Ông thậm chí còn không muốn nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tông mới phát hiện ngón tay đang cầm điện thoại khẽ run, ông tức giận mắng một câu: "Bây giờ những tên lừa đảo thật sự càng này càng quá đáng, vì một chút tiền, lại có thể nói ra những lời như vậy!"
Diệp Tông cất điện thoại, tay run run cầm hộp giữ ấm chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc, chuông điện thoại lại vang lên.
"Xin chào, Diệp tiên sinh, tôi là...."
"Mấy tên lừa đảo các cậu có phải rất nhàm chán không? Nếu như muốn tiền thì trực tiếp nói số thẻ cho tôi, tôi chuyển cho cậu một triệu có được không? Đừng có cmn lấy chuyện này ra lừa tôi!" Diệp Tông tức đến hai mắt đỏ ngầu, "Cậu cảm thấy dùng chiêu này có thể rất dễ thành công sao? Vậy thì coi như tôi sợ cậu có được không? Tôi chuyển tiền cho cậu!"
Đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây, mới mở miệng lần nữa: "Diệp tiên sinh, ông bình tĩnh trước đã, chúng tôi quả thật là người của đồn công an thành phố A. Nếu như ông không tin chúng tôi, tôi bây giờ có thể cùng cộng sự đến nhà ông một chuyến, ông có tiện không?"
"Không tiện!" Diệp Tông chưa bao giờ tức giận như vậy, gân xanh trên trán ông giật giật, gần như là nghiến răng nghiến lợi, "Đừng có gọi điện cho tôi, cũng đừng có đến nhà tôi!"
Nói xong câu này, Diệp Tông lập tức đập điện thoại.
"Rầm" một tiếng vang lên, làm kinh sợ thư ký đứng ngoài cửa.
Thư ký đẩy cửa bước vào, vẻ mặt căng thẳng nhìn Diệp Tông: "Diệp đổng?"
Lồng ngực Diệp Tông phập phồng kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang.
Thư ký bị dáng vẻ này của Diệp Tông dọa sợ, cho rằng xảy ra chuyện gì rồi, nhanh chóng bước lên: "Diệp đổng? Có sao không?"
Diệp Tông một lúc lâu không nói gì, lúc thư ký đang do dự không biết có nên gọi cho Đàm Tranh không, Diệp Tông mới khàn giọng nói: "Không sao....cậu, cậu tan làm trước đi, tôi cũng về nhà."
Thư ký không nói gì, chỉ lo lắng nhìn Diệp Tông.
"Cậu tan làm đi!" Diệp Tông nặng nề nói, xác hộp giữ nhiệt lên, hít một hơi thật sâu, lại nhặt điện thoại màn hình vỡ tan, "Tôi bây giờ về nhà, không có chuyện gì."
Thư ký nhìn thấy Diệp Tông kiên trì, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ dặn dò Diệp Tông chú ý giữ gìn sức khỏe.
Diệp Tông trầm giọng đáp một tiếng, đi thang máy riêng xuống tầng.
Tài xế sớm đã đợi ở bãi đỗ xe, nhìn thấy Diệp Tông đi qua, bước nhanh đến, định nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay Diệp Tông, lại không ngờ Diệp Tông nắm chặt tay, không có ý muốn buông ra.
Tài xế sửng sốt, kinh ngạc nhìn Diệp Tông: "Diệp lão?"
Hai mắt Diệp Tông vô thần nhìn về phía trước, giống như là đang phát ngốc vậy.
Tài xế trong lòng cả kinh, nhanh chóng gọi: "Diệp lão? Ông có sao không, Diệp lão!"
Tài xế khoác tay lên vai Diệp Tông, Diệp Tông giống như là đột nhiên bừng tỉnh, phản ứng lại đập rớt tay tài xế.
"Diệp lão?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Tông mới lấy lại tinh thần.
Ông nhìn chằm chằm tài xế, một lúc sau mới mở miệng nói: "Là cậu à...."
Tài xế nhìn dáng vẻ này của Diệp Tông có gì không đúng, có chút lo lắng hỏi: "Diệp lão, là xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là có chỗ nào không thoải mái, tôi đưa ông đến bệnh viện?"
Diệp Tông lắc đầu, ông cùi người ngồi vào xe, khàn giọng nói: "Tôi không sao, lái xe về nhà."
