Trần Lâm do dự– về nhà, là vì muốn cho cha mẹ yên tâm. Dù sao trong lòng bọn họ, Trần Lâm hiện tại bây giờ đã tự tay xây dựng sự nghiệp, dù ngoài miệng hai người có nói yên tâm cỡ nào, chính là làm sao không lo lắng trong lòng? Trần Lâm chỉ muốn tận dụng những việc nhỏ nhặt này để tận hiếu với cha mẹ Trần
Mà một phần cậu không muốn về nhà, chủ yếu là lo lắng cho dù Nhà Nước có quy định nghỉ 7 ngày, nhưng quốc khánh lại rơi vào cuối tháng-đầu tháng. Tuyệt đối là thời điểm bận rộn nhất trong cửa hàng. Tiệm trà thực ra không cần mình tốn nhiều tâm tư, nhưng còn hiệu sách? Nếu mình rời đi, chỉ còn lại hai nhân viên bán hàng, hẳn là không thể lo liệu chu toàn đi
Kì nghỉ tới gần làm Trần Lâm cân não, cuối cùng vẫn là Tống Đình Phàm thay cậu quyết định– về nhà! Nhưng nửa sau của kì nghỉ mới về, tức là ngày 3 hoặc ngày 4. Như vậy, một ít công việc cuối tháng của tiệm Trần Lâm có thể làm tốt, hơn nữa lưu lượng khách vào ngày 1, ngày 2 tháng Mười cũng nhiều, Trần Lâm có thể an bài tốt công việc vài ngày ấy, sau đó, là có thể yên tâm về nhà. Bất quá, có một điểm không tốt là Trần Lâm phải vất vả hơn. Nhưng việc này cũng không có cách nào khác, đó là lựa chọn tốt nhất
Vì thế, ngày 3 tháng Mười, Trần Lâm về nhà một chuyến. Sáng cùng ngày, Tống Đình Phàm đưa Trần Lâm ra ga, nhìn người bên cạnh thủy chung hiện ra vẻ mặt không an tâm, trong lòng hắn quả muốn nói, nếu không thì tự mình lái xe đưa cậu về nhà đi. Chính là, hắn cũng biết, Trần Lâm hẳn còn chưa chuẩn bị tốt để hắn gặp cha mẹ mình đi, cho nên tạm thời chỉ có thể hòa hoãn
Về đến nhà, mẹ Trần kéo tay con trai, lớn tiếng cảm thán một phen, “Con trai, gầy gầy…. Thật là, ở bên ngoài không tự chăm sóc bản thân chu đáo đi?”
Trần Lâm nhìn mẹ có điểm kích động, cũng rất muốn mở miệng nói, làm sao lại gầy được, Tống Đình Phàm chiếu cố mình tốt như vậy, muốn gầy cũng không được a. Chính là này đó cũng chỉ tự nói trong lòng, không thể nói ra được
Bất quá, người làm mẹ nào với con mình, chỉ cần một thời gian không gặp tất nhiên sẽ thấy con gầy đi, loại cảm giác này có lẽ do ảnh hưởng của tâm lí, nhưng bình thường làm sao một người mẹ lại không lo lắng con mình được? Mà mẹ Trần sở dĩ lần này hơi kích động một chút, bất quá cũng vì biết Trần Lâm một mình gây dựng cơ nghiệp, tất nhiên làm lụng rất vất vả, thân thể gầy yếu như vậy cũng là tự nhiên. Cho nên, phỏng chừng nếu Trần Lâm có mở miệng giải thích, mẹ Trần cũng sẽ không tin
Nhìn con trai gầy yếu, mẹ Trần quyết định, mấy ngày Trần Lâm ở nhà, một ngày ba bữa cơm sẽ do nàng phụ trách! Con trai chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi là được!
Trần Lâm về đến nhà đã qua giờ cơm trưa, mẹ Trần vốn định làm trước món gì cho con trai lót dạ, chính là xem sắc mặt con đã muốn trắng bệch, hơn nữa rõ ràng rất mệt mỏi, phỏng chừng ăn uống cũng không ngon miệng. Cuối cùng liền sửa lời, nói con trai đi ngủ trước một giấc, tối dậy hãy ăn. Trần Lâm cũng biết mình thực sự mệt đến sắp chết rồi, không nói chuyện vừa an bài xong cửa hàng đã vội về nhà, nội chuyện ngồi xe mấy giờ liên tục cũng làm cậu không chịu được! Cho nên, ngoan ngoãn nghe lời mẹ Trần, vào phòng nghỉ ngơi. Trước khi vào phòng, cậu mang hai hộp trà lá mua cho cha đem ra
Ba Trần nhìn con cầm trong tay hai hộp trà lá- Vân Nâm Phổ Nhị, Kì Môn Hồng Trà. Trong lòng cũng một phen tư vị, ba Trần đương nhiên biết hai hộp trà này rất không tiện nghi, con trai hiện tại một mình lập nghiệp vốn rất gian khổ, trong thời gian ngắn như vậy còn chưa thành thục đi, chính là, lại mua cho mình hai hộp trà sang quý, ba Trần vừa cảm động, vừa nghẹn ngào
Mẹ Trần nhìn thấy, rất có hương vị dấm chua nói, “Được rồi, được rồi, biết là con trai anh mua cho anh rồi, nhất bảo bối anh đấy!”
Ba Trần buồn cười nhìn lão bà của mình, trong lòng âm thầm nói thầm, con trai a, con lần này thất sách rồi! Như thế nào lại không mang vài thứ về cho bà mẹ bảo bối của con nga! Đợi con ngủ dậy xem làm thế nào đối phó! Haha
Kì thật cũng không thể trách Trần Lâm vì sao không mua quà cho mẹ. Lần này về nhà một chuyến, vốn là vội vàng, thời gian lại gấp. Hai hộp trà này, vẫn là Tống Đình Phàm nhắc nhở cậu nên mua chút gì trở về, cậu mới tạm thời lấy trong cửa hàng
Buổi tối, mẹ Trần nấu nướng xong xuôi mới gọi Trần Lâm dậy. Trần Lâm không nghĩ mình ngủ lâu như vậy, nhìn đồng hồ đã thấy gần 6h30. Trước khi ngủ, cậu định nhắn tin cho Tống Đình Phàm, đặt đồng hồ báo thức, thật không ngờ, tin gửi đi xong, chính mình quên cài đồng hồ báo thức đã trực tiếp ngủ luôn
Mẹ Trần nhìn đứa con mới ngủ một giấc mà khí sắc rõ ràng tốt hơn nhiều, trong lòng rất vui vẻ. Cũng không so đo chuyện con trai không mang quà gì về cho mình. Kì thật, mẹ Trần nhìn con biếu quà gì đó cho cha cũng biết thứ này không ít tiền, cần gì phải… phung phí thêm cho mình nữa? Dù sao cũng không có gì quan trọng. Chính mình cũng không thiếu gì
Ăn cơm chiều xong, một nhà ba người ngồi ở phòng khách xem TV, nói chuyện. Tự nhiên đã hỏi tới chuyện của hàng của Trần Lâm. Trần Lâm chỉ tuyển chọn một ít tình tiết quan trọng mà nói cho cha mẹ. Như là không đề cập đến tiệm trà, như là cửa hàng bán sách có nơi ngồi đọc, chỉ nói đơn giản, chính là một vài tình huống đơn giản thường thấy trong kinh doanh. Cha mẹ Trần thấy con trai nói rất ít, trong lòng đều cho rằng con sợ mình lo lắng nên mới tìm vài việc không quan trọng nói ra. Thấy vậy, hai người cũng không làm khó con, dù sao làm cho Trần Lâm giấu diếm vốn không phải là tính cách của cậu, cho nên hai người cũng biết ý mà không hỏi thêm
Làm như vậy, là vì tin tưởng con trai, cũng là không muốn cho con khó xử thôi. Cha mẹ Trần thủy chung cho rằng từ nhỏ đến lớn, Trần Lâm chưa làm gì để bọn họ lo lắng, bất cứ chuyện gì cũng đáng tin tưởng, đáng cảm thông. Nếu con trai không muốn mình lo lắng, vậy bọn họ cũng làm theo ý con
Hai bên đều có những suy nghĩ, những cố kị rất không giống nhau. Cho dù cùng loại, Trần Lâm cố kị đại đa số tình huống không nhiều lời vẫn là vì Tống Đình Phàm. Nếu nói với cha mẹ Trần mình không chỉ có hiệu cà phê sách, hơn nữa mặt bằng cũng không phải rộng bình thường, như vậy, vấn đề tiền bạc cũng đủ cho Trần Lâm giải thích một trận với hai người
Trần Lâm kì thật trong lòng cũng có chút khổ sở, giấu diếm, có thể giấu được đến khi nào? Nhớ đến ánh mắt Tống Đình Phàm muốn đưa lại không đưa cậu về, Trần Lâm lại khỏ xử thêm một trận
Ba Trần mẹ Trần, tuy rằng thông cảm cho việc kinh doanh của con trai, nhưng đó là do tin tưởng vào con. Chính là có một số việc không thể hoàn toàn tin tưởng, nên câu nào cần hỏi thì phải hỏi
Tỷ như, Trương Bá Quang
Ba Trần bưng tách trà Vân Nam Phổ Nhị của Trần Lâm mang về. Màu sắc ô nhuận, hương vị thuần hậu, độc đáo. Mỗi nước trà lại có vị khác nhau, đều làm cho ba Trần biết rõ, trà con mang về tuyệt đối là cực phẩm. Không biết con trai mua bao nhiêu tiền a! Ngẫm lại, đứa nhỏ Bá Quang kia tuy cũng hay tặng trà mình, nhưng so với trà này vẫn còn kém một chút!
– “Trần Lâm, Bá Quang cũng trở về trong kì nghỉ, hôm qua vẫn còn ở nhà”. Ba Trần nhấp một ngụm trà, nhìn con, liền nói một câu như vậy
Trần Lâm khi nghe được ba chữ Trương Bá Quang lại đột nhiên giật mình. Từ sau Tết âm lịch cũng chưa gặp lại Quang ca, khi từ chức mình cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại, những phương tiện khác đều không liên lạc. Đến bây giờ cũng đã hơn nửa năm. Không biết, hắn, như thế nào
Kì thật lúc khai trương cửa hàng, Trần Lâm nghĩ có nên thông báo hoặc mời Trương Bá Quang một chút không, chính là cuối cùng cậu cũng không làm gì. Bởi vì Trần Lâm nghĩ, nếu Trương Bá Quang thấy mình khai trương quán cà phê sách, người sáng suốt đều biết đó là do Tống Đình Phàm hỗ trợ. Chuyện này, theo một góc độ nào đó, dựa vào sự hiểu biết của cậu với Trương Bá Quang, khẳng định là một loại tổn thương. Trần Lâm có thể nhẫn tâm tuyệt tình từ chối Trương Bá Quang, nhưng, cậu không thể mang tình cảm hiện tại của mình bày ra trước mặt hắn, để cố ý thương tổn hắn
Tuy rằng Trần Lâm có ý định mời Trương Bá Quang, tuyệt đối cũng không có ý tứ muốn thương tổn hắn, chính là nếu thực sự làm vậy, với hiểu biết của cậu về Trương Bá Quang mà nói, thì không khác gì cố ý thương tổn. Trần Lâm không làm như vậy được. Với Quang ca từ nhỏ đã chiếu cố cậu, quan tâm cậu, yêu thương cậu, Trần Lâm thủy chung hi vọng có thể khôi phục tình cảm tốt đẹp trước kia
Trần Lâm ‘Ân’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn cha, cậu biết, nếu cha nhắc tới như vậy, tất nhiên là có chuyện muốn nói
– “Nó qua nhà ta ngồi nửa ngày, hỏi một ít tình hình hiện tại của con, hai đứa…. gần đây không liên lạc gì sao?”. Ba Trần có chút ý tứ hàm súc hỏi con. Bởi vì ông nhớ hôm qua Trương Bá Quang đến nhà, tuy hàn huyên với mình rất nhiều, trò chuyện với nhau thật vui. Nhưng khi đề cập đến Trần Lâm lại có vẻ quanh co, hơn nữa rõ ràng có ý thăm hỏi, tựa hồ cũng không biết gần đây con mình đang làm gì
Trong ấn tượng của ba Trần, quan hệ của Trần Lâm và Trương Bá Quang rất tốt, hắn luôn không nhiều lời chiếu cố Trần Lâm, nhưng mà, hiện tại hai đứa làm sao vậy? Ba Trần nhớ Trương Bá Quang đã tức giận đẩy cửa nhà mình mà đi vào lễ mừng năm mới, trong lòng nghĩ, có phải hay không chuyện con mình từ chức ngăn cản quan hệ của hai đứa a? Trong lòng nghĩ vậy, miệng cũng liền hỏi vậy
– “Có phải hay không chuyện con từ chức làm hai đứa có chút ngăn cách?”
Trần Lâm lắc đầu, nghiền ngẫm tìm từ trả lời, “Hẳn là không phải, mấy tháng gần đây con vội lo chuyện cửa hàng nên ít liên hệ với Quang ca một chút, có thể vì vậy mà anh ấy hơi bực thôi”. Trần Lâm ba phải trả lời lấy được, nói chỗ không ổn của mình, cũng giải thích vì sao gần đây Trương Bá Quang không biết tình hình của cậu
Ba Trần liếc mắt nhìn Trần Lâm một cái, gật gật đầu
Trần Lâm trầm tư chốc lát, lại bổ sung một câu, “Nếu không, ngày mai con đi gặp Quang ca đi, thuận tiện cũng bồi anh ấy cái không phải, có thể do lâu rồi không liên hệ, anh ấy để tâm”
– “Ân, vậy cũng tốt. Có gì khúc mắc, nếu không nói ra được, vẫn là giáp mặt giải quyết thì tốt hơn, đừng làm cả hai về sau không nhìn mặt nhau”. Lời này của ba Trần, Trần Lâm không hiểu rốt cuộc cha đang khuyên giải, hay là luận sự
Mẹ Trần ngồi một bên nghe hai cha con nói chuyện, vẫn không bỏ qua biểu tình của con trai, khi lão công của mình nói ra chuyện Trương Bá Quang kia, sắc mặt Trần Lâm liền có vẻ không được tốt lắm. Không phải là giận dữ hay gì đó, nhưng vẫn có vẻ khác thường. Mẹ Trần nghĩ, hai đứa nhỏ này chắc chắn có chút vấn đề. Nghĩ, mẹ Trần liền tính toán nói thêm một chút
– “Con trai, nếu thực sự có vấn đề gì, con cũng đừng đợi đến ngày mai, hôm nay liền gặp Bá Quang đi. Vừa lúc mới ăn cơm chiều xong, coi như là tản bộ”
Nhà của Trần Lâm cùng một tiểu khu với nhà Trương Bá Quang, đi vài bước đã tới
Nghe mẹ Trần nói vậy, cậu cũng nghĩ, trước sau gì cũng gặp mặt, muộn không bằng sớm, vậy bây giờ gặp đi
Vì thế, Trần Lâm rời nhà, đến nhà Trương Bá Quang
Lúc đứng trước cửa nhà Trương Bá Quang, Trần Lâm mới đột nhiên nghĩ mình đến quá lỗ mãng đường đột, nếu Quang ca vắng nhà thì sao? Bồi hồi do dự một lúc lâu, Trần Lâm quyết định: thuận theo tự nhiên. Có nhà, rất tốt; vắng nhà, xem như mình tản bộ
Nhấn chuông cửa, nếu nói Trần Lâm không có chút khẩn trương trong lòng là nói dối. Dù sao lần này đến gặp Trương Bá Quang là do nhiều yếu tố khách quan chứ không phải ý định ban đầu của mình. Nói cách khác cậu không chuẩn bị gì
Trương Bá Quang mở mắt thần trên cửa, nhìn thấy Trần Lâm đang đứng bên ngoài; giật mình, kinh ngạc, kinh hỉ, hắn thực sự cảm thấy mình đang có đầy đủ tất cả những cảm xúc. Trần Lâm cũng không ngờ người ra mở cửa là Trương Bá Quang, thời gian có chút ngắn ngủi ngoài ý muốn, cậu cũng rất nhanh điều chỉnh biểu tình, gọi một tiếng ‘Quang ca’ rõ ràng. Trên mặt lộ nét cười quen thuộc rất thích hợp