Trời càng lạnh, Diệp Triều Nhiên càng thích dán vào Khương Tầm Mặc để ngủ.
Dán vào ngủ cũng không tính là quan trọng là, quan trọng hai người vốn dĩ là có quan hệ thân mật, khoảng cách hơi kéo gần lại, những bong bóng kiều diễm lại tự động nổi lên.
Trong những chuyện này, Khương Tầm Mặc xưa nay luôn tôn trọng suy nghĩ của Diệp Triều Nhiên, chỉ cần Diệp Triều Nhiên nói một chữ không, Khương Tầm Mặc sẽ chủ động thối lui.
Nhưng suy cho cùng là hai nam sinh tuổi trẻ khí thịnh, mỗi ngày cứ dính với nhau như vậy, khó trách khói có lúc cọ ra lửa.
Mất mấy lần, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cọ ra lửa, hai người lại nghĩ cho đối phương không thể không tách ra lần nữa.
Trên chiếc giường rộng, mỗi người mỗi bên, đến đến khi đã bình tĩnh lại rồi, lại mới cẩn thận thử dò qua sáp lại gần.
Cứ thế mãi, không chỉ Diệp Triều Nhiên, đến Khương Tầm Mặc cũng có chút ăn không tiêu.
Ở một lần Khương Tầm Mặc chuẩn bị thối lui, Diệp Triều Nhiên đột nhiên nắm lấy tay hắn.
Khương Tầm Mặc khó hiểu nhìn cậu.
Chóp mũi Diệp Triều Nhiên đã thấm ra mồ hồi rồi, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Không thì, làm đi?"
Khương Tầm Mặc kinh ngạc nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên xấu hổ đối mắt với hắn, rồi di chuyển tầm mắt, hàm hồ nói: "Cũng không thể cứ mãi như vậy, chúng ta không phải đã là...người yêu của nhau sao?"
Khương Tầm Mặc vẫn không nói gì.
Quá trình dài chờ đợi đối với Diệp Triều Nhiên mà nói quả thật là giày vò, cậu cảm thấy cả người bắt đầu bóc khói.
Có chuyện gì vậy, cậu đã nói có thể rồi, tại sao Khương Tầm Mặc không nói gì?
Trong lòng Diệp Triều Nhiên không vui, ngẩng đầu nhìn Khương Tầm Mặc, mới nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Khương Tầm Mặc, đôi mắt hạnh đen như mực hàm chứa một tầng ánh nước.
Trái tim Diệp Triều Nhiên run lên, lầm bẩm nói: "Anh Khương....ngô."
Sau đó Diệp Triều Nhiên cũng không còn cơ hội nói tiếp, nụ hôn của Khương Tầm Mặc xưa này là từ từ nhẹ nhàng, chu đáo cẩn thận, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra sự báo đạo, cường ngạch trước mặt Diệp Triều Nhiên.
Nếu không phải là nằm trên giường, Diệp Triều Nhiên cảm thấy có lẽ mà chân cậu mềm nhũn ra rồi.
Nụ hôn kết thúc, khóe mắt Diệp Triều Nhiên cũng có nước mắt chảy ra, hô hấp càng thêm đồn dập.
Nhưng Khương Tầm Mặc lại không tiếp tục làm nữa, mà hôn nhẹ lên trán Diệp Triều Nhiên, khàn giọng nói: "Ngủ đi."
Diệp Triều Nhiên khó tin trừng to mắt: "Anh Khương, anh không phải là..."
"Em muốn nói cái gì?" Khương Tầm Mặc nhanh chóng ngắt lời Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên đỏ bừng mặt, đem mặt chôn vào gối, giả vờ mình cái gì cũng không nói.
Trong lòng Khương Tầm Mặc buồn cười, nhưng không thể không giải thích với Diệp Triều Nhiên: "Bây giờ vẫn chưa được..." hơi dừng một chút, lại nói, "Anh còn phải chuẩn bị một chút."
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn: "Còn phải chuẩn bị?"
Khương Tầm Mặc không tiếng động mà nhìn cậu.
Diệp Triều Nhiên hậu trai hậu giác mới hiểu được ý của hắn, cậu ghé lên gối, một lúc sau mới xấu hổ nói: "Không thì, gọi giao hàng?"
Khương Tầm Mặc kinh ngạc nhìn cậu.
Diệp Triều Nhiên lập tức bổ sung: "Em chỉ là đề nghị một xíu thôi."
Khương Tầm Mặc đã cầm điện thoại lên.
Nửa tiếng sau, người giao hàng đã đúng giờ nhấn chuông cửa.
Khương Tầm Mặc phủ thêm quần áo, bước chân vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, chưa đến một phút, đã vội vàng quay lại.
Diệp Triều Nhiên đột nhiên ý thức được, cậu bây giờ hình như không có cách nào từ chối nữa rồi.
Khương Tầm Mặc đi đến bên giường, đem túi đặt lên đầu giường.
Hai người nhìn nhau, giống như là một cuộc đàm phán trong thầm lặng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Triều Nhiên cuối cùng thỏa hiệp: "Em trước tiên đi...tắm rửa đã."
Khương Tầm Mặc chặn đường cậu: "Anh tắm cùng em."
Diệp Triều Nhiên há miệng muốn từ chối, Khương Tầm Mặc lại không có cậu cơ hội từ chối.
Trước đó Khương Tầm Mặc đã cho Diệp Triều Nhiên cơ hội từ chối, là Diệp Triều Nhiên dung túng hắn.
Khương Tầm Mặc biết không biết tiến lùi thế nào, hắn chỉ thuận theo cột mà bò lên, một tấc lại tiến một tấc!
Diệp Triều Nhiên bị Khương Tầm Mặc chặn ngang bế lên, trong bồn tắm đựng đầy nước.
Gợn nước không ngừng đong đưa, khấy lên từ gợn sóng lăn tăn. (Đây là bắt đầu)
Cũng không biết qua bao lâu, gợn nước đong đưa mới từ từ dừng lại. (đến đây là kết thúc =]]])
Lúc Diệp Triều Nhiên đi ra eo mỏi chân mềm, căn bản không có sức đi lại, là Khương Tầm Mặc ôm cậu đi ra.
3 giờ sáng, hai người đều mệt cả, nằm trong ổ trong, mười ngón tay đan chặt vào nhau, tình ý triền miên thậm chí không cần nói ra, trong lòng cũng hiểu rõ.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Triều Nhiên đột nhiên khẽ nói: "Anh Khương."
"Hửm."
"Em thích anh."
Trong mắt Khương Tầm Mặc tràn ngập ý cười, hắn kéo tay Diệp Triều Nhiên lên, khẽ đặt lên một nụ hôn, chân thành lại trịnh trọng nói: "Anh yêu em."
.....
Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đó mà Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đã tốt nghiệp rồi.
Hôm lễ tốt nghiệp, Khương Tầm Mặc cầu hôn Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc thân là đại biểu cho sinh viên lên sân khấu phát biểu, tất cả mọi người cho rằng đây chỉ là một bài phát biểu bình thường, đến Diệp Triều Nhiên cũng cho rằng như vậy.
Đến khi cậu nhìn thấy Khương Tầm Mặc mặc áo cử nhân, cầm mic, thâm tình đi về phía cậu, quỳ một chân xuống trước mặt cậu.
Tiếng hét của bạn học thiếu chút nữa là nổ tung nóc nhà giảng đường.
Diệp Triều Nhiên thực ra không nhớ lúc đó Khương Tầm Mặc nói cái gì, âm thanh xung quanh quá lớn, mà cậu sớm đã không khống chế được mà rơi nước mắt, cậu chỉ nhớ Khương Tầm Mặc hỏi cậu: "Diệp Triều Nhiên, kết hôn với anh nhé?"
Diệp Triều Nhiên trả lời rất chắc chắn: "Được."
Vì thế, hôm đó nhà họ Khương và nhà họ Diệp nhận được tin tốt này, lập tức bắt đầu vì hai người mà chuẩn bị hôn lễ.
Diệp Triều Nhiên sau khi biết được cũng rất kinh ngạc, cậu muốn nói thực ra cũng không cần vội như vậy, nhưng phụ huynh hai người lại đạt thống nhất cao độ trong chuyện này: Càng nhanh càng tốt!
Nhà họ Khương vội vàng như vậy, hoàn toàn là vì Khương Tầm Mặc yêu cầu.
Còn về nhà họ Diệp, Diệp Tông ngay tối hôm đó đã gọi điện cho Diệp Bùi, nói cho Diệp Bùi chuyện này, còn nói một câu, hy vọng Diệp Bùi và Tống Nhã về nhà, cùng hai ông bà thương lượng kỹ chuyện sắp xếp hôn lễ.
Diệp Triều Nhiên và Đàm Tranh ngồi bên cạnh nghe Diệp Tông gọi điện, hai người lúc này cũng hiểu được, Diệp Tông là hoàn toàn chịu nhường bước rồi.
Đàm Tranh đối với chuyện này rất vui, Diệp Triều Nhiên cũng có chút kích động.
Xem ra chuyện cả nhà đoàn tụ mà bọn họ mong chờ, đã gần trong gang tấc.
....
Hôn lễ Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc định vào ngày 7 tháng 7 âm lịch.
Trước hôn lễ một ngày, Khương Tầm Mặc đem một bó hoa hồng đến nhà họ Diệp thăm Diệp Triều Nhiên.
Trước khi Khương Tầm Mặc đi, lại tặng một bó hoa hồng màu đỏ như lúc tỏ tình, hắn không nói tạm biệt, chỉ nói: "Ngày mai gặp."
Diệp Triều Nhiên và hắn thâm tình nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười, cũng nói: "Ngày mai gặp."
Ngày mai gặp lại nhau, bọn họ không còn là một đôi yêu nhau nữa, mà là người yêu có thể nắm tay làm bạn cả đời.
Đây chính là kết cục hoàn mỹ nhất.
[Kết thúc toàn văn!]
===========================================================================
Bộ truyện đến đây là kết thúc nhé!!! 🎉🎉🎉
Cảm ơn mọi người đã đón đọc. 😘😘😘