Vốn dĩ hai người họ không định uống rượu, dù sao hai người họ còn là học sinh, cho dù đã thành niên, nhưng suy cho cùng vẫn chưa thi đại học, hai người họ không nên phóng túng như vậy. Nhưng không trấn an nổi đám quần chúng xem một màn tỏ tình nhiệt huyết sôi trào.
"Không được không được, ngày đại hỉ như vậy sao lại không uống rượu?"
"Đúng vậy, chúng ta không uống quá nhiều, chỉ uống một chút bia là được rồi!"
"Nữ sinh thì uống đồ uống! Nam sinh lớp chúng ta, ít nhất cũng phải uống hai ly!"
"Đặc biệt là hai vị...."
Ánh mắt trêu ghẹo rơi trên người Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc sao có thể từ chối?
Vẫn may quan hệ trong lớp đều rất tốt, cũng biết chừng mực, mặc dù tới tới lui lui cũng có rất nhiều người kính rượu, nhưng mọi người cũng chỉ là nhấm ngụm nhỏ mà thôi.
Nhưng vẫn đề là bình thường Diệp Triều Nhiên không uống rượu, Khương Tầm Mặc cũng ít uống.
Hôm nay mọi người cứ một ly lại một ly, hai người không bao lâu đã say mèm.
Nhìn thấy Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đã ngã rồi, những người khác cũng không uống nữa.
Diệp Tông sớm đã liên lạc với tài xế bảo tiêu, mọi người phân công rõ ràng, nhìn thấy học sinh lần lượt từ KTV đi ra, đã bước lên đón người.
Lúc này đầu óc Diệp Triều Nhiên choáng váng, lên xe cảm thấy khó chịu dựa vào cửa sổ.
Khương Tầm Mặc đi theo lên xe, đầu hắn cũng hơi choáng, nhưng vẫn cưỡng ép lấy lại tinh thần lên hỏi Diệp Triều Nhiên: "Có ổn không?"
Diệp Triều Nhiên gật đầu trước, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Cậu bây giờ mặc dù là đang ngồi, những Diệp Triều Nhiên lại cảm thấy cả người như đang bay vậy. Đặc biệt là đầu với chân, giống như là lục bình trên mặt nước, không tìm được chỗ dựa.
Khương Tầm Mặc đỡ hơn Diệp Triều Nhiên nhiều, nhích lại gần phía Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, miễn cưỡng lấy lại tinh thần ngồi thẳng người, dựa vào vai Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc đưa tay ôm lấy vai Diệp Triều Nhiên, để cậu dựa hết vào người hắn.
"Buồn ngủ." Mí mắt Diệp Triều Nhiên mệt mỏi cụp xuống.
Khương Tầm Mặc hạ giọng nói: "Vậy ngủ một lát?"
Diệp Triều Nhiên gật đầu, nhanh chóng khép mắt lại.
Khương Tầm Mặc hơi rũ mắt xuống, nhìn từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt nhắm chặt của Diệp Triều Nhiên, lông mi thon dài, lúc nhắm lại còn thỉnh thoảng hơi run nhẹ.
Khóe miệng hắn hơi cong lên, nghĩ đến từ hôm nay trở đi, hắn và Diệp Triều Nhiên không chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần nữa, Khương Tầm Mặc đột nhiên có chút căng thẳng.
Diệp Triều Nhiên từ hôm nay trở đi chính là bạn trai của hắn rồi.
Hắn còn chưa từng yêu đương với ai.
Ngày mai nhất định phải tra xem yêu đương thế nào.
Cảm giác mệt mỏi do rượu nhanh chóng truyền đến, Khương Tầm Mặc cũng không biết hắn đã đã nhắm mắt ngủ mất từ khi nào.
Trong xe không khí ấm áp vừa đủ, cũng đủ rộng, Khương Tầm Mặc dựa vào sau ghế, nửa người Diệp Triều Nhiên nằm trên người Khương Tầm Mặc.
Diệp Bùi và Tống Nhã mở cửa nhìn thấy một màn này.
Mùi rượu xộc vào mặt, Diệp Bùi hiếm có mà thấy đau đầu.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, hỏi có cần giúp đỡ không.
"Làm phiền anh cõng Tiểu Khương," Diệp Bùi nói với tài xế, "Tôi cõng Nhiên Nhiên."
Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên ngủ rất say, nửa điểm cũng không phát hiện bọn họ đã được tách ra cõng lên tầng.
Tống Nhã đi phía trước mở cửa, hạ giọng nói: "Tiểu Khương ngủ phòng khách hay là...."
"Ở phòng của Nhiên Nhiên đi," Diệp Bùi thở dài, "Đã rạng sáng rồi, em cũng đừng mệt nữa."
Tống Nhã gật đầu, mở cửa phòng ngủ Diệp Triều Nhiên.
Diệp Bùi đặt Diệp Triều Nhiên vào bên trong, còn lăn người vào bên trong một chút.
Tài xế đặt Khương Tầm Mặc lên giường.
"Làm phiền anh rồi...."
Tiếng nói bên tai càng ngày càng xa, Diệp Triều Nhiên thanh tỉnh một giây rồi ý thức dần dần rơi vào ngủ say.
Đến khi ánh sáng chói mắt chui vào từ cửa sổ chưa đóng, Diệp Triều Nhiên mới mơ mơ hồ hồ mở mắt.
Nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc một lát, Diệp Triều Nhiên nhíu mày, cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, cậu lật người, đang chuẩn bị ngủ tiếp, ngón tay đột nhiên chạm vào làn da ấm áp.
Diệp Triều Nhiên đột nhiên mở to mắt.
Trước mắt là một gương mặt phóng to, tiếng hét của Diệp Triều Nhiên đã đến cổ họng, đột nhiên lại cảm thấy ngũ quan trước mắt có chút quan thuộc, nhìn rõ lại, Diệp Triều Nhiên nhận ra là Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc sao lại ngủ trên giường cậu?!
Diệp Triều Nhiên lập tức bật dậy, cứng đờ sững sờ tại chỗ.
Cậu nhìn kỹ lại xung quanh, đây là phòng cậu mà!
Khương Tầm Mặc sao lại....
Diệp Triều Nhiên nghĩ nửa này, chỉ nhớ mình tối qua theo Khương Tầm Mặc lên xe của Diệp Tông phái đến, sau đó cái gì cũng không nhớ được.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cậu hình như nghe được tiếng nói chuyện của Diệp Bùi và Tống Nhã.
Lẽ nào là Diệp Bùi và Tống Nhã đem hai người họ vào một phòng?
Rất có khả năng này.
Nhưng ba mẹ cũng không thể trực tiếp đem cậu và Khương Tầm Mặc nhét vào cùng một cái giường chứ!
Ánh nắng sớm mai xuyên qua khe hở bức màn tiến vào, mặt Diệp Triều Nhiên đỏ bừng.
Cơn buồn ngủ sớm đã tan thành mây khói, Diệp Triều Nhiên cũng không dám ngồi trên giường, cậu cẩn thận xuống giường, gần như là chạy trốn chết vào nhà vệ sinh.
Tối hôm qua về đến nhà, Tống Nhã và Diệp Bùi không muốn giày vò hai người, chỉ giúp Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cởi giày, sau đó ném hai người họ lên giường.
Diệp Triều Nhiên tỉnh dậy ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, vô cùng ghét bỏ, dứt khoát cởi quần áo tắm rửa.
Khương Tầm Mặc từ trong tiếng tí tách tí tách tỉnh dậy.
Nhìn căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, Khương Tầm Mặc suy nghĩ một hồi lâu, mới phản ứng là đây là phòng của Diệp Triều Nhiên.
Hắn sao lại ở chỗ này?
Khương Tầm Mặc phản ứng giống hệt như Diệp Triều Nhiên, lập tức ngồi thẳng dậy.
Tối hôm qua...
Huyệt thái dương có chút trướng đau, Khương Tầm Mặc nghĩ nghĩ, nghĩ ra được đã xảy ra chuyện gì.
Xem ra hẳn là Diệp Bùi và Tống Nhã đã đem hắn về....
Diệp Triều Nhiên đâu?
Khương Tầm Mặc lại một lần nữa nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, trái tim cuối cùng cũng rơi xuống.
Xem ra là đang tắm rửa.
Khương Tầm Mặc hơi lùi về sau, dựa vào đầu giường.
Tối hôm qua là Diệp Bùi và Tống Nhã đem hai người họ về, sau đó....
Khương Tầm Mặc mở to mắt.
Đúng rồi, sau đó thì sao?
Sau đó hẳn tỉnh lại thì đã ở đây.
Trong tay Khương Tầm Mặc cầm một cái gối khác, bên cạnh còn có một cái chăn mỏng được trải ra.
Khương Tầm Mặc: "......"
Khương Tầm Mặc đột nhiên cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút.
Hắn thế mà ở dưới tình huống hắn không biết gì, lại chung! giường! chung! gối! với Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc chỉ cảm thấy máu huyết cả người sôi trào, không ngừng cuồn cuộn lên.
Trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, Khương Tầm Mặc không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cái này khác với dự liệu của Khương Tầm Mặc, theo như suy nghĩ của Khương Tầm Mặc, quan hệ của hắn và Diêp Triều Nhiên phải từ từ phát triển.
Tối hôm qua Diệp Triều Nhiên mới đồng ý ở bên hắn, kết quả hắn lại...
Trong mắt Khương Tầm Mặc đầy ảo não cùng giãy giụa.
Bây giờ nên làm thế nào đây?
Còn chưa đợi Khương Tầm Mặc nghĩ ra cách, đã nghe tiếng mở cửa phòng tắm.
Diệp Triều Nhiên thay xong quần áo, lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.
Tim Diệp Triều Nhiên đột nhiên đập mạnh, hắn nhẹ nhàng dời tầm mắt đi.
Hai người cùng mở miệng:
"Cậu tỉnh rồi à...."
"Chúng ta hôm qua..."
Bầu không khí đông cứng lại.
Một lát sau, hai người lại nói:
"Chúng ta hôm qua..."
"Chúng ta uống nhiều rồi..."
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc lại một lần nữa trầm mặc.
Tóc Diệp Triều Nhiên vẫn còn nhỏ nước tí tách tí tách, cậu không nhịn được đưa tay che mặt, có thể nói chuyện được không?!
Khương Tầm Mặc mím chặt môi, cũng cảm thấy không thể nói chuyện tiếp nữa.
"Tớ muốn đi tắm."
Diệp Triều Nhiên lập tức nói: "Vậy tớ tìm cho cậu bộ quần áo."
Hôm qua Diệp Tông Đàm Tranh mang đến rất nhiều quần áo, Diệp Triều Nhiên tìm một bộ vừa người cho Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc cầm quần áo vào nhà tắm, đóng cửa.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn lại kéo cửa ra: "Cái đó..."
Rất khó mở miệng.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt: "Làm sao vậy?"
Khương Tầm Mặc nắm chặt quần áo trong tay, bắy đầu suy nghĩ mình có nên nhịn một chút về nhà tắm rửa không.
Diệp Bùi ngoài cửa nghe thấy tiếng động, đưa tay gõ cửa: "Ba có thể đi vào không?"
Có gì mà không thể đi vào?!
Trước đây có lần nào Diệp Bùi vào phòng cậu mà hỏi lời như vậy đâu?
Diệp Triều Nhiên nghĩ cũng không nghĩ nói: "Được ạ!"
Diệp Bùi đẩy cửa bước vào, nhìn Diệp Triều Nhiên trước, lại cười với Khương Tầm Mặc: "Vẫn ổn chứ?"
"Không sao."
"Vẫn ổn ạ."
Hai người đồng thanh nói.
Diệp Bùi cười: "Vậy Tiểu Khương nhanh tắm rửa rồi ra ngoài, dì con nấu bữa sáng rồi."
Khương Tầm Mặc gật đầu: "Vâng."
Diệp Bùi chu đáo đóng cửa lại.
Trong lòng lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Xem ra là không thể về rồi.
Vậy chỉ có thể mở miệng hỏi Diệp Triều Nhiên....
Khương Tầm Mặc hơi cắn chặt răng, ngón tay cầm quần áo siết đến trắng bệch.
Diệp Triều Nhiên thấy Khương Tầm Mặc chậm chạp không nhúc nhích, có chút khó hiểu: "Anh Khương? Đúng rồi, vừa nãy cậu định nói gì với tớ?"
Khương Tầm Mặc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng xấu hổ mở miệng: "Tớ...không có khăn tắm."
Diệp Triều Nhiên lúc này mới phản ứng lại, lập tức nói: "Ồ! Tớ suýt chút nữa là quên mất cái này, cậu đợi một chút....tớ lấy cho cậu cái tớ chưa dùng."
Khăn tắm rất dễ tìm, Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã tìm được một chiếc khăn tắm sạch sẽ đưa cho Khương Tầm Mặc.
Lại không ngờ Khương Tầm Mặc nhận khăn tắm, nói tiếng cảm ơn xong, vẫn là không nhúc nhích.
Đây là làm sao vậy?
Lẽ nào còn có gì muốn nói sao?
Diệp Triều Nhiên chỉ cảm thấy chóp mũi mình đang không ngừng bốc khói, nhiệt độ trên mặt lại càng cao lên.
Cậu cảm thấy mình bây giờ không thể ở riêng với Khương Tầm Mặc, hai người vừa thay đổi quan hệ, Diệp Triều Nhiên cảm thấy bầu không khí giữa cậu và Khương Tầm Mặc đã có thay đổi.
Trước đây hai người ở cùng nhau có chút ám muội, nhưng những lúc đó ám muội lúc có lúc không, giống như là gió xuân ấm áp, rất thoải mái.
Không giống bây giờ, khoảng cách hai người đột nhiên được kéo lại gần, giống như là có một tấm lưới vô hình trói chặt hai người họ, lúc nào cũng trêu chọc thần kinh của Diệp Triều Nhiên.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Diệp Triều Nhiên đã bắt đầu xấu hổ.
Không thể ở riêng một phòng với Khương Tầm Mặc nữa, cậu phải ra ngoài hít thở không khí!
"Tớ....vậy cậu tắm rửa đi, tớ ra ngoài trước đây?" Diệp Triều Nhiên ngắt ngừng nói.
Lúc này sao có thể để Diệp Triều Nhiên ra ngoài?
Diệp Triều Nhiên ra ngoài rồi, quần áo của mình thì phải làm sao?
Khương Tầm Mặc gần như không cần nghĩ, đưa tay kéo lấy cổ tay Diệp Triều Nhiên.
Lòng bàn tay nóng rực làm cả người Diệp Triều Nhiên cứng đờ, cậu chỉ cảm thấy hô hấp của mình lúc này hơi ngừng lại, khàn giọng hỏi: "Anh, anh Khương...."
"Tớ....cậu có quần lót sạch không?"
Khương Tầm Mặc cuối cùng cũng kìm nén xấu hổ, hỏi ra vấn đề này.
Diệp Triều Nhiên: "....."
Hả?
===
P/s: hai bạn nhỏ này ( ̄▽ ̄)"