Tuy nơi ấy cũng có rác nhặt để bán, nhưng lại nảy sinh một vấn đề phiền phức không lớn cũng không nhỏ. Nơi mà họ sống ban đầu, quá lắm cũng chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị vài động vật như chó hoang đến quấy rối, vì chúng chuyên đi tìm thức ăn vào đêm khuya.
Nhưng khi đổi sang nơi ở mới, Quan Hử và Tần Thiên Hạo lại gặp phải một sinh vật phiền phức nhất từ trước đến giờ.
Loài sinh vật này có lẽ đã sống ở đây lâu rồi, hoặc có lẽ chúng thường đến đây vào một khoảng thời gian cố định nào đó trong năm. Chúng sống thành bầy, mỗi lần kiếm ăn cũng đi theo bầy. Nếu không gây chuyện với nhau thì vốn cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng loài sinh vật ăn tạp vừa ăn được thức ăn ôi thiu vừa ăn được mấy thứ rau quả thịt tươi này, chúng có một đặc tính là rất tham lam, tính công kích cũng mạnh, mỗi lần trông thấy người sống, chúng đều sẽ nhớ mùi của người nọ, rồi sau đó sẽ liên tục chạy đến tập kích.
Sau này nghe người khác nói, loài sinh vật có cái bờm lông dài, màu lông nâu sẫm, trên người có hoa văn màu xám, cái mõm hình nón, mồm thì đầy những chiếc răng nanh bén nhọn, phần đầu trông như heo rừng nhưng phần thân lại như con lửng, cơ thể nhỏ dài, có bốn cái chân to khỏe và có đuôi, chúng được gọi là lửng lợn đốm xám. Người thường không ai dám đối mặt trực tiếp với chúng, bởi chúng quá mức hung bạo, sức cắn xé cũng mạnh vô cùng, chỉ cần bất cẩn một tí thôi là sẽ bị cắn rơi cả miếng thịt, hơn nữa bọn chúng lại là loài sinh vật thích kéo thành bầy bao vây người khác, nếu đánh nhau với chúng sẽ rất khó khăn.
Khi ấy Quan Hử và Tần Thiên Hạo sống ở đó, họ đã từng bị đám lửng lợn đốm xám này quấy rầy rất nhiều lần. Khi ấy họ cũng chỉ dựng tạm một nơi ở bằng những mái tôn, thế là đám lửng lợn đốm xám chuyên hoạt động về đêm ấy bắt đầu bao vây xung quanh nơi ở của họ, không ngừng đi vòng quanh, sau nhiều ngày quan sát, lá gan chúng nó càng lớn hơn, một hôm nọ nhân lúc họ không cảnh giác, chúng nó kéo thành bầy xông thẳng vào khe hở giữa các mái tôn, đó là một cuộc tấn công mạnh mẽ, mục tiêu là con người với những thớ thịt tươi sống trên người họ.
Thật ra Quan Hử và Tần Thiên Hạo vẫn luôn đề phòng đám động vật hung dữ này, họ đương nhiên sẽ không ngủ sâu, bấy giờ họ lập tức cầm lấy vũ khí làm bằng các thanh sắt vứt đi, lúc nào chúng cũng được đặt bên cạnh họ để phòng thân. Không biết có phải vì nỗi oán niệm khi trước của mình rằng: mình quá nhỏ bé quá yếu đuối, bị bọn buôn người ức hiếp và khống chế mà không chống trả được, tự nhủ là mình phải mạnh hơn nữa giỏi hơn nữa, Tần Thiên Hạo hầu như ngày nào cũng chịu khổ rèn luyện thân thể với Quan Hử, khi đánh nhau với loài sinh vật hung ác đầy răng nhọn này, cậu càng hung ác hơn chúng, trông cậu cứ như không biết sống chết là gì, cứ đứng đối diện thẳng hướng chiếc răng nhọn đang xông tới, mắt không hề chớp, tay cầm thanh sắt nhọn đâm xuyên qua cơ thể chúng, xé toạc cổ họng của những con lửng lợn đốm xám, máu vẩy ra khắp mặt đất, thanh sắt xuyên qua đầu chúng, đâm thủng bụng chúng, kéo nội tạng của chúng ra, móc mắt chúng, giẫm nát tròng mắt chúng. Xung quanh gần như la liệt thi thể của những con lửng lợn, mùi máu bốc lên nồng nặc khiến những đòn tấn công của Tần Thiên Hạo thêm kịch liệt, dần dà cậu khó có thể kiểm soát bản thân.
