• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người vốn nhiều ngày chưa được tiếp xúc thân mật, nhất thời, không khí trong phòng lập tức trở nên mờ ám

Tống Đình Phàm hàm trụ môi Trần Lâm, bá đạo cưỡng chế, cắn xé như muốn trừng phạt môi cậu. Trần Lâm đau, nhưng lại không dám giãy, cũng không muốn giãy. Cậu tình nguyện có thể để Tống Đình Phàm thân mật tiếp xúc như vậy, chứ không muốn hắn một lời không nói, một ánh mắt cũng không nhìn

Như đã trừng phạt đủ làm đôi môi đã trở nên đỏ thẫm, Tống Đình Phàm mới dời trận địa đi vào khoang miệng cậu. Mút lấy đầu lưỡi kia, Tống Đình Phàm dây dưa không dứt, ngẫu nhiên còn cố ý liếm lộng những nơi mẫn cảm trong khoang miệng cậu. Trần Lâm thở từng đợt gấp gáp, nhưng lại không chiếm được chút không khí mới mẻ nào, chỉ có thể dựa vào Tống Đình Phàm nhận một chút dưỡng khí gầy còm yếu ớt

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đầu lưỡi có thể thả lỏng, khóe miệng còn hạ xuống vài sợi chỉ bạc, Trần Lâm hận không thể lập tức dừng lại nghỉ ngơi, nhưng sự tình không như cậu nghĩ. Bởi vì Tống Đình Phàm ngay tức khắc liền cắn mạnh đầu lưỡi đã có chút phát đau, cắn mạnh như vậy, cơn đau càng rõ ràng hơn. Trần Lâm muốn tiếp tục nhẫn nại, cũng không nghĩ mình sẽ từ chối, rên lên một tiếng

Tống Đình Phàm cố ý làm vậy, hắn muốn Trần Lâm phải chịu đau, hắn không rõ cậu mau quên như vậy sao?! Lần trước, cậu nói một câu gần như vũ nhục tình cảm của hai người, chính mình liền giáo huấn cậu ấy một trận. Mà hiện giờ, cậu thế nhưng vẫn còn có thể làm ra những chuyện vũ nhục tình cảm khác, mình có thể dễ dàng bỏ qua sao?

Không-thể!

Ừ, vừa rồi thấy nước mắt cậu rơi xuống, Tống Đình Phàm đau lòng không nói nên lời. Trần Lâm là người có tính cách thế nào, sẽ dễ dàng khóc lóc sao?! Đương nhiên không! Chính là, ngay khi nước mắt rơi xuống, Tống Đình Phàm biết vì sao cậu rơi lệ, cũng biết giọt nước kia là vì mình. Nhưng là, dù như vậy, Tống Đình Phàm cũng không bao giờ dễ dàng bỏ qua chuyện này!

Cho nên hiện tại, Trần Lâm phải hảo hảo nhận sự trừng phạt của hắn!

Tay Tống Đình Phàm không ngừng đi đến lưng, hông, mông, nhất nhất dùng tay miêu tả lớp áo ngủ kín đáo của cậu, vật này là một trở ngại. Không chút do dự, Tống Đình Phàm tự tay cởi bỏ lớp chướng ngại vật này

Da thịt Trần Lâm bất ngờ tiếp xúc với không khí, thân thể không khỏi run lên. Nhưng cậu có như vậy cũng không ảnh hưởng đến Tống Đình Phàm, ngược lại còn có một xúc cảm kích thích khác thường. Tóm lấy thứ đã đột khởi trước ngực Trần Lâm, dùng ngón tay dễ dàng niết lộng, đến khi hai khỏa nổi lên bắt đầu cứng rắn vươn thẳng, Tống Đình Phàm mới hàm trụ một ngụm. Miệng hắn liếm lộng, cắn, hút làm Trần Lâm thở dốc, ngay cả ngón chân cũng cuộn mình buộc chặt

Khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt đã ngập sương mờ, đôi môi hơi khép mở, mỗi thần thái đều biểu lộ Trần Lâm đã động tình. Nhưng người trên cậu vẫn bận rộn như không thấy, buông một bên hồng anh của cậu ra, cũng không làm gì nữa. Chính là đôi tay tùy ý chạy loạn trên người Trần Lâm. Trần Lâm vốn đã động tình, thân thể mẫn cảm có thể chịu được những âu yếm như vô tình nhưng có lực sát thương rất lớn này sao?

Vặn vẹo thân thể, đôi mắt đầy nước có chút luống cuống khát cầu nhìn Tống Đình Phàm, hi vọng hắn có thể tiếp tục, có thể tiếp tục vuốt ve âu yếm

Chính là…. đã lâu chưa được đáp lại….

Trần Lâm vừa rồi trải qua một trận kích tình dồn dập, lúc này lại nhìn rõ khuôn mặt có chút trêu đùa của Tống Đình Phàm, ánh mắt người kia có chút tức giận, động tác có chút trừng phạt, cậu hoàn toàn hiểu được, người này cố ý! Hắn cố ý gây sức ép như vậy với mình!

Nhất thời, không biết vì xấu hổ hay vì dư ba tình ái vẫn còn, hai má Trần Lâm đỏ hồng như ráng chiều-đỏ đến cực điểm!

Nghiêng đầu sang một bên, quật cường không thèm nhìn Tống Đình Phàm. Ừ, cậu làm sai, cậu có thể giải thích cùng Tống Đình Phàm, nhưng nếu hắn muốn dùng việc này làm khó mình, mình tuyệt đối sẽ không chấp nhận!

Động tác không tự nhiên của Trần Lâm cho dù hoàn toàn là tức giận với Tống Đình Phàm, nhưng nhìn sao cũng cảm thấy đáng yêu, hơn nữa còn giống như… ách… làm nũng. Bất quá, dù như vậy, Tống Đình Phàm cũng không muốn thỏa hiệp

Hai tay cởi bỏ tuyến phòng hộ cuối cùng của Trần Lâm, Tống Đình Phàm không nói gì liền đột ngột tham tiến vào hậu đình của cậu, hành động đột ngột này làm Trần Lâm cả kinh, cậu vội vàng quay đầu nhìn hắn, trong mắt rõ ràng không khỏe

Bởi vì sau lần đầu tiên có dùng bôi trơn, sau này Trần Lâm quyết không dùng nữa, loại thuốc kia làm cậu có cảm giác rất quái dị. Tống Đình Phàm tất nhiên cũng nghe theo cậu, nên không dùng… cho cậu nữa. Nhưng mỗi lần hai người yêu nhau, thời gian khuếch trương phải lâu hơn một chút. Nhưng cũng may nơi đó của Trần Lâm không đến mức quá chặt, sự mềm dẻo cũng không quá kém, trước giờ chưa lần nào xuất hiện tình huống bị thương tổn

Tất nhiên Trần Lâm biết mỗi khi hai người bên nhau, Tống Đình Phàm cẩn thận với mình như thế nào, nhất là lần đầu tiên tiến vào. Nhưng bây giờ…

Một lần nữa áp vào mặt Trần Lâm, mũi dán trên mũi cậu, môi dán trên mỗi cậu, Tống Đình Phàm nhẹ nhàng nhưng kiên định, ôn nhu mà bá đạo, nói, “Em sẽ phải nhớ thật lâu….”

Vừa dứt lời, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy cảm giác không khỏe trong cơ thể đột ngột tăng lên, thực rõ ràng, Tống Đình Phàm lại cho thêm vài ngón tay

– “Ngô….”

Trần Lâm như muốn nói gì đó, chính là đôi môi đã bị Tống Đình Phàm kịp thời chặn lại, chỉ có thể kêu lên một tiếng đau đớn

Không âu yếm Trần Lâm quá nhiều, lần này Tống Đình Phàm trực tiếp đem dục vọng của mình đi vào hậu huyệt của cậu. Những tiếng kêu đau của cậu lại bị Tống Đình Phàm nuốt cả vào trong

Hắn cho dù muốn trừng phạt Trần Lâm, nhưng không bao giờ muốn cậu bị thương, cho nên dù khuếch trương không đủ, Tống Đình Phàm vẫn chắc chắn không thương tổn đến hậu huyệt của cậu. Nhưng Trần Lâm quả thực rất không khỏe. Vì nơi đó của cậu có rút nhanh, có thể nhận ra một phần

Đã biết rõ, Tống Đình Phàm đương nhiên chắc chắn, chỉ cần một thời gian thích ứng, cơ thể Trần Lâm có thể cảm nhận được một ít lạc thú. Hơn nữa hai người đã lâu không làm được việc này, không bao lâu, Trần Lâm đã liền phát tiết. Mà Tống Đình Phàm còn những suy tính khác, tự nhiên hắn cũng không khắc chế nhiều, nhanh chóng giải thoát trong cậu

Cơ thể Trần Lâm vốn vừa phát tiết xong mà trở nên mềm nhũn, lại bị cơ thể ấm áp vốn vẫn còn trang phục của Tống Đình Phàm chạm vào, toàn thân cậu khẽ run lên

Tống Đình Phàm cũng vừa phát tiết xong, ghé vào người Trần Lâm, ngẩng đầu nhìn cậu, Trần Lâm vừa bị hắn làm như vậy, quẫn đắc hận không thể tìm một chỗ che dấu dục vọng. Nhéo thân thể một chút, hắn lảng tránh theo bản năng

Bất động hoàn hảo, vừa động liền loạn, hắn rõ ràng cảm giác của mình trong cơ thể kia lại bất chợt lớn lên

– “Em a…. tại sao phải động?………..”

Câu nói vừa bất đắc dĩ vừa như trêu đùa, không đợi Trần Lâm khơi mào lửa dục, Tống Đình Phàm nương vào một ít dịch trơn của lần phát tiết trước, tiếp tục luật động trong cơ thể Trần Lâm

Cần mẫn nhắm vào điểm mẫn cảm của Trần Lâm, một tay lại trêu chọc phía trước của Trần Lâm, cậu còn chưa kịp tỉnh táo sau lần kích thích trước, lại thở gấp dồn dập, hai tay ôm lấy vai Tống Đình Phàm, thả lỏng, nắm chặt, thả lỏng, nắm chặt…

Cảm nhận của Trần Lâm trong tay mình không ngừng tràn trọc bạch, Tống Đình Phàm xấu xa chặn lại đôi mắt nhỏ đã có chút sưng lên kia, làm Trần Lâm ngay lập tức thét chói tai

– “Aa……..! A………….”

Vừa lòng với phản ứng của Trần Lâm, Tống Đình Phàm dừng mọi động tác trong cậu, nâng khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi, kề gần mặt Trần Lâm, “Nói cho anh biết, có biết mình sai chưa?”

Ý thức Trần Lâm đã muốn mơ hồ, cậu ngây thơ nhìn Tống Đình Phàm, muốn nói, nhưng miệng lại đứt quãng, chỉ có thể rên rỉ bất lực

Không hài lòng với thái độ của cậu, thoáng điều chỉnh tư thế, tiến về trước, vừa lúc lại đánh vào điểm mẫn cảm của Trần Lâm

– “A!… Ngô…”. Đôi tay bấu chặt trên vai Tống Đình Phàm, may mắn Trần Lâm không để móng tay, nếu không trên vai hắn chắc chắn đã lưu lại vài vết cào

Bất quá động tác này của Trần Lâm lại nhắc nhở Tống Đình Phàm. Nâng tay lên một chút, Tống Đình Phàm chộp lấy hai tay của Trần Lâm, áp hai tay cậu dọc theo người, dùng tay kìm lại

Trần Lâm hốt hoảng nhìn Tống Đình Phàm, cậu có chút không hài lòng, còn muốn nâng tay chạm vào hắn, nhưng, thực rõ ràng, cậu không thành công. Trong mắt lại bắt đầu hiện lên một mạt bất an

Tống Đình Phàm biết, làm vậy, tất nhiên Trần Lâm sẽ cảm giác rất không an tâm. Nhưng cậu hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi những điều hắn sắp làm! Hắn phải đạt được hiệu quả của mình!!

– “Biết mình sai lầm chưa?”

Vì Tống Đình Phàm ngưng mọi động tác trong phút chốc, ý thức Trần Lâm đã có chút thanh tỉnh, cậu biết hắn cố ý làm vậy với mình. Nghĩ đến việc mình vừa rồi thét đến chói tai, không chỉ khuôn mặt mà cả thân thể đều đỏ ửng. Nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên vài phần

Mà tai vừa nghe Tống Đình Phàm hỏi vậy, trong lòng lại–xấu hổ! Người này, người này… Thế nhưng lại ép buộc cậu!!

Nghiêng đầu sang một bên, dùng sức vùi đầu vào gối không đáp lại

Tống Đình Phàm không khỏi chau mày, đồng thời luật động trong cơ thể Trần Lâm, chuyên chú nhắm vào địa phương chống đối của người kia, tay cũng không rỗi rãi, bộ lộng đại ngọc kia của Trần Lâm, khinh chọn nghiền ngẫm, mãn phủ qua lại, thường thường lại khẽ liếm một chút, thẳng đến khi đầu Trần Lâm trên gối thượng tả hữu loạn, môi vốn đang cắn chặt ngăn tiếng rên rỉ, cũng vô pháp đứt quãng rời rạc mà rơi ra

Vật gì đó trong tay lớn hơn rất nhiều, hơn nữa ngày càng run rẩy lợi hại, Tống Đình Phàm biết Trần Lâm đã đến cực hạn. Chính là, cậu ấy tựa hồ còn chưa trả lời câu hỏi của mình….

Lại niết một chút, rồi giữ chặt không cho cậu phát tiết, kích thích như vậy làm Trần Lâm căn bản không còn sức chống đỡ, thân thể đã sớm mất ý thức, nhưng trong đầu vẫn còn chút thanh tỉnh, liền gắng gượng nói, “Em… em đã định… giải thích…với anh”

Tống Đình Phàm nghe, ra mòi, ngụ ý của người này, vẫn không chịu nhận sai!

Kì thật, lần này không phải Trần Lâm không nhận lỗi, rõ ràng cậu đã giải thích nhưng Tống Đình Phàm không để trong lòng. Hơn nữa vào thời điểm này hắn lại hỏi, Trần Lâm tất nhiên biết hắn cố ý ép mình nên càng xấu hổ, khó lòng mở miệng nói ra

Chiêu thức vẫn không đổi, vẫn là khinh đạn một chút dục vọng của Trần Lâm, giữ chặt một phen; lại vừa va chạm trong cậu, đôi mắt Trần Lâm vốn đã đầy nước bây giờ lại tràn ra vài giọt trong suốt

– “Ngô… anh…. anh đừng….”

Hai tay bị Tống Đình Phàm áp chế, Trần Lâm không chạm vào hắn được, cậu chỉ có thể mở to mắt, vừa ủy khuất vừa thẹn thùng nhìn Tống Đình Phàm

– “Biết mình sai chưa?”. Nói xong lại động một chút

Trần Lâm cắn môi không nói nửa lời, cũng không rên rỉ nửa lời, nhưng những âm thanh ám nhẫn mơ hồ vẫn có thể nghe thấy. Khó nhọc nhẫn nhịn như thế làm mắt Trần Lâm càng thêm mơ hồ, hai má càng thêm ửng hồng

Trần Lâm kiên trì chịu đựng, Tống Đình Phàm cũng kiên trì chịu đựng. Lại một ít va chạm, rõ ràng sâu hơn lần trước rất nhiều.

– “Biết…. biết sai chưa?”. Giọng nói ám ách rõ ràng hàm chứa rất nhiều nhẫn nại

Tống Đình Phàm không phải quá thoải mái, Trần Lâm hấp dẫn như thế, hắn chỉ có thể tự mình…. mà khống chế áp lực. Tuyệt đối hắn không thể khuất phục trước! Lần này nhất định phải hảo hảo chỉnh cậu, nếu không người này về sau không biết còn mang đến cho hắn bao nhiêu ‘niềm vui ngoài ý muốn’ nữa!

Một lần lại một lần va chạm thân thể, Trần Lâm cảm giác toàn thân cơ hồ bay lên không trung, nhưng địa phương vốn khó kìm nổi ý muốn phát tiết kia lại bị người kia giữ chặt, thủy chung không cho giải thoát

Đột nhiên thân thể giật mạnh, cậu cảm giác một trận mềm mại ướt át lướt qua, nâng nửa người dậy, rõ ràng thấy Tống Đình Phàm đang liếm lấy đỉnh nơi đó, lại gắt gao chế trụ bên dưới. Tình sắc, hấp dẫn đến cực điểm

Cảm quan cao độ cùng thị giác kích thích làm Trần Lâm liên tục đầu hàng

Vội vàng kêu to, “Em…. em sai rồi…”

Ngẩng đầu, Tống Đình Phàm không chút hoang mang hỏi, “Sai ở đâu?”

– “Em…. em….”

Trần Lâm do dự, Tống Đình Phàm chuẩn bị tiếp tục động tác. Trần Lâm thở gấp sợ hãi, vội nói lên, “Em không nên giấu anh chuyện gặp Tống bá bá! Em không nên do dự! Không nên về nhà lâu như vậy không về! Không nên….”

Tống Đình Phàm chọn mi hỏi, “Em có nhiều chuyện ‘không nên’ như vậy?”

Trần Lâm vốn đang ủy khuất, nghe được câu hỏi của Tống Đình Phàm lại càng ủy khuất hơn, lại cố gắng cố gắng gật đầu trả lời, “Ân!”

Thiên hạ cố tình tiết lộ tâm trạng ủy khuất như vậy, Tống Đình Phàm thực bất đắc dĩ, khuynh người hôn nhẹ khóe môi cậu, “Em thật là…”

Tay cũng thả ra để Trần Lâm tùy ý giải phóng

Nháy mặt, một đạo bạch trọc phí phạm bắn ra nơi thắt lưng của hai người

Trần Lâm trải qua hai lần phát tiết, thân thể tất nhiên mệt mỏi không chịu được, cậu có chút buồn ngủ. Chính là người bên cạnh còn chưa phát tiết, cậu có thể ngủ được sao?

Đáp án thực hiển nhiên, không có khả năng!

Hơn nữa Tống Đình Phàm còn chưa hết giận, không lẽ Trần Lâm nghĩ chỉ một câu trả lời đã có thể giải quyết xong mọi việc?

A, làm sao có thể?!

Vì thế, cơ thể Trần Lâm tiếp tục xôn xao khi trời đã về khuya

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK