• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Kiệt về đến công ty, hắn không trực tiếp gặp Tống Đình Phàm mà tìm Lưu Dụ trước tiên, đại khái nói qua tình huống của hai người kia cho hắn biết. Mặc dù quan tâm, nhưng bọn họ không lo lắng, vì ai cũng biết, Tống Đình Phàm làm việc gì cũng đúng mực, chắn chắn hắn sẽ giữ thái độ vừa phải với Trần Lâm

Nhưng dù thế, Mục Kiệt cũng sẽ truyền lời. Bởi vì việc này đại diện rằng quyền chủ động nằm trong tay Trần Lâm, mà Tống Đình Phàm hắn cũng không thể nghĩ ra mưu kế này! Hắc hắc!

Mỗi lần nhìn Tống Đình Phàm biến sắc, tâm tình bọn hắn lúc nào cũng rất tốt, hảo huynh đệ của họ thực sự diễn rất khá, nên hắn muốn báo cho Lưu Dụ, bằng không nếu Lưu Dụ bỏ lỡ cơ hội này, phỏng chừng hắn sẽ tiếc hận cả đời!

Đến giờ cơm trưa, Mục Kiệt Lưu Dụ vào phòng Tống Đình Phàm

– “Đình Phàm, đến giờ ăn trưa a, cậu còn không đi?”

Lưu Dụ cố gắng kìm nén giọng điệu hưng phấn

Tống Đình Phàm không đối sắc mặt liếc hắn một cái, khép tài liệu trong tay, cầm lấy di động trên bàn, ra mòi chuẩn bị gọi điện

Hai người đứng kế bên liếc nhìn nhau một chút, Mục Kiệt chỉnh sửa mắt kính, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, như vô tình nhẹ nhàng nói một câu, “Đúng rồi, Đình Phàm, Trần Lâm nhờ tôi nhắn với cậu, trưa nay cậu ấy bận vài việc nên không ăn cơm với chúng ta được”

Mục Kiệt không nói dối, quả thực Trần Lâm có nói như vậy. Nhưng cậu có muốn nhờ hắn nhắn chuyện này với Tống Đình Phàm không thì không chắc

Bàn tay cầm di động dừng lại giữa không trung, Tống Đình Phàm ngẩng đầu liếc nhìn Mục Kiệt, nhíu mày, hiển nhiên hi vọng hắn có thể giải thích thêm

Mục Kiệt cũng tốt bụng không lảng tránh, “Buổi sáng vô tình gặp, cậu ấy nhờ tôi ‘thuận tiện’ nhắn cậu một tiếng”. Cố ý cường điệu hai chữ làm người ta khó có thể xem nhẹ

Buổi sáng vô tình gặp??? Tống Đình Phàm âm thầm cười lạnh trong lòng, sáng nay hắn tự mình đưa Trần Lâm đến cửa hàng, sau đó đến công ty đã thấy người này, vậy thời gian nào bọn họ có thể ‘vô tình gặp’?

Lưu Dụ cũng âm thầm cười, nguyên lai mình vẫn có thể làm Tống Đình Phàm biến sắc a! Bất quá, ách,… độ ấm chung quanh tựa hồ như giảm đột ngột

Qua nửa ngày, Mục Kiệt Lưu Dụ đều đang đợi Tống Đình Phàm phản ứng, nhưng người nọ chỉ quét mắt một vòng nhìn bọn họ, còn lại không có bất kì động tĩnh nào. Hắn thu dọn vài thứ trên bàn, lấy áo khoát, liền bước ra khỏi phòng đầu tiên

Hai người còn lại nhìn nhau

– “Như vậy là xong rồi? Mục Kiệt?”

Nhìn ánh mắt tựa hồ chưa hết hưng phấn của Lưu Dụ, Mục Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Ăn cơm trước đi, cơm phải ăn đúng bữa. Còn việc không để cậu ấy yên, quay về rồi nói”

Nói xong, lại đẩy đẩy gọng kính, ra khỏi phòng

Bữa trưa nay quả thực chỉ có ba người cùng ăn, không có Trần Lâm

Khi về lại công ty, Mục Kiệt Lưu Dụ vẫn theo sát Tống Đình Phàm, cũng theo hắn vào phòng. Với hành vi của hai người, Tống Đình Phàm làm như không thấy, cởi áo khoát, tự rót một li nước lọc, sau đó an vị trên sô pha, một tiếng cũng không nói

Nhìn tình cảnh này, Mục Kiệt cũng biết, so về độ nhẫn nại, bọn họ không phải đối thủ của Tống Đình Phàm!

Vốn tưởng việc mình nói trước khi ăn cơm có thể làm cho Tống Đình Phàm chủ động hỏi ít nhiều, chính là người ta không có chút ý định nào. Giống như thường ngày, khi ăn cơm bọn họ sẽ nói một ít chuyện công ty, vài chuyện linh tinh, không khác gì những khi có Trần Lâm ăn cùng

– “Được rồi được rồi, tôi nói, tôi nói”. Giọng nói hưng phấn kèm bất đắc dĩ, Mục Kiệt kéo ghế ngồi đối diện Tống Đình Phàm

– “Là, sáng nay tôi có gặp Trần Lâm. Không thể phủ nhận, chúng tôi quả thực có ‘trao đổi’ một chuyện”. Mục Kiệt kéo mắt kiếng xuống, nói thật chậm, cố ý nhấn mạnh hai chữ. Chính là, nhìn người đối diện, hắn bất đắc dĩ bất đắc dĩ a, chỉ có thể tiếp tục nói

Không còn cách nào khác, hắn muốn hai người song ca, nhưng người kia không hợp tác, hắn còn có thể tẻ ngắt chờ đợi sao?

– “Tôi, cũng không nói thêm gì, nhưng chỉ muốn nhắc cậu một câu, Đình Phàm, lần này cậu tự mình… quên đi! Mọi trách nhiệm cũng không nên chỉ đổ lên người Trần Lâm”

Mục Kiệt chính chuyên nói câu này, chỉ thấy tay Tống Đình Phàm đang bưng li nước, đột nhiên nổi gân xanh!

Mục Kiệt nói một câu, đúng vào suy nghĩ của hắn!

Đúng vậy, là Tống Đình Phàm tự mình quên đi! Hắn có thể quên chuyện lão nhân gia nhà mình trực tiếp tìm Trần Lâm!! Trong suy nghĩ của Tống Đình Phàm, hắn cho rằng ngày sinh Khổng Tử năm ấy mình trở về nói với lão đầu nhi chuyện kia, chính là biểu thị thái độ của mình, hoặc vài năm trước đó, khi rời nhà lập nghiệp, hắn cũng đã rõ ràng tỏ thái độ. Nhưng thật không ngờ, lão đầu nhi kia lại muốn thử một lần xem có thay đổi quyết định của mình được không

Mà chính mình chỉ có thể bỏ qua, quên đi…. Điểm này, mới là điều làm Tống Đình Phàm tức giận nhất! Nếu nói hắn giận thái độ do dự của Trần Lâm, chẳng bằngn ói hắn càng giận mình hơn!

Một lát sau, buông tách, Tống Đình Phàm xoa xoa mi tâm, có vẻ mệt mỏi mở miệng, “Các cậu…. quên đi, tôi biết, tôi sẽ xử lí tốt chuyện này”

Mục Kiệt gật gật đầu, hắn không nói gì nữa, vội vàng kéo Lưu Dụ ra khỏi phòng

Hai người bọn họ không phải ngốc tử, nếu còn ngồi lại thêm trong văn phòng của Tống Đình Phàm, đợi khi Tống Đình Phàm khôi phục cảm xúc, người chết sẽ là bọn họ! Muốn nhìn hắn bị chê cười là một chuyện, còn việc bọn họ có thể chịu trách nhiệm không lại là chuyện khác! Haha

Tuy Mục Kiệt chỉ nói một câu nhưng lại chỉ rõ mấu chốt vấn đề, căn bản không nói gì thêm, Mục Kiệt cũng chắc chắn thái độ của Tống Đình Phàm không thể tiếp tục trầm ổn như núi được. Quả nhiên không phụ lòng mong mỏi, Tống Đình Phàm thế nhưng lại lộ ra vẻ mệt mỏi, thái độ vô lực, khó tin a khó tin!

