Đầu ngày Tống Đình Phàm vừa đẩy cửa vào đã thấy hai người kia ngồi sẵn, hắn đi thẳng đến bàn công tác ngồi vào chỗ của mình. Nhưng Lưu Dụ không chịu được
– “Ai, Ai, tôi nói Đình Phàm, cậu để hai huynh đệ tôi ở đâu?”
Tống Đình Phàm dùng ánh mắt hỏi, cái gì để ở đâu?
– “Tống Đình Phàm, cậu đừng giả bộ a, nếu tình huống hôm qua làm tôi và Mục Kiệt không nhìn ra cậu đối với Trần Lâm như thế nào, cậu quả thực nghĩ chúng tôi ngốc hết rồi a!”
Vẵn dùng ánh mắt hỏi, vậy thì thế nào?
– “A, a, a,… Tôi không nói được với người này nữa. Mục Kiệt, cậu nói đi”. Lưu Dụ hoàn toàn bị ánh mắt Tống Đình Phàm đánh bại
Tống Đình Phàm hướng mắt nhìn Mục Kiệt
– “Đình Phàm, chúng ta là huynh đệ nhiều năm chứ không phải vài ngày, hôm qua cậu đối với Trần Lâm như vậy, chúng tôi ít nhiều cũng nhận ra, chúng tôi đều thấy cậu ta là người tốt, cậu… là thật lòng sao?”. Mục Kiệt dùng tình huynh đệ ép Tống Đình Phàm, không tin hắn sẽ không trả lời thật!
– “Cậu đã nói chúng ta là huynh đệ nhiều năm chứ không phải vài ngày, cậu cho rằng tôi…. không thật lòng sao?”
Mục Kiệt nghĩ trong lòng, vẫn là bị cậu ta áp đảo. Bất quá trong lòng lại cười thoải mái
– “Hảo, là huynh đệ, nếu vậy, chúng tôi cam đoan sẽ không bàng quan đứng nhìn, cam đoan sẽ quan tâm lo lắng đầy đủ cho giai nhân của cậu”. Lưu Dụ nghe Tống Đình Phàm thật lòng vội vàng vỗ ngực cam đoan
Tống Đình Phàm nhướng mày, từ chối cho ý kiến, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt, bổ sung một câu: “Chú ý cách dùng từ của cậu!”
Nhìn thái độ không hài lòng rõ ràng của Tống Đình Phàm, Lưu Dụ rối tinh rồi mù ủy khuất: “Mục Kiệt, Mục Kiệt, cậu xem xem, nói thế thì có gì đâu, cậu ấy còn trừng mình, không phải chí nói ‘giai nhân’ thôi sao!”. Thuận tiện còn bĩu môi
Mục Kiệt đứng lên vỗ vỗ vai Lưu Dụ: “Được rồi, biết là được, ai bảo cậu nói ra! Đi, đi làm việc, giữa trưa thì…”. Khóe mắt hướng về Tống Đình Phàm, cố ý nói thật chậm: “Đi chỉnh mắt kính với tôi”
Nói xong, hai người thân thiết khoát vai ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Tống Đình Phàm trừng mắt như muốn chọc thủng lưng bọn họ
Chưa đến 12h trưa, Lưu Dụ và Mục Kiệt đã sang cửa hàng của Trần Lâm. Không thể không nói bữa ăn tối qua là giao lưu, hiện tại cảm tình đã biểu hiện rõ ràng ra bên ngoài
– “Di, Kiệt ca, Lưu ca, hai người sao lại đến, đến mời chúng tôi ăn cơm sao?”. Kim Tinh hi hi cười. Đêm qua bên bàn ăn hai người hắn và Mục Kiệt cũng nói các cô gọi bọn họ là ca, cũng may các cô sảng khoải gọi theo. Ngay cả Tiểu Phàm sắc bén cũng hưởng ứng bầu không khí vui vẻ mà gọi Kiệt ca, Lưu ca
– “Được a, này có gì đâu, lập tức đưa các cô đi ăn. Kim Tinh, muốn ăn gì, nói!”. Lưu Dụ trả lời, không chút từ chối
– “Haha, cảm ơn Lưu ca, đáng tiếc, chúng tôi ăn cơm trưa rồi”
Mục Kiệt nhìn quanh không thấy Trần Lâm đâu, giống như thuận miệng hỏi: “Ông chủ các cô đâu”
Biết ngay các người muốn tìm ông chủ mà! Kim Tinh nói thầm
– “Tìm ông chủ chúng tôi a, đáng tiếc… anh ất không có đây. Hắc Hắc!”. Kim Tinh chậm rãi trả lời
– “Nga, như vậy a. Kim Tinh, đôi mắt kính hôm qua hình như đeo không được thoải mái lắm, cô giúp tôi nói Tiểu Phàm chỉnh một chút, chúng tôi sẽ ngồi chờ, được không?”. Mục Kiệt cũng nhanh nhẹn trả lời. Nhưng trong lòng nghĩ, nha đầu kia, bữa cơm hôm qua đã ăn thế rồi còn không vui lòng giúp, còn cố ý làm khó ta!
Dù sao cũng quen biết, Mục Kiệt còn là khách hàng, Kim Tinh chỉ có thể nhận mắt kính đi vào phòng tìm Tiểu Phàm
Mục Kiệt, Lưu Dụ đến trước mặt Đông Đảo, qua cuộc gặp mặt đêm qua, hai người biết vấn đề này hỏi nha đầu Đông Đảo là dễ nhất
– “Đông Đảo a, cô cũng thấy cận thị rất không tốt, ánh mắt cô xinh đẹp như vậy, đừng để cận thị nga”. Mục Kiệt lừa dối nói
Lí Đông Đảo rốt cuộc không phải là Kim Tinh hay Lí Tiểu Phàm. Câu nói vừa rồi làm cô thực nhẹ nhàng, không ngừng hỏi: “Ánh mắt tôi thực sự đẹp sao? Thật sự? Thật sự?….”
– “Di, kia không phải là ông chủ của cô sao”. Không muốn tiếp tục dây dưa, Mục Kiệt vội nói sang chuyện khác
Lí Đông Đảo nghe hắn nói cũng nhoài người nhìn ra bên ngoài. “Không phải, Kiệt ca, anh nhìn nhầm rồi. Hôm nay quản lí Trương đến đây, ông chủ cùng anh ta ra ngoài ăn cơm rồi”
Thì ra là vậy, Mục Kiệt nghĩ thầm
Có được đáp án, nói đùa với Lí Đông Đảo thêm vài câu, Mục Kiệt và Lưu Dụ cũng không nói thêm gì nữa. Vừa lúc Kim Tinh mang mắt kiếng ra, Mục Kiệt cảm ơn các nàng hai tiếng rồi bước đi
Trưa hôm nay, bọn họ định sẽ mời Trần Lâm đi ăn cơm, chẳng qua là tính toán sẽ mời Trần Lâm trước không cho Đình Phàm hay, sau đó sẽ gặp hắn ở bãi đậu xe. Nhưng nhân định không bằng trời định, người không gặp được
Trên đường trở về, Mục Kiệt nói với Lưu Dụ: “Tôi thấy quản lí Trương đối xử rất tốt với Trần Lâm, đêm qua lại nghe ý tứ trong lời nói của các cô gái kia. Tôi nghĩ, Trần Lâm trẻ như vậy đã lên quản lí một cửa hàng, chắc chắn có quan hệ với tên quản lí Trương kia”
– “Phải không? Tôi nói Mục Kiệt, cậu không phải suy nghĩ nhiều quá chứ? Trần Lâm không giống loại người kia…”. Lưu Dụ phản bác
– “Tôi không phải nói Trần Lâm là loại người đó, nhưng quản lí Trương rất tốt với Trần Lâm, hỗ trợ huấn luyện nhân viên cửa hàng, tự mình đến đây, nga, đúng rồi, các cô gái còn nói quản lí Trương là anh của Trần Lâm”
– “Anh? Anh gì? Không cùng họ a!”
– “Ách… có lẽ… có lẽ tôi cả nghĩ đi! Đi! Không nói chuyện này nữa, gọi điện cho Đình Phàm, nói cậu ta xuống lầu đi ăn trưa”
Tống Đình Phàm vào bãi đậu xe, hai người đã ngồi sẵn trong xe, hắn trực tiếp mở cửa sau ngồi vào. Nhìn Tống Đình Phàm trầm ổn như vậy, Lưu Dụ nghĩ, tôi không tin cậu không biết chúng tôi vừa đi đâu, tôi cũng không tin cậu sẽ chịu được mà không hỏi!
Người ta Tống Đình Phàm nhẫn được, nhưng Lưu Dụ hắn nhịn không được. Xe chạy được nửa đường, Lưu Dụ liền nói: “Cậu đừng tái mặt dùng ánh mắt giết chúng tôi nữa, chúng tôi đến đó nhưng không gặp người”. Nói xong, Lưu Dụ quay đầu he hé nhìn Tống Đình Phàm, nhìn hắn vẫn tự nhiên lạnh nhạt như thường, trong lòng hận nghiến răng kèn kẹt
– “Cậu ta đi ăn cơm cũng quản lí Trương, nghe nói, người kia là thanh mai trúc mã, là anh trai chăm sóc gần gũi cậu ta từ nhỏ”. Hắn cố ý tự biên tự diễn bốn chữ ‘thanh mai trúc mã’, cũng tăng thêm người thật việc thật hai chữ ‘anh trai’. Hai-chữ-cái-này, hắn không tin vẻ mặt ngàn năm không đổi của Tống Đình Phàm không xuất hiện kẽ hở
Nhưng, làm hắn thất vọng rồi, Tống Đình Phàm thực sự không biểu hiện gì. Trong lòng hắn quả thật dao động, nhưng đáng tiếc Lưu Dụ không nhìn ra
Mục Kiệt thừa dịp rảnh tay lái, đánh Lưu Dụ một chút. “Đình Phàm, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, không có chuyện đó đâu. Trần Lâm chỉ là đi ăn trưa với quản lí của chuỗi của hiệu, không có ở đó”. Quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo Lưu Dụ đừng nói bậy nữa, dù sao vừa rồi cũng chỉ là cảm giác của bọn họ, bọn họ không muốn Đình Phàm hiểu lầm, nếu không cuối cùng phỏng chừng sẽ bị Đình Phàm chỉnh đến chết
Tống Đình Phàm không phản ứng gì với kẻ tung người hứng phía trước, đơn giản nhắm mắt dưỡng thần