• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lâm tuy đã sớm lên giường như chưa ngủ. Mở chiếc đèn bàn mỏng manh trên đầu giường, cậu minh tưởng cuộn mình trong ổ chăn. Đêm nay Tống Đình Phàm không ăn cơm cùng bọn họ, cậu thật sự không cảm giác gì sao?

Thiếu một người luôn ngồi bên cạnh, vì mình mà từ lạnh nhạt lại trở nên ấm áp, có thể không có cảm giác sao? Thiếu một người luôn có thể bất động thanh sắc nhưng triệt để hiểu mình, có thể không có cảm giác sao? Thiếu một người lúc nào cũng như lơ đãng gắp đồ ăn mình ưa thích vào bát mình, có thể không có cảm giác sao?

Là, việc này Trần Lâm cũng tự làm được, nhưng luôn luôn có một người chiếu cố mình như vậy, Trần Lâm thế nào lại không có cảm giác?

Làm việc bình thường, nghỉ ngơi bình thường, nhưng đến giờ này còn chưa thể tiến vào mộng đẹp. Vậy cái gọi là ‘có cảm giác’ kia cũng không phải điều bình thường

Đột nhiên điên thoại đổ chuông, Trần Lâm ngồi bật dậy tìm điện thoại đang không biết để đâu. Bình thường mỗi khi ngủ cậu đều tắt máy. Hiển nhiên, hôm nay là ngoại lệ!

Một tin nhắn ngắn ngủi từ –Tống Đình Phàm. “Anh ở bên ngoài”

Lời nói mơ hồ không rõ nghĩa. Tống Đình Phàm nguyện ý để Trần Lâm chọn lựa. Nếu cậu thực sự đang ngủ, tin nhắn xem như không gửi đến. Hôm sau nhận tin cũng không làm được gì. Nếu cậu chưa ngủ, mở cửa hay không cậu đều tự mình quyết định

Không cần hỏi, Trần Lâm đọc tin này tất nhiên tim nhảy nhanh vài cái. Cậu không suy xét nhiều như vậy, chính xác là không suy xét nhiều như Tống Đình Phàm nghĩ. Mặc thêm áo ấm, cầm chìa khóa đi mở cửa cho Tống Đình Phàm

Tống Đình Phàm nhìn cánh cửa hắc ám trước mặt, đột nhiên một ngọn đèn chói mắt vạn phần lóe ra, khóe miệng dần dần cong lên. Khi Trần Lâm nhìn thấy Tống Đình Phàm, hắn đã đứng dưới trời tuyết rửa tội hồi lâu. Trên đầu, vai, quần áo, giày, không nơi nào không có tuyết

Trần Lâm vội vàng kéo hắn vào sau phòng ngủ, một bên vào buồng vệ sinh tìm khăn mặt, một bên vào phòng bếp pha cho hắn tách trà nóng. Tống Đình Phàm nhìn thiên hạ vì hắn mà bận rộn, trong lòng ấm áp vô cùng

Vừa cầm khăn phủi tuyết vừa nhìn chằm chằm giường Trần Lâm. Cậu ấy, đã ngủ rồi sao?…. Nhưng, vẫn dậy mở cửa cho mình?

Trần Lâm cầm khăn tay từ Tống Đình Phàm, mang cho hắn một li trà nóng. Trần Lâm đem khăn mặt vào phòng vệ sinh, trong lòng liền đoán, hắn, hẳn là đã đứng bên ngoài một lúc lâu rồi

Khi cậu đi ra Tống Đình Phàm đã vùi vào sô pha. Tay cầm tách trà lâm vào trầm tư. Đêm nay Tống Đình Phàm cãi nhau với cha mình, tuy cuối cùng chiếm được thế thượng phong, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình đã tổn thương lão nhân một đời kiêu ngạo bất khuất kia. Khi do dự đứng ngoài cửa tiệm của Trần Lâm, hắn nghĩ đến cha mẹ cậu

Từ Trần Lâm có thể thấy gia cảnh cậu là một gia đình bậc trung nhưng hạnh phúc. Không như mình, mất mẹ từ khi mới sinh ra, lão nhân nhi kia thì lại quân sự hóa cách giáo dục để mình trưởng thành. Nếu không phải từ nhỏ đã may mắn kết bạn với Lưu Dụ Mục Kiệt, Tống Đình Phàm không hiểu cuộc sống hắn có thể đơn điệu đến mức nào

– “Như thế nào lại về gấp cả đêm?”. Trần Lâm nhẹ giọng hỏi trước mắt Tống Đình Phàm

Tống Đình Phàm ngẩng đầu nhìn thiên hạ, biểu tình thản nhiên không che dấu được những lo lắng trong mắt cậu, Tống Đình Phàm bây giờ lại càng kiên định hơn với quyết tâm khi hắn đứng ngoài cửa và từ rất lâu rồi. Người này, hắn, đã chọn rồi!

Đặt tách lên bàn trà, Tống Đình Phàm ôm mạnh Trần Lâm. Vùi đầu vào lồng ngực cậu, tham lam hô hấp mùi vị của riêng cậu, tựa hồ còn có mùi chanh thản nhiên. Đêm nay hắn còn chưa tắm rửa

Trần Lâm cúi đầu nhìn người kia gắt gao vùi đầu trong ngực mình, thân thể mới đầu không được tự nhiên cũng chậm rãi thả lỏng. Trần Lâm chậm rãi vươn tay vuốt ve mái tóc ẩm ướt vì tuyết của người kia. Cậu cảm giác đêm nay người này có chút khác biệt. Tuy bình thường hắn kiệm lời làm người ta cảm thấy lạnh lùng bình thản, nhưng đêm nay, mọi chuyện tựa hồ trầm trọng hơn nhiều

– “Làm sao vậy? Công ty…. có vấn đề gì sao?”. Trần Lâm dò hỏi

Tống Đình Phàm vẫn không nói lời nào như trước

Tự nhiên, Trần Lâm cũng không hề nhắc lại, tùy ý để hắn ôm. Một lát sau, Tống Đình Phàm như phát hiện ra điều gì, vội vàng thả Trần Lâm ra, mang cậu đến bên giường, cũng mang vào đôi dép lê Trần Lâm vốn đã bỏ ra cho cậu, đem người bỏ vào ổ chăn quấn kĩ. Tống Đình Phàm thả Trần Lâm ra bởi vì phát hiện nhiệt độ trên người cậu rất thấp, vừa mới chạm vào hai chân cậu đã cảm giác lạnh băng

Chuẩn bị cho Trần Lâm hết thảy, lại ngẩng đầu nhìn Trần Lâm, trong mắt Tống Đình Phàm không hề ngoài ý muốn lóe lên một mạt tự trách. Trần Lâm vì ngượng ngùng, mặt đỏ một mảng nhưng cũng không bỏ qua ánh mắt tự trách như vậy của Tống Đình Phàm

– “Kì thật… cũng không lạnh như vậy, là… là nhiệt độ cơ thể em vốn thấp hơn bình thường một chút”. Trần Lâm nhìn Tống Đình Phàm, thấp giọng giải thích

Tống Đình Phàm di di chăn của Trần Lâm đang trên giường, hắn ngồi bên giường cậu. Chằm chằm nhìn nhãn tình của Trần Lâm, vừa như giải thích vừa như tuyên bố, “Đêm nay anh gặp lão đầu nhi nhà anh, anh nói với ông hết thảy rồi”

Trần Lâm vốn đang nửa nằm nửa ngồi đột nhiên bật dậy, mở to hai mắt nhìn Tống Đình Phàm, ánh mắt bên trong chứa đựng rất nhiều. Khó hiểu, lo lắng, sợ hãi, nghi ngờ… Tống Đình Phàm, anh là đang ép em sao?

– “Anh làm vậy không phải muốn ép em, cha mẹ em bên kia, anh vẫn cho em thời gian như cũ”. Tống Đình Phàm như đọc đường suy nghĩ của Trần Lâm, bình thản giải thích

– “Vì cái gì?”. Trần Lâm nhìn chằm chằm Tống Đình Phàm, hỏi trong vô thức

Tống Đình Phàm lại đặt Trần Lâm vào trong ổ chăn, cũng thuận tiện sửa lại góc chăn không có gió lọt vào

– “Trần Lâm, anh nói thật cho em biết, lão đầu nhi nhà anh vô luận có thái độ gì cũng không thay đổi được quyết định của anh. Anh nói cho ông ấy cũng chỉ là nói”. Giọng nói Tống Đình Phàm vẫn mười phần bá khí như trước

Trần Lâm im lặng. Tống Đình Phàm cũng lẳng lặng nhìn cậu, hắn biết Trần Lâm nghĩ gì tuy rằng hắn nguyện ý cho cậu thời gian. Nhưng mà Trần Lâm nếu nghĩ thông suốt càng sớm thì càng tốt, hắn cớ sao lại không làm vậy?

Trần Lâm lại ngẩng đầu nhìn Tống Đình Phàm, thái độ đã không giống vừa rồi, “Em không cách nào làm như anh được, em phải tôn trọng cha mẹ mình. Nhưng mà, em cũng có cuộc sống của mình, bọn họ cũng không thể can thiệp vào”

Trần Lâm nói rất chậm, Tống Đình Phàm ghi nhớ từng chữ từng chữ một trong lòng

– “Cho nên, cho em thời gian để có thể nói với cha mẹ”. Khi Trần Lâm nói câu cuối, ánh mắt cũng chấp nhất khẳng định như vậy. Hiện tại nếu nói Tống Đình Phàm nghe được vẫn còn thơ ơ thì hắn là thần nhân

Không hề nghi ngờ gì, đây là câu nói thổ lộ tình cảm của Trần Lâm với hắn, khiến cho Tống Đình Phàm căn bản không khống chế được phản ứng của mình. Nghiêng nửa người trên, lập tức hôn lên môi Trần Lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK