Diệp Triều Nhiên còn chưa nói xong lời giải thích, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đi lại gần.
Khương Trạch lúc này không quan tâm đến lễ nghi nữa, trong lòng anh đều là chấn kinh, trực tiếp hỏi: "Cái gì ở bên nhau? Ai với ai ở bên nhau?"
Hạ Văn ngơ ngác đáp: "Dì Đàm nói em trai con và Triều Nhiên ở bên nhau?"
Khương Quân gật gật đầu, là như vậy, không sai.
Diệp Triều Nhiên nóng vội nói: "Không có, không phải, bọn cháu bây giờ vẫn chỉ là bạn bè! Thật sự không có yên nhau!" Có thể nghe cậu giải thích không! Diệp Triều Nhiên thật sự là rất lúng túng!
Khương Tầm Mặc vừa xuống đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Diệp Triều Nhiên, hắn vừa ngước mắt đã nhìn thấy Diệp Triều Nhiên đang ngồi trên sô pha.
Diệp Triều Nhiên đương nhìn cũng nhìn thấy hắn, cậu lập tức đứng lên, vẫy tay với Khương Tầm Mặc: "Cậu mau đến giải thích một chút...."
Khương Tầm Mặc căn bản không chú ý đến bầu không khí khác thường bên đó, hắn lập tức sờ mặt và kiểu tóc của mình, trong lòng vô cùng ảo não, hắn vừa rồi trước khi xuống tầng sao không đổi bộ quần áo đẹp trai một chút! Hơn nữa đầu tóc còn chưa tạo kiểu.
"Anh vừa nãy không nói cho em biết nhà họ Diệp cũng sẽ đến!" Khương Tầm Mặc lựa chọn trút giận lên người anh trai ruột.
Khương Trạch còn chưa lấy lại tinh thần khi nghe thấy chuyện "ở bên nhau", lại nghĩ đến bản thân mình còn đang FA, em trai ngốc nghếch của anh lại thoát ế rồi, giọng nói của anh lập tức trở nên u oán: "Em vừa nãy cũng không hỏi, ai bảo em không có kiên nhẫn nghe anh nói?"
Khương Tầm Mặc hung tợn trừng Khương Trạch một cái, hắn rất muốn nhanh chóng lên tầng tắm rửa sửa soạn, nhưng lại nghĩ đến vừa nãy hình như Diệp Triều Nhiên đang gọi hắn.
Nghĩ đến 'kinh tâm yêu đương' mà Khương Trạch gửi cho mình, giữa 'nghe lời đối tượng' và 'mãi mãi duy trì dáng vẻ trước mặt đối tượng', Khương Tầm Mặc lựa chọn cái trước.
Khương Tầm Mặc bước nhanh đến gần, ở trước mặt mọi người kéo tay Diệp Triều Nhiên: "Bọn con lên tầng trước."
Diệp Triều Nhiên còn muốn giải thích cho rõ ràng: "Đợi đã...."
"Lên tầng rồi nói," Khương Tầm Mặc dùng tay kia che lấy mặt mình, "Còn nữa cậu đừng nhìn mặt tớ."
Diệp Triều Nhiên vừa lúng túng vừa khó hiểu, tại sao lại không thể nhìn Khương Tầm Mặc, nhưng không cho cậu cơ hội để hỏi, cậu đã bị Khương Tầm Mặc kéo đi rồi.
Đến khi bóng lưng hai người biến mất ở cầu thang, Đàm Tranh mới cười nói một câu: "Nhiên Nhiên đứa nhỏ này chính là hay xấu hổ."
Diệp Tông cũng tán đồng gật đầu: "Trước đó lúc vừa mới gặp chúng ta, cũng là như vậy."
Hạ Văn và Khương Quân liếc mắt nhìn nhau.
Con trai nhà mình đã ra tay rồi, làm gì có giống như còn chưa ở bên nhau?
Nghĩ đến tuổi bây giờ của hai đứa, Hạ Văn hiểu rõ gật đầu: "Hiểu được, dù sao Nhiên Nhiên vẫn còn nhỏ." Xấu hổ cũng là rất bình thường!
Trong chốc lát, đến xưng hô cũng thay đổi rồi.
Khương Quân nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của Diệp Triều Nhiên, trong lòng vô cùng vừa ý: "Tiện nghi cho tiểu tử thúi nhà ta!"
Trong lòng Khương Trạch bây giờ đã bắt đầu chua lòm rồi: "Nào chỉ có tiện nghi, nó quả thật là vô cùng may mắn!" Đứa nhỏ Diệp Triều Nhiên này nhìn rất ngoan ngoãn.
Diệp Tông thích nghe lời khen Diệp Triều Nhiên, lập tức cười ha ha.
Đàm Tranh nghĩ đến cái gì đó, lại kinh ngạc hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy hình như mọi người có hơi ngơ ngác, là Tiểu Khương không nói chuyện này cho mọi người sao?"
Hạ Văn nghĩ đến đây, cảm thấy có chút hít thở không thông.
Trên dưới cả nhà họ Diệp đều biết hết rồi, mà bọn họ còn bị Khương Tầm Mặc giấu diếm!
"Dì Đàm dì còn không hiểu sao, tiểu tử nhà cháu khoảng thời gian trước cãi nhau với ba nó, bây giờ còn đang giận dỗi với chúng cháu! Cháu vẫn luôn biết nó thích đứa trẻ đó, nhưng nó không nói cho cháu biết đứa trẻ đó là Nhiên Nhiên nhà dì!" Hạ Văn nói nói lại tức giận, lại không nhịn được nghĩ đến thái độ vừa nãy của mình đối với Diệp Triều Nhiên, vẫn may vẫn may, vừa nãy gặp mặt đã khen Diệp Triều Nhiên lớn lên đẹp trai, luôn khen người ta!
Chỉ có một điều không thỏa đáng, mình không có đưa lì xì!
Hạ Văn mím môi, liếc mắt nhìn Khương Quân.
Khương Quân và Hạ Văn cùng nghĩ đến một chuyện, vội vàng nhỏ giọng nói: "Anh đích thân đi chuẩn bị."
Nói xong Khương Quân tức lên, tìm một lý do đi trước.
Khương Trạch cũng đi theo, phòng khách nhất thời chỉ còn lại Hạ Văn ngồi nói chuyện.
Diệp Triều Nhiên bị Khương Tầm Mặc kéo vào phòng hắn, sau đóng cửa lại, Khương Tầm Mặc mở thả tay: "Tớ đi thay quần áo, cậu tùy tiện ngồi một chút."
Cậu ngồi ở sô pha phòng khách, tay phải vẫn còn lưu lại độ ấm của Khương Tầm Mặc. Chuyện xảy ra vừa nãy ở dưới tầng lại không ngừng hiện lên trong đầu cậu, Diệp Triều Nhiên đưa tay ôm gương mặt nóng rực của mình.
Lời đồn thật sự quá hơi quá rồi!
Sớm biết lúc đầu cậu nên giải thích rõ ràng Tống Nhã và Diệp Bùi rồi!
Mặc dù cậu quả thật có hảo cảm với Khương Tầm Mặc, nhưng bọn họ thật sự vẫn còn chưa ở bên nhau!
Diệp Triều Nhiên lúc này rất muốn đào một cái hố, đem mình chôn vào đó không ra nữa.
Khoảng tầm nữa tiếng sau, Khương Tầm Mặc cuối cùng cũng thay xong quần áo từ phòng ngủ đi ra.
Diệp Triều Nhiên lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, nhưng xấu hổ trong lòng vẫn còn chưa tan hết, khiến cho cậu không muốn nhìn Kương Tầm Mặc, cho nên cậu liếc nhanh một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Khương Tầm Mặc lật tủ quần áo nửa ngày, vẫn cảm thấy mặc lễ phục vẫn thích hợp hơn.
Diệp Triều Nhiên mạc một thân màu trắng, vậy hắn mặc một thân màu đen, đứng ở một chỗ rất giống mặc đồ đôi.
Trước khi ra, Khương Tầm Mặc còn rất vừa lòng với trang phục của mình, nhưng làm cho hắn không hiểu là, tại sao Diệp Triều Nhiên lại chỉ nhìn hắn một cái rồi không nhìn nữa?
Không đẹp sao?
Khương Tầm Mặc ngồi xuống đối diện Diệp Triều Niên, đột nhiên nghĩ đến Diệp Triều Nhiên muốn mình giải thích cái gì đó, hắn không khỏi hắn giọng, mở miệng nói: "Đúng rồi, cậu vừa nãy gọi tớ là có chuyện gì?"
Nhiệt độ trên mặt Diệp Triều Nhiên mới hạ xuống, lúc này lại bắt đầu dâng lên mặt.
"Thì...." Diệp Triều Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì bình tĩnh, kể chuyện vừa xảy ra ở dưới tầng cho Khương Tầm Mặc nghe.
Nói xong, Diệp Triều Nhiên không dám nhìn Khương Tầm Mặc, dùng gối ôm bên cạnh che mặt mình.
Ở trước mặt người mình thích kể lại lời đồn của mình và người đó, thật là Rất! Xấu! Hổ.
Khương Tầm Mặc nghe xong mắt cũng mở to lên vài phần, một lúc sau vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Qua một lúc lâu sau, hắn mới nghĩ đến cái gì đó: "Người....người nhà cậu biết rồi?"
Diệp Triều Nhiên ồm ồm nói: "Bọn họ đoán mò á." Hơn nữa đã đoán từ trước đó rất lâu rồi, so với cậu còn sớm hơn!
Chỉ có thể nói Tống Nhã và Diệp Bùi quá nhạy cảm.
Trong lòng Khương Tầm Mặc càng nóng, tai hắn nổi lên tầng hồng phấn: "Vậy cậu cũng biết rồi?"
Diệp Triều Nhiên vùi đầu càng sâu, giọng càng nhỏ: "Ừm."
Khương Tầm Mặc: "....."
Hắn còn cho rằng bản thân mình đã che giấu rất tốt! Kết quả Diệp Triều Nhiên lại biết tâm tư của hắn....
Hai người ngồi đối diện nhau, mặt ai cũng đỏ bừng.
Này phải làm sao bây giờ?
Đầu óc Khương Tầm Mặc bắt đầu vận chuyển nhanh chóng.
Chuyện đã phát triển không theo như Khương Tầm Mặc dự tính, mặc dù hắn quả thật rất muốn làm cho Diệp Triều Nhiên thích hắn, nhưng...
Nhưng cũng không thể cứ đột nhiên như vậy mà để cho cả nhà biết được!
Bọn họ còn chưa tỏ tình, còn chưa trao đổi tâm ý với nhau, lại còn chưa xác định quan hệ, làm sao cả nhà hiểu nhầm cả rồi!
"Tớ..." Khương Tầm Mặc có chút căng thẳng, "Tớ đi giải thích, cậu ở trên này đợi tớ." Phải giải thích rõ ràng, nếu không sau này còn hiểu lầm nhiều hơn.
Diệp Triều Nhiên chôn cả đầu vào gối, chỉ lộ ra cần cổ đỏ rực.
"Ừm." Diệp Triều Nhiên hàm hồ nói.
Khương Tầm Mặc đứng lên xuống tầng.
Xuống tầng Khương Quân và Khương Trạch đã quay lại, ông nội Khương bà nội Khương cũng đã xuống, đang nói chuyện của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc với Đàm Tranh và Diệp Tông.
Khương Tầm Mặc đi lại gần, thậm chí còn nghe thấy 'đính hôn' kiểu từ như vậy, mí mặt Khương Tầm Mặc giật giật, hắn nghĩ cũng không nghĩ nói to: "Bọn con còn chưa ở bên nhau!"
Nghe một giọng nói vô cùng mạnh mẽ, tất cả mọi người cùng quay đầu lại nhìn.
Hạ Văn sửng sốt: "Còn chưa ở bên nhau? Đã đến lúc này rồi, con còn nói ngốc nghếch gì vậy? Chúng ta cũng không phải là phụ huynh không văn minh, sẽ không ngăn cản hai đứa."
Khương Quân lại nghĩ nhiều hơn, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tên tiểu tử thối con, Nhiên Nhiên người ta đã thừa nhận, con lẽ nào con không muốn thừa nhận?
Khương Trạch và Khương Quân có cùng một suy nghĩ, vội vàng bổ thêm một đao: "Tra nam!"
Khương Tầm Mặc: "....."
"Mọi người có thể nghe con nói được không?" Khương Tầm Mặc lúc này có hơi đau đầu, " Bọn con còn chưa thành niên mà!" Sao có thể ở bên nhau được?
"Hôm nay con đã 18 rồi." Lời này là bà nội Khương nói.
Ông nội Khương ngồi một bên cũng tán thánh gật đầu: "Nhiên Nhiên còn chưa thành niên, có điều ông nghe Diệp Tông nói là sắp rồi, đến lúc đó đợi Nhiên Nhiên thành niên, các cháu có thể chọn nhẫn đính hôn trước!"
Chuyện đính hôn có thể cân nhắc được...
À không đúng! Hắn là đến giải thích cơ mà!
Khương Tầm Mặc nhanh chóng ném suy nghĩ ra sau đầu, nghiên túc nói với mọi người: "Con và Diệp Triều Nhiên thật sự còn chưa ở bên nhau, mọi người có thể nghiêm túc nghe con nói không?"
Thoáng chốc, ánh mắt tất cả mọi người ở phòng khách rơi trên người hắn.
Hạ Văn vẫn là hiểu Khương Tầm Mặc, nhìn hắn kiên trì như vậy, cũng tin 2 phần, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Khương Tầm Mặc nghĩ đến Diệp Triều Nhiên, tai có hơi nóng lên, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì cả, chỉ là còn chưa ở bên nhau."
Khương Quân lúc này cũng tức giận, trực tiếp đứng lên trừng hắn: "Vậy hai đứa không phải là thích nhau sao? Sao còn chưa ở bên nhau?"
Khương Trạch ném thêm một câu: "Chơi trò ám muội?"
"Con dám chơi trò ám muội với Nhiên Nhiên?!" Giọng nói Khương Quân lập tức giương cai, "Con có tin ba..."
"Anh im miệng!" Hạ Văn đúng lúc mở miệng, trừng mắt nhìn Khương Quân, bà mới không tin con trai bà là kiểu tra nam chơi trò ám muội, Hạ Văn nhìn Khương Tầm Mặc: "Con cũng phải cho chúng ta lời giải thích, thì chúng ta mới tin con được."
Khương Tầm Mặc cũng không nhìn ba ruột mình, quay đầu nhìn Hạ Văn và Diệp Tông Đàm Tranh, giải thích nói: "Con thành niên rồi, nhưng Diệp Triều Nhiên còn chưa thành niên."
Ông nội Khương nóng nảy: "Hai câu này có liên quan gì đến nhau?"
"Đương nhiên là có liên quan," Khương Tầm Mặc vẻ mặt chính đáng nói, "Vừa nãy ông nội ông không phải cũng nói Nhiên Nhiên còn chưa thành nhiên sao?"
Lần đầu tiên gọi xưng hô "Nhiên Nhiên" này, mặt Khương Tầm Mặc có hơi nóng.
Ông nội Khương há hốc mồm: "Đúng vậy, lẽ nào cháu...."
"Cháu đợi cậu ấy thành niên," Khương Tầm Mặc nói, "chưa thành niên chưa được yêu đương, nhưng cháu đã thành niên rồi, người thành niên không được yêu đương với người chưa thành niên. Phạm pháp!"
Phòng khách rộng lớn rơi vào yên tĩnh.
Khương Tầm Mặc tiếp tục nói: "Hơn nữa bọn cháu sắp lên lớp 12 rồi, tất cả lấy việc học làm trọng, theo như kế hoạch vốn dĩ của cháu, con muốn đợi sau khi tốt nghiệp thi đại học xong mới tỏ tình với Nhiên, khụ, Nhiên Nhiên."
Lần thứ hai gọi xưng hô này có chút không quen, nhưng càng nhiều hơn là xấu hổ.
Khương Tầm Mặc cảm thấy lỗ tai mình càng nóng rồi, cả người chảy ra tầng mồ hôi mỏng.
Phụ huynh hai bên tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt mỗi người rất khó để nói hết một lời.
Cuối cùng vẫn là Đàm Tranh thở dài, mở miệng nói: "Tiểu Khương, Nhiên Nhiên biết suy nghĩ của cháu không?"
Khương Tầm Mặc ho nhẹ một tiếng: "Vốn dĩ cháu không định nói cho cậu ấy biết, nhưng vừa nãy mọi người đã...."
Đã náo thành như vậy rồi, hắn có thể không nói sao?
Mọi người lại rơi vào trầm mặc.
Bà nội Khương nhìn Hạ Văn.
Vẻ mặt Hạ Văn rất phức tạp, lúc này để bà nói, bà nên nói cái gì đây?! Bà cũng không biết nói gì mà?!
Sao bà lại có một đứa con tuân thủ nam đức như vậy!
Hạ Văn rất sụp đổ, nhưng bà cũng không thể nói.
Trong lúc trầm mặc vô biên này, vẫn là Khương Trạch đột nhiên mở miệng: "Anh có một câu hỏi."
Khương Tầm Mặc nghiêng đầu nhìn anh.
Vừa nãy Khương Trạch bỏ đá xuống giếng hai lẫn, hắn vẫn còn nhớ rõ trong lòng.
"Anh nói." Khương Tầm Mặc nói.
Khương Trạch vẻ mặt rối rắm, có chút xấu hổ, nhưng vẫn cắn răng nói: "Em là thế nào mà....làm cho Nhiên Nhiên người ta thích em thế?"
Đối tượng của anh vẫn còn chưa có, sao em trai anh đã sắp thoát ế rồi?!
Mặc dù còn một năm nữa hai đứa nó mới ở bên nhau, nhưng người ta chí ít thì còn có mục tiêu! Không giống anh! Nhiều năm như vậy vẫn còn là quả vương (*)!
(*) ế lâu năm
Khương Tầm Mặc nghe thấy câu hỏi này có chút kinh ngạc nhìn Khương Trạch một cái: "Không phải anh giúp em sao? Em chỉ làm theo tư liệu anh gửi cho em mà làm thôi."
Khương Trạch nghĩ nửa ngày, mới nhớ đến lúc đó Khương Tầm Mặc gửi cho anh lì xì 4 con số, và 'tâm kinh tình yêu' mình tùy tiện tải ở trên mạng xuống.
Vẻ mặt Khương Trạch lập tức rất đặc sắc, môi anh run rẩy nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ.
Khương Tầm Mặc không để ý đến anh, nhìn những người khác, đặc biệt là Diệp Tông và Đàm Tranh: "Ông nội Diệp, bà nội Đàm, hai người còn có gì muốn hỏi không?"
Diệp Tông còn đang điều chỉnh cảm xúc.
Ông có thể nào cũng không ngờ được, náo loạn nửa này, lại chỉ là một trận nhầm lẫn xấu hổ.
Cũng không thể hoàn toàn nói là nhầm lẫn, nhưng cũng không khác nhầm lẫn là bao nhiêu.
Lúc này mới nghĩ đến lời giải thích vừa nãy của Diệp Triều Nhiên, cái mặt già của Diệp Tông cũng hơi nóng, vừa nãy sao ông không nghe Nhiên Nhiên giải thích chứ?!
Đàm Tranh và Diệp Tông suy nghĩ giống nhau, vừa nãy Nhiên Nhiên đã giải thích với họ rồi, bọn họ sao lại không nghe?
Hai người vừa làm ông nội bà nội lúc này rơi vào tự trách sâu sắc, đồng thời cũng đang phản tỉnh bản thân.
"Không có không có," Đàm Tranh mở miệng nói trước, "Tiểu Khương cháu...cháu lên tầng với Nhiên Nhiên trước đi."
Hạ Văn cũng tiếp lời: "Đúng, con đừng đến Nhiên Nhiên một mình chờ trên đầu, con lên trước đi, đợi lát nữa ăn cơm chúng ta lại gọi con."
Khương Tầm Mặc gật đầu, quay người lên tầng.
Đợi hắn rời đi một lúc lâu, bầu không khí kinh ngạc và xấu hổ ở phòng khách chậm chạp không tan đi.
Khương Trạch đột nhiên đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng nó: "Con về phòng một chút."
Hạ Văn dặn dò một cậu: "Đừng có đi tìm em trai con."
Khương Trạch ném lại một câu yên tâm, rồi bước nhanh lên tầng.
Cái 'tâm kinh yêu đương' đó bên trong rốt cuộc viết cái gì?!
Khương Trạch càng nghĩ càng gấp, Khương Tầm Mặc cái tên đầu óc gỗ mục này còn có thể thông suốt, tìm được đối tượng tương lai, anh cũng có thể!
Không phải chỉ có 100 trang thôi sao?
Anh học thuộc hết không tin không tìm được đối tượng!
Khương Trạch có lòng tin tràn đầy về phòng.
Cùng lúc đó, Khương Tầm Mặc cũng đẩy cửa bước vào phòng mình.
Nếu như đổi lại là trước đây, hắn về phòng mình căn bản không cần do dự, nhưng hôm nay không biết tại sao, lại có hơi căng thẳng.
Vừa đẩy cửa bước vào, tầm mắt Diệp Triều Nhiên cũng nhìn qua.
Cậu còn chưa buông gối ôm ra, nửa gương mặt còn đang chôn trong đó, chỉ để lộ ra đôi mắt, sắc đỏ trên mặt cậu còn chưa tan đi hết, lộ ra tầng hồng nhạt xung quanh mắt, hốc mắt còn có chút ánh nước, nhìn trông ướn ướt.
Khương Tầm Mặc cảm thấy tim mình như đập lỡ một nhịp.
Đáng yêu quá.
Khương Tầm Mặc cố làm gia vẻ bình tĩnh, chậm chầm bước qua.
"Tớ...đã giải thích rõ ràng rồi." Khương Tầm Mặc có chút mất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên không nhịn hắn, cúi đầu nói: "Ồ."
Khương Tầm Mặc nhìn sườn mặt của Diệp Triều Nhiên, rồi thu hồi tầm mắt.
"Mọi người có nói gì không? Có tin lời cậu nói không?" Diệp Triều Nhiên không được lại hỏi.
Chú yếu là chuyện của hai người họ, thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, đừng nói người nhà, đến bản thân Diệp Triều Nhiên cũng không tin.
Khương Tầm Mặc lại nói: "Mọi người tin rồi."
Dù sao hắn cũng là ăn ngay nói thật.
Diệp Triều Nhiên có chút kinh ngạc: "Tin rồi?"
"Đương nhiên." Khương Tầm Mặc chắc nịch nói.
Diệp Triều Nhiên thấy dáng vẻ chắc chắn của hắn, ngược lại cậu lại có chút không chút không xác định được.
Lẽ nào đổi người giải thích hiệu quả sẽ tốt hơn một chút?
Khương Tầm Mặc không biết Diệp Triều Nhiên đang nghĩ gì, lại nhạy cảm phát hiện sự căng thẳng của cậu.
Đừng nói là Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc lúc này cũng cẩn thận.
"Uống gì không?" Khương Tầm Mặc hỏi.
Diệp Triều Nhiên nói: "Nước là được."
Khương Tầm Mặc cầm hai chai nước khoáng qua, mở nắp chai nước đưa cho Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên nhận lấy, nói cảm ơn.
Khương Tầm Mặc cũng mở nắp chai uống hai ngụm, nhưng dư quang của hắn luôn dừng trên người Diệp Triều Nhiên.
"Đúng rồi, lúc đầu tớ cũng không biết cậu đến." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên nhấp ngụm nước nhỏ, nghĩ đến vừa nãy gặp ở phòng khách trên mặt Khương Tầm Mặc đầy kinh ngạc: "Tớ còn tưởng là cậu biết."
Khương Tầm Mặc lắc đầu: "Anh trai tớ hôm nay lúc đến tìm tớ, không nói với tớ."
Diệp Triều Nhiên cười cười: "Cho nên cậu nhìn thấy tớ rất kinh ngạc?"
Khương Tầm Mặc gật đầu.
Đâu chỉ là kinh ngạc, hắn còn rất cẳng thẳng.
Diệp Triều Nhiên hôm nay mặc trên người bộ lễ phục màu trắng sữa, lễ phục cắt may phù hợp vừa vặn tôn lên cao mảnh khảnh của cậu, càng đẹp trai hơn.
Cảm nhận được ánh mắt Khương Tầm Mặc rơi trên lễ phục của mình, Diệp Triều Nhiên có hơi xấu hổ nói: "Là bà nội chọn cho tớ, bà nói rất hợp với tớ."
Khương Tầm Mặc tán thành gật đầu: "Rất hợp, rất đẹp trai, rất dễ nhìn."
Nói xong, hắn cũng nhìn lễ phục của mình, nhẹ giọng nói: "Cho nên tớ chọn một thân màu đen."
Diệp Triều Nhiên cảm thấy nhiệt độ trên mặt cậu vừa tan đi lại bắt đầu nóng lên rồi, cậu xoay mặt đi, cảm thấy cậu không thể ở riêng với Khương Tầm Mặc nữa.
Hạ Văn chính chính vào lúc này gọi điện đến.
Những vị khách khác đã đến không sai biệt lắm, tiệc trưa nhà bọn họ sắp bắt đầu rồi.
"Chúng ta xuống tầng ăn cơm nhé." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên thở nhẹ ra, gật đầu theo Khương Tầm Mặc xuống tầng.
Người đến tiệc trưa cũng không ít, nhà họ Khương chia làm ba sảnh.
Trước khi xuống tầng Diệp Triều Nhiên vốn dĩ có hơi thấp thỏm bất ban, nhưng khi xuống phát hiện mọi người không nhắc đến chuyện vừa nãy nữa, Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã thả lỏng.
Nhà họ Diệp và nhà họ Khương có quan hệ tốt nhất, cho nên bọn họ ngồi ở bàn sảnh chính. Vị trí của Diệp Triều Nhiên ở bên cạnh Đàm Tranh, Khương Tầm Mặc dẫn Diệp Triều Nhiên cùng qua đó ngồi.
Chỉ là chưa ngồi xuống được bao lâu, Hạ Văn đã gọi Khương Tầm Mặc cùng họ đi kính rượu.
"Tớ qua đó một chút." Khương Tầm Mặc đứng lên nhẹ giọng nói với Diệp Triều Nhiên.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Triều Nhiên cũng không dám nhìn hắn, chỉ gật gật đầu.
Đợi đến khi Khương Tầm Mặc rời đi, Đàm Tranh mới không nhịn được mà nói: "Nhiên Nhiên."
"Dạ?" Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn Đàm Tranh.
Đàm Tranh thở dài, xin lỗi nói: "Xin lỗi Nhiên Nhiên, chúng ta vừa nãy..."
Diệp Tông chen lời: "Là chúng ta không đúng, cháu đừng giận ông nội bà nội."
Diệp Triều Nhiên nhanh chóng nói: "Sao có thể? Cháu không tức giận, cháu chỉ là...."
Có chút xấu hổ.
Nghe Diệp Triều Nhiên không giận, Đàm Tranh và Diệp Tông cùng thở phào.
Không giận là được, không giận là được!
Bọn họ chỉ có một đứa cháu bảo bối này thôi!
Thấy Diệp Triều Nhiên lại xấu hổ, Đàm Tranh lập tức nói: "Được, không giận là được, vậy chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa!"
"Đều không nhắc nữa!" Diệp Tông nói.
Diệp Triều Nhiên ước gì không nhắc đến chuyện này, cậu nhanh chóng gật đầu.
Chuyện này coi như là được bỏ qua.
Bên kia, Khương Tầm Mặc ở sảnh bên nhìn thấy Trần Dĩnh.
Hắn vừa lộ mặt, Trần Dĩnh đã cười đứng lên vẫy tay với Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc lập tức nhíu mày, nhìn Hạ Văn đứng bên cạnh.
Hạ Văn lập tức hiểu được ý của Khương Tầm Mặc, trấn an vỗ lưng hắn: "Yên tâm đi, đợi lát nữa mẹ sẽ đi nói rõ với Trần lão gia tử."
Sự bất mãn trên mặt Khương Tầm Mặc lúc này mới ít đi một chút.
Khách khứa đến tiệc trưa rất quen thuộc với nhà họ Khương, Khương Tầm Mặc cùng Hạ Văn Khương Quân đi một vòng, đến nhà họ Trần, đã nghe Trần Dĩnh nói: "Lâu không gặp anh Mặc lại đẹp trai thêm rồi!"
Khương Tầm Mặc trưng ra gương mặt lạnh lùng, không có biểu tình gì.
