Beta by Tô
______________________________
Trong khu vui chơi, phần lớn du khách đều ăn mặc quái dị, riêng mỗi Chu Lẫm quần áo chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, dáng người lại cao ráo, hoàn toàn cách biệt với không khí xung quanh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhưng tất cả đều không lọt vào tầm mắt của hắn.
Kỷ Ninh có hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Chu Lẫm, không nghĩ tới lại vô tình gặp được hắn ở đây. Nhưng cậu cũng rất bình tĩnh, bởi cậu tin chắc chắn Chu Lẫm sẽ không nhận ra cậu. Cậu lúc này ở trạng thái bình thường, cũng không trong lúc xuất hiện rối loạn, không có tỏa mùi hương của pheromone, ngay cả diện mạo cũng bị thay đổi, Chu Lẫm không thể nào chú ý tới cậu được.
Đúng như dự đoán, Chu Lẫm hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này, nhanh chóng dẫn theo cấp dưới đi theo cô gái hướng dẫn phụ trách giảng giải rời khỏi vị trí cũ, tiếp tục tìm hiểu những công trình 3D khác.
Kỷ Ninh liếc hắn thêm một cái, sau đó kéo Arques đi về hướng ngược lại, từ đầu tới cuối đều né tránh đoàn người của Chu Lẫm, tránh mọi cơ hội hai bên tiếp xúc với nhau.
Cậu không muốn Chu Lẫm nhận ra cậu, không phải là cậu ghét Chu Lẫm, mà là bối cảnh đàn ông trong thế giới ABO có thể sinh con thực sự mang đến một bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng cậu. Cho nên khi thấy người của thế giới này cậu liền có hơi sợ hãi, hy vọng có thể trốn càng xa càng tốt.
Với lại bây giờ cậu còn trêu chọc phải không ít phiền phức, đám Vân Uyên và Auzers không biết lúc nào sẽ tìm tới, cậu không muốn dính líu thêm nam chính nữa.
Arques bị Kỷ Ninh kéo tay có chút xấu hổ mím môi, nhưng Kỷ Ninh chợt chú ý tới, không biết là vì duyên cớ gì mà Arques lại nhìn thêm vài lần về phía bóng lưng của Chu Lẫm, trên mặt xuất hiện vẻ suy tư.
Kỷ Ninh giật thót, suy đoán có phải Arques phát hiện ra cái gì không, nhìn ra được Chu Lẫm có quan hệ gì đó với cậu.
Nhưng cậu nhớ rõ ràng lần xuất hiện rối loạn không gian lần trước Arques không có chạm mặt Chu Lẫm, chẳng lẽ thế cũng có thể nhìn ra được?
“Sao vậy Arques?” Cậu dằn lòng, cố làm ra vẻ tò mò hỏi thiên sứ tóc trắng: “Bên kia có gì hả?”
“….Hình như tôi cảm thấy khí tức của Foggy ở xung quanh bọn họ, nhưng cũng không rõ ràng lắm, có thể chỉ là vô tình lướt qua.”
Thiên sứ nhỏ giọng bảo, rồi lại nhanh chóng khẽ lắc đầu, trở tay nắm lấy tay Kỷ Ninh, để lộ một nụ cười mỉm: “Em đã nghĩ ra muốn đi tinh cầu nào chưa?”
“Vẫn chưa.”
Kỷ Ninh lại không quan tâm lắm, tóc đỏ quả thật có thể nhận nhiệm vụ liên quan đến đoàn người của Chu Lẫm, nhưng mà với tính cẩn trọng của anh thì không thể nào xảy ra chuyện gì quá khích ở đây được. Nên cậu liền mỉm cười với Auzers, tiếp tục lựa chọn hạng mục mình muốn chơi trước.
Sau khi xem qua các hạng mục, Kỷ Ninh phát hiện những hạng mục này nói ra có tìm thấy trong các hạng mục ở công viên truyền thống, nhưng bởi vì quy mô cực lớn kèm theo công nghệ vô cùng tiên tiến, lúc chơi khẳng định sẽ có cảm giác khác biệt.
Lựa chọn đầu tiên của Kỷ Ninh chính là “Tinh cầu nhập vai”, lâu nay cậu làm nhiệm vụ đóng vai đủ loại nhân vật, hứng thú đối với những thứ tương tự cũng khá là mãnh liệt, nên sau hỏi qua ý kiến của Arques, hai người đi tinh cầu này trước.
Sau khi đến tinh cầu này, thứ xuất hiện đầu tiên trước mặt bọn họ là một số cảnh cáo cùng giải thích, đại ý là để đảm bảo hành vi văn minh, nếu như có bất kỳ hành động không phù hợp nào, ví dụ như bạo lực với nhân viên làm việc các loại thì sẽ bị đuổi ra khỏi công viên ngay lập tức.
Tiếp theo là nhập một số thông tin thực tế vào, bao gồm điền những chuyện mình thường xuyên làm nhất. Arques đứng yên một hồi lâu, nhập hai chữ “Chiến tranh”.
Nhưng trước khi hắn bấm vào nút xác nhận thì bị Kỷ Ninh cản lại. Kỷ Ninh đoán việc nhập thông tin này khẳng định có mục đích gì đó, cậu cũng không muốn câu chuyện bắt đầu bằng chiến tranh. Vả lại từ “Chiến tranh” cũng hơi nhạy cảm, nếu bị hệ thống điện tử của công viên phát hiện đào ra được thông tin gì đó sẽ không tốt.
Kỷ Ninh điền hai chữ “Đi học” thường thấy nhất, sau khi nhấn nút xác nhận, trò chơi bắt đầu. Giây tiếp theo cảnh tượng xung quanh Kỷ Ninh thay đổi, nhưng lại không giống như những gì cậu mong đợi. Cảnh tượng xuất hiện đầu tiên không phải là trường học hay phòng học, mà là trên một chiếc xe buýt.
Cậu và Arques một trước một sau ngồi trên xe, chiếc xe đã rất cũ kỹ, trên xe có mùi dầu nhớt nhàn nhạt trong không khí, thân xe lắc lư, chạy bon bon trên con đường mịt mù. Con đường tối om, không có bất kỳ chiếc xe nào, ngay cả đèn đường cũng lờ mờ tối, tỏa ra một bầu không khí quỷ dị.
Câu chuyện này có hơi kỳ lạ…
Kỷ Ninh nhìn lướt qua những người trên xe, bọn họ chắc đều là người chơi, ăn mặc hình thù quái lạ, mới vừa tham gia vào câu chuyện nên cũng đang tò mò nhìn ngó xung quanh.
Xe buýt lảo đảo lắc lư chạy trên đường được một đoạn sau hai phút thì dừng lại, tài xế bảo xe hết xăng nên đuổi hết hành khách xuống xe. Song khi tất cả mọi người xuống xe thì xe buýt lại nổ máy xe lao thẳng ra ngoài, tương đương với tài xế nói láo và đuổi tất cả bọn họ xuống đường giữa chừng.
Xung quanh tối đen, không có gợi ý nào trong mô tả trò chơi về câu chuyện này. Một vài khách du khách đi thẳng vào rừng cây nhỏ bên đường mà không thèm nghĩ ngợi, sau mấy phút đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết, bọn họ lại lăn một vòng ra, sợ hãi chạy ra ngoài.
Kỷ Ninh phát hiện trên mặt bọn họ có dính vết máu, chỉ một lát sau có một người đàn ông vạm vỡ cầm rìu vọt ra từ trong rừng cây, giơ cao cây rìu dính máu không nói một lời bổ về phía bọn họ.
Ánh mắt thiên sứ tóc trắng nheo lại, trên đầu ngón tay lập tức nổi lên tia sáng trắng. Kỷ Ninh thấy vậy vội kéo hắn lại, nói: “Đó là nhân viên, anh xem bọn họ còn mang theo một cái vòng.”
Đi theo Hoắc Vô Linh gặp vô số quỷ ma, còn thường xuyên bị nam chính thần kinh xuất quỷ nhập thần dọa sợ, Kỷ Ninh sớm đã miễn dịch bởi kiểu hù dọa này rồi. Cậu còn cực kỳ bình tĩnh quan sát một lát thì lập tức xác nhận đây là nhân viên công tác, hơn nữa những vết máu kia toàn bộ đều là do hình ảnh 3D tạo thành.
Nếu ra tay với nhân viên, bị đuổi ra ngoài chỉ là chuyện nhỏ, nếu lỡ gi.ết c.hết người thì coi như xong. Vì vậy Kỷ Ninh lập tức kéo Arques bỏ chạy. Arques ngớ người, dập tắt tia sáng, ngoan ngoãn theo sau lưng Kỷ Ninh cùng nhau bỏ chạy.
Nhân viên chưa biết mình mới lướt ngang qua tử thần, vẫn còn đang đuổi giết bọn họ không tha. Kỷ Ninh chạy theo sau lưng phần lớn du khách, có một vài du khách chạy rất chậm, bị rìu xẹt qua vạt áo hoảng sợ mà hét chói tai lia lịa, nhưng mà cũng không thật sự bị thương.
Bọn họ bị người đàn ông dí tới một trường học tràn ngập âm khí, thấy bọn họ đi vào trường học thì người đàn ông vạm vỡ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
Vừa bước vào nơi này, Kỷ Ninh cũng đoán ra được cách chơi là gì rồi, trong này nhất định là ma quỷ lộng hành, nhưng lẽ nào đây chính là cái yếu tố “Đi học” cậu điền vào sao? Ai mà đi học ở chỗ này chứ….
Trước khi bước vào câu chuyện, những du khách khác cũng từng viết vào một số thông tin, bao gồm sở thích cùng tình trạng sức khỏe bản thân, nhưng bọn họ hình như không có viết mình có sở thích chuyện ma nên giờ phút này mặt ai nấy đều xanh mét, thiếu chút nữa là chửi ầm lên. Nhưng câu chuyện một khi bắt đầu thì không thể thoát ra, chỉ có thể cắn răng chơi tiếp.
Đúng như dự đoán, trong ngôi trường này khắp nơi đều có quỷ ma lộng hành, các du khách bị hồn ma hù dọa mà ôm đầu trốn chui trốn nhủi, một bên khóc lóc mắng chửi đòi băm vằm cái công viên này.
Đối mặt với hồn ma, Kỷ Ninh không có phản ứng gì, nhưng bất ngờ cậu phát hiện cánh của Arques có hơi run run, từ đầu tới cuối đều im lặng không lên tiếng, vẫn luôn rũ mắt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn con đường phía trước, nhắm mắt đi theo sau đuôi Kỷ Ninh.
“Arques, cậu…” Nhân lúc đám ma biến mất, Kỷ Ninh quay đầu lại, thần sắc có chút ngạc nhiên: “Sợ ma hả?”
“…….”
Arques mím mím môi, ngẩng đầu hai mắt nhìn nhau với Kỷ Ninh, sau lại rất nhanh rũ mắt, im lặng gật đầu, vẻ mặt có hơi tủi thân: “Xin lỗi…”
“Cái này có gì mà phải xin lỗi chứ.” Kỷ Ninh cười sờ tóc Arques.
Nhưng mà cậu thật sự có hơi kinh ngạc, bởi vì lúc trước khi nhìn thấy Hoắc Vô Linh, Arques cũng không có lộ ra cảm xúc sợ hãi nào. Xem ra là Hoắc Vô Linh thật sự quá ngứa đòn, ngứa đòn đến mức Arques tức đến quên sợ hãi.
Thiên sứ tóc trắng không có lên tiếng, trong lòng có chút khổ sở, hắn nào biết trong câu chuyện này lại có nhiều ma đến vậy, hắn thật sự không xử lý nổi, nhưng hắn không nghĩ mình vô dụng như thế, hắn muốn thể hiện bản thân thật tốt trước mặt Kỷ Ninh…
Một bàn tay lạnh lẽo bất thình lình choàng lên đầu vai thiên sứ, nhuốm máu loang lổ, để lại một dấu tay đẫm máu trên bộ quần áo thiên sứ trắng tinh tươm. Thân thể hắn hơi cứng lại, từ từ quay đầu lại, trong tầm mắt liền xuất hiện một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn.
“!”
Những sợi lông tơ nhỏ trên cánh Arques đều bị dựng đứng hết lên, hắn nhanh chóng lùi về sau mấy bước, mà quỷ nam áo sơ mi trắng tóc đen kia lại không bỏ qua sấn tới, máu trào ra từ khuôn mặt thối rữa của hắn, còn phun một ngụm máu lớn lên khắp người Arques, khiến hắn trở nên chật vật không thôi.
Nhưng nhìn đến con quỷ này, sắc mặt Kỷ Ninh bỗng trầm xuống, đè hồn ma lại, có hơi cắn răng nghiến lợi gọi tên hắn: “Hoắc Vô Linh… Anh làm loạn cái gì đấy?”
“A, bị em nhận ra rồi.”
Giọng nam dịu dàng nhuốm ý cười ngả ngớn, Hoắc Vô Linh đưa tay xoa xoa khuôn mặt, khôi phục lại dung mạo xinh đẹp đa tình kia.
Hắn cong khóe môi, nhìn Arques bị nhuốm đầy máu từ trên xuống dưới, cố tình kéo dài giọng: “Thì ra còn là một thằng nhóc sợ ma nha.” Hắn vừa nói xong giọng trầm xuống, trong nụ cười có chút ý mỉa mai: “Chẳng có tiền đồ thế này, cậu cảm thấy Ninh Ninh sẽ thích cậu sao?”
Arques trợn to hai mắt, vẻ mặt bình thường chỉ biến hóa ít ỏi giờ phút này lại xuất hiện dao động kịch liệt, trong mắt tràn ngập sát ý kinh người, nhưng ngay trước khi động thủ đã bị Kỷ Ninh ôm lấy.
“Tôi rất thích cậu như vậy, cậu như vậy cực kỳ đáng yêu.”
Kỷ Ninh dịu dàng an ủi thiên sứ tóc trắng, duỗi tay lau đi từng vệt máu trên gương mặt hắn, rồi lại liếc nhìn về phía Hoắc Vô Linh, nói: “Đáng yêu hơn ai đó nhiều.”
Hoắc Vô Linh cười nhạt: “Thế mà ai đó mới cứu em tối hôm qua xong.”
“…. Hai chuyện này khác nhau.”
“Ninh Ninh, em luôn thiên vị hắn như vậy, em biết tôi cũng sẽ đau lòng mà.” Hoắc Vô Linh nói.
Kỷ Ninh nhìn hắn một cái: “Ai bảo anh bắt nạt người ta hoài.”
“Tôi có thể chung sống hòa bình với bọn họ.” Hoắc Vô Linh buông tay: “Điều này rất dễ làm, chỉ cần em qua lại với tôi, chỉ thích một mình tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm bất cứ chuyện gì với bọn họ.”
Nghe được Hoắc Vô Linh nói như vậy, thiên sứ tóc trắng bỗng siết chặt hai tay, đôi mắt màu bạc không có nhiệt độ nhìn Hoắc Vô Linh, giọng cũng lạnh lẽo đến cực điểm: “Tôi sẽ giết anh.”
“Nhìn đi.” Hoắc Vô Linh khẽ thở dài: “Đây chẳng phải vấn đề do tôi.”
“Hoắc Vô Linh…” Kỷ Ninh bất lực vô cùng: “Anh phải chọc người ta tức điên lên như vậy mới vui đúng không?”
“Ừ, chính là như vậy đó.”
Ai biết Hoắc Vô Linh lại gật đầu một cái: “Tôi không muốn nhìn bọn họ vui vẻ, bởi vì tôi đang tức giận.” Đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn về phía Kỷ Ninh: “Em cho là tôi sẽ không tức giận, sẽ không ghen sao, Ninh Ninh?’
“Tôi chịu đủ cảnh thân mật của em cùng người đàn ông khác rồi.”
Nụ cười trên môi hắn nhạt đi, gương mặt trở nên vô cảm, ánh mắt chậm rãi quét tới trên người Kỷ Ninh.
“Bất kể là hắn, hay là tên quỷ hút máu, hoặc hoàng đế điên cuồng và người đàn ông đêm qua… Rốt cuộc còn bao nhiêu người thích em?”
Bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhịp tim của Kỷ Ninh không khỏi dồn dập đập nhanh hơn, có hơi chút căng thẳng. Arques choàng lưng Kỷ Ninh ôm lấy cậu vào trong lòng, lạnh lùng nói với Hoắc Vô Linh.
“Tôi thích em ấy là quyết định của tôi, không liên quan đến em ấy. Em ấy không việc gì phải chịu trách nhiệm đối với tình cảm của tôi.”
Không, thật ra thì có liên quan rất lớn với cậu…
Kỷ Ninh nghe hắn nói vậy thì chột dạ không thôi, bởi vì những nam chính này thích cậu cơ bản đều là kết quả từ việc cậu ra sức dùng thủ đoạn dẫn dắt. Nếu không thì hầu hết các tiểu thuyết này đều không có nữ chính, và các nam chính cũng sẽ không thích ai cả.
“Đó là suy nghĩ của cậu, không phải của tôi. Tôi cũng chẳng phải thánh nhân gì, thậm chí ngay cả người tốt cũng không phải.”
Hoắc Vô Linh nhìn Arques thật sâu: “Nếu như em ấy thích người khác, muốn ở bên một người khác, cậu sẽ lựa chọn buông tay sao?”
Thiên sứ tóc trắng nhíu mày, tựa hồ chưa từng nghĩ ra đáp án của câu hỏi này. Hoắc Vô Linh nhếch mép không có ý cười bảo: “Đổi câu hỏi, giả dụ Ninh Ninh thích tôi, muốn ở bên tôi…”
Cái giả thuyết này không tồn tại—— Kỷ Ninh rất muốn chen vào nói một câu như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt liếc qua của Hoắc Vô Linh, dũng khí của cậu xẹp dần, cuối cùng cũng không nói ra lời.
Ngược lại Arques nhanh chóng cắt ngang: “Em ấy sẽ không thích anh.”
“Nhưng nếu em ấy chỉ yêu tôi thì sao?” Hoắc Vô Linh nói: “Đến lúc đó cậu cũng có thể chúc phúc cho chúng ta sao?”
Lần này Arques rốt cuộc cũng im lặng, Hoắc Vô Linh cuối cùng cũng mỉm cười, bảo: “Cậu nỗ lực muốn Ninh Ninh thích cậu, thì chuyện tôi làm về bản chất mà nói đều giống nhau. Chỉ là chuyện tôi làm là tiêu diệt mọi cơ hội Ninh Ninh thích người khác.”
Hắn từ từ đi đến trước mặt Kỷ Ninh, ngón tay lạnh lẽo khẽ vu.ốt ve gương mặt cậu, ánh mắt cũng toả ra ý lạnh.
“Tôi sẽ không cho em cơ hội thích người khác.”
Bóng dáng hắn chợt tiêu tán, quay trở lại trong bóng của Kỷ Ninh. Kỷ Ninh sờ nơi bị chạm qua, tâm trạng hết sức phức tạp, vừa có sợ hãi, cũng vừa có cảm giác áy náy, không kiềm được mà muốn thở dài.
Thật là đang tạo nghiệp mà…
Cậu đang thầm cầu nguyện trong lòng mong sự dung hợp giữa các vũ trụ mau mau kết thúc, đồng thời lại thầm chửi mắng tiến độ chậm trễ bên Vận Doanh Thương, cho tới bây giờ vẫn chưa đưa ra được giải pháp giải quyết. Thậm chí cậu còn hoài nghi trước khi đưa ra được giải pháp, có lẽ cậu đã bị ép phát điên rồi.
“Arques…” Sau khi điều chỉnh trạng thái, Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía thiên sứ, nhỏ nhẹ trấn an hắn: “Cậu không cần quan tâm đến lời của Hoắc Vô Linh, cậu cũng không phải không biết——”
“Em sẽ thích người khác sao?”
Arques chợt cúi đầu, đối mặt với Kỷ Ninh, khóe mắt có hơi hồng hồng, nắm lấy cổ tay của cậu hỏi: “Em thật sự sẽ đi thích những người khác sao?”
Tên khốn kiếp Hoắc Vô Linh này, có thể nói được lời hay ý đẹp gì không hả, Arques đều bị hắn làm hư rồi….
Vẻ mặt Kỷ Ninh có hơi cứng ngắc, đối mặt với ánh mắt lo lắng lại tha thiết của thiên sứ, cậu á khẩu một hồi mới trả lời: “Tôi nghĩ… Có lẽ là không đâu.”
Cậu chinh phục qua biết bao thế giới cũng chưa từng động lòng với bất kỳ nam chính nào, trước kia cũng chưa từng thích một ai, có lúc cậu cũng hoài nghi có phải bản thân sinh ra sẽ không thích ai, như thể đang thiếu đi một thứ gì đó.
“Vậy em sẽ——”
Arques vừa muốn hỏi cậu một câu, nhưng ngay lúc chuẩn bị thốt ra thì lại kìm xuống.
Một lúc lâu sau, hắn đè thấp giọng, nói.
“Mới vừa rồi hắn hỏi tôi, nếu như em thích người khác, liệu tôi có thể chúc phúc cho em không. Nhưng mà tôi… Tôi không biết câu trả lời.”
Hắn thậm chỉ không dám tưởng tượng cảnh tượng như vậy. Hắn biết nếu như trong tương lai có một ngày như vậy, trái tim hắn nhất định sẽ rất đau, tựa như cảm giác hắn cảm nhận được vào cái đêm bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Hắn không muốn trải qua cái cảm giác đau lòng ấy một lần nào nữa.
Nó nhất định sẽ xé nát hắn ra.
Hắn chẳng biết gì về tình cảm cả, không có kinh nghiệm, vẫn luôn non nớt và vụng về, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức để làm cho Kỷ Ninh không phải đi thích người khác. Cho dù trông rất buồn cười hoặc vô cùng ngốc nghếch thì cũng chẳng sao, hắn vẫn còn cơ hội, hắn sẽ làm cho Kỷ Ninh thích hắn.
“Về tôi và người kia…” Trong giọng Arques có phần căng thẳng: “Hai người chúng tôi, em thích ai hơn?”
“Đương nhiên là anh.” Kỷ Ninh trả lời không chút do dự, sờ đầu hắn một phát.
“….”
Thiên sứ tóc trắng chớp mắt một cái, sự mất mát trên gương mặt bị quét sạch, nở một nụ cười. Tuy rằng dung mạo đã thay đổi không còn đẹp trai như trước, nhưng khi hắn cười lên thì bỗng nhiên làm giảm đi mấy phần trong trẻo lạnh lùng cùng hơi thở thần thánh, thể hiện sinh động hơn, giống như một bức tượng tinh xảo thức tỉnh vậy.
Thấy hắn nở nụ cười, Kỷ Ninh cũng không còn phiền muộn như vừa rồi nữa, cậu lại sờ đầu hắn thêm một cái, hai người tiếp tục câu chuyện.
Những du khách khác không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng câu chuyện cực kỳ lớn, thật ra thì có rất nhiều tuyến đường khác nhau. Sau khi Kỷ Ninh mở ra tình tiết nọ, không ngờ lại phát hiện dưới sân trường có một ngôi mộ cổ, đây chính là nguyên nhân khiến nơi này có nhiều ma quỷ đến vậy.
Sau khi bọn họ vào mộ cổ thì bị quay ngược về quá khứ, trở lại thế giới cổ đại, sau đó lại nhảy đến thế giới tương lai mười ngàn năm sau. Toàn bộ mắt xích liên kết với nhau tạo thành một câu chuyện vô cùng phức tạp, hai người bọn họ chơi là chơi hết cả một ngày. Khi đến được kết thúc của câu chuyện, bọn họ thành công thay đổi tuyến thế giới này, trường học khôi phục dáng vẻ đầy sức sống, là một kết cục vô cùng viên mãn.
Những du khách đã sớm làm ra kết cục xấu, tất cả đều “chết” thoát khỏi câu chuyện, Kỷ Ninh cùng Arques trở thành du khách đầu tiên đạt được cái kết viên mãn hoàn thành câu chuyện, tên giả của bọn họ vĩnh viễn nằm trên danh sách của Khu vui chơi tinh tế.
Nếu không tính sự cố nhỏ ở giữa chừng do Hoắc Vô Linh, thì ngày hôm nay Kỷ Ninh vẫn chơi rất vui vẻ. Cậu và Arques quay về tinh cầu chủ, định ăn một bữa thật ngon ở nhà hàng thì bất ngờ lại gặp mặt Chu Lẫm.
Kỳ thực diện tích nhà hàng rất lớn, là dạng nhà hàng có dạng xoắn ốc nhiều tầng, Kỷ Ninh cũng chẳng hề nghĩ tới mình vậy mà lại được chia cùng tầng với Chu Lẫm, hơn nữa còn ngồi cách vị trí hắn không xa.
Đã qua giờ ăn cơm bình thường, nhưng trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người, hầu như tất cả đều đã kín chỗ. Kỷ Ninh không thể đổi vị trí ngay được, nên cậu cố ý chọn chỗ ngồi đưa lưng về phía Chu Lẫm, Arques thì ngồi đối diện Kỷ Ninh.
Thời điểm đi ngang qua chỗ Chu Lẫm, Kỷ Ninh thấy Chu Lẫm đến một mình, trước mặt chẳng có món ăn nào, chỉ bày một chai rượu.
Kết thúc một ngày làm việc, Alpha trẻ tuổi cũng không khỏi lộ ra vẻ mỏi mệt, xoa nhẹ mi tâm của mình, cởi áo khoác âu phục ra phủ lên trên lưng ghế, cà vạt hơi nới lỏng ra, ống tay áo sơ mi bị xắn lên, để lộ ra một phần cánh tay. Ít đi khí chất cấm dục, nhiều hơn mấy phần cám dỗ không kiềm chế được.
“Thưa ngài, những nơi khác đều đã hết chỗ ngồi, tôi có thể ngồi chỗ này của ngài được không?”
Bỗng nhiên bên cạnh bàn Chu Lẫm vang lên một giọng nữ mềm mại, nhỏ nhẹ hỏi Chu Lẫm.
Kỷ Ninh nghe có người bắt chuyện với Chu Lẫm, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Bởi vì trong ấn tượng của cậu, Chu Lẫm vẫn luôn cực kỳ ghét người lạ khi không đến gần hắn, ngay cả khi trước kia cậu mới vừa tới thế giới ABO trở thành “chị dâu” tương lai của hắn, Chu Lẫm khi ở nhà cũng luôn đối xử thờ ơ với cậu.
Cậu không tiện quay đầu lại, nhưng trên đỉnh đầu cậu vừa hay có một cái gương dùng để trang trí, còn có thể phản chiếu hình ảnh tình hình bên phía bàn Chu Lẫm. Vì vậy Kỷ Ninh một bên cầm ly lên uống nước, một bên lén lút liếc nhìn về phía chiếc gương.
Trong gương phản chiếu ra một gương mặt xinh đẹp mỹ lệ, người nói chuyện với Chu Lẫm là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng khi xưa Chu Lẫm cũng không phải người sẽ thương hoa tiếc ngọc, còn bây giờ….
“Không vấn đề gì, mời ngồi.”
Alpha nở nụ cười thản nhiên, làm động tác tay mời. Sau khi cô gái ngồi xuống, cười với hắn một cái, hai người tựa như quen biết đã lâu, nói chuyện với nhau cực kỳ tự nhiên.
Kỷ Ninh vừa nghe vừa chớp mắt, thầm nghĩ Chu Lẫm quả nhiên thành thục không ít. Nếu là trước kia hắn có nửa phần săn sóc như bây giờ thì có lẽ cậu đã không gian nan như thế.
“Đúng rồi, đây là thông tin liên lạc của tôi…”
Cô gái cầm lấy chiếc túi nhỏ của mình, vặn khóa ra đưa tay vào bên trong.
Nhưng thông qua sự phản chiếu của chiếc gương, Kỷ Ninh thấy rõ ràng thứ bên trong lộ ra bên ngoài là một khẩu súng ánh sáng thu nhỏ.
Mặt cậu lập tức biến sắc, đứng dậy nhào về phía Chu Lẫm, đè hắn xuống đất, cũng đồng thời la to: “Cẩn thận!”
Cô gái thấy có người tới phá hư chuyện của mình, vẻ mặt vốn dịu dàng trong chớp mắt biến mất trở nên ngoan độc, lập tức đứng dậy rút súng. Nhưng trước khi cô kịp hành động, khẩu súng ánh sáng của cô chợt bị một sức mạnh vô hình đánh bay ra ngoài, đồng thời một luồng sáng trắng rơi xuống bụng cô, làm cô ngã xuống.
Những vị khách khác đều bị biến cố này làm sợ ngây người, một bóng dáng mơ hồ mềm mềm xuất hiện bên cạnh bàn. Người đàn ông tóc đỏ giống slime nhanh chóng đẩy ngã người phụ nữ xuống, đồng thời xung quanh cũng có mấy người ăn mặc như khách hàng đứng lên, nhanh nhẹn khóa chặt mọi hành động của cô, dùng động tĩnh nhỏ nhất và tốc độ nhanh nhất áp giải cô ra ngoài.
“Làm đẹp lắm!”
Tóc đỏ huýt sáo một cái, giơ ngón tay cái với Arques ca ngợi hắn: “Hê, thật là trùng hợp, tôi làm nhiệm vụ ở đây mà lại gặp được hai người. Cảm ơn đã hỗ trợ nha người anh em.”
Lần này anh nhận một nhiệm vụ làm vệ sĩ, chính là bảo vệ vị Đại thiếu gia nhà họ Chu này. Vốn dĩ anh muốn Arques và Kỷ Ninh cứ việc chơi nên chưa có nói cho bọn họ biết.
Nhưng ai mà ngờ khi chuẩn bị tóm thích khách thì tình cờ gặp được hai người. Vì tránh gặp chuyện ngoài ý muốn nên anh liền dùng năng lực trong suốt của slime trốn bên người Arques, kêu hắn một lát hành động thì sẵn ra tay giúp anh một chút.
Mọi chuyện diễn ra cũng coi là suôn sẻ, chỉ là, không nghĩ tới bé người cá lại có thể nhận ra được nguy hiểm, còn bổ nhào về phía đại thiếu gia ấy. Phải biết vị thiếu gia này giống như kẻ cuồng sạch sẽ vậy, cực kỳ ghét sự đụng chạm của người khác. Khi nãy vị thiếu gia này diễn trò mê hoặc thích khách, anh còn lo lắng thích khách kia sẽ tiếp xúc trực tiếp gì đó với vị thiếu gia, làm cho vị thiếu gia trở mặt trước thời hạn.
Vẫn nên mau mau kéo bé người cá lên thôi….
Tóc đỏ nghĩ thế, vốn định dùng mắt ra hiệu cho Arques, nhưng mà không cần anh bày chiêu, thiên sứ liền tự mình đi tới, kéo cổ tay Kỷ Ninh một cái, lo lắng hỏi han: “Em có ổn không?”
“Vẫn ổn…”
Kỷ Ninh gật đầu, vội vã muốn bò dậy từ trên người Chu Lẫm. Chẳng qua còn chưa kịp hoàn toàn đứng dậy thì cổ tay còn lại của cậu lại bị Chu Lẫm dưới người nắm chặt lấy.
Một mùi hương nhàn nhạt thuộc về Omega lặng lẽ tản ra, trên người Alpha cũng có bị nhiễm phải đôi chút, mà tất nhiên hắn cũng ngửi được mùi hương này.
Khí tức vui vẻ và dịu dàng, dụ dỗ hắn chìm sâu.
Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, âm thanh khô khốc khàn khàn gọi cái tên mình tâm niệm.
“….Kỷ Ninh?”