Mục Kiệt biết, quen biết hắn nhiều năm như vậy, dù người nọ có trầm ổn nội liễm cỡ nào, cũng không khó để hiểu nhau. Những thấu hiểu này, hoặc liên quan đến tính cách, hoặc thái độ làm người

Cho nên, lần này tuy Mục Kiệt đứng về phía Trần Lâm, nhưng hắn cũng thừa biết Tống Đình Phàm có suy nghĩ của mình. Theo tình cảm hắn giành cho Trần Lâm, tuyệt đối không có khả năng hắn không đứng trên lập trường của cậu mà suy nghĩ, nhưng hiện tại, hắn làm như vậy tất nhiên còn có nguyên nhân khác. Cho nên, Mục Kiệt nói một câu cũng đủ sáng tỏ những khúc mắc trong quan hệ hai người. Hắn tin, một câu này cũng đủ chỉ điểm những điều Tống Đình Phàm chưa nghĩ ra

Hơn nữa, Trần Lâm đã tìm đến mình nhờ chuyển lời, Tống Đình Phàm kia còn có thể tiếp tục thờ ơ?!

Hắc hắc, quỷ mới tin!

Tống Đình Phàm ngồi trên sô pha không nói một lời quả thật đúng như suy đoán của Mục Kiệt

Làm sao hắn không đứng trên lập trường của Trần Lâm mà suy nghĩ? Suy nghĩ, đương nhiên nghĩ ra!

Người khác có thể không hiểu lão đầu nhi nhà mình, nhưng mình không hiểu sao? Trần Lâm đụng phải ông, tuyệt đối như cừu gặp sói! Hiện tại Trần Lâm có thể an toàn rút lui, hơn nữa còn được ông đồng ý, lúc ấy Tống Đình Phàm rất kinh ngạc và kinh hỉ! Tuy không nghi ngờ ánh mắt chọn lựa bạn đời của mình, nhưng Trần Lâm có thể tinh tường chọn lựa kết quả như vậy, không thể nghi ngờ đã làm Tống Đình Phàm rất vui

Cậu giãy dụa, cậu do dự, cậu lùi bước, cậu giấu diếm, cậu chậm trở về… tất cả, Tống Đình Phàm đều lí giải được. Chính là, lí giải dễ dàng, lượng giải rất khó!

Đến giờ, mỗi lần nhớ việc Trần Lâm từng có ý định chia tay, hắn lại tức giận! Cho nên, việc trừng phạt Trần Lâm này, Tống Đình Phàm hắn sẽ không nương tay

Mấy ngày qua mình lạnh lùng thản nhiên, một phần vì tức giận mình ‘cạn nghĩ’, một phần cũng vì… giáo huấn Trần Lâm lần nữa, để cậu phải nhớ thật lâu!

Việc này, Tống Đình Phàm thực kiên trì

Hắn hiểu rõ tính cách của Trần Lâm. Nếu muốn cậu thâm căn cố đế ghi nhớ, tất nhiên phải giáo huấn cậu thật nặng

Bằng không, sẽ vô ích…

Cho nên, Tống Đình Phàm hiểu rõ ràng, mấu chốt vấn đề vẫn nằm ở thái độ của mình—dễ dàng bỏ qua, vậy khi cậu đối mặt với cha mẹ mình thì sao? Trần Lâm sẽ xử sự thế nào? Tống Đình Phàm không tin Trần Lâm sẽ như mình—kiên quyết giữ gìn tình cảm của hai người! Nhưng là, nếu không dễ dàng tha thứ, thì nên làm thế nào? Vừa không quá sủng nịch bỏ qua cho cậu, lại không quá hờ hững vô tình, dù thái độ hai người trong lúc này có chút khó nắm bắt, nhưng Tống Đình Phàm tin mình sẽ nắm bắt được

Tại sao tự tin như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, thái độ Trần Lâm với mình vài ngày nay, cậu không giận dữ, không phẫn nộ, không phải không cam lòng, mà gần như–ủy khuất, đúng vậy, là ủy khuất

Đêm qua ăn cơm, cậu khó không chế được ủy khuất của mình nên mới bạo phát một chút. Tống Đình Phàm còn nghĩ người này sẽ phản ứng thế nào với mình, không ngờ, Mục Kiệt hôm nay lại nói hộ, nhưng tín hiệu quả nhiên không sai!

Suy nghĩ kĩ càng, lộ ra một nụ cười sủng nịch, Tống Đình Phàm nghĩ, có lẽ đêm nay mình phải thay đổi thái độ một chút

Tan tầm, Tống Đình Phàm lái xe đến cửa tiệm đón người, nhưng không gặp người. Nhân viên của hàng nói giữa trưa cậu đã ra ngoài, có vẻ như đi cùng một bằng hữu

Tống Đình Phàm chau chau mày, là trùng hợp, hay là cậu cố ý?

Trên đường về nhà, Tống Đình Phàm nghĩ có lẽ là trùng hợp, vì Trần Lâm không làm những chuyện như vậy. Cậu có thể nhờ Mục Kiệt chuyển lời, nhưng tuyệt đối không cố ý làm mình khó xử. Hơn nữa cậu cũng muốn biết tối nay mình sẽ có thái độ như thế nào. Tổng hợp tất cả, Tống Đình Phàm đoán cậu hẳn nhiên ra ngoài cùng bằng hữu

Bất quá, là bằng hữu nào?

Tống Đình Phàm vừa lái xe vào gara chợt nghe điện thoại đổ chuông

Là Trần Lâm gọi

Không khỏi phân trần, bắt máy

Trần Lâm nói đêm nay sẽ không ăn cơm ở nhà, ách, nguyên nhân là… Trương Bá Quang ghé thăm, cậu ít nhiều cũng phải tiếp đón một chút

Trầm mặc chốc lát, Tống Đình Phàm tỏ vẻ mình đã biết, sau đó không nói thêm gì nữa, cúp máy

Kì thật, Trương Bá Quang đến là trùng hợp, Trần Lâm không nói dối. Sau khi cậu quay lại Bắc Kinh, Trương Bá Quang lo lắng không thôi, hắn một lòng một dạ muốn biết Trần Lâm quyết định ra sao, cậu có tổn thương gì không. Tuy lần trước nói chuyện hắn đã loáng thoáng đoán được kết quả, chính là, hắn vẫn không yên lòng về Trần Lâm. Vì thế, dựa vào chuyến công tác, hôm nay hắn đến Bắc Kinh thăm cậu

Trần Lâm gặp Trương Bá Quang, tuy người nọ nói lí do mình đi công tác—chỉ là khảo sát vài chi nhánh ở Bắc Kinh, nhưng Trần Lâm biết Quang ca rất lo lắng cho mình nên mới đến xem một chuyến. Nếu đã vậy, tất nhiên cậu phải tiếp đón Trương Bá Quang, không thể nào hôm nay gặp mà không cùng ăn bữa cơm, lại để hắn rời đi. Này, dù sao Trần Lâm cũng không làm thế được

Cho nên, chỉ có thể bỏ con săn sắt bắt con cá rô, tạm thời mặc kệ Tống Đình Phàm

Nhưng, trong lòng lại luyến tiếc, hôm nay mình đang đợi chuyển biến của người nọ. Kết quả là, cậu không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện giải thích với người kia

Gọi điện xong, nhìn Trương Bá Qung đang đối diện mình, Trần Lâm lại có suy nghĩ khác, sợ người nọ hiểu lầm mình làm bộ làm tịch, cố ý không về; cũng sợ người nọ hiểu lầm mình và Quang ca……

Ha ha, Trần Lâm lắc đầu buồn cười, từ khi nào mình lại suy nghĩ quá sâu chuyện tình cảm? Những việc như vậy cũng lo lắng được

Trương Bá Quang nhìn người đối diện, Trần Lâm vừa gọi điện xong thì lắc đầu buồn cười, hắn có chút tò mò

Là vì người nọ sao?

Cũng không giống vậy, vừa rồi hai người cơ bản chỉ nói hai câu qua điện thoại, người nọ có lẽ chỉ ừ một tiếng. Việc này tựa hộ không có gì đáng cười

– “Tiểu Lâm, cười gì vậy?”

– “Không có gì, không có gì đâu. Đúng rồi, Quang ca, anh ăn nhiều một chút, món cá hấp nổi danh nhất nhà hàng này, mỗi ngày đều bán có hạn, chúng ta hôm nay may mắn mới được ăn!”

Trần Lâm lắc đầu không nói lí do mình buồn cười. Chuyện này tất nhiên không thể nói ra!

Trương Bá Quang nhận những đón tiếp của Trần Lâm, nhìn thái độ hiện thời của cậu, hắn biết có lẽ mình lo lắng dư thừa, nói vậy cũng có nghĩa hắn đã biết được kết quả của việc kia

Ăn cơm xong, hai người ngồi lại nhàn thoại chỗ lát. Nhưng thời gian càng trôi qua, Trần Lâm tựa hồ càng mất kiên nhẫn

Trần Lâm tự biết sẽ biểu hiện tốt trước mặt Trương Bá Quang, nhưng Trương Bá Quang hắn là người thế nào? Không chỉ lớn lên cùng cậu, còn yêu thầm cậu nhiều năm, một chút tình tự thay đổi của Trần Lâm hắn đều phát hiện ra

Cho nên, vừa qua 9h, Trương Bá Quang liền chủ động đưa Trần Lâm về nhà, hắn lấy cớ ngày mai mình còn nhiều việc phải làm nên cần quay về khách sạn nghỉ ngơi

Nếu Trương Bá Quang đã nói vậy, Trần Lâm đương nhiên cũng không khách sáo già mồm cãi láo. Cậu cầm di động trên bàn, đứng lên rời đi. Nhìn động tác cầm điện thoại của Trần Lâm, Trương Bá Quang cười khổ trong lòng, đêm nay Tiểu Lâm ăn xong liền đặt di động lên bàn, ngẫu nhiên hai mắt thường liếc nhìn điện thoại, nhưng cũng làm cho người ta hiểu được, cậu không đợi điện thoại thì cũng có vẻ muốn gọi điện

Việc này với người khác, có lẽ cũng chỉ là thói quen dùng điện thoại của mỗi cá nhân. Nhưng với Trần Lâm, cậu là người nghiện điện thoại sao? Là người khi nói chuyện cùng người khác lại đặt điện thoại lên bàn để nhìn sao? Tất nhiên không phải!

Nhưng hôm nay cậu lại như vậy, tuy không chú ý quá nhiều đến di động, nhưng ngẫu nhiên cậu sẽ đảo mắt nhìn, trong mắt có do dự, có chờ mong, Trương Bá Quang nhìn rất rõ

Kì thật cũng không thể trách Trần Lâm, trễ như vậy, cậu càng tò mò tối nay Tống Đình Phàm có thái độ thế nào, hơn nữa hai người đang bất ổn, mình lại trở về muộn như vậy, nghĩ sao Trần Lâm cũng thấy mình có chút làm bộ làm tịch, cố ý gây khó khăn

Trương Bá Quang đưa Trần Lâm về đến nhà, cậu mới đột nhiên kinh giác, bây giờ, mình nên mời Quang ca lên lầu ngồi chơi hay……? Trong lòng tự mắng mình một câu, hồ đồ! Cả đêm nay tâm tình mình đều ở nơi khác, thế nhưng sau đó lại để Quang ca đưa mình về là bất tiện cỡ nào. Bình thường, đầu óc mình cũng không như vậy, hôm nay thực sự rất thất thường

Nhất thời có chút xấu hổ

Không biết Trương Bá Quang có để tâm hay không, hắn chỉ thoải mái vỗ vỗ vai Trần Lâm, ý bảo cậu nên xuống xe, dặn dò vài câu rồi lái xe đi

Nhìn chiếc xe dần mất hút giữa màn đêm, Trần Lâm có chút ảo não, thật đáng chết, mình đã xem nhẹ cảm xúc của Quang ca!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK