷ Ninh nghe hắn nói vậy mà hơi nhíu mày, tay cầm điếu thuốc của Chu Lẫm dừng lại, chợt cảm thấy có hơi bất an, cho là Kỷ Ninh lại ghét mình thêm rồi, liền vội vàng muốn xoay người rời đi, thì chợt nghe thấy cậu hỏi nhỏ.
“Đêm hôm đó… Cậu thực sự muốn giúp đỡ tôi sao?”
Chu Lẫm ngơ ra, nhất thời quên trả lời.
“Bởi vì tôi chợt nhận ra, kỳ thực tôi cũng chẳng biết cậu là dạng người gì.”
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lẫm, trong đôi mắt trong veo ấy phản chiếu gương mặt của hắn.
“Ngày đó tôi đầu óc không tỉnh táo, chỉ là có thể mơ hồ chú ý đến độ.ng tĩnh xung quanh, đột nhiên cậu đến gần tôi, tuy tôi không có ngửi được mùi pheromone trên người cậu, nhưng tôi cảm thấy cậu hẳn là một Alpha, trong lòng rất sợ hãi, nên liền ra sức đuổi cậu đi.”
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như cậu thật sự muốn làm gì đó với tôi, tôi chắc chắn không thể phản kháng được, hai người lúc sau kia cũng giống không phải cùng một phe với cậu.”
Cậu thấy Chu Lẫm không nói câu nào, liền tiếp tục nói tiếp: “Sau đó tôi nghe được một vài tin đồn về cậu, nên có ấn tượng không tốt với cậu. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, những tiên đồn kia không liên quan gì đến cuộc sống cá nhân của cậu, sau đó tôi mới biết, hóa ra cậu vốn ghét pheromone của Omega, sẽ sinh ra cảm giác khó chịu mãnh liệt.”
“Lúc trước ở nhà cậu, tôi gần như chưa bao giờ chung đụng với cậu, giống như bà nội tôi nói vậy, mắt thấy mới là thật, hôm nay cậu giúp bà nội tôi, còn đang làm khách nhà tôi, qua các hành động của cậu, tôi cảm thấy cậu không phải là người xấu.”
“Cho nên đêm hôm đó, thật ra cậu… Thật ra cậu muốn giúp đỡ tôi đúng không?”
“…”
Chu Lẫm rũ mắt, điếu bạc hà giữa ngón tay đang chậm rãi bốc cháy, hắn im lặng không lên tiếng, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt chợt trở nên chua xót.
Xưa nay hắn không khóc, nhưng bây giờ Kỷ Ninh chỉ nói mấy câu nói, lại khiến hắn xúc động muốn rơi nước mắt.
“Giờ anh mới biết à?”
Qua hồi lâu, Chu Lẫm mới ngước mắt, bên môi không kiềm được nhếch lên, rít một hơi, giọng điệu mang chút mỉa mai.
“Ông đây bị anh oan uổng lâu như vậy, tôi đã sớm khó chịu rồi. Anh thật sự cho rằng Omega quý giá lắm hay gì, tất cả Alpha đều phải quỳ dưới chân mấy người như con chó? Anh còn chưa đủ tư cách đâu.”
“Không, tôi không phải có ý đó…”
Chu Lẫm không nể nâng châm chọc khiến mặt Kỷ Ninh đỏ bừng, ngay cả khóe mắt cũng ửng hồng, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, thay vào đó là hoảng hốt cùng bất an hoàn toàn. Điều này khiến cho Chu Lẫm vốn còn đang uất ức trong nháy mắt mềm nhũn, cảm thấy những gì mình mới nói thật quá đáng.
“Rất xin lỗi, thật-thật lòng xin lỗi…”
Kỷ Ninh cũng không vì lời Chu Lẫm nói mà cảm thấy tức giận hay khó chịu. Sau khi biết được chân tướng, cậu chỉ cảm thấy vô cùng áy náy, liên tục nói xin lỗi Chu Lẫm: “Chẳng trách cậu ghét tôi như thế, tôi thật lòng xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu…”
“Được rồi được rồi.”
Chu Lẫm mặt nóng như lửa đốt, lỗ tai cũng đỏ lên, nhưng lại không khỏi mừng thầm, giống nhưng được rót mật vậy. Hắn quay đầu nhìn chỗ khác, hàm hồ bảo: “Trong lòng anh hiểu rõ là được rồi.”
Kỷ Ninh vẫn cực kỳ xấu hổ, không ngừng nói xin lỗi với Chu Lẫm. Chu Lẫm thật sự chịu không nổi, có chút chật vật chạy ra ngoài nhà hút thuốc, im lặng một hồi, hắn không nhịn được mà bật cười, tâm trạng sung sướng hơn bao giờ hết.
Tối hôm đó, người nhà của Kỷ Ninh đi ngủ từ rất sớm, chỉ còn lại Kỷ Ninh và Chu Lẫm còn ở ngoài phòng xem tivi và chơi điện thoại.
“Tôi thật…”
Kỷ Ninh chợt lẩm bẩm mở miệng, Chu Lẫm lập tức ra dấu một cái, ngăn cản cậu nói tiếp: “Dừng, tôi thật sự chán nghe rồi, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời xin lỗi nào từ miệng anh nữa.”
“Vậy cũng được.” Kỷ Ninh nhìn hắn, nói: “Sau này tôi tìm cách khác bồi thường cậu vậy.” Nói xong cậu nhìn thời gian trên điện thoại, nói: “Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi rửa mặt rồi đi ngủ thôi, cậu đi tắm trước?”
Chu Lẫm gật đầu, cầm đồ của mình chui vào nhà tắm. Mặc dù điều kiện trong thôn không tốt, nhưng nhà của Kỷ Ninh được sửa sang không tệ, trang thiết bị hiện đại hóa đều có đủ. Dù sao trước khi gia đình họ phá sản cũng làm kinh doanh, sửa sang một cái nhà tốt cho mấy cụ ở dưới quê vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ hắn không đợi Kỷ Ninh tắm trước, là bởi vì hắn cảm thấy nhìn Kỷ Ninh cả người ướt đẫm từ phòng tắm đi ra, thật sự sẽ thử thách định lực của hắn. Vả lại trong một không gian kín và hẹp như nơi này, pheromone sẽ càng nồng đậm hơn.
“…”
Chu Lẫm c.ởi quần áo ra đứng dưới vòi sen tắm rửa. Tắm được một nửa, hắn đè van nước xuống, lau sạch nước trên mặt, vuốt ngược tóc ướt ra sau, đột nhiên thở ra một hơi thật dài, tấm lưng trần tựa vào nền gạch lạnh lẽo, hơi lạnh từ gạch sứ phả ra mới làm cho nét đỏ ửng trên mặt tản đi bớt.
Nhưng mà vẫn có thể ngửi thấy được…
Mặc dù Kỷ Ninh không tắm trước, nhưng cậu đã ở nơi này ba bốn ngày rồi, mùi hương của Omega ngọt ngào vẫn còn phảng phất trong phòng tắm nhỏ hẹp này.
Người nhà cậu đều là Beta, hơi thở pheromone này liền trở nên thuần túy đặc biệt, Chu Lẫm bị hấp dẫn, bản năng thuộc Alpha đang trở nên mơ hồ xáo động, khiến cho máu trong cơ thể lưu chuyển dồn dập, tim đập cũng nhanh hơn.
Huống chi đây là người hắn thích.
Chu Lẫm cực kỳ muốn hút thuốc để lấn áp cái mùi này, nhưng thuốc để ở bên ngoài, hắn chỉ có thể bật lại vòi sen, vội vàng tắm cho xong. Ngay cả quần áo cũng không mặc chỉnh tề, chỉ mặc mỗi quần ngủ, đầu quấn khăn lông, muốn ra khỏi phòng với thân trên trầ.n trụi.
Nhưng khoảnh khắc đè tay nắm cửa xuống, động tác của hắn chợt dừng lại.
Một mùi pheromone gỗ thông từ từ khuếch tán trong phòng tắm, thâm trầm và mát lạnh, sau đó nhanh chóng trở nên nồng nặc làm Chu Lẫm trở tay không kịp, đứng cứng người trong phòng tắm một hồi lâu.
Hắn lại p.hát tình.
Sóng tình dâng lên đột ngột làm cả người Chu Lẫm nóng ran, hắn che miệng mũi, khẽ th.ở dốc, thân thể mát mẻ rất nhanh lấm tấm mồ hôi, hai gò má ửng hồng, hai tay cùng trán dựa vào vách tường, không dám đi ra khỏi phòng tắm.
Thật ra hắn vẫn luôn uống thuốc đúng giờ, chỉ có tối nay là chưa kịp uống, có lẽ bởi vì tâm trạng tối nay quá mức thoải mái, hoặc có thể do nước ấm khiến hắn đối với pheromone mẫn cảm hơn, hoặc có lẽ còn những loại nguyên nhân khác, nhưng hắn hiện tại không thể nào suy xét rõ ràng, hắn chỉ biết một sự thật——
Hắn phát tì.nh, không mang theo thuốc tiêm ức chế, tất cả giác quan của hắn đều bị loại pheromone duy nhất mình yêu bao quanh, mà Omega hắn thích ở ngoài cửa, cách hắn trong gang tấc.
“…Chu Lẫm?”
Kỷ Ninh ở ngoài cửa tựa hồ cũng ngửi thấy pheromone do phát tì.nh của hắn mà tỏa ra ngoài, cậu đứng ngoài cửa gõ cửa một cái, hỏi thăm: “Có phải cậu…”
“Đúng.”
Chu Lẫm nghe được âm thanh của cậu, lý trí như bị đứt cái phựt. Hắn ngồi xổm xuống, chôn mặt vào trong khuỷu tay, cố nén âm thanh run rẩy, cùng Omega ngoài cửa giải thích đây là tình huống hỏng bét đến cỡ nào: “Mà tôi không mang theo mũi tiêm nào.”
Khi thực sự bước vào kỳ ph.át tình, uống thuốc đã không còn tác dụng, phải tiêm mới được, giống như Kỷ Ninh lần trước vậy.
“Tôi đi mượn cho cậu, trong thôn này cũng có Alpha, anh ta chắc chắn có liều.”
Kỷ Ninh nói xong liền không có âm thanh nào nữa, Chu Lẫm sững sờ một chút, lo lắng một Omega như cậu buổi tối đến nhà Alpha sẽ gặp nguy hiểm, lập tức đẩy cửa phòng tắm chạy ra, nhưng phát hiện Kỷ Ninh đã ra khỏi nhà.
“Mẹ kiếp!”
Hắn ảo não văng tục, đứng ở cửa sân chờ Kỷ Ninh, trong đầu nghĩ nếu ba phút nữa không thấy Kỷ Ninh về thì sẽ xông vào từng nhà tìm.
Nhưng Kỷ Ninh rất nhanh từ nhà kế bên đi ra, trong tay còn cầm một ống kim. Thấy Chu Lẫm đứng ở cửa, cậu giật mình, nhanh chóng bảo: “Sao cậu lại ra đây? Mau quay vào nhà đi.”
“Tối khuya rồi sao anh——”
Thấy Kỷ Ninh đứng ở phía xa, Chu Lẫm lập tức đứng dậy, muốn khiển trách cậu, nhưng cậu là vì mình nên không tiện mở miệng, chỉ có thể lạnh giọng nói: “Anh có biết anh làm vậy là rất nguy hiểm không?”
“Không có nha.” Kỷ Ninh ngẩn ngơ, đột nhiên bật cười, nói: “Người ta là chú hai của tôi, hơn nữa vợ con chú đều ở nhà, làm sao có thể xảy ra chuyện được. Được rồi, tôi đem thuốc tiêm về cho cậu nè.”
Cậu cầm thuốc chích đi tới chỗ Chu Lẫm, tựa hồ cũng chẳng có chút phòng bị đối với hắn. Chu Lẫm kìm nén cơn sóng nhiệt đang tuôn trào trong người, suy nghĩ muốn bóp ch.ết Omega này cũng có. Hắn lập tức chỉ bên cạnh, nói với cậu: “Anh để kim ở đó là được rồi, tự tôi cầm lấy.”
“Được.”
Kỷ Ninh nghe theo lời hắn, để kim dưới đất, Chu Lẫm cúi người tới lấy, muốn tự mình tiêm, nhưng tay hắn vẫn không ngừng run rẩy, mũi kim nhọn quét qua làn da hắn, để lại mấy đường máu, nhưng hắn vẫn không thể thành công tiêm thuốc ức chế.
“Để tôi giúp cậu.”
Kỷ Ninh thấy vậy đi tới, bởi vì ảnh hưởng pheromone của Chu Lẫm mà mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng trạng thái của cậu vô cùng ổn định, cũng chẳng có dấu hiệu độn.g tình, hẳn là mới uống thuốc không bao lâu.
“Anh đừng tới đây…”
Khi cậu tiến đến gần, hương thơm hoa quỳnh kia liền thoảng nổi lên, Chu Lẫm nhắm mắt lại, nhẫn nhịn đến mức khóe mắt cũng đỏ lên.
“Dù sao cậu cũng rất ghét pheromone của Omega, tôi đến gần cậu cũng không sao hết.” Hắn nghe thấy Kỷ Ninh nói: “Cho nên không cần vội, tôi đến giúp cậu.”
Hắn bỗng nhiên cảm nhận được ngón tay mềm mại của Kỷ Ninh phủ lên mu bàn tay hắn.
“Rầm!”
Hắn lập tức mở mắt ra, đè Kỷ Ninh gắt gao trên tường, hai mắt đỏ bừng, nhẫn nhịn kèm khát khao, giọng nói trầm thấp khàn khàn, gằn từng chữ một.
“Anh căn bản chẳng hiểu gì cả.”