Khương Tầm Mặc chuyển trường thời gian dài như vậy rồi, lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của diễn đàn trường.
Dựa theo cách nói của Phó Tân, Khương Tầm Mặc nhấn vào xem, đang có 3 bài đăng đang rất nổi:
[Nghe nói hôm qua gần trường chúng ta có lưu manh thu phí bảo kê!]
[Báo! Học thần thật sự di tình biệt luyến! Có ảnh có chứng cứ!]
[Sáng sớm hôm nay học thần và Khương Tầm Mặc cùng đi học, bọn họ chắc chắc đang yêu nhau.]
Mặc dù bài đăng đầu tiên cũng có liên quan đến hắn và Diệp Triều Nhiên, nhưng Khương Tầm Mặc vẫn nhấn mở bài thứ hai.
Vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy ảnh của chủ bài đăng.
Là vì chụp vào ban đêm, bức ảnh này có hơi mờ, chỉ có thể mơ hồ hình thấy bóng hai người.
Khương Tầm Mặc vừa nhìn đã nhận ra người trong ảnh là hắn và Diệp Triều Nhiên, cũng chính là hôm qua hai người họ kết bạn đi ăn cơm bị người khác lén chụp được.
Chủ bài đăng: [Tan học cũng đi cùng nhau rồi! Chắc chắn là có tình huống!]
[Đm, cho nên giáo thảo thật sự bị vứt bỏ sao?]
[Diệp Triều Nhiên và Cố Nghiêu chia tay rồi?]
[Lầu trên đừng có nói linh tinh được không? Cố Nghiêu chưa từng để ý đến Diệp Triều Nhiên, là Diệp Triều Nhiên cậu ta đơn phương tình nguyện!]
[Không cần biết thế nào, dù sao CP tôi ship BE rồi, bây giờ tôi có hơi buồn QAQ.]
[Ấy ấy ấy, chị em có thể đổi suy nghĩ, học thần dịu dàng X học tra lạnh lùng, đây không phải rất thơm sao?]
[!! Đúng! Rất thơm! Hơn nữa Khương Tầm Mặc còn đẹp trai hơn Cố Nghiêu nhiều, tôi cảm thấy càng xứng với học thần!]
[Chị em lầu trên, tôi cũng tán thành!]
......
Trong khu bình luận vô cùng náo nhiệt, Khương Tầm Mặc không có kiên nhẫn xem những bình luận hư ảo này, nhưng lần này không biết ôm tâm tư gì, lại từng chút từng chút xem hết, lật đến trang thứ hai, lại nhìn thấy chủ bài đăng trả lời.
Chủ bài đăng: [Cứu mạng!!!Tôi vừa nhìn thấy Diệp Triều Nhiên Khương Tầm Mặc, còn có ba mẹ Diệp Triều Nhiên! Bọn họ cùng nhau về nhà Diệp Triều Nhiên! Đây là gặp phụ huynh sao?]
Khương Tầm Mặc đột nhiên hiểu rõ, xem ra lời đồn là từ đây truyền ra.
[Đã đọc xong chưa?] tin nhắn Phó Tân lúc này gửi đến.
Khương Tầm Mặc: [Ừm.]
Ừm?
Ừm là có ý gì?
Là ở bên nhau hay không ở bên nhau?
Trái tim Phó Tân lúc này, dường như bị người ta dùng bút lông quét tới quét lui, rất ngứa, vì thế cậu ta lại gửi tin nhắn:
[Cho nên, anh Mặc anh và học thần ở bên nhau rồi?]
Khương Tầm Mặc: [Tại sao các cậu lại gọi cậu ấy là học thần?]
Phó Tân: [Không phải chứ? Anh Mặc cậu lẽ nào không biết Diệp Triều Nhiên lớp chúng ta mỗi lần thi đều đứng nhất khối?]
Khương Tầm Mặc đương nhiên biết Diệp Triều Nhiên mỗi lần thi đều đứng thứ nhất.
[Biết.]
Phó Tân: [Thật ra nếu Diệp Triều Nhiên ở lớp 6, cậu ta thi đứng nhất rất bình thường! Nhưng cậu ta ở lớp chúng ta! Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng lớp chúng ta cho dù là chất lượng giáo viên hay bầu không khí học tập, chắc chắn không bằng lớp mũi nhọn, nhưng Diệp Triều Nhiên mỗi lần thi đều có thể áp được Cố Nghiêu, thành đứng nhất toàn khối, đây không phải là rất trâu bò sao.]
