• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



<tbody></tbody>Quay về quán bar, Tống Đình Phàm đã thấy hai người Mục Kiệt, Lưu Dụ có vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Hớp một ngụm rượu, Tống Đình Phàm im lặng, đến khi hai người kia sắp chịu không được mới mở miệng: “Cậu ấy đã về nghỉ ngơi”
– “Cậu ấy có hỏi gì không? Cậu cũng không giải thích? Cậu tại sao lại không nói gì?”. Vừa nghe Tống Đình Phàm mở miệng, Lưu Dụ đã hỏi ngay
Dùng khóe mắt nhìn Lưu Dụ chốc lát, Tống Đình Phàm hỏi: “Cậu ấy muốn hỏi gì? Tôi phải giải thích thế nào? Tôi có gì để nói với cậu ấy?”. Một chuỗi câu hỏi ngược lại làm Lưu Dụ, Mục Kiệt bất ngờ
Đây không phải cách nói chuyện của Tống Đình Phàm, tuyệt đối không phải! Bình thường Tống Đình Phàm đều che dấu tâm tư của mình rất tốt, không vội vã như bây giờ. Có đôi khi hai huynh đệ bên cạnh sẽ thấy tâm tư hắn thay đổi, nhưng cũng vì, đã quen rồi!
Tống Đình Phàm như thế có chút…. tự cao, có chút…. mất kiên nhẫn
Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Đình Phàm liền ý thức mình luống cuống. Hắn không nói gì thêm, chỉ yên lặng uống rượu
Tối nay dẫn Trần Lâm đến một quán gay, hắn thật muốn cho cậu có những hiểu biết có bản về đồng tính luyến ái. Không thể phủ nhận, hắn có ý thử cậu! Bất quá quán bar gay này của Tử Vĩ phong cách đã cải biến rất nhiều, không giống như những quán bar gay luôn ồn ào náo nhiệt. Bọn họ cho rằng như vậy, sẽ giảm bớt bất ngờ cho Trần Lâm trong quá trình nhận định về đồng tính luyến ái
Nhưng bây giờ, ngay tại đây, bọn họ đều thực rõ ràng xác định Trần Lâm là thẳng! *straight*
Kì thật khi đưa Trần Lâm trở về, hắn cũng muốn giải thích với cậu. Nhưng đối diện với thái độ như vậy của Trần Lâm, Tống Đình Phàm không thể nắm bắt chính xác cậu nghĩ gì, nên mới một mực châm chước dùng từ, suy nghĩ sẽ dùng từ thế nào mới đạt được hiệu quả tốt nhất
Tống Đình Phàm không muốn chính mình thẳng thắn quá làm Trần Lâm giật mình, hắn muốn chậm rãi tiến đến, nhưng hắn không ngờ phương thức uyển chuyển đêm nay đã tổn thương đến người kia…
Hơn nữa… Tựa hồ… cuối cùng cái ‘da thịt chi thân’ kia cũng có tác dụng kinh hách nhất định
Nghĩ nghĩ, Tống Đình Phàm nâng tay mân mê môi, tựa hồ còn lưu lại chút xúc cảm nhè nhẹ lành lạnh vừa trải qua, là… hai má của Trần Lâm? Kì thật trong tình huống như vậy, Tống Đình Phàm cũng bị bất ngờ, nếu không hắn đã không để Trần Lâm mở cửa dễ dàng như vậy. Hắn gọi Trần Lâm chỉ vì muốn gọi như thế, không ngờ lại bị khoảnh khắc ‘da thịt chi thân’ kia quấy rầy. Tống Đình Phàm nghĩ, cái này có tính là thánh nhân đãi kẻ khù khờ không?
Mục Kiệt và Lưu Dụ không ngừng nhìn Tống Đình Phàm, vừa nhìn hắn vuốt môi lâm vào hồi tưởng, Lưu Dụ đã không nhịn được mà hỏi thẳng: “Cậu… động thủ rồi?”
Tống Đình Phàm liếc nhìn Lưu Dụ, Lưu Dụ sợ hãi nói thầm trong lòng: Tôi… tôi cũng không muốn hỏi như vậy, nhưng mà…. nhưng mà biểu tình vừa rồi của cậu quá… rõ ràng đi?
Mục Kiệt lại không nghĩ vậy, phỏng chừng đã xảy ra chuyện gì đó. Vì chính mình đã thỏa mãn lòng hiếu kì, nhưng có như ý không? Cố lấy dũng khí mở miệng, bất quá hắn thay đổi câu hỏi: “Cậu ta… có bài xích không?”
Câu hỏi này của Mục Kiệt rất có ý tứ, vừa dò xét thái độ của Trần Lâm với chuyện quán bar, vừa hỏi được Tống Đình Phàm lúc đưa Trần Lâm về có lẽ đã xảy ra chuyện
Cậu ấy bài xích không? Tống Đình Phàm cẩn thận hồi tưởng, khoảnh khắc đó, hắn nhìn được trong ánh mắt Trần Lâm trừ bỏ một tia bối rối, một tia có quắp, còn một tia thẹn thùng, còn khó có thể nhìn ra… Hình như là một tia chán ghét?
