Beta by Tô
______________________________
Khoảnh khắc bị tháo mặt nạ ra, Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Ứng Thiên Thu đột nhiên làm hành động như vậy, sau đó cậu lập tức cảm nhận được trán mình lành lạnh, là Ứng Thiên Thu nhẹ nhàng hôn cậu.
Cậu trợn tròn mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Ứng Thiên Thu chầm chậm tách ra, vô thức đưa tay sờ lên nơi vừa bị hôn, chợt cảm thấy bối rối.
Cho dù bị tháo mặt nạ xuống nhưng dung mạo của cậu đã qua ngụy trang, không phải là dáng vẻ trước kia nữa, chắc hẳn Thiên Thu sẽ không nhận ra cậu, nhưng mà……
Kỷ Ninh cảm thấy Ứng Thiên Thu không phải là kiểu người sẽ tùy tiện thân mật với người khác, không khỏi sinh ra vài phần hoài nghi. Cậu không chắc đây là do Ứng Thiên Thu đã nhận ra cậu hay là thủ đoạn dò xét mới để thử cậu.
Nhưng bất luận thế nào thì Kỷ Ninh vẫn xoay người trước để che khuất gương mặt mình, cậu không quên lý do ban đầu muốn che mặt là do cảm thấy mặt mình rất xấu, không muốn dùng gương mặt thật để gặp người khác.
“…..Là ta không đúng.”
Sau một hồi im lặng, Ứng Thiên Thu nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, đôi tay vòng đến phía trước thay cậu mang lại mặt nạ, thấp giọng nói.
“Ta chỉ muốn làm ngươi an tâm.”
Tay của hắn vỗ vỗ lên vai Kỷ Ninh, đứng ở phía sau, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp.
Nhìn thấy thiếu niên lo lắng cho hắn không muốn rời khỏi Thương Sơn, trong lòng hắn vô cùng vui sướng.
Tuy hắn không biết vì sao thiếu niên phải che giấu thân phận, thế nhưng với phản ứng như vậy thì chí ít vẫn chứng tỏ cậu còn tình cảm với hắn.
Vậy nên khi nãy hắn cầm lòng chẳng đặng mà ôm thiếu niên vào lòng, muốn thân mật với y, nhưng giây tiếp theo hắn đã kịp thời khắc chế nỗi lòng của mình, ẫn nhẫn không bộc lộ, bởi vì hắn biết lúc này không phải là thời cơ tốt để nhận nhau.
Hắn không thể vạch trần thân phận của Tiểu Tiểu, để y ở lại Thương Sơn đối mặt hiểm cảnh cùng mình, mà cần phải đưa Tiểu Tiểu đến địa phương an toàn.
Hắn không thể mất y thêm một lần nữa.
“Thiên Thu, Ánh Tuyết hắn……”
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến giọng của thiếu nữ, sau khi Kỷ Ninh chạy đi, thiếu nữ đi khắp nơi mà vẫn không tìm được cậu nên vội vàng chạy đến cung điện của Ứng Thiên Thu, muốn báo việc này cho hắn thì chợt thấy Kỷ Ninh vậy mà lại đến đây, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Hai người đây là……”
“Dẫn y xuống núi, đi về hướng Tây đến biển Vô Lượng, nơi ấy có thể bảo vệ các ngươi chu toàn.”
Ma quân tóc bạch kim hơi cúi đầu đối diện với Kỷ Ninh, gương mặt lạnh lùng toát lên vẻ dịu dàng, xoa xoa tóc cậu, nói: “Đợi sau này ta sẽ đón các ngươi trở về. Một lời đã định.”
“Đi thôi.”
Thiếu nữ lưu luyến nhìn ứng Thiên Thu, nắm chặt lấy tay Kỷ Ninh đi ra khỏi điện.
Thật ra nàng cũng không muốn rời khỏi Ứng Thiên Thu, sau khi Kỷ Ninh mất, nàng chỉ có thể dựa vào Ứng Thiên Thu, nhưng bây giờ lại có Cầu Tuyết, nàng là người duy nhất Cầu Tuyết có thể dựa vào, cho nên nàng muốn đưa Cầu Tuyết đến nơi an toàn, sau đó lại trở về Thương Sơn.
Hắn cũng sẽ không đi đâu……
Kỷ Ninh ngoan ngoãn đi theo sau thiếu nữ, nhưng trong lòng lại thầm niệm khẩu quyết, để lại một tia thần thức trong đại điện.
Nếu Ứng Thiên Thu muốn cậu đi, vậy thì cậu sẽ giả vờ rời đi, để tia thần thức này từ từ thiết lập truyền tống trận Tử Linh pháp sư, có thể truyền tống cậu đến Thương Sơn bất cứ lúc nào và còn có thể lưu lại chăm sóc cho Ứng Thiên Thu.
Thiếu nữ dẫn theo Kỷ Ninh và Tần Như Vọng, còn có một đội quân tuyệt đối trung thành xuất phát, dựa theo chỉ thị của Ứng Thiên Thu mà đi về phía Tây, mục tiêu là biển Vô Lượng.
Phòng vệ ở Thương Sơn tăng cường hơn bao giờ hết, đồng thời khẩn cấp triệu tập môn đồ rải rác ở khắp nơi trở về hành cung Thương Sơn, đợi ít ngày nữa sẽ đánh một trận tử chiến với Đông U ma quân và ba thế tộc lớn.
Đêm nay, thần thức của Kỷ Ninh dừng chân trong cung điện, ngồi một bên nhìn Ứng Thiên Thu đọc sách dưới ánh nến.
Vẻ mặt Ứng Thiên Thu bình thản, mái tóc bạch kim tựa ánh trăng, thân hình tao nhã bất động, sau một hồi lâu lẳng lặng đọc sách, chợt động tác hơi khựng lại, lấy ra một miếng ngọc giản từ trong túi tùy thân ra, ngón tay khẽ vu.ốt ve, bên trong truyền ra thanh âm lanh lảnh mềm mại của trẻ nhỏ.
“A tỷ, ngươi đợi ta một chút……”
Trong ngọc giản ghi nhớ chính là giọng của Kỷ Ninh khi còn nhỏ, quanh quẩn trong đại điện trống trải từng lần từng lần một.
Ứng Thiên Thu siết chặt ngọc giản trong tay, bỗng nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu khẽ hôn lên ngọc giản, đôi môi mỏng nhếch lên, phát ra tiếng nỉ non tựa như thở dài.
“Tiểu Tiểu……”
Thấy Ứng Thiên Thu nhớ nhung mình đến vậy, Kỷ Ninh nhất thời ngồi không yên, đi tới đi lui trong đại điện vài vòng, cuối cùng vẫn cắn răng chia thần thức thành hai, bay về phía linh kiếm “Khuyết Nguyệt” trong địa cung.
Tất cả là do cậu nợ Thiên Thu…..
Thần thức cậu tách ra đi tiếp cận “Khuyết Nguyệt”, lại bị nó nhanh chóng hút vào.
Sau khi đi vào phạm vi kiếm, vẫn là khu rừng đào rực rỡ kia, thần thức của Vân Uyên đang nửa tựa nửa nằm trên cành đào to của cây đào, dáng vẻ tiêu sái tự tại, trong tay cầm một bầu rượu hoa đào, rót ra một chén uống xong mới mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
“Lần này ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi được.”
Kỷ Ninh ngước lên nhìn hắn, vẫn lắc đầu nói: “Ngươi biết ta không phải là người của thế giới của ngươi, nơi này cũng không phải, cho đến nay, tâm nguyện của ta chính là trở về cố hương của mình, cho nên ta không thể đáp ứng ngươi được.”
“Trở về cố hương?”
Vân Uyên liếc mắt nhìn cậu, dường như nổi lên chút hứng thú, tùy ý ném bầu rượu và chén rượu đi, hai thứ đó lập tức hóa thành linh cơ tan biến trong không trung.
Đôi chân dài của hắn khẽ động, nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, y phục trắng như tuyết vương một vài cánh hoa nhạt, đi đến bên cạnh Kỷ Ninh, vén một lọn tóc dài của cậu lên, cười hỏi.
“Nếu đợi ta xé rách hư không đi cùng ngươi thì ngươi có bằng lòng không?”
“……”
Vẻ mặt Kỷ Ninh có chút chần chờ, Vân Uyên mỉm cười thả lọn tóc dài trên tay xuống, vu.ốt ve khuôn mặt cậu, nhưng lại là lạnh lùng nói.
“Vậy ta không còn lời gì để nói nữa.”
“Nhưng ta sẽ cố gắng thỏa mãn những yêu cầu khác của ngươi.”
Kỷ Ninh sợ Vân Uyên lại đuổi mình ra ngoài, vội vàng nắm chặt lấy vạt áo của hắn, nói: “Chỉ cần ta làm được.” Cậu dừng một chút rồi nói: “Nếu ở chỗ này trăm năm với ngươi cũng có thể.”
“Trăm năm?” Vân Uyên cong cong khóe môi: “Ngươi cảm thấy có thể xóa bỏ hai ngàn năm ta chờ ngươi không?”
“……”
Kỷ Ninh yên lặng, Vân Uyên khẽ cười nhẹ nhàng vươn tay, biến ra bàn dài cùng rượu hoa đào, ngồi xuống bàn uống một ngụm rượu, mở miệng:
“Cũng được.” Hắn nói: “Không bằng ngươi nói một chút xem, vì sao ban đầu ngươi muốn dây dưa với ta, cuối cùng lại tùy tiện vứt bỏ ta, rốt cuộc trong lòng ngươi xem ta là gì?”
Con ngươi đen tuyền của hắn vừa lạnh vừa sâu thẳm, tựa như kết một tầng băng thật dày.
“Là ngươi trêu chọc ta trước, Kỷ Ninh.”
“……”
Kỷ Ninh hoàn toàn không biết nói gì, vốn cũng không phản bác được lời của Vân Uyên, trong thế giới ấy đúng là cậu trêu chọc Vân Uyên trước thật, lại còn không phải trêu chọc bình thường.
Trong thế giới tu chân, thân phận của cậu là Thiếu Tông chủ của ma môn Thất Tình Tông, ban đầu khi tiếp nhận thân phận này cậu rất khó xử, đây là một môn phái ma tu theo đuổi dục vọ/ng phóng túng, phải đem tu vi cả người ký thác vào thất tình lục dục, mà công pháp cao thâm nhất chính là song tu. Ở trong tông môn, mỗi đệ tử hầu như đều có hơn mười đối tượng song tu và lô đỉnh.
Khi đó tuổi tác Kỷ Ninh còn nhỏ, chưa từng tìm người để luyện công pháp này, sau này đến tuổi thích hợp đương nhiên là được nhiều người theo đuổi nhất, nhưng bản thân lại lẻ loi tu tập công pháp khác, vẫn luôn đợi nam chính Vân Uyên bị bắt vào trong môn phái.
Vân Uyên xuất thân từ đạo gia đệ nhất đại phái Tịnh Hư Cung, thời điểm cốt truyện vừa bắt đầu, hắn vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn mờ nhạt, có điều Kỷ Ninh đã xem qua nguyên tác nên cậu biết, thật ra lai lịch của Vân Uyên rất không tầm thường, chính là một vị đại năng chuyển thế.
Kiếp trước Vân Uyên là một trong ba vị Đại Điện chủ của Tịnh Hư Cung, tu vi đã đến Đại Thừa, tức khắc sẽ tiến vào Độ Kiếp kỳ, nhưng hắn tính toán thiên cơ, phát hiện đạo tâm của mình không có viên mãn, chẳng thể nào độ kiếp thành công, chỉ có từ bỏ chuyển thế, luân hồi một lần thì mới có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn của bản thân.
Vì thế Vân Uyên tạm thời phong ấn ký ức của mình, đầu thai chuyển thế, cũng cố tình giấu mọi người trong Tịnh Hư Cung, bởi vì hắn không muốn sau khi chuyển thế mình lại nhận được sự săn sóc từ trong môn, nếu khuyết rèn luyện thì đạo tâm một đời này của hắn vẫn sẽ không viên mãn.
Sau khi chuyển thế, lúc đầu Vân Uyên thể hiện ra tư chất cũng chỉ được xem là tàm tạm, khi thiên tài tập hợp ở Tinh Hư Cung hắn không hề nổi bật, vậy nên chỉ được thu làm đệ tử ngoại môn bình thường. Thời gian hắn ở ngoại môn rèn luyện, Kỷ Ninh liền nhân cơ hội đến tìm hắn.
Khi đó Vân Uyên gặp phải một khó khăn, sau khi trùng sinh tu vi vẫn còn thấp, dựa vào bản thân thì rất khó trốn thoát, cuối cùng nhờ vào đủ loại cơ duyên mới miễn cưỡng trốn được.
Mà tu vi của Kỷ Ninh đã đến Kim Đan kỳ, tiện tay giúp Vân Uyên hóa giải kiếp nạn, dù sao cũng không phải là tình tiết quan trọng gì, coi như có thay đổi thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.
Lần đầu gặp gỡ Kỷ Ninh, Vân Uyên vô cùng cảnh giác, bởi vì thiếu niên trước mặt vừa nhìn đã biết là người bên ma tu, gương mặt diễm lệ, y phục lả lướt để lộ ra làn da trắng mềm mại, mi tâm điểm chu sa đỏ, ánh mắt yêu dã lẳng lơ, giơ tay nhấc chân đều đủ để câu hồn nhiếp phách, dụ người sa đọa.
Thật ra bản thân Kỷ Ninh cũng không muốn vậy, nhưng công pháp tu luyện cổ quái của Thất Tình Tông biến cậu trời sinh như thế, đáng giận nhất chính là cậu có thiên phú cực tốt, tu luyện đến Kim Đan kỳ thì cái khí chất mị hoặc này hoàn toàn không thu liễm được nữa, cứ tiếp tục tu luyện như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ biến thành mị dược hình người.
Dù bây giờ cậu muốn giả vờ đơn thuần ở trước mặt Vân Uyên căn bản cũng chẳng giả vờ được, vậy nên cậu cắn răng dứt khoát dùng dáng vẻ dụ hoặc xuất hiện trước mặt Vân Uyên.
Vân Uyên là chân nhân Đại Thừa kỳ chuyển thế trùng tu, mặc dù hiện giờ không có ký ức nhưng tâm tình lạnh nhạt không chút tạp niệm, đối diện với thiếu niên ma môn mị hoặc hoàn toàn không chút gợn sóng, chỉ để ý xem ma tu này muốn làm gì với mình.
Khi ấy tu vi của Vân Uyên kém xa Kỷ Ninh nhưng cũng tương đối khó đối phó, việc này khiến Kỷ Ninh không khỏi cảm khái, may mà mình đã đến sớm, nếu đợi đến sau này tu vi của Vân Uyên cao hơn, khôi phục ký ức kiếp trước, chỉ sợ cậu sẽ phải tiếp thu sự thật nhiệm vụ sẽ thất bại.
Cứ như vậy, Kỷ Ninh bày ra dáng vẻ hứng thú với Vân Uyên, bất luận Vân Uyên đi đến đâu thì cậu đều quấn lấy hắn, không làm bất kỳ cái gì, chỉ cười tủm tỉm đi theo sau Vân Uyên.
Lúc đầu Vân Uyên cảnh giác rất cao, nhưng theo thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện dường như Kỷ Ninh chẳng muốn làm gì, nếu thật sự muốn giết hắn thì với chênh lệch của bọn họ cũng đủ khiến Vân Uyên chết vô số lần.
Vân Uyên có thể nhìn ra môn phái của Kỷ Ninh, có lẽ là Thất Tình Tông hoặc môn phái ma đạo tương tự, nhưng thể chất của hắn cũng không có gì đặc biệt, không thích hợp làm lô đỉnh, chắc là do nguyên nhân ấy nên Kỷ Ninh mới không bắt hắn về.
Mà làm đối tượng song tu, tu vi của hai người chênh lệch rất lớn, nếu song tu thì cũng không có lợi ích gì với Kỷ Ninh, vậy y đi theo mình rốt cuộc có mục đích gì?
Khi rèn luyện ở phàm giới, Vân Uyên giống hệt với người thường, thuê một gian phòng trong khách điế.m, c.ởi áo lót ngoài ra, định lên giường ngồi thiền tu luyện, có điều còn chưa đi qua thì thiếu niên ma tu đã nhanh hơn hắn một bước nghiêng người dựa vào giường rồi.
Dáng người của thiếu niên mảnh khảnh tinh tế, dựa vào mép giường để lộ ra đôi chân trắng như tuyết, mỉm cười nhìn Vân Uyên, ánh mắt mị hoặc dụ người, vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Ngươi cũng đến đây đi.”
“Tiền bối, nếu như ngươi muốn thì ta liền nhường phòng này cho ngươi.”
Vân Uyên khách khí mỉm cười, thật ra là thờ ơ vô tình, xoay người đi ra khỏi phòng mướn một gian phòng ở đầu khác hành lang cách rất xa, tĩnh tọa trên giường. Có điều chưa được bao lâu thì hắn đã nghe được một hương thơm nhè nhẹ quen thuộc.
“……”
Hắn bất đắc dĩ mà mở mắt ra, quả nhiên thiếu niên ma tu đã không tiếng động lẻn vào trong phòng hắn, ngồi bên mép giường, đôi mắt xinh đẹp cong lên, chăm chú nhìn hắn.
“Kỷ tiền bối, nếu ngươi muốn song tu cùng người tu hành, chi bằng hãy đi tìm người có tu vi ngang bằng với người đi.”
Vân Uyên sửa sang lại vạt áo, mang giày xuống giường, nói: “Tu vi vãn bối còn thấp, chẳng có ích lợi gì với việc tăng tu vi của tiền bối, chắc hẳn bản thân tiền bối cũng rất rõ.”
Nhưng hắn vừa muốn đi xuống thì thiếu niên ma tu liền ngoắc ngoắc ngón tay khiến hắn bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ngã xuống giường.
“Tu luyện tu luyện, chẳng lẽ trong đầu ngươi chỉ có tu luyện thôi sao?”
Thiếu niên đè tay ở trước ngực Vân Uyên, cúi đầu mỉm cười, thổi khí nóng ở bên tai hắn, ái muội thì thầm.
“Ai nói ta muốn tu luyện với ngươi, ta chẳng qua là có hứng thú với bản thân ngươi thôi, ta sẽ cho ngươi biết……”
Trong mắt cậu gợn lên những ánh sáng yêu kiều, ngón tay mềm mại lướt qua đôi môi mỏng và cằm của Vân Uyên.
“Cái gì mới là nhân gian cực lạc.”