Hạ Văn cười ôm vai Khương Tầm Mặc, cười nói: "Không có cách nào khác, đứa nhỏ có tình yêu vào sẽ như vậy!" Nói rồi bà nhìn Trần Dĩnh: "Tiểu Dĩnh cháu đừng có học nó!"
Trần Dĩnh nghe thấy câu này nụ cười trên mặt cũng biết mất, trong mắt cô ta là kinh ngạc không che giấu được: "Anh Mặc yêu đương rồi?"
Trần lão gia tử biết cháu gái mình thích Khương Tầm Mặc, nghe câu này cũng hỏi: "Là con cái nhà ai?"
Khương Quân cười: "Nhà họ Diệp."
Trần lão gia tử có chút kinh ngạc.
Nhà họ Diệp ở thành phố A trừ Diệp Tông, còn có thể là nhà họ Diệp nào nữa?
Chỉ là năm đó không phải là nói Diệp Bùi rời khỏi nhà, đã không còn liên hệ gì với nhà họ Diệp nữa sao? Bây giờ lại nhảy ra một đứa trẻ nào vậy?
Những khách mời khác cũng có chút kinh ngạc, bọn họ vừa nãy đi vào đương nhiên cũng gặp Diệp Tông và Đàm Tranh, nhưng không nhìn thấy đứa trẻ nào bên cạnh hai người.
Hạ Văn nói: "Vừa nãy Nhiên Nhiên và Tiểu Khương ở trên tầng, cho nên mọi người không gặp được, lát nữa là có thể nhìn thấy rồi!" Nói xong, bà không che giấu khóe miệng đang cong lên, "Không giấu mọi người, chúng tôi rất vừa ý với đứa trẻ này, vừa nãy còn nói chuyện đính hôn với chú Diệp."
Mọi người hiểu được.
Có người không nhịn được cười nói: "Còn nhỏ như vậy đã đính hôn rồi?"
"Cũng không còn nhỏ nữa, Tiểu Khương hôm nay đã 18 rồi, sớm định chuyện này xuống cũng tốt." Người khác nói.
Những người khác ồn ào cười lên.
Khương Tầm Mặc mím môi, tay cầm ly không nhịn được hơi nắm chặt.
Thế mà thật sự đang nói đến đính hôn...
Có vị trưởng bối khác hỏi: "Tiểu Khương là thế nào quen biết người ta?'
Khương Tầm Mặc cuối cùng cũng mở miệng: "Bọn cháu là bạn học ạ."
Những người khác sôi nổi cảm thán: "Bạn học tốt lắm!"
"Tình yêu thời học sinh là đẹp đẽ nhất!"
Mắt nhìn càng nhiều người nói chuyện này, Hạ Văn đúng lúc mở miệng, dẫn chủ đề đến sinh nhật của Khương Tầm Mặc, mọi ngời nâng ly chúc mừng.
Đợi nhà họ Khương đến bàn khác chúc mừng, Trần lão gia tử mới không nhịn được thở dài, đưa tay vỗ lưng cháu gái, hạ giọng an ủi nói: "Được rồi, nếu như bây giờ Tiểu Khương đã có đối tượng liên hôn, cháu cũng đừng đặt cậu ta ở trong lòng nữa."
Nhà bọn họ quả thật không so được với nhà họ Diệp, nhà họ Khương chọn liên hôn với nhà họ Diệp cũng là bình thường.
Chính là không biết đứa trẻ đột nhiên nhảy ra của nhà họ Diệp, có phải là cháu ruột nhà họ Diệp không.
Dù sao giới thương nghiệp thành phố A ai cũng biết, năm đó Diệp Tông sở dĩ đuổi Diệp Bùi ra khỏi nhà, chính vì bụng của vợ Diệp Bùi không biết cố gắng.
Trần Dĩnh nghe thấy lời Trần lão gia tử an ủi, mũi càng chua xót. Vẻ mặt cô ta có chút không cam tâm, lại không thể tạm thời kìm nén đố kỵ và lửa giận trong lòng. Nếu không phải bây giờ không phải thời cơ thích hợp, cô ta sớm đã không nhịn được mà chạy đến sảnh chính nhìn xem.