Sau khi những con lửng lợn đốm xám bao vây họ bị giết sạch, tầm mắt Tần Thiên Hạo bấy giờ gần như đã bị phủ bởi một màn máu, thanh sắt trong tay vẫn đang liên tục nâng lên rồi cắm phập xuống thi thể của những con lửng, về mặt tinh thần, dường như cậu đã bắt đầu hưởng thụ thứ cảm giác lạ lùng nhưng rất đỗi hưng phấn khi trông thấy cảnh tượng máu thịt văng tứ tung thế này. Không biết có phải do ảnh hưởng của gen di truyền khát máu hay không, lúc này cậu đã bị mùi máu kích thích đến một mức độ nhất định, hoặc tựa như có một cái gì đó đã khiến cậu bùng nổ, làm cho tình trạng tinh thần cậu trở nên lạ thường vô cùng, cậu lúc này không còn tính người nữa, chỉ biết ham mê giết chóc, điên cuồng giết chóc.
Sau khi cảm thấy Tần Thiên Hạo có gì đó lạ thường, Quan Hử tức thì giữ tay Tần Thiên Hạo lại, kéo áo của cậu, bấy giờ mới khiến cậu thiếu niên với đôi mắt đã phủ đầy máu bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Quan Hử, Tần Thiên Hạo nở một nụ cười thật tươi, bảo rằng mình không sao cả. Nhưng sâu thẳm trong tim cậu đã thấp thoáng cảm nhận được một cái gì đó, dường như cậu đã tìm được một chuyện thú vị lắm, một chuyện có thể giúp cậu vơi đi cảm xúc khó khống chế thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong người.
Từ đó về sau, lửng lợn đốm xám thường xuyên tấn công họ, nhưng thái độ Tần Thiên Hạo lại ngày càng kỳ lạ, có vẻ như cậu rất ‘mong chờ’ đám lửng lợn này đến. Không chỉ thế, cậu còn bảo Quan Hử chỉ cần đứng nhìn là được, cứ giao đám lửng này cho cậu xử lý. Thấy thái độ kiên quyết của Tần Thiên Hạo, Quan Hử chỉ đành đứng ở trong nhà mái tôn, nếu thấy Tần Thiên Hạo không xử lý nổi sẽ nhanh chóng xông ra giúp đỡ.
Thế nhưng y không hề thấy Tần Thiên Hạo cầu cứu, ngược lại còn thấy Tần Thiên Hạo đánh thắng trở về với một đôi tay rướm đầy máu, một nụ cười tỏa nắng chứng tỏ tâm tình chủ nhân đang rất tốt của cậu thiếu niên. Xuyên qua khe hở của cánh cửa, Quan Hử trông thấy, dưới ánh trăng, la liệt đầy đất là từng đống thịt vụn được rọc xuống từ xác của những con lửng lợn…
…
Vác cái túi chứa thi thể của hai con lửng lợn lớn trên lưng, Tần Thiên Hạo vươn tay chống trên một tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, đi từng bước về phía ngọn núi. Gần đây, cậu vô cùng yêu thích cảm giác đánh nhau và chém giết những con thú hoang, trên người cậu không chỉ không có vết cắn của đám lửng lợn, mà ngược lại còn có thể lợi dụng chúng để luyện tập sự nhanh nhẹn của mình, mỗi lần đám lửng lợn có động tác hung ác nhưng tốc độ khá chậm kia tấn công, cậu đều có thể lần lượt giết sạch chúng.
Nhưng điều đáng tiếc là, cho dù não của chúng có vô tri cỡ nào chăng nữa, cứ mỗi lần chạy đến là bị giết sạch cũng sẽ khiến chúng sợ hãi, gần đây chúng đã ngoan hơn rồi, không muốn đến ‘chịu chết’ nữa, còn hai cái thi thể lửng lợn sau lưng cậu là hai con cuối cùng nhất xuất hiện vào hai ngày trước.
Qua những cuộc giết chóc, Tần Thiên Hạo đã quen dần với các kỹ năng đánh nhau, biết phải đâm vũ khí vào chỗ nào để giết chết đối thủ một cách nhanh nhất, có thể khiến chúng chết ngay chỉ với một đòn, tiếp đó, cậu sẽ hưởng thụ cảm giác khi mũi nhọn của thanh sắt đâm thủng bụng chúng, thưởng thức hình dáng dạ dày của chúng và nhìn thử xem gần đây chúng ăn cái gì. Cậu sẽ lóc da của chúng ra rồi cân nhắc việc mang nó đi bán có được tiền không, cậu sẽ chặt đứt từng khúc xương của chúng để giết thời gian.
Ban đầu cậu và Quan Hử còn dự định ăn thịt của chúng, nghĩ rằng vị thịt của chúng có lẽ cũng giống như thịt chuột, có thể ăn được. Nhưng thịt của những con lửng lợn đốm xám ấy, dù bạn luộc hay nướng, chất thịt vẫn dai, không tài nào nhai được, nó dai như dây thun, hơn nữa còn có mùi tanh nồng khó ngửi, bất kể làm gì cũng không xóa được mùi tanh ấy, có vẻ như đó là mùi nước tiểu và phân của chúng, quả thật không thể nào ăn nổi.
Cuối cùng chỉ đành chôn đống thịt đi, mùi hôi ấy còn kinh tởm hơn mùi hôi của rác, ruồi nhặng ngửi thấy mùi bay đến, vả lại số lượng lửng lợn bị Tần Thiên Hạo giết rất nhiều, mùi thi thể bị chôn dưới đất khiến Quan Hử ngày thường không có nhiều cảm xúc cũng không chịu nổi.
Trông thấy vẻ nhíu mày mỗi lần ngửi thấy mùi hôi khi ra ngoài của Quan Hử, Tần Thiên Hạo chỉ đành đào xác những con lửng lợn đốm xám đã bị mình giết lên, bỏ chúng vào túi, vác lên núi vứt để mùi hôi không bay được đến nhà, cũng khiến cho đám xác ấy bị đất phân hủy, đây là kết thúc vốn dĩ của chúng.
Kéo cái túi đựng xác của lửng lợn thả thi thể vào trong cái hố vừa đào xong, Tần Thiên Hạo cầm một nắm cát, vừa định lấp lại thì chợt nghe thấy tiếng vật gì đó cọ vào lá cây, cậu cảnh giác nhấc chiếc xẻng lên, quay đầu lại nhìn.
Chợt trông thấy một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng dựa vào thân cây cao lớn phía sau, hai tay khoanh trước ngực nhìn cậu.
“Anh…?”
“Chậc chậc, tôi còn tưởng là xác người chết chứ, tính qua đây xem thử, ai ngờ lại không phải xác người…” Chậc chậc vài tiếng, người đàn ông thoạt trông khoảng hai mươi tám tuổi than thở với giọng điệu thất vọng.
“Anh là ai?” Cậu không quen hắn ta, hình như cũng chưa từng gặp người này trong thôn, Tần Thiên Hạo khá đề phòng.
“À, quên giới thiệu, tôi tên Bạch Lục. Cậu là một trong hai anh em nhặt rác kiếm sống ngoài thôn mà Đào Tứ từng nhắc tới đúng không?” Giọng điệu nghe như hiểu rất rõ về Quan Hử và Tần Thiên Hạo, người đàn ông bước đến gần, tự giới thiệu về mình.
“Đào Tứ? Anh quen anh ta?”
Nhanh chóng nhớ lại, trí nhớ của Tần Thiên Hạo rất tốt, chẳng mấy chốc đã nhớ ra dường như trong thôn cũng có một người tên này, thoạt trông rất thật thà và bình thường, người trong thôn đều gọi anh ta là Đào Tứ. Không biết người tên Đào Tứ đó có quan hệ gì với cái tên tuy để râu ria bờm xờm, dáng vẻ biếng nhác nhưng thỉnh thoảng ánh nhìn lại sắc bén này.
“À… tôi, sống cùng với em ấy ở phía bên kia núi.” Nhắc đến Đào Tứ, ánh mắt của người đàn ông tên Bạch Lục dịu đi rất nhiều, hắn vươn tay chỉ về một hướng khác rồi trả lời.
“Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp anh?” Đã vào thôn nhiều lần, Tần Thiên Hạo gần như nhớ hết gương mặt của những người trong thôn, nhưng cậu lại không nhớ rằng mình đã từng gặp người này, càng huống chi có vẻ như anh ta đã ở đây lâu lắm rồi.
“Nhóc hỏi nhiều quá rồi đấy, tôi không quen sống ở chỗ đông người nên đã cùng Đào Tứ dọn ra ngoài thôn, đương nhiên là cậu chưa từng gặp tôi.” Rất muốn xoa thử cái đầu với mái tóc màu trà trông có vẻ rất mềm mượt của cậu nhóc trước mắt, nhưng bị cậu cảnh giác né tránh. Bạch Lục lại chậc thêm một tiếng, tầm mắt chuyển sang xác của lửng lợn chưa được lấp đi trong hố.
“Cậu giết mấy con này?”
“… Đúng vậy.”
“Giết không đủ đẹp, phải làm thế rồi làm thế mới có thể giết chúng nhanh hơn, vả lại hình dáng cũng ‘đẹp’ hơn.” Nhắc đến cách giết chóc, thái độ của Bạch Lục trông như rất thành thạo, hắn ta lấy một con dao xếp nhỏ màu bạc từ sau lưng ra rồi ‘đích thân’ làm mẫu động tác, dao trong tay đâm không ngừng vào xác của con lửng lợn chết không nhắm mắt kia.
Nhìn tốc độ và động tác đâm dao vô cùng thành thạo kia, quả thật khiến người xem phải hoa mắt, Tần Thiên Hạo lặng lẽ quan sát hết những động tác mẫu đó rồi hỏi: “Trước đây anh thường giết chúng?” Thế nên mới mới giỏi như vậy?
“Tôi ấy à? Trước đây tôi toàn giết động vật hai chân, bốn chân thì ít giết lắm.” Biếng nhác trả lời, Bạch Lục lau vết máu trên thân dao vào đám cỏ dại trên đất, sau đó nhét lại con dao ra sau người.
Cậu bé thoạt trông nhỏ tuổi vô hại nhưng cách giết chóc lại vô cùng tàn ác, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên tia u ám khiến Bạch Lục cảm thấy rất hứng thú, nó làm hắn nhớ đến những hồi ức khổ sở đắng cay khi mình còn trẻ, bất giác, hắn nhiều chuyện hỏi thêm: “Muốn học không?”
“Cái gì?” Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, Tần Thiên Hạo hỏi.
“Cách tự vảo vệ mình và người bên cạnh mình, chỉ cần mạnh hơn giỏi hơn, cậu sẽ không bị người khác bắt nạt. Bất kỳ vật gì xung quanh đều có thể trở thành vũ khí của cậu.” Bạch Lục có thể thấy được, tương lai sau này, tám chín phần mười cậu bé trước mắt mình sẽ trở thành một kẻ nguy hiểm, mà nếu mình đích thân dạy dỗ nó, giúp nó mạnh hơn, thế thì sẽ cảm thấy ưu việt hơn nữa.
“Được.” Nghe thấy mình có thể càng mạnh hơn giỏi hơn, không chỉ có thể bảo vệ được mình mà còn có thể bảo vệ người khác, Tần Thiên Hạo dứt khoát đồng ý ngay, dù sao thì tuy bây giờ cậu có thể xử lý những con thú này, nhưng khi đối mặt với những điều chưa biết trước, cậu vẫn không thể tự bảo vệ mình, cậu phải mạnh hơn, chỉ có thế mới có thể cùng Quan Hử trải qua một cuộc sống bình an, không để Quan Hử bị thương nữa.
“Ha ha, nhóc con, đi nào, bây giờ tôi sẽ dạy cậu những cái cơ bản trước.” Bạch Lục nghe thấy lời đồng ý dứt khoát của Tần Thiên Hạo thì vui vẻ cười to, vươn tay muốn xoa đầu Tần Thiên Hạo, lại bị cậu né thêm lần nữa, hắn ta chỉ đành bĩu môi nắm một bên áo của Tần Thiên Hạo, kéo cậu về phía nhà mình.
Từ sau lần đó, Tần Thiên Hạo chăm chỉ luyện tập dưới sự chỉ dẫn của một chuyên gia, sức mạnh lẫn kỹ thuật của cậu được đề cao trên diện rộng, học được rất nhiều cách chiến đấu ở cự ly gần.
Và khi cậu gặp phải đám côn đồ kia, cũng là lúc cậu đã theo Bạch Lục học được vài tháng.