[Quả thật.] Khương Tầm Mặc trả lời.
Phó Tân: [Vậy anh Mặc cậu và học thần cậu ấy?]
Khương Tầm Mặc: [Là cậu ấy đang theo đuổi tôi, tôi không có yêu đương với cậu ấy.]
Trả lời xong tin nhắn, Khương Tầm Mặc liền cất điện thoại, lúc chuẩn bị bò ra bàn ngủ, Phó Tân ngồi đằng trước đột nhiên kinh ngạc kêu một tiếng.
Ánh mắt toàn bộ bạn học trong lớp lập tức nhìn sang.
Phó Tân: "....."
Thầy giáo vật lý: "Phó Tân, cần sách của cậu ra ngoài nghe."
Phó Tân lộ ra nụ cười khổ, thời buổi này ăn dưa cũng thật nguy hiểm!
Có điều vậy cũng đáng!
Cậu ta là người đầu tiên có được tin tức!
.....
Ba phần hai học sinh Nhất Trung đều có thói quen lượn diễn đàn, Cố Nghiêu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tiết thứ 2 buổi sáng là tiết toán, thầy toán vì để chiếu cố đến đại đa số học sinh tham gia cuộc thi toán học, hôm qua cố ý đem đề thi năm ngoái in ra, để mọi người làm, hôm nay giảng giải.
Tiết học này đối với Cố Nghiêu mà nói thực sự rất quan trọng, nhưng lúc này hắn lại không thể nào tập trung chú ý được.
Cứ nghĩ đến bình luận sôi nổi trên diễn đàn, hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Chân tướng chuyện này căn bản không hề giống như bọn họ nói!
Diệp Triều Niên cùng Khương Tầm Mặc đi về, là bởi vì hôm qua hai người cùng nhau trực nhật.
Còn về tại sao hai người lại gặp phụ huynh, cũng là vì hắn gọi người đi........
Những người này cái gì cũng không biết, chỉ nói vớ vẩn.
Nhưng cố tình Cố Nghiêu lúc này chỉ có thể câm miệng, hắn cũng không thể giải thích cái gì.
Cố Nghiêu có chút hơi bực, càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu hơn, là ánh mắt như có như không của bạn học cùng lớp.
Những ánh mắt này không có ác ý, chỉ là mang khó hiểu tìm tòi nghiên cứu, còn có hưng phấn hóng hớt không đè nén được.
Dù sao Cố Nghiêu cũng là một trong những đương sự, bạn học cùng lớp hắn sao lại không kích động được?
Bạn cùng bàn Cố Nghiêu là Lâm Bạch, nhìn thấy bạn tốt cả tiết tinh thần bất an, Lâm Bạch không nhịn được viết cho cậu ta một tờ giấy.
[Anh Cố, anh đừng đề nhưng chuyện này trong lòng. Tớ cảm thấy Diệp Triều Nhiên chắc chắn vẫn còn thích cậu.]
Cố Nghiêu nhận tờ giấy, xem xong vò tờ giấy, ném vào thùng rác bên cạnh.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Cố Nghiêu thực ra hiểu rất rõ, Diệp Triều Nhiên thật sự không thích hắn nữa.
Hôm thứ 6 đó, gió trên sân thượng có hơi lớn, lúc đối diện với Diệp Triều Nhiên, Cố Nghiêu nhìn thấy trong mắt cậu ta sự kinh bỉ, trào phúng, nhưng cho dù hắn tìm thế nào, cũng không tìm thấy sự ái mộ trước đây.
Nghĩ đến đây, Cố Nghiêu cảm thấy ngực mình trướng trướng.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, trước đây chưa từng có, Cố Nghiêu nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Cố Nghiêu tìm người báo thù Khương Tầm Mặc, chỉ là muốn trút giận, nhưng hắn chưa từng muốn làm tổn thương đến Diệp Triều Nhiên.
Nếu không phải hôm qua Diệp Triều Nhiên đi về cùng Khương Tầm Mặc, cũng sẽ không...
Nghĩ đến đây, Cố Nghiêu lập tức sửng sốt.
Hắn tại sao lại phải suy nghĩ thay cho Diệp Triều Nhiên?
Nếu không phải là vì Diệp Triều Nhiên, cũng sẽ không xảy ra hàng loạt chuyện phía sau.
Thậm chí còn có thể nói, tất cả khó chịu của Cố Nghiêu hôm nay đều là do Diệp Triều Nhiên.
Nhưng không biết tại sao, Cố Nghiêu lại không hận nổi Diêp Triều Nhiên.
Thần sắc Cố Nghiêu chưa bao giờ phức tạp như vậy.
.....
Ba phần hai học sinh Nhất Trung thích lượn diễn đàn, Diệp Triều Nhiên là một phần ba còn lại.
Sắp đến lúc tan học, Diệp Triều Nhiên mới từ trong miệng Trương Tề biết được tin tức cậu di tình biệt luyến.
Diệp Triều Nhiên vô cùng chấn kinh, cậu có thế nào cũng không nghĩ lời đồn lại truyền ra như vậy.
"Tớ và Khương Tầm Mặc chỉ là..." Diệp Triều Nhiên ấp úng, nhất thời không biết nên dùng từ nào để hình dung chính xác nhất, cậu vốn muốn nói là bạn học, nhưng lại nghĩ đến hôm qua và sáng hôm nay, lời nói ra lại biến thành, "Bọn tớ chỉ là bạn bè."
Nhưng Trương Tề quan tâm không phải là giải thích của Diệp Triều Nhiên, cậu ta quan tâm là cái khoảng khắc Diệp Triều Nhiên hơi dừng lại kia!
Nhìn xe, bản thân cậu cũng ấp úng rồi!
Nói lên cái gì?
Nói lên bản thân Diệp Triều Nhiên cũng có hơi chột dạ!
Trương Tề chớp chớp mắt với Diệp Triều Nhiên: "Hiểu được hiểu được."
Diệp Triều Nhiên: "....."
Cậu hiểu cái gì mà hiểu?
Diệp Triều Nhiên rất là cạn lời: "Mọi người thật sự hiểu lầm rồi."
Nghĩ nghĩ, cậu lại kể lại chuyện gặp lưu manh hôm qua cho Trương Tề nghe.
Trương Tề ngạc nhiên: "Hôm qua người gặp lưu mạnh lại là cậu và Khương Tầm Mặc?"
Diệp Triều Nhiên gật gật đầu.
Trương Tề nói: "Tớ nói mà, sao Khương Tầm Mặc còn theo cậu về nhà, thì ra là như vậy..."
Trước đó Trương Tề còn ôm thái độ xem náo nhiệt, lúc này thái độ đã thay đổi: "Vậy hiện giờ thế nào? Cậu muốn lên diễn đàn giải thích một chút không?"
Diệp Triều Nhiên suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu: "Không cần."
Người khôn ngoan không tin lời đồn.
Cũng không phải Diệp Triều Nhiên không muốn giải thích, mà là cậu cảm thấy cậu lúc này nhảy ra giải thích, có lẽ cúng không có mấy người tin.
Ngược lại còn thêm lửa cho lời đồn lan đi khắp nơi, chỉ làm cho nhưng bạn học ăn dưa càng thêm hưng phấn.
Ngược lại không giải thích, không đáp lại, đợi đến khi nhiệt độ thảo luận lặng xuống, rồi mới ra mặt giải thích, người tin mới nhiều hơn một chút.
Trương Tề còn muốn nói gì đó, vừa khéo chuông học vang lên, Khương Tầm Mặc đi về chỗ ngồi, Trương Tề chỉ có thể về chỗ của mình.
Thầy giáo bước vào lớp, lớp học lập tức yên tĩnh lại.
Diệp Triều Nhiên vốn nên tiến nhập vào trạng thái học tập, nhưng nghĩ đến lời Trương Tề nói vừa nãy, cậu lại không bình tĩnh nổi.
Khương Tầm Mặc biết chuyện trên diễn đàn không?
Cậu có nghĩ nhiều quá không?
Diệp Triều Nhiên thấp thỏm không yên, muốn gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc, lại nghĩ đến cậu căn bản không có phương thức liên lạc của Khương Tầm Mặc.
Vì thế Diệp Triều Nhiên xe một tờ giấy, trên tờ giấy viết đưa cho Khương Tầm Mặc: [Số wechat của cậu là bao nhiêu?]
Khương Tầm Mặc nhìn thấy tờ giấy xong hơi nhướng mày, đem số wechat của mình viết vào rồi đưa lại.
Diệp Triều Nhiên lén lấy điện thoại ra, nhập số wechat của Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc chấp nhận lời kết bạn của Diệp Triều Nhiên.
Không bao lâu sau, Diệp Triều Nhiên gửi tin nhắn qua.
Diệp Triều Nhiên: [Hôm nay cậu có xem diễn đàn không? Cậu không tin chuyện trên diễn đàn là thật chứ?]
Khương Tầm Mặc nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng hơi cong lên.
Chính vì chuyện này nên mới tìm mình muốn số wechat?
Giấy có thể viết muốn số wechat của hắn, mà không thể viết lời giải thích?
Diệp Triều Nhiên, còn thật là quỷ kế đa đoan.
Khương Tầm Mặc: [Không có.]
Diệp Triều Nhiên: [Vậy thì tốt! Tớ thật sự sợ cậu vì chuyện này mà xa lánh tớ.]
Cậu không dễ gì mới có được một người bạn.
Khương Tầm Mặc lần này không gõ chữ trả lời, mà đặt điện thoại xuống, nhìn Diệp Triều Nhiên, hạ giọng nói: "Sẽ không."
Diệp Triều Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mắt hơi cong lên, lộ ra nụ cười, đồng thời nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt."
Khương Tầm Mặc thu hồi tầm mắt, trong lòng nghĩ hay là qua một đoạn thời gian nữa rồi mới từ chối Diệp Triều Nhiên.
Nếu như lúc này từ chối cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ buồn đến phát khóc đi?
Khương Tầm Mặc lại quay đầu nhìn Diệp Triều Nhiên, ý cười trên miệng cậu còn chưa thu lại, ánh mắt vừa sáng vừa trong veo, hơi hơi nghiêng đầu đối diện với hắn.
Khóe miệng Khương Tầm Mặc cũng không nhịn được mà cong lên, vậy thì cứ đợi thêm đi.
Hắn còn rất thích nhìn Diệp Triều Nhiên cười.
......
Dù sao hôm qua Nhất Trung vừa xảy ra chuyện "thu phí bảo kê", cho nên hôm nay lúc tan học, phụ huynh đến đón học sinh càng nhiều hơn, Diệp Triều Nhiên cũng thấy Diệp Bùi đứng ngoài cổng.
Nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, Diệp Bùi vẫy vẫy tay với cậu.
Diệp Triều Nhiên nhanh chóng đi tới, có hơi bất đắc dĩ nói: "Ba, nhà chúng ta gần như vậy, ba sao còn đến đón con?"
Chuyện hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ có Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc biết rõ.
Cố Nghiêu một lần không thành công, chắc chắn sẽ có hành động tiếp, nhưng chắc chắn sẽ không phải là trong thời gian gần nhất, cho nên Diệp Triều Nhiên mới không lo lắng.
Diệp Bùi biết cậu hiểu lầm, cười giải thích: "Cũng không phải hoàn toàn là vì chuyện này, chủ yếu là hôm nay ba với mẹ con đi đặt tiền cọc mua nhà mới, chúng ta qua đây đón con đi qua xem, thuận tiện ăn cơm luôn."
Diệp Triều Nhiên: "Ồ, nhà mới ở đâu thế ạ?"
Cậu còn chưa hỏi.
Diệp Bùi lại còn vòng vo: "Đợi đến rồi con sẽ biết."
Diệp Triều Niên cười: "Vâng."
Chỉ là lúc này bọn họ không ngờ tớt, chuyện ngoài ý muốn lại đến nhanh như vậy.
Còn chưa đợi Diệp Triều Nhiên và Diệp Bùi đến nhà mới, Diệp Bùi đã nhận được điện thoại công ty gọi đến.
"Cái gì? Ai nhận đơn hàng riêng?" Diệp Bùi dừng xe ở một bên, xuống xe nghe điện thoại.
Diệp Triều Nhiên nhìn vẻ mặt nghiên túc của Diệp Bùi, cảm thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Quả nhiên, một lát sau Diệp Bùi đã lên xe nói với Diệp Triều Nhiên: "Xin lỗi, Tiểu Nhiên, hôm nay công ty ba có chút chuyện, ba đưa con về nhà trước, hành trình tối hôm nay chỉ có thể hủy bỏ thôi."
Diệp Triều Nhiên rất hiểu: "Không sao, đợi sau này có thời gian rồi đi sau là được rồi ba."