• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Ngay khoảnh khắc Kỷ Ninh rơi nước mắt, cả trái tim Chu Lẫm như thắt lại.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ rơi lệ của Kỷ Ninh, vậy nên hắn như chết đứng, sau khi lấy lại tinh thần lập tức đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Kỷ Ninh: “Cậu đừng khóc.”

“Xin lỗi, em không có…”

Sau khi bị ngón tay hắn chạm vào, Kỷ Ninh có hơi sửng sốt, dường như bây giờ mới nhận ra mình đang khóc nên vội vàng xoay người, đưa tay lau mặt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, để anh chê cười rồi, em không có ý trách anh.”

Rồi cậu ngẩng đầu nhìn Chu Lẫm, trong mắt mang theo vài phần dè dặt: “…Sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

Vẫn, bọn họ không chỉ là bạn bè mà còn sẽ trở thành người nhà…

Nhìn nước mắt trên mặt cậu, yết hầu Chu Lẫm khô khốc căng lên, trong lòng tràn ngập chua xót, hắn biết mình cần phải nói gì đó, nhưng giọng của hắn cứ như bị thứ gì chặn lại, không thể thốt ra một câu nào.

“Anh ra nước ngoài, là chỉ có một mình anh thôi sao? Anh có thấy như vậy rất cô đơn không?” Kỷ Ninh rũ mắt cười nhạt, trên hàng mi còn vương ánh nước, giọng nhẹ vô cùng: “Vậy em chúc anh ở bên đó mọi việc thuận lợi, lúc xuất phát anh nhất định phải nói cho em biết, em đi tiễn anh.”

Lúc này bọn họ đã đi dạo được một vòng ở bên ngoài, về lại dưới ký túc xá Kỷ Ninh, nhìn ánh đèn từ hành lang chiếu rọi đến, Kỷ Ninh rũ mắt không nhìn mặt Chu Lẫm, chỉ nói.

“Em về trước đây, anh cũng về đi, về tới nhà nhớ báo em một tiếng.”

“Với lại là… Nếu em khiến anh khó xử điều gì thì cho em xin lỗi, những lời ngày hôm đó anh cứ coi như em chưa nói gì hết đi.”

“Gặp lại sau.”

Cậu xoay người đi về hướng ký túc xá, dáng người mảnh khảnh tạo thành một cái bóng dài hắt lên mặt đất.

Chu Lẫm lặng lẽ nhìn theo. Mỗi lần hắn đưa Kỷ Ninh về, hắn đều nhìn theo Kỷ Ninh rời đi như thế, hy vọng lần gặp mặt sau có thể đến nhanh hơn một chút, nhưng giây phút này, Kỷ Ninh lại đi vào, có lẽ một khoảng thời gian dài sau này hắn sẽ không được nhìn thấy nữa.

Kỷ Ninh đứng trước cửa lấy thẻ điện tử học sinh ra quét, “Tích” một tiếng, cửa lớn mở ra, một tay cậu đặt lên tay vịn, chậm rãi mở cửa ra.

Bỗng nhiên cậu hơi quay đầu lại, đưa mắt nhìn Chu Lẫm ở phía sau.

Vào thời khắc này, khi mắt chạm mắt với cậu, trong đầu Chu Lẫm đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ.

Hương hoa quỳnh.

Máu tươi.

Mùi của bùn đất trong nghĩa trang.

Cơn mưa lạnh lẽo.

Nước mắt, tiếng khóc, thống khổ và tuyệt vọng bao phủ nơi đầu tim.

Trong cơn mưa dầm, hắn nửa quỳ xuống, trên đầu là một cái ô màu đen che mưa ngăn cản hết những ánh nhìn, hắn cúi đầu đặt xuống nụ hôn cuối cùng lên nắp quan tài.

Chỉ có cái chết mới có thể cắt đứt tình yêu của hắn.

“Cạch.”

Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, tấm thẻ rơi trên mặt đất, tiếng động vô cùng rõ ràng.

Dưới ánh nhìn chăm chú tràn đầy ngạc nhiên của Kỷ Ninh, Chu Lẫm đè cậu lên tường, nụ hôn điên cuồng xuống, hương thơm gỗ thông tỏa ra, triền miên bao vây Kỷ Ninh lại tựa như cái ôm của hắn.

Cơ thể Kỷ Ninh run lên, cậu chẳng biết phải làm thế nào, niềm vui bất ngờ xảy ra dường như khiến cậu cảm thấy sợ hãi, vài giây sau cậu mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, ôm lấy lưng Chu Lẫm, ngây ngô đáp lại nụ hôn của hắn.

Chu Lẫm cũng nhắm mắt, ngọt ngào, đau đớn cùng chua xót không ngừng đan xen vào nhau, khiến linh hồn của hắn lâng lâng lên xuống, một nửa ở trên thiên đường, một nửa thì ở dưới địa ngục, vĩnh viễn trầm luân.

Tại sao hắn có thể làm Kỷ Ninh đau khổ?

Chẳng lẽ có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, hắn lại bỏ lỡ người mình yêu lần nữa sao?

Xin lỗi.

Xin lỗi, anh hai.

Hắn tự nhủ từ tận đáy lòng, đồng thời càng ôm thật chặt người trong lòng.

Cho dù mãi mãi phải mang tội ác này trên lưng thì hắn vẫn muốn ở bên Kỷ Ninh.

Tuyệt đối không thể.

Hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ Kỷ Ninh thêm một lần nào nữa.

ᓚᘏᗢ

Sau khi biết tin Chu Lẫm và Kỷ Ninh ở bên nhau, cả nhà vô cùng vui vẻ, Chu Tồn cũng mỉm cười chúc mừng Chu Lẫm: “Chúc mừng anh, anh hai.”

“… Xin lỗi.”

Nhưng nhìn nụ cười của thiếu niên, Chu Lẫm lại không cười nổi, chỉ khẽ nói thế.

“Sao lại nói xin lỗi với em?” Trong mắt thiếu niên toát lên vẻ ngạc nhiên, ý cười nhạt dần: “Người phải nói xin lỗi đáng lẽ là em mới đúng, là em hại hai người suýt nữa không thể ở bên nhau rồi.”

“Em vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với anh.”

Chu Lẫm nắm lấy tay thiếu niên, nghiêm túc nói.

Nghiệp chướng của hắn phải dùng cả đời để trả, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để anh trai và Kỷ Ninh mất sớm.

Chu Lẫm nhớ rất rõ, anh hắn bị tai nạn giao thông vào mấy hôm trước sinh nhật Kỷ Ninh, đó chính là ngày bi kịch bắt đầu.

Bắt đầu từ nửa tháng trước, Chu Lẫm tự mình lái xe đưa đón Chu Tồn đi học, mỗi khi Chu Tồn có việc cần đi ra ngoài, Chu Lẫm đều sẽ cảm thấy căng thẳng, nếu không thể đi chung thì hắn sẽ để cho thư ký mình đi thay, tuyệt đối không để anh đi một mình bên ngoài.

Ngày xảy ra chuyện, hắn càng muốn Chu Tồn ở trong nhà đừng đi đến trường học, tốt nhất là đừng ra khỏi cửa nhà luôn.

“Anh như này là sao vậy, anh hai?” Thiếu niên bị chặn ở cửa, bật cười rồi nói: “Dạo này anh cứ bị sao ấy, lúc nào cũng căng thẳng lo lắng. Chẳng lẽ anh cảm thấy sau khi em thất tình rồi sẽ tự tử hay sao?”

Trên mặt Chu Lẫm lại không hề có ý cười, hắn nhìn vào mắt cậu, nói: “Không phải sợ em tự tử, mà là có nguyên nhân khác, hôm nay em đừng nên ra ngoài.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Em phải tin anh.”

“…Vậy được rồi.” Thiếu niên nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, cười cười rồi buông cặp xuống, trả lời hắn: “Hôm nay em sẽ ở nhà.”

“Ừm.”

Hôm đó Chu Lẫm cũng xin nghỉ phép ở công ty, không đi ra ngoài, chuyên tâm ở nhà trông coi thiếu niên. Mãi cho đến khi thời gian tử vong ban đầu trôi qua, thiếu niên lúc này đã ngủ, bình an chào đón ngyà mới, dây thần kinh căng thẳng của Chu Lẫm mới hơi thả lỏng.

“Hôm nay em có thể đến trường được chưa?”

Thiếu niên dựa theo thời gian bình thường mà thức dậy rồi xuống lầu, dò hỏi Chu Lẫm đang ăn sáng.

“Ừm.” Chu Lẫm đáp, khóe môi cong cong lộ ra ý cười thản nhiên: “Anh đưa em đi.”

“Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu, em tự đi là được rồi.” Thiếu niên nói: “Anh đi làm cũng mệt mỏi, chi bằng ở nhà ngủ thêm một chút đi.”

“Không sao, chỉ có mấy phút thôi mà.” Chu Lẫm buông đũa rồi đứng lên: “Anh ăn xong rồi, em cũng tới ăn đi, ăn xong rồi anh đưa em đi.”

“Cảm ơn anh hai.”

Chu Lẫm lái xe đến gần trường học, đoạn đường phía trước khá hẹp, khoảng cách đến cổng lớn còn khoảng 100 mét, hắn cùng thiếu niên đi bộ đến đó như thường lệ, mãi đến khi thiếu niên bước vào cổng trường.

“Mau đi đi.” Thiếu niên vẫy vẫy tay với hắn xem như tạm biệt.

Chu Lẫm đứng tại chỗ đợi một lát, chậm rãi thở ra một hơi, xoay người rời đi.

Đột nhiên hắn cảm giác túi áo tây trang của mình dường như bị chạm vào, hắn cúi đầu nhìn thì đập vào mắt là một bàn tay đang len lén rút điện thoại của hắn ra khỏi túi.

Hắn lập tức bắt lấy cái tay này, lạnh giọng: “Mày ăn trộm à?”

Tên trộm điện thoại hắn là một tên nhóc choai choai, kinh nghiệm ít ỏi, thấy mình bị phát hiện thì lập tức luống cuống, móc một con dao nhỏ từ trong túi ra, hướng về phía Chu Lẫm, nói: “Buông tôi ra!”

Chu Lẫm nhíu mày, còn chưa kịp tỏ thái độ thì tên trộm như bị chạm vào sợi dây thần kinh nào đó, bỗng nhiên điên cuồng đâm con dao nhỏ tới, Chu Lẫm không kịp đề phòng, lập tức bị đâm vào ngực, lại còn đâm liên tiếp mấy nhát.

Máu tươi chậm rãi thấm qua lớp áo sơ mi trắng, hắn cảm thấy trước ngực đau đến tê dại, trong đầu như vang lên tiếng “Ong”.

“Anh——!!”

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng hét chói tai, Chu Lẫm ngã xuống đất, đáy mắt nhìn thấy gương mặt thiếu niên nháy mắt trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng, lớn giọng kêu hắn, anh bất chấp tất cả đẩy những người bên cạnh ra chạy ào lại đây.

“Em đừng lại đây…”

Mất máu quá nhiều khiến ý thức Chu Lẫm dần mơ hồ, hắn không muốn thiếu niên đến đây để cùng gặp nguy hiểm.

Khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi lâm vào hôn mê, hắn chợt cảm thấy an tâm đến kỳ lạ, mặt không còn một chút máu nằm trên mặt đất, khóe môi hơi cong lên.

May mắn thay, lần này, người gặp nguy hiểm không phải là anh hắn.

Cũng thật may hắn còn chưa đánh dấu Kỷ Ninh, cho dù hắn có chết thì Kỷ Ninh cũng không có chuyện gì.

Bọn họ đều còn sống khỏe mạnh.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Hắn đã không còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa.

ᓚᘏᗢ

Chu Lẫm mở mắt ra, sững sờ nhìn trần nhà màu trắng hồi lâu mới ý thức được hình như mình vẫn còn sống.

Hắn dùng tay chống xuống giường thì nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trên cánh tay hắn ghim ống dẫn, trước ngực được quấn băng vải kỹ càng, bên cạnh giường bệnh là máy đo điện tim nối với những sợi dây trên ngực hắn, máy đang phát ra chấn động nhè nhẹ.

Phòng bệnh yên tĩnh vắng lặng không một bóng người, do trước ngực còn đau nên Chu Lẫm lại nằm xuống, vừa định bấm chuông gọi người đến thì nghe thấy tiếng mở cửa, có người đi vào phòng bệnh.

“Anh tỉnh rồi!”

Người bước vào phòng chính là Kỷ Ninh, nhìn thấy Chu Lẫm đã tỉnh lại, hốc mắt cậu tức khắc đỏ bừng, bước nhanh đến nhấn chuông, nói: “Trước tiên anh đừng xuống giường, để bác sĩ đến kiểm tra trước đã.”

Cậu kéo ghế qua ngồi bên cạnh giường, mừng rỡ nắm lấy tay Chu Lẫm, đôi mắt đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào. Chu Lẫm không biết mình đã hôn mê bao lâu nhưng hắn có thể nhìn ra sắc mặt Kỷ Ninh có chút tiều tụy, dưới mắt hiện ra dấu quầng thâm mờ, có lẽ khoảng thời gian qua đã không nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Ban đầu tình huống của anh rất nguy hiểm, suýt chút nữa đã mất mạng, nhưng may là bác sĩ đã cấp cứu kịp thời.”

Kỷ Ninh xoa xoa mắt, nói với hắn: “Sau đó anh phải ở lại ICU* quan sát thêm một tuần, mấy ngày nay mới chuyển qua phòng bệnh thường. Anh có biết không, chú và dì đã rất lo cho anh đó…”

*ICU là viết tắt của Intensive Care Unit, các phòng ICU này chăm sóc cho các trường hợp bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng, cần được chăm sóc và theo dõi liên tục

Chu Lẫm lẳng lặng lắng nghe, chăm chú nhìn gương mặt Kỷ Ninh, ánh nhìn nóng rực gần như là tham lam. Kỷ Ninh nói một lúc mới chú ý đến ánh mắt của hắn đang nhìn mình, cậu lập tức yên lặng lại, trên mặt hơi ửng hồng, hỏi: “…Anh sao vậy?”

“Ngoan, cúi đầu, để anh hôn em một cái.”

Giọng Chu Lẫm hơi khàn, thấp giọng dụ dỗ cậu, sắc đỏ trên mặt Kỷ Ninh càng thêm rõ ràng, thế nhưng cậu không từ chối hắn, tránh đi vết thương và các ống dẫn trên người Chu Lẫm, chầm chậm khom người cúi đầu kề đến gần môi hắn.

“Cốc cốc.”

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị mở ra, rất nhiều bác sĩ và y tá ùa vào để kiểm tra cho Chu Lẫm.

Có điều khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, bọn họ đều làm vẻ mặt ngạc nhiên, bởi vì Chu Lẫm đang vươn tay giữ gáy Kỷ Ninh lại, không cho cậu đứng dậy, tỉ mỉ hôn lên môi Kỷ Ninh.

Hắn khao khát nụ hôn này từ rất lâu rồi.

Cho dù bị người khác nhìn thấy thì có làm sao? Hắn chẳng quan tâm.

Thậm chí hắn còn muốn để cho tất cả mọi người đều biết, Kỷ Ninh là thuộc về hắn, là Omega thân ái của hắn.

ᓚᘏᗢ

Thương thế của Chu Lẫm chuyển biến tốt rất nhanh, các vết khâu đã được cắt chỉ, hoạt động đi lại cũng không có gì đáng lo, ngày hắn được xuất viện càng gần.

Ngày ấy vừa hay là ngày sinh nhật hắn, sau khi được bác sĩ cho phép, hắn được ra ngoài nửa ngày đi ăn một bữa với gia đình, buổi tối mới về bệnh viện.

Đứng trước cửa phòng bệnh, mọi người đều ăn ý mà rời đi trước, chỉ còn lại Kỷ Ninh và Chu Lẫm, hắn kéo Kỷ Ninh vào phòng, để cậu ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo cậu rồi hai người cùng trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Hương gỗ thông và hoa quỳnh ngào ngạt trong phòng bệnh, nơi này là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố, lại còn là phòng bệnh cao cấp nên vô cùng kín đáo, cho dù pheromone có nồng đậm như thế nào thì người bên ngoài cũng sẽ chẳng thể nào ngửi được.

Mãi đến khi nụ hôn này kết thúc, đôi mắt Kỷ Ninh phiếm đầy hơi nước, choàng qua cổ Chu Lẫm, khẽ th.ở dốc nói với hắn: “Em có quà muốn tặng anh.”

“Không phải mới tặng rồi sao?” Chu Lẫm hôn lên khóe môi cậu, khẽ cười bảo: “Em còn chuẩn bị cái gì cho anh nữa thế?”

“Chính là…”

Kỷ Ninh mím môi, bỗng nhiên đứng lên, ngay trước mặt Chu Lẫm đưa tay gỡ cúc áo của mình, cởi xuống từng món quần áo của mình.

“Chính là… Bản thân em.”

Quần áo bị vứt xuống đất, khuôn mặt cậu đỏ bừng, rũ mắt chậm rãi đến gần Chu Lẫm. Ngay từ khi bắt đầu cởi món quần áo đầu tiên, cổ họng Chu Lẫm càng khô khốc hơn, đại não cũng trống rỗng theo.

“Xin anh hãy đánh dấu em, Chu Lẫm.”

Kỷ Ninh nắm lấy tay Chu Lẫm, thỏ thẻ nói, giọng có hơi run run.

“Nhưng mà anh…”

Ngón tay Chu Lẫm chợt siết chặt, nắm cổ tay Kỷ Ninh đến ửng đỏ. Hô hấp hắn lên xuống, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, Pheromone đã theo adrenaline tăng vọt đến đỉnh điểm, nhưng đối với việc có đánh dấu Kỷ Ninh hay không, hắn lộ ra vẻ chần chừ.

Bởi vì hắn biết ý nghĩa việc đánh dấu Kỷ Ninh là như thế nào, nếu sau này hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Kỷ Ninh không chịu chấp nhận những người khác đánh dấu thì cậu cũng sẽ chết theo hắn mất.

“Em biết anh muốn nói gì.”

Giọng của Omega vẫn dịu dàng, giống như tiếng thì thầm trong mơ, nhưng lại là một giấc mơ không thể đẹp hơn.

“Cho nên em mới nói… Em muốn tặng bản thân cho anh.” Cậu vòng tay ôm lấy cổ Chu Lẫm: “Từ nay về sau, anh chính là mạng của em, cho dù có vì em thì anh nhất định cũng phải sống cho thật tốt.”

“Xin anh cho em thuộc về anh. Cũng xin anh là của em.”

“…”

Alpha trẻ tuổi nhắm hai mắt lại, ôm lấy eo của Omega, dùng nụ hôn thay câu trả lời.

Hai mùi hương pheromone quấn quýt quyện vào nhau, lặng lẽ thay đổi, từ nay về sau, tuy hai mà một.

Cho dù có là cái chết cũng chẳng thể nào chia lìa bọn họ.

≡(▔﹏▔)≡

Kỷ Ninh rời khỏi ảo trận, đứng trong động thiên với Phó Khinh Hàn.

Ngày hôm đó Phó Khinh Hàn đưa cậu về biệt thự, sau khi cậu nghỉ ngơi một đêm thì lại bắt đầu hoàn thành tâm nguyện của các nam chính, lần này bắt đầu từ Chu Lẫm trước.

Trong ảo trận, mặc dù cậu có thể khống chế hướng đi của ảo cảnh, thế nhưng phần lớn ảo cảnh đều chuyển biến theo ý muốn của người trung tâm trận, mà Chu Lẫm rất khó buông bỏ cái chết của anh mình, đến mức suýt chút nữa ảo cảnh có xu hướng thất bại, cuối cùng cậu vất vả lắm mới có thể xoay chuyển được.

Mà khi nhìn thấy Chu Lẫm đau khổ vật lộn đấu tranh, trong lòng Kỷ Ninh cũng không chịu nổi. Sau khi ra khỏi ảo trận, cậu im lặng rất lâu, Phó Khinh Hàn đợi ngoài ảo trận cũng không lên tiếng, lẳng lặng bầu bạn với cậu.

Nhân quả dần dần tan đi, những sợi dây nhân quả hoàn chỉnh còn sót lại càng ngày càng ít. Mà lúc này Kỷ Ninh bỗng phát hiện số lượng dây còn sót lại không giống với suy nghĩ của cậu, ở đây chỉ còn lại ba sợi.

Nếu không tính thêm Cố Sâm thì ở đây chắc hẳn phải còn dư lại bốn sợi mới đúng. Kỷ Ninh ngẩn người, dần thoát khỏi tâm trạng đau buồn, tính toán lại số lượng.

Arques, Herinos, Leigh với Hoắc Vô Linh. Cậu cắt đứt nhân quả với bốn người, mà không tính Vân Uyên với Phó Khinh Hàn trong đó, vậy thì phải còn dư lại bốn người mới đúng. Vậy rốt cuộc là thiếu ai? Người nào không bị Vân Uyên phát hiện ra?

“Có thể cho ta nhìn xem trong ảo trận còn dư lại ai không?”

Sau khi chần chờ, Kỷ Ninh nhìn Phó Khinh Hàn, lên tiếng.

“Được.”

Phó Khinh Hàn khẽ gật đầu, duỗi tay về hướng ba ảo trận còn lại, một góc sương mù của ảo trận chầm chậm tản đi để lộ ra cảnh tượng bên trong.

Một nơi là Arques, trong ảo trận, hắn chậm rãi mở đôi mắt màu bạc ra, cả người ngâm trong nước. Kỷ Ninh ngạc nhiên phát hiện ra đôi cánh sau lưng Arques đã biến mất, thay vào đó nửa dưới là một đuôi cá màu bạc, không biết rốt cuộc bên trong ảo cảnh hắn đã trải qua những gì.

Một nơi khác là Herinos, Thân vương Huyết tộc đang ngồi trên mái hiên tòa tháp, đôi chân dài vắt chéo nhau, nâng ly rượu vang đỏ tựa như máu tươi, nhàn nhã ngắm nhìn ánh trăng bạc giữa trời đêm.

Nơi cuối cùng hiện ra gương mặt của Hoắc Vô Linh.

Trong ba ảo cảnh này, Kỷ Ninh phát hiện không có bóng dáng của Leigh.

Chẳng lẽ Leigh đang che giấu hành tung của mình ở đâu đó?

Kỷ Ninh thầm suy đoán trong lòng, đúng với dự đoán của cậu, người không xuất hiện là Leigh.

Trong kết cục của tiểu thuyết huyền huyễn phương Tây《 Kỷ nguyên Thiên đường hắc ám 》, Leigh trở thành bán thần, nắm giữ sức mạnh hắc ám và thời gian, năng lực quỷ quyệt khó lường, có thể tùy ý xuyên qua dòng chảy thời gian, mặc dù hệ thống sức mạnh không giống trong tiểu thuyết tu chân nhưng cậu đoán rằng Leigh có thể đối đầu với Vân Uyên.

Nói không chừng cậu có thể lợi dụng cơ hội này để hoàn thành tâm nguyện của Vân Uyên?

Trong đầu Kỷ Ninh chở lóe lên suy nghĩ như thế khiến cậu không khỏi ngẩn người, đột nhiên cảm thấy chán nản bản thân mình.

Vì sao lúc nãy cậu còn rất đau khổ mà bây giờ lại chỉ nghĩ đến nhiệm vụ? Mặc dù cậu không nên thích những nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng cậu cũng không muốn mình bạc tình như thế, vả lại quả thật từ trước giờ cậu chưa từng động tâm, cứ như cậu có vấn đề gì đó vậy…

“Ngươi ổn không?”

Phát hiện Kỷ Ninh trong lòng có phiền muộn, Phó Khinh Hàn hỏi cậu: “Ảo trận có vấn đề gì sao?”

“…Không có.”

Kỷ Ninh chần chừ trong giây lát rồi chầm chậm lắc đầu, không nói việc mình phát hiện trong ảo trận thiếu Leigh.

“Nếu ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi nữa cũng không sao.” Phó Khinh Hàn nói.

“Không sao.” Cho dù biết cảm xúc của mình có chút không đúng nhưng Kỷ Ninh vẫn lắc đầu, nói: “Chúng ta bắt đầu đi.”

Có lẽ đến khi việc dung hợp các vũ trụ kết thúc, cậu sẽ không suy nghĩ miên man nữa.

“Ngươi muốn đi đâu trước tiên?”

“Vậy… Nơi đó đi.” Kỷ Ninh chỉ vào ảo trận của Arques, nói.

“Được.”

Phó Khinh Hàn đưa tay, vừa định đưa cậu vào ảo trận thì cả hai người đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ vang lên ở sau lưng liền đồng thời quay đầu lại.

Chỉ thấy trong ảo trận của Hoắc Vô Linh bốc lên từng luồng khí đen, vô số tiểu quỷ đang cắn nuốt sương mù, người đàn ông mang gương mặt xinh đẹp đa tình vươn tay chống lên lối ra ảo trận, ngoẹo cổ nhìn về phía Phó Khinh Hàn, lộ ra nụ cười bạc bẽo.

“Ừm… Không nhìn ra thời gian nhỉ, vậy ta chỉ có thể nói chào buổi sáng, chào buổi trưa và chào buổi tối.”

“Vị tiên sinh này, hiện tại nên trả Kỷ Ninh lại cho ta rồi đấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK