Ba Đào Lượng nghe nói vài ngày nữa Quan Hử và Tần Thiên Hạo sẽ cùng con trai mình vào thành phố V, bèn gật đầu tán thành: “Mấy đứa thanh niên các con nên đi ra ngoài nhiều để biết đó biết đây. Cứ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này hoài, sao mà biết thế giới bên ngoài ra sao chứ.”
“Hi hi, bởi mới nói. Ba à, con phải khuyên cả buổi hai người họ mới đồng ý đó, đúng là chưa từng thấy ai thụ động như vậy.” Đào Lượng đứng bên cạnh rót trà cho mọi người, nghe vậy liền nói.
Ngẫm lại mà xem, mấy cậu thanh niên đang tuổi đến trường như họ, có ai mà không ham chơi chứ, ngày nào cũng ra ngoài chơi bời lêu lổng, có khi mấy ngày cũng không về nhà, trong lớp thì hầu như đếm từng giây từng phút chờ tiếng chuông tan học reo. Đâu có ai sống cuộc sống bình đạm từ tốn như Quan Hử và Tần Thiên Hạo đâu, chẳng hề có chút tò mò gì về thế giới muôn màu muôn sắc bên ngoài.
Quan Hử không nói gì, vẫn im thin thít như xưa, y cuối đầu uống một ngụm trà, nghiên cứu cái ly sứ men xanh trong tay mình. Khi giao tiếp với người miễn cưỡng xem như là quen thân, đôi lúc Quan Hử sẽ bất giác chú ý đến những thứ đồ vật, y rất khó chú ý đến người khác, ngược lại còn rất tập trung nhìn mấy đường hoa văn trên ly, có thể nhìn cả ngày chứ chẳng chơi.
Thế là Tần Thiên Hạo đảm nhận trách nhiệm nói chuyện với người khác. Tần Thiên Hạo và hai ba con Đào Lượng trò chuyện tiếp, cậu luôn nở nụ cười rạng ngời với hai má lúm đồng tiền lóa mắt, trông rất thân thiện và đáng yêu. Từ khi còn nhỏ, mọi người đã ‘không chống cự nổi’ với cái cái lúm đồng tiền của cậu rồi, chỉ cần Tần Thiên Hạo cười một cái thôi, bất luận nam hay nữ già hay trẻ đều chỉ muốn ôm chặt cậu bé đáng yêu này vào lòng, nuông chiều mọi mặt, nụ cười ấm áp ấy gần như đã làm tan chảy trái tim họ, khiến họ vừa gặp Tần Thiên Hạo đã muốn quan tâm chăm sóc cậu.
Còn Tần Thiên Hạo, chỉ cần đừng đụng chạm tới lợi ích của mình và Quan Hử, cậu đều sẽ là một cậu trai thân thiện đáng yêu trước mặt người đó.
Những con người này sẽ mãi mãi không thể nào biết, ẩn chứa bên trong nụ cười ấy là một tâm hồn tối tăm u ám thậm chí vặn vẹo của Tần Thiên Hạo. Và có lẽ họ sẽ không ngờ đến đâu. Bởi vì, kết quả của việc trông thấy bộ mặt khác của Tần Thiên Hạo sẽ chẳng tốt lành gì, và người nhìn thấy một con người khác của Tần Thiên Hạo rồi mà vẫn chịu được có lẽ chỉ có mỗi Quan Hử mà thôi.
“Anh Quan Hử, đây là mứt trái cây mẹ em làm, mẹ kêu em mang đến cho hai người nếm thử đó~” Vừa tạm biệt chưa được bao lâu, Đào Vân San đã bưng một bình thủy tinh sẫm màu đầy mứt trái cây đến, dùng chân đạp cửa đi vào sân nhà Đào Lượng. Thấy ba Đào Lượng liền gật đầu lễ phép chào, sau đó đi đến chỗ Quan Hử.
“Cảm, ơn.” Nhận lấy cái bình lớn, Quan Hử chỉ biết nói cảm ơn.
Y và Tần Thiên Hạo chưa từng nghĩ hai người họ sẽ thân thiết hoặc tiếp xúc với bất cứ ai, bởi với người ngoài, hai người sẽ luôn cảnh giác, sẽ luôn đề phòng, hai người không thể nào thôi đề phòng người khác được. Nhưng những người trong thôn này lại khác xa bọn người lớn hung dữ độc ác lạnh lùng mà trước đây hai người từng gặp. Người trong thôn vô cùng chất phác và lương thiện, họ chưa từng để ý đến chuyện hai người là ai, có thân phận gì, họ chỉ thấy hai người còn nhỏ nên luôn chăm sóc quan tâm có thừa, dù cho hai người có đề phòng cỡ nào đi chăng nữa, những thôn dân này vẫn thân thiết với hai người, không cần đền đáp, cũng chẳng hề có lòng dạ xấu xa nào.
Vào mỗi dịp lễ tết, các thôn dân đều sẽ gọi hai người vào thôn chơi. Ban đầu y và Tần Thiên Hạo còn từ chối, sau thì bị họ ép vào thôn và được tặng thật nhiều thức ăn ngon mà trước đến nay hai người chưa từng được ăn. Trước sự nhiệt tình của những thôn dân, dần dà y và Tần Thiên Hạo không còn đề phòng nữa, bắt đầu nhận lấy tấm lòng của họ. Hai người không còn từ chối những thứ họ cho, bởi dù có từ chối bao nhiêu lần, các thôn dân đều sẽ có cách nhét đủ loại thức ăn vào tay hai người, thay vì từ chối quá phiền phức, chi bằng cứ nhận đi.
Để đáp lại, Quan Hử cố gắng đè nén cảm giác bài xích với người lạ, cố gắng mở miệng trò chuyện trao đổi với những thôn dân. Bất luận bàn ghế nhà nào hư, hay xà nhà ai quá cũ, Quan Hử đều sẽ giúp họ làm cái mới. Những thứ mà y làm ra đẹp và bền hơn cái cũ nhiều. Mỗi lần các thôn dân trả lại tiền, Quan Hử đều sẽ không nhận dù chỉ một đồng. Cũng chính vì thế nên các thôn dân càng nhiệt tình với họ hơn, lần nào họ vào thôn cũng đều nhét đầy thức ăn vào túi họ.
“Mứt quả này mới làm xong luôn đó. Anh Quan Hử, bình thường anh bỏ nó vào pha loãng với nước uống cũng được, trét lên bánh bao ăn cũng ngon lắm.” Đào Vân San nói, trong lòng vô cùng bối rối và hồi hộp. Rõ ràng hồi nhỏ cô nói chuyện với anh Quan Hử bình thường lắm, bây giờ nói với người khác thì không sao, nhưng không hiểu sao bây giờ mỗi lần đứng trước mặt anh Quan Hử đã cao lớn với gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, là cô không thể nào nói năng lưu loát được, chỉ biết ấp a ấp úng nói về cái bình mứt quả thôi, giải thích đủ các kiểu ăn mứt.
Quan Hử gật đầu tỏ ý đã hiểu. Thật ra y không có hứng thú gì với món mứt này, chỉ cần là thứ ăn được, y đều sẽ ăn hết, dù cho nó có khô khan cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần no bụng là đủ rồi, cách ăn thế nào không quan trọng. Thế nhưng, Tần Thiên Hạo thì thích nhất là đồ ngọt, Quan Hử nghĩ, có lẽ Tần Thiên Hạo thích bình mứt này hơn cả mình.
“Được rồi, tôi hiểu cách ăn rồi. Cám ơn cô nha~ tôi sẽ ăn sạch nó.” Tần Thiên Hạo mất kiên nhẫn khi thấy Đào Vân San cứ bắt chuyện với Quan Hử, trong mắt còn lồ lộ tình ý với y, cậu bèn cắt ngang lời cô, sau đó ôm cái bình trên tay Quan Hử đi, cười hì hì nói cảm ơn Đào Vân San.
“Đâu phải cho cậu! Này! À.. một, một mình cậu đâu, anh Quan Hử cũng ăn nữa…” Ban đầu Đào Vân San tính nói là cho mỗi mình Quan Hử ăn thôi, nhưng may mà phản ứng kịp, nếu nói vậy thì ý đồ của mình rõ ràng quá, bèn lập tức đổi lại, cô lắp bắp sửa những lời sắp thốt ra khỏi miệng, giải thích ý của mình. Nhưng gương mặt đỏ bừng đã để lộ suy nghĩ thật của cô rồi.
Ngẩng đầu lên, Đào Vân San nhìn ba con Đào Lượng bên cạnh, sắc mặt càng đỏ hơn, cô lập tức xoay người, không lớn giọng như lúc nãy nữa mà cúi đầu ngượng nghịu muốn về. Vừa đi vừa nói với những người trong sân: “Tôi phải về giúp mẹ nữa, đi trước đây.” Sau đó nhanh chân chạy đi.
Chờ Đào Vân San chạy xa rồi, ba Đào Lượng mới dần lộ ra nụ cười thấu hiểu, ông cười híp mắt nói với Quan Hử: “Coi thằng nhóc con kìa, đúng là có phúc mà, tiểu San là cô gái đẹp nhất nhì thôn ta đấy, không ngờ lại bị con mê đến điên đảo tâm hồn như vậy.”
“Ha ha~ ba à, không chỉ mình cậu ấy đâu, mà cả hai người họ đều hút gái đó!” Nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, tính ông tám của Đào Lượng lập tức bị khơi dậy, cậu ta bèn kể chuyện ‘trai tài gái sắc’ mà mình thấy được lúc ở bãi rác, bên cạnh đó trong lòng cũng ngưỡng mộ ganh tỵ vô cùng, tại sao hai người họ lại được các cô gái yêu thích như vậy chứ? Còn là hai cô gái xinh đẹp nhất vùng này nữa. Nhìn cậu ta xem, chẳng có ai thích cả, đúng là bất công mà.
“Ồ? Hai con được nhiều người yêu thích quá. Sao nào? Tính khi nào dẫn vợ về thôn sống, kết hôn rồi sinh con đây? Năm nay tiểu San cũng khoảng mười bảy mười tám, đủ tuổi kết hôn sinh con rồi đấy.” Ba Đào Lượng vô cùng nhiệt tình khi nhắc đến chuyện mai mối. Ông thật lòng thương yêu hai đứa trẻ chịu thương chịu khó thật thà chất phác này. Nếu chúng có gia đình riêng, chuyển vào thôn sống những ngày tháng ấm no hạnh phúc thì tốt quá rồi, cuộc sống sẽ ổn định và bền vững hơn nhiều so với việc cứ sống trong cái ngôi nhà rác bên cạnh con sông xa xôi hẻo lánh ấy.
“……”
Quan Hử cảm thấy khá hoang mang về chuyện mà ba Đào Lượng đề cập đến, y không hiểu ý ông là gì. Không biết vì sao họ lại đột nhiên ghép mình và Đào Vân San thành một cặp.
“Đúng rồi anh Hử, chẳng phải anh nói muốn đến nhà bác gái giúp bác ấy sửa ghế và cầu thang sao? Đã đến giờ rồi đó, anh không qua đó à?” Tần Thiên Hạo bỗng lên tiếng nhắc đến một vấn đề không hề liên quan.
Quan Hử nhớ ra, y nhìn đồng hồ, đúng là tới giờ qua đó rồi, làm xong họ còn phải về nhà nữa. Thế là y đứng lên, gật đầu với hai ba con Đào Lượng, sau đó xoay người đi không nói thêm gì.
Thấy Quan Hử đi như vậy, hai ba con Đào Lượng không kịp phản ứng, ban đầu còn định giúp Quan Hử và Tần Thiên Hạo lo chuyện cưới hỏi, nhưng sao trông bọn họ không hề có ý gì hết vậy?
“Thật ngại quá, chú Đào. Tụi con không hề có cảm giác gì với hai cô gái đó.” Trả lời ba Đào Lượng bằng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, Tần Thiên Hạo không đi cùng Quan Hử, ngược lại vẫn ngồi trên ghế chơi đùa với cái bình mứt trong tay, cậu bỗng nghiêng đầu mỉm cười nói.
“Hả?! Hai người các cậu kén quá đấy? Hai cô gái thích các cậu đều đẹp cả, các cậu không thích sao?!” Đào Lượng không hiểu, chỉ cảm thấy quá đáng tiếc, hai người này trông chẳng hề để tâm chút nào.
“Ừm… cũng đúng. Giới trẻ bây giờ khác với tụi chú hồi đó, ai cũng không thích kết hôn sớm. Không sao không sao, chờ lớn hơn một chút rồi suy nghĩ đến chuyện này cũng được.” Tưởng Quan Hử và Tần Thiên Hạo không muốn kết hôn sớm, ba Đào Lượng gật đầu nói ra suy nghĩ của mình.
“Không phải.” Tần Thiên Hạo lắc đầu, ý nói không phải như ba Đào Lượng nghĩ, sau đó cậu ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm ba con Đào Lượng, nhoẻn miệng cười để lộ hai má lúm đồng tiền, giải thích rằng: “Vì con và anh Hử thích nhau, nên sẽ không kết hôn với cô gái nào khác.”
“!”
“?!!”