Haha, nghĩ đến đây, tâm tình của Tống Đình Phàm đã thoải mái hơn nhiều, với sự ‘cự tuyệt’ vừa rồi của Trần Lâm, hắn cũng không còn phiền não và mất kiên nhẫn như khi mới quay lại quán bar
Hắn nghĩ nếu không chán ghét, tiếp theo vô luận là vấn đề gì đều có thể giải quyết. Nghĩ thêm một chút, cho dù có chán ghét, Tống Đình Phàm hắn nếu đã muốn, cũng không bao giờ từ bỏ. Nghĩ như thế, trong mắt Tống Đình Phàm lại lóe lên tinh quang— tình thế bắt buộc!!
Gặp tình huống hỏi gì cũng không được trả lời, Mục Kiệt nói tiếp: “Thật ra chuyện đêm nay, nói phải cũng phải, nói không phải cũng không phải”
– “Đúng đúng đúng, với Trần Lâm, chúng ta hôm nay chỉ là dẫn cậu ấy đến quán bar vui chơi, trùng hợp lại là một quán bar gay mà thôi. Chúng ta không nói trước với cậu ấy vì muốn đùa cậu ấy một chút. Ngoài ra không có ý gì khác”. Lưu Dụ vội vàng tán thành
Mục Kiệt hừ hừ, đơn giản vậy thì tốt rồi! Đêm nay Trần Lâm như vậy, không giống như bị gay dọa, ngược lại còn bực bội vì chuyện khác, mà chuyện khác kia giống như bọn họ đã chạm vào điểm mấu chốt của cậu… Mục Kiệt vân vê cằm động não
Trở lại phòng mình, Trần Lâm ngã người trên sô pha, cậu đã chậm rãi nhận ra. Cậu biết bọn họ cố ý dẫn mình đến quán bar gay, cậu biết bọn họ cố tình rời đi để cậu lại một mình, cậu biết bọn họ cố ý không nói trước, muốn chính mình tự nhận ra đó là quán gay, cậu biết bọn họ cố ý nhún nhường để Tống Đình Phàm đưa cậu về, cậu thậm chí còn biết… bọn họ đã sớm tính toán cho đêm nay
Chính là, chính là vì sao lại làm thế??!
Một dòng điện xẹt qua, Trần Lâm như bị điện giật ngồi thẳng dậy, cậu nhớ đến lúc ‘da thịt chi thân’ vừa rồi ở ngoài cửa!!!
Cậu nghĩ, bắt đầu hiểu được chút ít: cậu cùng Tống Đình Phàm trở thành mấu chốt của vấn đề đêm nay? Nếu thật người kia– ách, trước mắt cứ cho là– thích mình đi. Như thế, những chiếu cố của bọn họ trong thời gian dài như vậy, tựa hồ đều lí giải được…
Trần Lâm không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, chỉ một sự kiện đã làm cậu nhận ra toàn bộ vấn đề. Đến bây giờ, Trần Lâm không thể không nói cậu thực hâm mộ Tống Đình Phàm vì có hai huynh đệ ‘cúc cung tận tụy’ như vậy. Nếu cậu đoán không lầm, như vậy mấy tháng nay, hai huynh đệ tốt đó có lẽ đã trả giá rất nhiều! Tốn thời gian! Tốn tiền bạc! Tốn công sức! Thậm chí còn tốn cả sắc mặt!
Ngẫm lại, Trần Lâm đều hoài nghi, chính mình đáng giá như vậy sao?
Di động đột nhiên đổ chuông, vừa mới cầm ra đã thấy hơn 11h30, dĩ nhiên là điện thoại của mẹ. Nhận điện thoại, Trần Lâm nghe mẹ nói, cha cậu mấy hôm trước bị ngã cầu thang, trong nhà sợ cậu lo lắng nên không nói, mới vừa rồi mẹ nói chuyện với cha đã thấy không có gì nữa, mới gọi điện báo cho Trần Lâm một tiếng
Mẹ Trần có tính cách thật tùy tiện, đột nhiên gọi điện thoại đến, cũng không quan tâm đứa con có đang nghỉ ngơi hay không. Cha Trần ở một bên lắc đầu, chính mình mới chuẩn bị ngăn cản, thì điện thoại đã gọi đi rồi
Trần Lâm vội vàng hỏi chuyện, dù ngại thế nào cũng là chuyện, tại sao bây giờ mới gọi cho mình? Mẹ Trần nghe giọng điệu lo lắng của con trai bắt đầu có chút hối hận đã gọi điện, cũng vội vàng nói, không có việc gì không có việc gì, đã không còn việc gì nữa, vội vã cam đoan chính mình cùng cha Trần vẫn khỏe. Nhưng Trần Lâm vẫn lo lắng, kiên trì nói phải về nhà một chuyến
Vừa cắt điện thoại, Trần Lâm liền gọi cho Trương Bá Quang xin nghỉ, lại gọi Tiểu Phàm nhờ nàng trông coi cửa hàng ngày mai. Kì thật cũng muốn gọi điện thông báo cho ba người kia, cậu nghĩ bọn họ hẳn là còn liên lạc với mình. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại lại thấy dư thừa, cuối cùng không gọi. Đương nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa ‘vấn đề’ kia nữa
Sáng sớm hôm sau, Trần Lâm đơn giản thu thập chút hành lí, về nhà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK