Tần Thiên Hạo đứng lên, đi về phía Giang Bồi với tấm lưng bầy nhầy mà vẫn kiên trì tiếp tục bò.
Tra tấn lâu như thế mà hắn vẫn nhúc nhích được, thậm chí còn bò được, đúng thật là…
Thú vị quá đi mất…
Tưởng mình có thể chậm rãi bò đi nhân lúc hai anh em đang hôn nhau thân mật không hay biết gì, bấy giờ Giang Bồi với cơ thể thê thảm đã biết mình đánh không lại hai người họ. Hy vọng duy nhất của hắn đặt ở chiếc chìa khóa mà ban đầu đưa cho tên tài xế giữ, ban nãy hắn đã mang nó sang. Lúc này vết thương trên người hắn đã lộ hẳn khúc xương trắng hếu, vì quay đầu cũng không nhìn thấy được nên Giang Bồi chẳng biết mình bị thương nặng đến mức độ nào.
Hắn chỉ cảm thấy cả phần lưng và nửa bên mặt bị móc mắt của mình đau đến gần như tê liệt. Một bên mắt bị móc, tầm nhìn của Giang Bồi cũng bị ảnh hưởng. Hắn muốn ra ngoài cửa khóa căn phòng lại, nhốt hai anh em bên trong. Nhưng vừa nhúc nhích, cơ thể Giang Bồi đã đau đến chết lặng, chỉ có thể giữ sức lết từng chút một về phía cửa.
Giang Bồi không bao giờ bỏ qua cơ hội sống sót nào, chỉ cần thoát ra được, đến ngoài cửa, chắc chắn hắn phải nhốt hai tên chết tiệt đã hại họ trong phòng. Sau đó đốt lửa thiêu trụi cả căn biệt thự này. Dù sao thì những kẻ đồng lõa của hắn bây giờ đều đã chết hết, dứt khoát tiêu hủy hết cho xong, đốt trụi căn nhà này, tìm một địa điểm mới. Nhưng tiền đề cho tất cả những kế hoạch này đó là hắn có thể lén ra khỏi phòng dưới tình huống không bị Quan Hử và Tần Thiên Hạo phát hiện…
Điều đáng tiếc là lúc còn cách cửa một khoảng, Quan Hử và Tần Thiên Hạo phía sau đã nhận thấy động tác của hắn, đó là do cánh tay đang bò bất cẩn va trúng đồ vật gần đó khiến kế hoạch của hắn đi tong. Bấy giờ sức lực cũng hồi phục được một ít, thấy hai người sau lưng đi đến, Giang Bồi ra sức chống tay, đứng bật dậy dựa vào sức mạnh của ý chí.
Thấy người đang bò phía trước đứng lên được, Quan Hử và Tần Thiên Hạo đều dừng bước, nhìn những mảng da treo lủng lẳng do bị lột sau lưng Giang Bồi rung lắc theo từng nhịp, những cục mỡ vàng và thịt vụn bị xé cũng lần lượt rơi xuống theo bước đi của hắn. Không ngờ đã như vậy rồi mà vẫn đi được? Chỉ trong một thoáng sửng sốt, họ đã thấy Giang Bồi lấy xâu chìa khóa trên người, định ra ngoài.
Tuy không biết Giang Bồi đang nghĩ gì, nhưng Tần Thiên Hạo vẫn không muốn để hắn đạt được mục đích. Cậu cúi đầu nhìn thấy cây rìu nhỏ – dụng cụ của Tôn Phổ, thế là khom lưng nhặt lấy, nhắm về phía Giang Bồi. Tần Thiên Hạo xưa nay ném đồ luôn trúng đích bấy giờ ném thẳng cây rìu trong tay về phía tấm lưng đã nhầy nhụa máu thịt của Giang Bồi.
“Phập!” Chưa chạm được đến cửa, Giang Bồi đã bị lưỡi rìu cắm lên lưng, cơn đau bị khuếch đại ra khắp toàn thân khiến hắn ngã thẳng xuống đất, gào thét thảm thiết lăn sang tường bên kia.
Có lẽ cả bản thân Giang Bồi cũng không ngờ rằng hiệu quả của vết thương lõa lồ khủng bố sau lưng gộp với cú tấn công từ cây rìu lại dũng mãnh như vậy. Hắn gào lên lăn lộn không ngừng, từ xưa đến nay Giang Bồi chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác đau đớn nhường này, và đồng thời chính bản thân hắn cũng không biết rằng, mọi đau đớn mà hắn đã chính tay tạo ra trên người kẻ khác sẽ tìm về, và cơn đau hắn phải chịu bây giờ sẽ dằn vặt và khủng khiếp hơn nữa.
Đầu đập mạnh lên tường, Giang Bồi không nhịn được xoay tay sờ lưng mình, nhưng thứ mà hắn sờ được là một vũng máu dính nhớp. Đúng lúc này, Giang Bồi lại chợt cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, hắn ngước đầu nhìn, nào ngờ lại thấy cái móc sắt bị cắm trong khe mà ban đầu hắn dùng để tấn công Tần Thiên Hạo?!
Bấy giờ móc sắt đang lung lay, không biết có phải do thân thể va trúng tường tạo ra lực chấn động hay không, mà mấy giờ móc sắt đã bị lỏng đi một ít. Thấy chiếc móc sắt lắc lư, ngay sau đó thì vuột khỏi khe tường, rơi thẳng lên người Giang Bồi…
“Phập”
Móc sắt cắm một cách chuẩn xác lên lồng ngực Giang Bồi, Giang Bồi giãy giụa muốn ra rút móc sắt ra, nhưng càng ra sức, cơ thể lại ngày càng ngã dần ra đất, hai chân hắn giẫm đạp lung tung, cố gắng ngửa cổ lên, cuối cùng đầu hắn lại lần nữa đập xuống, lồng ngực dần không còn phập phồng nữa.
Không ngờ rằng chưa kịp chào hỏi mà Giang Bồi đã tự bị móc sắt giải quyết rồi. Tần Thiên Hạo đi đến nâng chân đá lên người Giang Bồi vài cái, quả nhiên không nhúc nhích gì, cậu bĩu môi ra chiều mất hứng. Còn Quan Hử bên cạnh thì dường như quan sát thấy cái gì đó khi Giang Bồi bị đá nghiêng.
“Anh Hử đang nhìn gì vậy?” Thấy Quan Hử nhìn nghiêm túc như thế, Tần Thiên Hạo hỏi.
Quan Hử không đáp, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt đã bị móc một bên mắt của Giang Bồi. Những cú đấm của Tần Thiên Hạo đã làm lộ làn da thật sự bên dưới khiến y muốn xem thử, gương mặt của Giang Bồi trông như thế nào dưới lớp ngụy trang ấy. Dù sao thì cũng là kẻ mà họ từng đối đầu, đến phút cuối vẫn không biết mặt đối phương thì chẳng có ý nghĩa gì.
Vươn tay sang, Quan Hử sờ soạng phần da ở gần cổ Giang Bồi, định tìm xem có chỗ khác khang khác hay không. Khi sờ trúng lớp da hơi khác biệt, Quan Hử bèn kéo thứ đó lên. Bởi mặt của Giang Bồi đã được hóa trang bằng lớp dụng cụ đặc biệt nên nếu không dùng chất tẩy trang đặc biệt sẽ rất khó lột ra chỉ trong một lần. Quan Hử chỉ có hai bàn tay, thế là y chậm rãi lột lớp da ngụy trang của Giang Bồi đi. Làn da vàng vọt lốm đốm đầy nếp nhăn của bà cụ bị xé đi, để lộ gương mặt thật của Giang Bồi, cuối cùng nó cũng đã hiện rõ sau lớp ngụy trang dày.
Làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tiêu chuẩn và hàng mi dày rậm, ghép những bộ phận trên gương mặt lại với nhau thì quả thật là một anh chàng điển trai nho nhã. Nhưng trông như vậy mà lại là một tên biến thái đã làm ra những chuyện biến thái đến mức tột cùng thế này, đây quả thật là sự đối lập rõ rệt.
Cũng khó trách Lưu Quản luôn xem những người khác như vô hình, tâm lý bị vặn vẹo nên chưa từng có mảnh tình vắt vai nào lại nghe lời Giang Bồi đến thế, bảo gì làm nấy, ngoan ngoãn vô cùng. Đây chính là lần đầu tiên trong đời Lưu Quản được gặp gỡ và nói chuyện với anh chàng đẹp trai, mới lập tức lún sâu vào, nảy sinh tình cảm e ấp với Giang Bồi, một lòng một dạ cam nguyện giúp Giang Bồi làm tất cả những việc mà hắn căn dặn.
Nhưng chuyện đến đây vẫn chưa xong. Quan Hử quan sát kỹ lần nữa, lại phát hiện thêm vấn đề, trên gương mặt tuấn tú điển trai của Giang Bồi thì ngoài vết thương dữ tợn ở hốc mắt đang chảy đầy máu do bị Tần Thiên Hạo móc mắt ra, chỗ vết thương bị Tần Thiên Hạo đánh mất lớp ngụy trang còn lộ thêm một lớp da nữa, mà trông cũng có hơi khác biệt với da trên gương mặt điển trai kia?!
Phần da bị Tần Thiên Hạo làm bị thương lộ ra ngoài không hề bóng loáng hay mịn màng, mà mang màu trắng tái yếu ớt do không đón ánh mặt trời. Nhưng phần da mặt điển trai của Giang Bồi lại trắng theo kiểu khỏe mạnh hơn, khác biệt khá rõ với chỗ vết thương bị Tần Thiên Hạo đánh.
Chẳng lẽ… thật ra gương mặt này cũng không phải gương mặt thật sự của Giang Bồi?
Ngẫm kỹ lại cũng rất có thể, nếu đã biết cách ngụy trang mặt người giỏi giang đến thế, việc dùng hai lớp da mặt cũng vô cùng bình thường. E là khi Giang Bồi lộ ra bộ mặt thật cho “đồng lõa” xem, hắn cũng chỉ sử dụng lớp da mặt thứ hai này thôi. Mà mọi người đều bị kỹ thuật hóa trang của hắn lừa gạt, tưởng rằng bộ mặt điển trai này chính là dáng vẻ thật sự của Giang Bồi.
Có lẽ tất cả đều không ngờ rằng, phía sau gương mặt đẹp đẽ tưởng chừng như không chút tỳ vết không chút khuyết điểm này lại còn một gương mặt khác, thậm chí nếu Quan Hử không phát hiện chỗ vết thương lộ ra trên mặt Giang Bồi sau khi bị Tần Thiên Hạo đánh, sau đó đối chiếu màu sắc thấy không giống, thì có thể đều cho rằng đây chính là gương mặt thật sự của Giang Bồi. Chẳng ai ngờ rằng bên dưới nó còn có một gương mặt thứ hai.
Bởi thật sự không tìm được nơi để xé trên cổ Giang Bồi, Quan Hử chỉ đành xé từ chỗ vết thương trên mặt hắn mà thôi. Lớp ngụy trang mỏng bị Quan Hử lột ra từng chút một, đến tận khi cả khuôn mặt lộ rõ, Quan Hử và Tần Thiên Hạo cũng biết được gương mặt thật của Giang Bồi.
Gương mặt thật của Giang Bồi có chiếc mũi hơi tẹt mà còn ửng đỏ ở phần chóp mũi, dù mắt đang nhắm cũng có thể thấy thật ra nó khá nhỏ, lông mày đã bị cạo sạch, lông mi vừa ít vừa ngắn, da mặt trắng bệch do nhiều năm không tiếp xúc với ánh sáng bấy giờ không còn bóng loáng nữa, phối với đôi môi dày hơi sưng quả thật như cách biệt một trời một vực với gương mặt anh chàng điển trai ban nãy.
Không ngờ gương mặt thật của Giang Bồi lại bình thường và thậm chí còn có hơi xấu. Nhưng gương mặt này cũng có thể hóa trang thành một người đẹp trai cũng xem như tài năng có một không hai rồi. Nếu lúc này Lưu Quản chính mắt nhìn thấy mặt thật của Giang Bồi, e là cô sẽ hối hận xanh cả ruột, bàng hoàng không tin được rằng vì sao mình lại bỏ biết bao nhiêu công sức và tình cảm chân thành cho một con người bình thường xấu xí thế này…
Nhìn gương mặt thật của Giang Bồi, Tần Thiên Hạo mất hứng nghiên cứu lớp da được Quan Hử xé xuống, ném lại lên mặt Giang Bồi, cảm thấy che đi bộ mặt này sẽ tốt hơn. Cúi người khom lưng, cậu lấy xâu chìa khóa mà Giang Bồi đang cầm trong tay đi, còn phải dựa vào xâu chìa khóa này hỗ trợ nữa.
“Anh Hử, chúng ta đi thôi.” Người ngăn cản họ gần như đã bị giải quyết cả rồi, Tần Thiên Hạo nhìn Quan Hử, tung hứng xâu chìa khóa trong tay mình, nói.
“Ừ…” Quan Hử gật đầu, lúc này y đã bắt đầu thấy nhớ bầu không khí trong lành không có mùi tanh rồi.
…
Người đàn ông và những người thân của người chị mất tích lúc trước bị nhốt bên ngoài không được phép vào bấy giờ dù đã tối khuya vẫn chưa chịu đi. Khó khăn lắm mớid dến đây, họ nghĩ nếu tiếp tục kiên trì nữa thì sẽ có cơ hội thuyết phục được chủ nhà cho họ vào. Dù sao thì căn biệt thự lớn này cũng là hy vọng cuối cùng trong công cuộc tìm người của họ.
Vì thế, người đàn ông chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hắn cùng người thân dựng túp lều ở cách căn biệt thự không xa, sau đó ba người nhặt một ít củi về nhóm lửa nấu nước, một người nấu mì, tất cả đều canh trước cửa biệt thự.
Đêm đã khuya, dựng túp lều đơn giản ngoài trời để nghỉ ngơi nên ngủ không được thoải mái lắm, người đàn ông cứ cảm thấy có mấy con muỗi vo ve bên tai mãi không dứt. Vả lại lúc này hắn đang tự trách vì chuyện của chị mình nên càng khó ngủ. Người đàn ông tối ngủ không được dứt khoát bò ra khỏi lều, nhìn đốm lửa bên ngoài, thấy gần như đã sắp tắt rồi, chỉ còn lại vài cành cây khô còn hơi đỏ mà thôi.
Chẳng có việc gì làm lại ngủ không được, người đàn ông nhặt cành cây chưa đốt bên cạnh bỏ vào ngọn lửa đã sắp tắt. Đúng lúc này, dường như hắn chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa từ căn biệt thự lớn.
Hắn vội quay đầu nhìn sang, thấy có hai bóng người đi ra khỏi cửa sắt của căn nhà. Người đàn ông hơi ngờ vực, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại có người ra khỏi biệt thự? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Hai bóng đen đi ra từ bên trong có vẻ cũng thấy người đàn ông bên này, thế là đi thẳng sang chỗ hắn. Người đàn ông căng thẳng siết chặt cành cây định dùng để nhóm lửa, không biết hai người đang đến gần này muốn làm gì.
Chẳng mấy chốc hai người nọ đã đến trước mặt người đàn ông, vì sắc trời quá tối, đốm lửa bên cạnh cũng chưa được thắp nên hắn không tài nào nhìn rõ được dáng vẻ của hai người. Chỉ loáng thoáng nhìn thấy có lẽ hai người này còn rất trẻ, trông quần áo trên người rất bẩn, dường như còn ngửi thấy mùi máu tanh. Sau lưng mỗi người là một chiếc túi to, người đàn ông nhìn không ra đó là gì, chỉ có cảm giác rằng hai người này trông chẳng hề liên quan đến những kẻ ở trong căn biệt thự.
“Anh… chính là người hồi sáng đến tìm chị gái à?” Tần Thiên Hạo nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy người đàn ông đang cầm nhánh cây ngồi xổm nhóm lửa này trông khá quen, hình như hồi sáng từng gặp rồi, chính là người đã lớn tiếng hét ngoài cửa.
“À, các cậu là?” Nhìn hai người bỗng dưng xuất hiện vào nửa đêm với vẻ cảnh giác, người đàn ông không biết vì sao họ lại hỏi như vậy.
“Tuy tôi nghĩ có lẽ người chị gái đã mất tích từ lâu của anh bây giờ lành ít dữ nhiều. Nhưng cứ để chính bản thân các anh đến xác nhận thì hơn.” Lấy xâu chìa khóa từ chiếc túi sau lưng mình, Tần Thiên Hạo ném nó cho người đàn ông.
Người đàn ông vô thức vươn tay nhận xâu chìa khóa lớn, hai mắt lộ rõ vẻ hoang mang, hắn không hiểu gì về chuyện đang xảy ra lúc này.
“Chắc mấy chiếc chìa khóa này đều là chìa khóa cửa quan trọng trong căn nhà. Anh muốn tìm tin tức của chị anh thì phía trên căn nhà tìm không thấy đâu. Nhưng anh có thể thử xuống hành lang dưới lòng đất để tìm.” Tần Thiên Hạo nói hết cách sử dụng chìa khóa cho người đàn ông.”
“Hành lang dưới lòng đất?” Chưa từng vào căn biệt thự, người đàn ông đâu biết được những thiết kế bí mật dưới lòng đất chứ, hắn hoang mang cầm chìa khóa, lặp lại câu hỏi.
“Chậc, anh Hử…” Tần Thiên Hạo không nhớ đường như tin chắc Quan Hử sẽ nhớ, bấy giờ cậu quay sang ra hiệu cho Quan Hử.
Quan Hử bước lên một bước, nhìn quanh, tìm một khoảnh đất trống rồi dùng một nhánh cây, chẳng mấy chốc đã vẽ được con đường dẫn xuống hành lang dưới lòng đất một cách rõ ràng. Lúc này, hai người thân khác bị tiếng động ngoài lều đánh thức cũng đã tỉnh táo lại và bắt đầu tò mò hai người bỗng dưng xuất hiện trước lều.
Thấy lại có người đến, Quan Hử không muốn ở lại nữa, sau khi vẽ xong, y nhìn sang Tần Thiên Hạo. Tần Thiên Hạo gật đầu, nói với người đàn ông đang quan sát bản vẽ: “Bây giờ các anh có thể vào tìm người rồi, tách” Vừa búng tay xong, Tần Thiên Hạo cùng Quan Hử xoay người rời đi.
Người đàn ông dõi mắt theo cả hai, bỗng không biết nên nói gì, hé môi thật lâu mới hỏi với theo bóng lưng hai người họ: “Các cậu là ai?”
“Không phải ai cả.” Bước đi khá nhanh, bấy giờ hai người đã đi rất xa rồi, một người trong đó trả lời một câu hỏi khiến người ta cạn lời hơn. Người đàn ông vẫn đầy hoang mang, bèn đi cùng người thân của mình vào căn biệt thự đã được mở cửa, cẩn thận tìm kiếm thông tin mà họ muốn tìm.