Trần Lâm không nhiều lời, cậu cũng muốn ôm người trên thân, cho dù xấu hổ cùng quẫn, cậu, cũng là nguyện ý. Khi cánh tay Trần Lâm chạm đến bả vai Tống Đình Phàm, không hề nghi ngờ đây là kích thích lớn nhất cho trận hoan ái này
Hai tay Tống Đình Phàm không ngừng vuốt ve đùi Trần Lâm, thân thể cũng đã muốn không kiềm chế được. Khi hai tay tìm tới mông người kia, ý vị, đã không nói mà rõ ràng. Tầm mắt hai người giằng co, không phải không rõ. Ngón tay Tống Đình Phàm thong thả thăm dò vào mật huyệt, “Trần Lâm… mở chân ra… một chút….”. Giọng nói hắn có chút hương vị dụ hoặc
Trần Lâm nghiêng đầu qua một bên như không để ý. Mà chân cũng, mở ra một chút. Tuy rằng một chút, nhưng cũng đủ Tống Đình Phàm khai cương thác thổ thuận lợi. Ngón tay hắn vừa mới dao động đến bí huyệt của Trần Lâm, vừa mới chạm tới, thân thể cậu lại căng cứng không biết làm sao, hai chân theo bản năng muốn co lên, nhưng bị Tống Đình Phàm mạnh mẽ ngăn lại. Mà thân dưới của Tống Đình Phàm cũng bắt đầu ngạnh lên. Mồ hôi trên trán rịn ra ngày càng nhiều. Hắn, không thể, nhẫn nhịn, nhẫn nhẫn, nữa
Tống Đình Phàm vuốt ve những nếp uốn của hoa huy*t Trần Lâm, muốn Trần Lâm được thả lỏng, tay kia cũng không nhàn rỗi mà không ngừng xoa nắn một khối hồng anh của cậu
Trần Lâm rõ ràng rất hưởng thụ, thân thể cậu dần dần thả lỏng ám chỉ rõ ràng cho Tống Đình Phàm. Tống Đình Phàm liền đẩy mạnh ngón tay vào bí huyệt của cậu, “Ân… a”. Kinh hô một tiếng khiến Trần Lâm hồi phục tinh thần, vặn vẹo thân thể muốn dị vật kia lui ra
– “Trần Lâm, Trần Lâm, thả lỏng… Đừng nhúc nhích…. Ngoan…. Đừng nhúc nhích….”. Tống Đình Phàm bận dâng tặng lời lẽ cho cậu, khinh chước hôn nhẹ người đang xao động, miệng không ngừng an ủi
An ủi như vậy cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Tống Đình Phàm mới bắt đầu chuyển động ngón tay, kìm, giảo, động… Trần Lâm tuy bài xích dị vật nhưng dưới thân không cảm thấy đau, chỉ hơi trướng một chút. Tống Đình Phàm liên tục hôn lên môi cậu, ngón tay cũng không ngừng tăng thêm, tiếp tục, một, hai… Mãi đến khi ba ngón tay đã đi vào mới ngừng hôn cậu. Ba ngón tay kia không ngừng khuếch trương, gấp khúc khớp xương, khắp nơi sưng lên chống đỡ, ngẫu nhiên lộng nhẹ, Trần Lâm từ bài xích ban đầu đến hiện tại mới có được cảm giác trướng trướng, không thể không nói, cậu thích ứng rất tốt. Hoặc là nói Tống Đình Phàm thật kiên nhẫn, biết không có gì phụ trợ, hắn chỉ có thể làm cho cậu chậm rãi thích ứng, để Trần Lâm hảo hảo cảm nhận lần đầu tiên này
Biết chuẩn bị đã không sai biệt lắm, Tống Đình Phàm liền chặn môi cậu, chỉ để lại một câu, “Ôm anh!”. Ba ngón tay nhanh chóng rút khỏi cơ thể Trần Lâm lại hậu huyệt của cậu ngừng lại một chút, nhưng mà khe hở như vậy lập tức đã bị một vật cự đại lấp vào. Trần Lâm tuy không đổ máu, nhưng cũng cảm giác được đau đớn– đau như bị kim châm, đau như bị hỏa thiêu nóng rực. Không kêu lên, Trần Lâm dùng hai cánh tay bấu chặt đầu vai Tống Đình Phàm, cùng lúc cũng cắn môi hắn. Tống Đình Phàm biết môi mình chảy máu, nhưng hắn không né tránh nếu điều đó làm Trần Lâm thoải mái một chút
Hai người bất động thật lâu, khi đau đớn dần tan ra trong Trần Lâm, một lại cảm giác ma mị bắt đầu từ bộ vị kia tràn ra, Trần Lâm không kiên nhẫn vặn vẹo
Biết Trần Lâm đã thích ứng, Tống Đình Phàm vội vã lấy một miếng đệm đặt dưới eo Trần Lâm, hai tay cố định hông cậu, giọng nói thật trầm gọi một tiếng, “Trần Lâm….”. Xem như báo động cho cậu, bắt đầu luật động bên trong Trần Lâm. Nhẹ nhàng nhợt nhạt xuất nhập với người vừa nếm qua tình ý như Trần Lâm lại càng khó nhịn
Trần Lâm cắn môi thật nhanh, sợ chính mình lại phát ra âm thanh như trước đó. Tự ép mình như vậy khiến hai mắt cậu đều nhỏ lệ, nhưng Tống Đình Phàm vẫn phát hiện đúng lúc, dùng đầu lưỡi liếm đi. Đôi mắt mở to mọng nước hôn nhiên như mị nhân nhìn Tống Đình Phàm, rõ ràng khiến cho người bên trên đẩy nhanh tốc độ, đột nhiên, như là chạm vào điểm mẫn cảm trong Trần Lâm, khiến cho cậu nhanh chóng run lên, cũng vì thế mà không khống chế được tiếng thét chói tai, “Ân… a…”
Trần Lâm kích động như thế làm Tống Đình Phàm biết hắn đã tìm đúng địa phương, không để ý biểu tình phản đối của cậu, “A… Khác…. không nên…. Ân”. Tống Đình Phàm mãnh lực công kích điểm nhạy cảm kia, sau vài lần rốt cuộc làm Trần Lâm chịu không nổi, thân thể lã đi, hoa huy*t co rút nhanh, chính mình và Tống Đình Phàm đồng loạt phát tiết. Một cỗ nhiệt lưu nóng rực muốn đốt cháy tràng bích của mình, não Trần Lâm trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của nhau
– “Hô…a.. Vù vù….”
Sau khi dư vị kích tình dần tiêu tan, Tống Đình Phàm cảm thấy mình có chút lạnh, vươn tay muốn tìm chăn đắp cho hai người, nhưng mò trái mò phải vẫn không thấy chăn đâu, xoay mặt nhìn sang mới phát hiện ra, chiếc chăn vì những xung động hoan ái của hai người mà rơi xuống đất từ khi nào
Tống Đình Phàm dùng mũi chân kéo chăn lên giường, hai bộ vị vốn vẫn còn liên kết nhau, tất nhiên lại bị động tác này kinh động, mắt thây dục vọng lại sắp ngẩng đầu, Tống Đình Phàm ẫn nhẫn lui ra. Lần đầu tiên, hắn, không muốn Trần Lâm quá mệt mỏi. Nhưng lại rất tự tin, làn này, tuyệt đối đã lưu lại cho Trần Lâm một ấn tượng tốt!
Đột nhiên rút ra khiên cơ thể Trần Lâm co rụt lại, cũng rõ ràng cảm giác có gì chậm rãi chảy ra từ bộ vị mình. Trần Lâm hoảng loạn luống cuống, xấu hổ không biết làm thế nào điều chỉnh vị trí của hai chân mình
Tống Đình Phàm giữ cậu lại, trong ánh mắt đầy sủng nịch tươi cười hòa hảo, kéo Trần Lâm ngồi dậy, “Lâm Lâm, tắm rửa, anh tắm cho em”
Tư thế hiện tại càng làm Trần Lâm cảm giác rõ ràng có gì chảy xuôi từ trong cơ thể mình, rất xấu hổ. Mà Tống Đình Phàm lại đột nhiên xưng hô thân mật làm lòng Trần Lâm cũng loạn tiết tấu nhịp đập. Đầu óc mơ hồ, cậu được Tống Đình Phàm bế vào phòng vệ sinh
Phòng vệ sinh của Trần Lâm tất nhiên không có bồn tắm xa hoa, cũng chỉ là một bồn tắm thẳng đứng. Bên trong có một vòi hoa sen, tuy thẳng đứng nhưng có thể ngồi xổm vào. Thực rõ ràng bồn này được thiết kế độc lập cho một người dùng. Hiện tại hai người ngồi vào đã chật chội hơn rất nhiều. Khi nước ấm xối vào người cậu, ý thức của Trần Lâm mới thanh tỉnh lại
Vội vàng muốn cự tuyệt hai tay Tống Đình Phàm đang thanh tẩy trên người mình, mặt đỏ, miệng nói lắp, “Này….không gian nơi này quá nhỏ, anh… anh tắm trước, em tắm sau!”. Nói xong liền muốn xoay người bước ra, nhưng bị Tống Đình Phàm kéo lại, đặt ở trên đùi, Trần Lâm bất an vặn vẹo làm Tống Đình Phàm cao giọng, “Không được động đậy nữa! Nếu vậy anh không chỉ đến một lần!”. Uy hiếp liền có hiệu quả, Trần Lâm liền ngồi yên
Vì Tống Đình Phàm cầm vòi sen tẩy rửa nơi đó của mình, cậu cũng cảm thụ được ngón tay hắn tiến tiến xuất xuất. Trần Lâm không dàm nhìn, không dám cảm thụ, không dám vặn vèo, chỉ có thể vùi mặt vào hõm vai Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm tẩy rửa cho hai người xong, chuẩn bị bế Trần Lâm ra ngoài, nhưng cậu lại….
– “Thả em xuống, em tự đi được”. Ngữ khí tuy ngượng ngùng nhưng là câu hoàn chỉnh đầu tiên trong đêm nay. Tống Đình Phàm không hề kiên trì, hắn biết trình độ của mình vừa rồi, theo thể lực của Trần Lâm cũng có thể tự đi, thậm chí chỉ cần công việc ngày mai không quá nặng nề, cậu cũng sẽ không có vấn đề gì. Không thể phủ nhận, Tống Đình Phàm suy nghĩ thật chu toàn cho Trần Lâm, không chỉ ân ái, mà cả những việc có thể phát sinh sau cơn hoan ái, hắn cũng đều tỉ mỉ chọn lựa một giải pháp hoàn mĩ cho cậu
Hai người quay lại giường, Tống Đình Phàm tự nhiên ôm Trần Lâm vào ngực, để đầu cậu thoải mái gác lên hõm vai mình. Trần Lâm lúc này cũng sẽ không bao giờ nhiều lời cự tuyệt, nếu việc thân mật nhất đều đã trải qua, thì những việc khác cũng tự nhiên như vậy. Huống chi, người này còn sưởi ấm cho cậu
– “Trần Lâm”. Cằm Tống Đình Phàm đặt trên đầu Trần Lâm, từng vòng từng vòng vuốt ve
– “Ân”
Đợi lâu không thấy nói gì, Trần Lâm muốn ngẩng đầu nhìn Tống Đình Phàm. Thân thể mới vừa động liền bị hắn ngăn lại, “Lộn xộn nữa, gió sẽ lọt vào chăn”. Nói xong lại dịch dịch góc chăn cho Trần Lâm
– “Ổ chăn của em lúc nào cũng lạnh như vậy?”
Trần Lâm gật gật đầu trước ngực Tống Đình Phàm, “Chỉ mùa đông thôi, mùa hè thì không sao. Kì thật, em cũng quen rồi, không có gì đâu”. Câu sau như muốn an ủi Tống Đình Phàm, hy vọng hắn không nên quá lo lắng cho mình. Một hồi sự tình đêm nay khiến Trần Lâm khắc cốt ghi tâm thể nghiệm những săn sóc và uát ức của Tống Đình Phàm. Tuy rằng cảm giác rất tốt, nhưng Trần Lâm cũng hiểu Tống Đình Phàm hẳn đã mệt nhọc? Như thế rất hao tâm tốn sức
Ôm chặt Trần Lâm trong lòng ngực mình, “Về sau sẽ không”. Lời hứa hẹn như có như không
Nhiều năm về sau, Trần Lâm mới hiểu suy nghĩ của mình bây giờ ngốc như thế nào! Tống Đình Phàm làm sao lại mệt? Tống Đình Phàm hắn căn bản không cần phí sức quá nhiều, không cần hao tâm quá nhiều, chỉ là việc hắn nghĩ mình đương nhiên phải làm thôi. Mà chút đương nhiên phải làm kia khiến Trần Lâm uất ức rất nhanh
Hai người không ai nói gì nhưng cũng biết đối phương chưa ngủ. Trần Lâm đột nhiên nhớ đến chuyện gì, huých Tống Đình Phàm một chút, “Chuyện ở Bắc Kinh giải quyết xong rồi?”
– “Ân. Xong rồi”. Tống Đình Phàm gật gật đầu
– “Vậy, anh….”. Trần Lâm do dự muốn hỏi tiếp, lại nghĩ hôm nay Tống Đình Phàm đã mệt chết đi, vừa lái xe vài giờ đồng hồ, hơn nữa hiện tại đã muộn như vậy, vẫn là để hắn nghỉ ngơi đi
Tống Đình Phàm nghi vấn muốn tiếp tục nghe, Trần Lâm lại nói, “Không có gì, nhanh ngủ thôi”