“Cho chúng tôi vào! Mở cửa ra!”
Quan Hử và Tần Thiên Hạo đi cách cổng chính không xa thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài vọng đến, họ hiếu kỳ giương mắt nhìn sang, có vài ba người trông vô cùng nóng nảy đang đứng bên ngoài hàng rào cổng lớn, hô hào với Lưu Quản và tài xế đang đứng bên trong.
Nhưng bất kể họ to tiếng đến đâu, tài xế và Lưu Quản đứng bên kia cánh cổng vẫn nhìn họ với gương mặt vô cảm. Thấy người bên ngoài nắm cánh cửa lắc mạnh, bấy giờ Lưu Quản mới cất giọng lạnh lùng: “Tôi không biết các người nói gì, nếu tìm người nhà thì đến nơi khác mà tìm. Nếu tôi nhớ không lầm, chị của cậu đã xin nghỉ việc rời khỏi đây lâu rồi, dù bây giờ các cậu có làm ồn cỡ nào, cô ấy cũng chẳng dính dáng gì đến chúng tôi nữa.”
“Chị tôi đã viết thư nói chị ấy nghỉ việc ở đây sẽ về thẳng nhà. Nhưng đến nay vẫn chưa về. Đây là nơi cuối cùng chị ấy ở trước khi mất tích, xin các người hãy cho tôi vào trong xem thử, chúng tôi chỉ xem một chút thôi.” Chàng trai đứng đầu bên ngoài có lẽ là em trai của cô gái kia. Bấy giờ cậu ta nóng nảy đến mức hai tay nắm chặt song cửa lắc mạnh, muốn vào trong tra thật kỹ mới chịu thôi.
Vài tháng qua, ban đầu cậu ta rất mong chờ chị mình trở về, đến tận ngày hẹn vẫn chẳng thấy người đâu, bèn đến nơi chị làm để hỏi thăm, nhưng lại chẳng có tin tức gì.
Tuy người nhà đã báo cảnh sát, sau khi đăng ký, cảnh sát cũng nói bao giờ tìm được manh mối sẽ liên hệ họ. Nhưng người nhà chờ đã lâu lắm rồi vẫn chẳng thấy tin tức gì. Mong ba mẹ tuổi cao bớt lo, người em trai xem như trụ cột của gia đình đã gánh lấy trách nhiệm, xin nghỉ phép ở trường xong bèn đặc biệt chạy về đây tìm chị mình.
Nếu không vì nhà quá nghèo thì bây giờ chị cậu ta cũng đang học đại học rồi, chứ không phải đi làm giúp việc cho nhà người khác, dành dụm tiền nuôi cậu ta ăn học. Nào ngờ chính công việc kiếm tiền này lại khiến người chị duy nhất của cậu ta không trở về nữa, từ nay biến mất chẳng còn tăm hơi. Sau khi chàng trai nghe ngóng khắp nơi, biết chỗ cuối cùng chị mình đến là tòa nhà lớn này, bèn bất kể mọi giá cũng phải vào trong tìm kiếm manh mối.
“Nực cười! Cậu nghĩ đây là nơi tùy ý ra vào sao? Sao không nghĩ xem bà chủ bọn tôi quen bao nhiêu nhân vật lớn trong thành phố V? Các cậu còn dám ở đây làm ồn à? Bọn này giấu chị cậu làm gì? Để các cậu vào trong, ai biết được mấy kẻ nhà quê các cậu có đáng tin không.” Sự xem thường hiện rõ trong mắt tài xế đứng bên này cánh cổng, hắn hô to với những người đang gây chuyện bên ngoài.
“Chị cậu đã mất tích lâu thế rồi, không chừng sau khi rời khỏi chỗ bọn này đã đến nhà bạn bè chơi, chưa về tới nhà cũng đừng liên lụy bọn tôi chứ.” Lưu Quản tiếp lời tài xế.
“Không thể nào, chị tôi không có bạn bè ở đây, sau khi nghỉ việc sẽ về nhà trước, không đi đâu đó nương nhờ đâu. Ngoài nơi này chắc chắn sẽ không đến nơi khác. Các người mở cửa cho tôi vào xem một chút đi.”
“Chỗ này không phải nơi các cậu muốn vào là vào!”
