“Xem hết rồi, phòng rất tốt, không có gì đáng ngờ.” Tần Thiên Hạo đáp. Sở dĩ lúc nãy cậu tỏ vẻ như một cậu bé nhà quê chưa trải đời đi lung tung trong phòng, không phải vì muốn hiểu biết thêm về những vật dụng xa hoa mình chưa từng tiếp xúc, mà là vì một nguyên nhân khác.
Nếu Tần Thiên Hạo và Quan Hử chỉ là hai đứa bé thơ ngây lớn lên trong cảnh nghèo đói, thì trong những ngày đến thành phố V, chỉ nhân tiện giúp đỡ một bà cụ, trùng hợp thay bà cụ lại giàu có phú quý, còn rất có thể là người thân đã lạc mất nhiều năm. Nếu là người bình thường, có lẽ lúc này đã vô cùng hân hoan và cảm động, thậm chí còn mừng thầm trong bụng, cho rằng mình gặp may, được quen biết với người giàu có.
Song, với hai cậu bé không hề trưởng thành trong hoàn cảnh sống bình thường, chịu ảnh hưởng và kinh nghiệm thuở ấu thơ, từ lâu Tần Thiên Hạo và Quan Hử đã nhận định rằng sẽ chẳng có ‘chuyện trùng hợp’ được người lạ tốt bụng giúp đỡ thế này.
Tần Thiên Hạo vừa thuận miệng hỏi thăm thử đã được bà cụ nhiệt tình đáp lại ngay. Cậu rất tự tin vào thực lực của mình và anh Hử, hai người họ sẽ không bị lừa dễ dàng thế đâu. Vì vậy dù biết rằng bà cụ kia tiếp cận vì mục đích nào đó, cậu vẫn quyết định cùng Quan Hử lên xe, phối hợp với bà cụ, chuyện trò đôi lời.
Về nguyên nhân vì sao Tần Thiên Hạo không tin bà, một phần có lẽ vì người nhà cậu, đa phần là do tính cách hiện nay của cậu, không quá tin lời người khác. Đặc biệt là người lạ, không đủ chứng cứ thuyết phục cậu, thật ra có nói gì cũng như gió thoảng qua mà thôi, thêm cả thái độ của bà cụ nữa, Tần Thiên Hạo càng cảm thấy có vấn đề. Và khi đặt chân vào ngôi nhà cổ kính rộng lớn của bà, sự hoài nghi trong cậu càng lớn hơn.
Tỉ mỉ quan sát từng chi tiết xung quanh, nhận ra ngay rằng những lời bà cụ nói chẳng mấy lời là thật.
Song, để không khiến bà cụ và những người vừa xuất hiện nghi ngờ mình và Quan Hử, Tần Thiên Hạo luôn tỏ ra rất tự nhiên. Cho đến lúc ăn cơm, Tần Thiên Hạo không dám chắc chắn cơm canh có gì hay không. Cậu bèn cố tình vờ như làm rơi nĩa, ra vẻ hoảng hốt, vội vã nhặt nó lên, nhưng thật ra là đang âm thầm kiểm tra từng món một trong chén của mình, tay đeo một chiếc đồng hồ bằng gỗ thoạt trông có vẻ đơn giản, cậu cẩn thận xoay ngược kim giờ bên trên.
Trên những lằn hoa văn có vẻ thông thường chợt bắn ra một cây kim nhỏ, chỉ cần đâm nó vào thức ăn xem phần gỗ có dần đổi màu hay không. Nếu vẫn giữ màu cũ thì không sao, nhưng nếu màu gỗ đậm lên, nghĩa là thức ăn có gì đó.
Thứ kỳ lạ này là của Bạch Lục ném vào tay cậu khi nghe nói cậu muốn ra ngoài chơi. Bảo rằng nếu họ ‘ăn uống’ bên ngoài mà không yên tâm, thì cứ lấy thứ này để thử, dùng để đề phòng. Không ngờ nó lại có tác dụng vào lúc này.
Tuy trông thấy những người khác ăn đồ ăn trên bàn có vẻ không vấn đề gì, nhưng ai dám đảm bảo họ không dùng thuốc gì đó trước bữa ăn chứ, nên mới ăn thoải mái như vậy. Cẩn thận vẫn hơn. Thế là sau khi Tần Thiên Hạo gắp hết tất cả món ăn trên bàn, bèn trốn dưới gầm bàn thử một lượt, phát hiện không có vấn đề, mới dám yên tâm cùng Quan Hử ăn hết những thứ kia.
Còn Quan Hử, khi Tần Thiên Hạo bỗng dưng nổi hứng trò chuyện với bà cụ, y ngồi bên cạnh tuy không nói gì, nhưng đã có sự ăn ý qua nhiều năm sống chung, y hiểu rất rõ con người Tần Thiên Hạo. Tuy không biết rốt cuộc Tần Thiên Hạo muốn làm gì, nhưng y bằng lòng phối hợp, bèn cùng cậu đến nhà bà cụ. Sau khi ăn món ăn đã được Tần Thiên Hạo xác nhận là không vấn đề, lại mơ mơ màng màng thay bộ quần áo mới toanh vướng chân vướng tay, họ được dẫn vào căn phòng được trang trí xa hoa hơn ‘ngôi nhà rác’ không biết bao nhiêu lần.
Quan Hử không biết Tần Thiên Hạo muốn làm gì, đến căn nhà lớn này vui lắm sao? Nhưng y cứ thấy ngôi nhà lớn này âm u thế nào ấy. Ngay từ khi bước bước đầu tiên vào đã cảm nhận được ngay cái cảm giác ớn lạnh cứ trỗi dậy liên tục. Nơi này khiến y khó chịu, cả những người xuất hiện trong ngôi nhà này nữa…
Hai tay ôm người mặc chất vải không giống ngày thường trong lòng, Tần Thiên Hạo sờ vài cái rồi mới ngẩng đầu quan sát Quan Hử, người vừa thay bộ đồ mới. Bộ quần áo đã làm nổi bật hơn gương mặt và thân hình của Quan Hử, bao gồm cả những nơi vốn chẳng có gì nổi bật, song khi khoác lên bộ quần áo điển trai này, khí chất toàn thân y đều thay đổi, tỏa ra sức hút của một người đàn ông nam tính, làm tim Tần Thiên Hạo ngứa ngáy không thôi.
Nếu không vì nơi này có vấn đề, thì quả thật Tần Thiên Hạo đã dứt khoát đè Quan Hử lên giường lột sạch bộ đồ y vừa mặc… Đang tập trung ngắm, chợt nghe Quan Hử mở miệng.
“Đây… không phải nhà của em?” Khi Tần Thiên Hạo và bà cụ trò chuyện trên xe, tuy Quan Hử ngồi cạnh không nói gì, nhưng không có nghĩa là y không nghe. Thật ra lúc nghe bà cụ nói người nhà bà cũng họ Tần, hơn nữa trùng hợp làm sao bà đã mất cháu nhiều năm, lúc ấy y quả thật khá ngạc nhiên, không ngờ lại có chuyện tình cờ đến thế. Song khi chú ý đến biểu cảm của Tần Thiên Hạo, y biết Tần Thiên Hạo không hề tin chuyện này. Bèn không nói nữa, đến tận bây giờ mới có cơ hội hỏi suy nghĩ của Tần Thiên Hạo.
“Không thể nào.” Nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, Tần Thiên Hạo lại nói tiếp: “Tuy em không nhớ nhà của mình thế nào, nhưng em không phải thằng ngốc, bà ta nói gì cũng tin. Vả lại bây giờ đến đây, có lẽ anh cũng cảm thấy nơi này kỳ lạ đúng không? Rõ ràng bảo là nhà giàu, vậy mà nơi rộng lớn như thế cũng chỉ mời được vài người quản lý, hơn nữa những người đó trông cũng chẳng hề đơn giản.”
Sau khi theo học hỏi Bạch Lục, Tần Thiên Hạo đã biết thêm rất nhiều cách quan sát người khác, tuy không chính xác trăm phần trăm, nhưng dù người đối diện đang giả vờ hay đang che giấu điều gì, y đều có thể nhìn thấu qua những chi tiết mà người đó lộ ra.
Những người xuất hiện trong ngôi nhà trông như đều có một mặt nào đó hai người không biết, Tần Thiên Hạo tin họ sẽ không đơn giản như bề ngoài của mình. Thậm chí cả bản thân bà cụ, Tần Thiên Hạo còn hoài nghi. Lúc nãy khi vừa vào nhà, y quan sát thấy một bức ảnh lớn được treo trên tường, trông thấy rất nhiều ảnh của bà cụ từ trước đến giờ, mà dường như chỉ có mỗi mình bà cụ, không hề thấy tấm ảnh chụp chung với chồng hay cháu bà.
Khi ấy, đứng cạnh Tần Thiên Hạo thấy cậu quan sát ảnh trên tường, trước sự ngờ vực của Tần Thiên Hạo, bà khẽ giọng cảm thán, giải thích rằng vốn ảnh chụp gia đình đã ít, vả lại bà sợ nhìn vật nhớ người sẽ lại đau buồn, bèn bảo người làm cất hết ảnh đi, không biết đã để ở đâu mất rồi, hiện giờ bức tường đó chỉ treo ảnh của một mình bà mà thôi.
“Anh Hử, anh có nhớ bà cụ đó thuận tay phải không?”
“Hửm?” Nghe câu hỏi của Tần Thiên Hạo, Quan Hử nhớ kỹ lại, hôm nay lúc ăn cơm, trông thấy bà cụ cầm đũa bằng tay phải. Lúc uống nước trên xe cũng thấy bà dùng tay phải, y bèn gật đầu, nhìn Tần Thiên Hạo.
“Để khẳng định xem bà ta thuận tay phải mà không phải cả hai tay, tối nay em đã cố ý thăm dò, bà ta theo phản xạ vươn tay phải, nên có thể khẳng định, bà ta là người thuận tay phải.”
“Nên?”
“Hì hì, anh Hử, anh quan sát không kỹ rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra những bức ảnh cũ của bà ta và cả các vật dụng bày trí trong phòng khá kỳ lạ sao?”
“…” Không đáp, Quan Hử cố nhớ lại thật kỹ, đầu y lần lượt hiện lên tất cả những vật mình thấy khi vào nhà, cuối cùng dừng ở một vài thứ. Quan Hử há mồm, thốt ra hai chữ: “Tay trái…”
“Đúng, cách bày trí vật dụng trong nhà làm em cảm thấy rất quái lạ, nhưng nghĩ mãi không ra nguyên nhân. Cho đến khi em trông thấy những bức ảnh kia mới ngẫm ra. Những bức ảnh trong phòng làm việc của bà cụ lúc còn trẻ ấy, anh cũng thấy, những vật bà ta quen dùng đều được đặt ở phía bên tay trái, tuy không cầm lên, nhưng cũng đủ nhận ra. Thêm cả cách bày trí trong phòng nữa, cũng chứng minh các vật dụng kia không hề được đặt lung tung, mà là theo thói quen của bà ta. Điều này chứng tỏ bà cụ này là người thuận tay trái mới đúng…”
“Nhưng bây giờ là tay phải…” Quan Hử đã rõ sự hoài nghi của Tần Thiên Hạo.
“Một người đang thuận tay trái, cả vật dụng trong nhà đều được sắp xếp theo ý mình, đặt làm sao để tiện cho tay trái lấy, nhưng trong các bức ảnh vài năm trở lại đây lại thành tay phải, điều này rất đáng ngờ. Thói quen đã vài mươi năm rồi, sao có thể bảo đổi là đổi chứ? Nên…”
“Bà ta có vấn đề…” Quan Hử nói tiếp lời Tần Thiên Hạo.
“Đúng. Là vậy đó, không biết rốt cuộc bà ta có phải ‘bà cụ’ vốn dĩ hay không, còn cả những người khác trong nhà nữa, đều có đầy bí mật~ thú vị thật.” Liếm môi đầy phấn khích, dường như Tần Thiên Hạo đã ngửi được hương vị của sự nguy hiểm đang lan tỏa trong không khí.
“Chúng ta tiếp tục ở đây?” Quan Hử đã rõ, Tần Thiên Hạo muốn đào bới bí mật của ngôi nhà này, có vẻ như bầu không khí âm u quái dị ở nơi này đã thu hút sự chú ý của cậu. Quan Hử không có ý kiến, nếu Tần Thiên Hạo muốn ở lại thì cứ ở lại thôi, nhưng phải đề cao cảnh giác hơn. Có thể nói hoàn cảnh hiện giờ của họ như đang dấn thân vào một hang sói khổng lồ, cần phải đảm bảo bản thân họ có thể toàn thây bước ra…
“Ừm, nếu họ đã mời chúng ta đến, chúng ta cứ ở lại xem sao.” Dứt lời, Tần Thiên Hạo đứng dậy khỏi chiếc ghế êm ái, kéo cánh tay Quan Hử bảo y cũng đứng lên, đoạn bước chậm đến cạnh chiếc giường có bốn chân được điêu khắc hoa văn và được giăng rèm đỏ sẫm, ý bảo Quan Hử ngồi lên.
Khác với chiếc giường cũ được nhặt và rửa sạch từ bãi rác trong ngôi nhà rác, khi Quan Hử ngồi lên giường, y cảm nhận được một cách vô cùng rõ ràng sự đàn hồi của nệm và sự thoải mái mềm mại của chiếc chăn. Chiếc chăn được dệt từ tơ tằm, sờ vào đã biết ngay là thứ đắt tiền, là chất liệu vô cùng đắt đỏ, dù ma sát mạnh với da thịt cũng chẳng sao. Hiện thời tiết nóng bức, drap và chăn lại là tơ tằm loại tốt, trên tường là máy lạnh vẫn mở từ nãy giờ, đảm bảo dù rằng chiếc chăn này khá dày vẫn sẽ không thấy nóng, mà khi đắp vào chỉ để lại sự thoải mái.
“Anh Hử ngủ trước đi, chỗ này không an toàn, anh ngủ em trông cho.” Giúp anh Hử cởi đi chiếc áo khoác mới, cởi luôn chiếc áo sơ mi đặt lên cái tủ thấp bên cạnh. Tuy ‘cảnh đẹp’ trước mắt rất đỗi cám dỗ, khiến Tần Thiên Hạo ngứa ngáy khó nhịn, nhưng hoàn cảnh hiện giờ thật sự không thể thả lỏng cảnh giác, cậu chỉ đành tiếp tục nhịn, khiêu chiến với sức nhẫn nại của mình. Để Quan Hử, người quyến rũ đến nỗi khiến y gần như sắp phát điên lên, một mình ngủ trên giường, còn mình thì ngồi trên chiếc salon rộng rãi nghỉ ngơi.
Bởi nếu ngủ chung với Quan Hử, Tần Thiên Hạo nghĩ sức kiểm soát của mình chẳng kiên trì được bao lâu sẽ bị phá vỡ ngay.
“Không, em ngủ.” Tuy Quan Hử bất giác bị Tần Thiên Hạo cởi sạch sẽ chỉ còn chiếc quần lót, song vẫn có ý kiến với quyết định của cậu. Ý bảo Tần Thiên Hạo đi ngủ, còn y sẽ trông chừng.
“Anh Hử, đừng tranh với em. Anh cũng biết em luôn ngủ muộn, anh dậy sớm như vậy, để nửa đêm rồi em gọi anh dậy trông là được, bây giờ anh cứ yên tâm ngủ đi.” Hôm nay bất kể là việc đi dạo trong thành phố V hay trong nhà, người luôn không thích tiếp xúc với kẻ khác như anh Hử chắc chắn đã mệt lắm rồi, thêm chuyện đến ngôi nhà này vì cậu nữa, tất nhiên Tần Thiên Hạo sẽ bắt Quan Hử ngủ trước, để anh nghỉ ngơi một lúc.
Tài ăn nói của Quan Hử luôn chẳng bằng Tần Thiên Hạo, nói một lúc thì bị Tần Thiên Hạo thuyết phục, chỉ đành thỏa hiệp, sau khi Tần Thiên Hạo đảm bảo mệt rồi sẽ gọi mình dậy, bấy giờ y mới vâng lời nằm lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi đắp chăn cho Quan Hử, Tần Thiên Hạo cúi đầu cùng Quan Hử trao đổi nụ hôn chúc ngủ ngon thường ngày, rồi với lấy chiếc chăn mỏng đặt bên giường bước qua ngồi xuống salon. Không thể ngủ, vậy cậu sẽ tiếp tục suy nghĩ về người và việc của ngôi nhà này, màn đêm buông xuống, vạn vật rơi vào tĩnh lặng khiến Tần Thiên Hạo bất giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cánh cửa sổ đã được kéo rèm.
Đêm tối như mực. Đêm, yên lặng đến đáng sợ, dường như chẳng hề nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào, ngay cả những con côn trùng vốn phải kêu trong tiết trời mùa hè oi ả dường như cũng bị câm, nghiêng tai lắng nghe, chẳng chút tiếng động nào. Khuya thế rồi, không biết những người trong ngôi nhà này đang làm gì nhỉ…