Lúc nãy do quá phấn khích, cậu đòi Quan Hử đoán xem mình mang gì tới, ở đây đã lâu, cậu chưa từng ăn được thứ gì ngon, đừng nói chi đến phần thức ăn nóng hổi như vậy. Không ngờ hôm nay lại lấy được cái bánh bao và màn thầu to hơn nữa còn mới ra lò.
Bánh bao và màn thầu trắng trắng tròn tròn, hoàn toàn khác biệt với ‘màn thầu’ mà bọn nó hay ăn thường ngày. Hình như bọn buôn người đó cũng chỉ mua mấy cái về, đúng lúc thấy cậu đi vào, thế là chúng gọi cậu tới, cho cậu vài cái bánh bao và màn thầu.
Tần Thiên Hạo vốn dự tính mang đi hết, nhưng bọn buôn người cứ nhìn chằm chằm cậu, cậu chỉ đành ăn một cái, rồi nói với chúng rằng mình ăn no rồi, chờ lát nữa sẽ ăn hai cái còn lại, bấy giờ mới chuồn ra ngoài được. Trong đầu nghĩ, cậu phải nhanh chóng mang cái bánh bao và màn thầu còn nóng hổi này về chia với Quan Hử mới được.
Quan Hử vươn tay cầm cái màn thầu trắng trong tay cậu, để lại bánh bao nhân thịt cho Tần Thiên Hạo. Hồi chiều nó vừa ăn một chút, màn thầu này có thể để dành trước, chờ ngày mai rồi ăn. Nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ nóng và mềm của cái màn thầu trong tay, Quan Hử nhất thời không nhịn nổi, nó há mồm cắn hai miếng. Còn Tần Thiên Hạo đang cắm cúi ăn ở bên cạnh đã nhanh chóng giải quyết gần xong hai cái bánh bao rồi.
“Anh không ăn hết ư?” Thấy Quan Hử chỉ cắn mấy miếng đã dừng, Tần Thiên Hạo hỏi.
Không có tiếng trả lời, Quan Hử xoay người tìm một gò đất bằng trông khá sạch sẽ, nó thổi bụi bặm trên đó xuống, sau đó đặt màn thầu lên chờ nguội. Lòng nghĩ chờ màn thầu nguội rồi mới bỏ vào hộp để dành, nếu như để màn thầu bên ngoài hoài sẽ bị chuột tha đi, chỉ khi bỏ vào hộp mới có thể giữ lại được.
“… Anh lại muốn để dành sao? Rõ ràng là màn thầu ăn nóng mới ngon mà.” Vẫn còn chút tiếc nuối liếm số dầu mỡ bị tràn ra từ bánh bao trên ngón tay mình, Tần Thiên Hạo cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất tuyệt nhất mà nó được ăn trong những tháng nay.
Tuy ý kiến của Tần Thiên Hạo rất hấp dẫn, nhưng… vì để ngày mai có sức lực làm việc, Quan Hử vẫn đành quyết định để dành hơn nửa cái bánh bao cho ngày mai ăn.
…
Đêm khuya vắng lặng, bỗng mấy tiếng xì xào khe khẽ vang lên làm Quan Hử choàng tỉnh, nó nhích người dậy khỏi đống rơm, nâng tay xoa đầu mình, không hiểu sao cứ có cảm giác đầu óc ong ong muốn ngủ. Sau khi lắc mạnh mấy cái mới thấy tỉnh táo hơn được một tí. Quán tính quay đầu nhìn về chỗ Tần Thiên Hạo ngủ hằng ngày thì lại thấy nơi đó trống không, người đâu rồi?
Người đâu? Rõ ràng lúc sắp ngủ nó còn nhìn thấy Tần Thiên Hạo nằm ở đó, mà bây giờ cậu ta đâu rồi?
Quan Hử lập tức quay đầu nhìn cửa nhà kho, lúc nãy trước khi ngủ thấy cửa đóng chặt, vậy mà lúc này cánh cửa đã bị mở ra để lại một khe nhỏ. Ánh đèn chói mắt của chiếc xe bên ngoài chiếu vào trong, tản ra khắp nhà kho, Quan Hử loạng choạng bò dậy, nhích tới gần cánh cửa, nghiêng tai lắng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Sao rồi? Đưa thằng nhóc lên xe chưa?”
“Rồi, đã cho nó ăn ‘thuốc’, bây giờ chắc ngủ ngon lắm rồi. Dọc đường đi sẽ không làm phiền tới chúng ta. Khi nào chúng ta xuất phát?”
“Chờ bọn nó sắp xếp xong mấy thứ trong kia rồi xuất phát. Ha ha, lần này nếu làm ăn suôn sẻ thì chúng ta sẽ có được khoản lớn đấy.”
“Chắc chắn rồi! Món ‘hàng’ này trông đẹp đẽ hơn nữa còn nhanh nhẹn thông minh, đảm bảo khách hàng sẽ thích.” Vì để an toàn và tránh cho người bên ngoài nghi ngờ, những tên buôn người trong giới đều gọi mấy đứa bé mà chúng bán là ‘hàng’, cũng tiện cho bọn chúng thường xuyên nhắc tới.
Nghe đoạn đối thoại này, Quan Hử đang nấp phía sau cửa sắt đã hiểu ra, những người đó đã liên lạc được với khách, muốn bán Tần Thiên Hạo đi.
Chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, tay chân nó đã bắt đầu động tác theo tiềm thức, nó đẩy nhẹ cánh cửa sắt, xoay người chui ra ngoài, nhân lúc tên buôn người không chú ý, hơn nữa được màn đêm trợ giúp, Quan Hử ỷ vào thân người nho nhỏ linh hoạt của mình chạy một mạch tới chỗ cái lỗ nhỏ trên bức tường mà lần trước Tần Thiên Hạo đã đục để thuận lợi cho việc chạy trốn lần sau.
Lấy đống đá và gạch dùng để ngụy trang đi, Quan Hử nhanh chóng áp người xuống đất, cố sức bò qua cái lỗ nhỏ kia, hồi lâu sau, cuối cùng nó cũng bò được ra ngoài, nhân lúc người bên trong chưa đi ra, nó nhanh chóng chạy tới chỗ chiếc xe tải màu trắng đang đỗ ngoài sân.
Điều xui xẻo là cửa trước của chiếc xe tải trắng đang có người đứng hút thuốc. Quan Hử tinh mắt nhận ra đó là người đàn ông cường tráng thường hay tàn nhẫn đánh đập bọn nó. Nó nhớ loáng thoáng rằng hình như người này được những kẻ khác gọi là anh Kim. Quan Hử trốn ở ngã rẽ nhìn về phía chiếc xe tải, nó phát hiện cửa sau thùng hàng của chiếc xe hình như không được đóng kín, có một bên cửa bị hở. Nó không lập tức nhảy vào mà lẳng lặng chờ đợi thời cơ.
Những kẻ khác không có ở đây. Có lẽ do đêm khuya gió lạnh làm người ta rét run, sau khi hút xong thuốc, gã đàn ông cường tráng được gọi là anh Kim bèn mở cửa xe ngồi vào trong. Quan Hử nhân lúc không có ai, nhanh nhẹn chạy tới chỗ cửa xe để hở kia rồi leo vào.
Ngay khi Quan Hử vừa leo vào rồi đóng kín cửa sau, những kẻ buôn người khác nhanh chóng bước ra, chúng không biết gì về cánh cửa vừa được khép lại một giây trước đó.
Sau khi vào thùng xe, Quan Hử lập tức bò vào một góc ở sâu bên trong, kéo một tấm vải lớn màu xanh che lên người mình, cố gắng co rút cơ thể vào nơi sâu nhất. Dường như có thể nghe rõ mồn một tiếng tim đập dồn dập của mình bên tai, Quan Hử đang rất kích động, nó không hiểu tại sao nó lại kích động như thế, lại liều lĩnh chạy theo như thế, nó biết rằng nếu bị bọn chúng phát hiện, chí ít nó cũng phải bị mất nửa cái mạng.
Nhưng Quan Hử cũng hiểu rõ, nếu hôm nay nó không theo tới cùng, cuộc sống sau này của nó sẽ ray rứt biết chừng nào. Nhất là cái màn thầu còn hơn phân nửa được giấu ở nơi bí mật ấy sẽ luôn nhắc nhở nó về sự tồn tại của Tần Thiên Hạo. Mặc dù cái bánh bao đó có lẽ đã được tẩm thuốc.
Nó không muốn đứa bé đó, đứa bé tên Tần Thiên Hạo đó bị bọn buôn người bán đi, thế nên nó phải theo tới cùng.
Phải cứu cậu ta, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Quan Hử lúc này.
Dường như ngừng thở, vài giây sau, cửa thùng xe bị kéo ra. Ánh đèn pin chói mắt rọi vào bên trong, ánh sáng ấy cứ chạy qua chạy lại một lúc, xen lẫn vào đó là tiếng nói chuyện ồn ào của họ, nó nghe không rõ họ đang nói gì. Sau đó, vài cái rương nặng được chuyển vào, rồi cánh cửa bị người ta khóa lại. Tiếng nói chuyện nhỏ dần, bấy giờ Quan Hử mới thở phào, nó biết mình chưa bị phát hiện.
“Brừm brừm brừm –”
Xe tải bắt đầu chuyển động, sau khi nổ máy một hồi, chiếc xe bắt đầu lắc lư chạy vào con đường đầy bùn đất và đá vụn. Bầu trời đêm nay không có trăng, cũng chẳng có vì sao nào, dưới sự che chở của màn đêm, từng áng mây đen dần di chuyển, chậm rãi chồng chất lên nhau.
Trên con đường đến nơi thực hiện cuộc giao dịch đen tối, một đứa bé tên Quan Hử đang trốn trong thùng xe, một cậu bé khác tên Tần Thiên Hạo đang hôn mê nằm trong khoang lái cùng bọn buôn người, tương lai của chúng đang tiến vào một bước ngoặt, bước ngoặt làm thay đổi cuộc sống của chúng…