Ngoài cửa đang tranh chấp căng thẳng, Phùng Trù đi trước thấy hai người phía sau dừng chân nhìn chằm chằm những người ngoài cửa, vội mỉm cười quay lại nói với hai người: “Đi nào, bên đó cãi nhau mấy chuyện nhàm chán thôi, không có gì hay để xem cả.”
“Ồ… Họ đang cãi nhau chuyện gì?” Tần Thiên Hạo lộ vẻ hiếu kỳ muốn tìm hiểu, cậu hỏi Phùng Trù.
“Ừm, việc này à… thật ra cũng chẳng có gì, do nhân viên lúc trước làm ở đây, người thân dưới quê của cô ấy ăn no không có việc gì làm chạy đến gây chuyện thôi. Tôi đoán họ chẳng qua thấy bà chủ bọn tôi giàu có nên nảy lòng tham, muốn đổ oan cho bọn tôi, nói người nhà họ mất tích, muốn chạy đến đây kiếm hời. Đúng là tham lam!” Lộ vẻ mặt giận dữ bất bình, Phùng Trù nói cứ như những người đang ồn ào bên ngoài thật sự tham lam và đáng ghét như chính gã đã nói.
“Nhưng tôi nghe thấy nội dung cãi nhau của họ hình như không phải vì tiền…” Tần Thiên Hạo chậm rãi mở miệng, đặt thêm một câu hỏi.
“Bây giờ người dưới quê thông minh lắm, gian xảo vô cùng… muốn tiền cũng không nói rõ đâu. Mới sáng sớm đã để các cậu nhìn thấy vở kịch xấu hổ này, hê hê… đi thôi! Chúng ta mau về nhà chính thôi.” Che lại không cho Quan Hử và Tần Thiên Hạo tiếp tục nghe nhìn, Phùng Trù kéo hai người đi về phía tòa nhà chính.
Quan Hử cũng tiếp tục bước đi theo lời gọi của Phùng Trù. Nhưng trước khi đi có quay đầu nhìn lại, thấy chàng trai cứ hô to muốn tìm chị mình mang vẻ mặt đau khổ, không giống như đang diễn kịch, đây là vẻ mặt ưu sầu lo lắng thật sự. Chị của chàng trai quả thật đã mất tích trong tòa nhà này sao? Vậy thì cô ấy mất tích ở đâu? Quay đầu lại, Quan Hử hoài nghi nhìn tòa nhà lớn được mảng lớn hoa cỏ bao quanh, cảm thấy nơi này đúng là giả tạo như Tần Thiên Hạo đã nói…
Chẳng còn là cậu bé tự kỷ mặc người ta bắt nạt khi xưa nữa, Quan Hử không hề sợ hãi, nói cách khác, cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi về những bóng ma tâm lý thuở bé. Hành vi trốn tránh và mất tự nhiên đối với những việc xung quanh thật ra xuất phát từ sự bài xích và chán ghét trong bản thân của y. Hơn nữa, dường như Quan Hử cũng dần giống như Tần Thiên Hạo, có hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu về người và việc trong ngôi nhà này.
…
“Con nghĩ bọn con phải về thôi.”
Một ngày nhẹ nhàng trôi qua, về đến tòa nhà chính, ở lỳ bên trong đến tận khi ăn cơm tối, bấy giờ mọi người đang ngồi quanh bàn chuẩn bị dùng bữa, thì bỗng Tần Thiên Hạo lên tiếng xua tan bầu không khí khá vui vẻ.
“Ồ? Sao lại muốn về? Nơi này không tốt sao? Bà còn tưởng mấy hôm nay các con vui lắm chứ.” Đờ ra khoảng một giây, bà cụ buông chiếc muỗng vừa định múc canh xuống bát, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Ở đây vui lắm, có thức ăn có chỗ ở, thật tốt. Nhưng con và anh Hử cứ ở đây mãi thấy không quen, dù sao nhà mình vẫn tốt hơn.” Tần Thiên Hạo cười hì hì đáp lại bà cụ, tỏ ý rằng cậu thật sự rất thích nơi này.
“Đây là nhà con mà, chẳng phải lần trước đã nói, con có thể là người thân bị lạc của nhà họ Tần đó sao, sao lại để con về chứ? Con nên kiểm tra trước xem thử, nếu không sau này bà còn mặt mũi nào đi gặp chồng và con trai đây?” Về chuyện Tần Thiên Hạo đột nhiên nói muốn đi, bà cụ vô cùng mất mát, bà dùng mọi lời khuyên can hai người ở lại, tiếp tục làm bạn với bà.
“Chuyện này đâu sao, nếu thật sự muốn kiểm tra xác nhận thì sau này làm cũng được mà. Dù sao con cũng quen với nơi này, rồi sẽ có cơ hội thôi.” Tần Thiên Hạo không gấp gáp với chuyện nhận tổ tiên.
“Nói thì vậy nhưng ai biết bộ xương già này còn sống được bao lâu chứ…” Như thương cảm, bà cụ thở dài, đoạn nói: “Nếu các con thật sự muốn về, bà cũng không ép giữ các con lại nữa. Đêm nay là đêm chiêu đãi cuối cùng, các con ăn nhiều một chút. Lưu Quản, gọi Phùng Trù làm thêm vài món ăn ngon mang lên.”
“Không cần đâu ạ, trên bàn đã có nhiều món ngon rồi, ăn không hết.” Tần Thiên Hạo cười lắc đầu từ chối.
“Các con muốn đi, sao lại không ăn nhiều thêm chút? Không nghe lời người đã gần đất xa trời này chút nào.” Bà cụ mặc kệ những lời từ chối của Tần Thiên Hạo, tự ý vẫy tay bảo Lưu Quản đi thông báo yêu cầu thêm món ăn của mình.
Quan Hử im lặng ăn không nói chuyện liếc nhìn Lưu Quản bị bà cụ huơ tay xua đi, thấy cô lùi ra rồi lập tức xoay người nhanh chân chạy đi, chẳng mấy chốc phòng khách chỉ có ba người đang ăn cơm chợt xuất hiện thêm đôi song sinh, bảo rằng đến ăn cùng. Vị tài xế buổi sáng mới gặp và người làm vườn chỉ loanh quanh trong sân cũng đẩy cánh cửa khác của phòng khách bước vào, đứng hai bên phòng, vị trí là nơi bắt buộc phải đi ngang nếu muốn ra cửa.
Cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao?
Không bao lâu sau, Lưu Quản đưa Phùng Trù về phòng khách, hắn bưng một cái mâm bạc lớn, bên trên đầy rau cải và đủ loại thịt hải sản, có cả vài chén canh thơm trông vô cùng ngon miệng.
“Nào, ăn thêm chút đi, vừa nấu xong đó.” Bà cụ ân cần gọi Quan Hử và Tần Thiên Hạ, bảo họ ăn nhiều hơn.
Tần Thiên Hạo lần nữa lén dùng vòng tay thử. Quả nhiên như cậu dự đoán, những món ăn này đã không bình thường nữa…
“Bà ơi, bọn con ăn no rồi, không ăn nổi nữa.” Dưới bàn, Tần Thiên Hạo kéo góc áo Quan Hử truyền đạt ý mình.
Thế là Quan Hử cũng chậm rãi đặt đôi đũa trong tay xuống, ý bảo mình đã no.
“Sao chưa gì đã no rồi? Thanh thiếu niên các con phải ăn nhiều mới được, chẳng phải còn đang tuổi lớn sao?” Bà cụ vẫn kiên nhẫn khuyên họ ăn thức ăn mới mang lên, nhưng thái độ của hai người lại kiên quyết lạ thường. Thấy họ không muốn ăn, bà cụ đành nhẹ giọng, chỉ vào mấy chén canh sứ trắng nói: “Nếu no rồi thì uống chút canh đi, đây là món sở trường của Phùng Trù đó.”
“Không cần đâu, thật sự không ăn nổi nữa.” Tần Thiên Hạo vẫn kiên quyết lắc đầu.
Bà cụ giương mắt nhìn người chung quanh, Lưu Quản và Phùng Trù tức thì hiểu ý, chủ động bưng canh đến đặt trước mặt Quan Hử và Tần Thiên Hạo. Tiếp tục nhìn hai người họ, bà khuyên nhủ với vẻ hiền hòa và cương quyết: “Uống đi, xem như nể mặt bà nhé.”
“Thật sự không uống nổi nữa, bọn con ăn no quá rồi.”
“Uống ngay!” Cuối cùng đã không đủ nhẫn nại khuyên nhủ nữa, bà cụ đứng phắt dậy, một tay đập mạnh lên bàn, giọng nữ ban đầu bỗng chốc trở thành giọng đàn ông?!