Tài xế có chút do dự: "Diệp lão....."
"Về nhà." Diệp Tông trầm giọng.
Tài xế cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể khởi động xe.
Nhưng tài xế cứ cảm thấy hôm nay Diệp Tông rất khác thường, lúc đợi đèn đỏ không nhịn được mà nhìn về phía sau.
Diệp Tông từ lúc lên xe cũng không nói gì, hai mắt ông vô thần nhìn chằm chằm phía trước, giống như là đang nghĩ cái gì đó, lại giống như là không nghĩ cái gì. Sau khi lên xe, hộp giữ nhiệt trên tay ông cũng không đặt xuống, vẫn luôn ôm trong lòng.
Tài xế càng nhìn càng thấy trạng thái của Diệp Tông có gì đó không đúng.
Nhưng anh ta không thể làm trái lời Diệp Tông, chỉ có thể đợi sau khi đưa Diệp Tông về nhà, anh ta tìm phu nhân nói chuyên riêng, hy vọng phu nhân có thể thuyết phục Diệp lão đi bệnh viện.
Tài xế nghĩ như vậy, cũng không nhìn Diệp Tông ngồi phía sau nữa, chuyên tâm lái xe.
Công ty tập đoàn Diệp thị cách nhà họ Diệp không xa, đi nửa tiếng lái xe là về đến nơi.
Mắt nhìn thấy tài xế đã đi đến cao tốc, Diệp Tông đột nhiên mở miệng: "Hết cao tốc là đến đúng không?"
Tài xế không biết tại sao Diệp Tông lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời: "Phải, nhiều nhất là 5 phút nữa, là có thể về đến nhà."
Trong mắt Diệp Bùi lóe lên một tia cảm xúc tối nghĩa khó hiểu, ông đột nhiên khàn giọng nói: "Đến đồn cảnh sát."
Tài xế nhất thời không nghe rõ, hỏi lại lần nữa: "Diệp lão ông nói cái gì?"
Yết hầu Diệp Tông lăn lăn, giọng nói có vài phần nghẹn ngào không rõ ràng: "Đến đồn cảnh sát, đồn cảnh sát thành phố."
Tài xế kinh ngạc, lại có chút do dự: "Là xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Tông nhắm mắt lại, hàm hồ nói: "Không có chuyện gì, là một đối tác...cậu thuận tiện gọi điện cho phu nhân, cứ nói... hôm nay công ty có chút chuyện gấp phải xử lý, tôi nay sẽ không về. Cũng đừng nói chuyện tôi đến đồn cảnh sát cho bà ấy nghe."
Diệp Tông đã nói đến như vậy rồi, tài xế còn có thể nói gì?
Xuống khỏi cao tốc, tài xế lập tức quay đầu xem, đi về phía đồn cảnh sát.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa đồn cảnh sát.
Cảnh sát phụ trách vụ án vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị hôm nay đến nhà hỏi thăm, lại không ngờ Diệp Tông đã đến.
Vừa bước vào phòng làm việc, câu đầu tiên Diệp Tông nói là: "Tôi muốn nhìn người."
Cảnh sát bọn họ nhìn ông lão đã qua năm mươi tuổi này, trong lòng không có tư vị gì, anh ta vốn dĩ còn tính khai thông cho Diệp Tông trước, lại không nghĩ Diệp Tông lại nói thẳng như vậy.
"Nếu không thì ông trước tiên...."
"Trực tiếp dẫn tôi đến đó xem đi," Diệp Tông cố gắng để giọng nói mình hòa hoãn một chút, thậm chí còn mang vài phần ý cười, "Hay là cảnh sát các anh sợ tôi không chịu nổi? Đùa cái gì vậy, tôi mở công ty nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì chưa từng trải qua? Chỉ một chút chuyện nhỏ màu tôi còn không tiếp nhận được à?"
Cảnh sát muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta vẫn quyết định dẫn Diệp Tông đi nhận người trước.
Một bên vừa đi, một bên nói tình huống cụ thể cho Diệp Tông nghe.
"....Diệp Bùi vì lái xe quá tốc độ, trực tiếp đâm thẳng vào xe tải đối diện, xe tải trở đầy bùn, chiếc xe sau bị nghiền nát, lại bị bùn vùi lấp, sau khi xe cứu thương đến, tuyên bố hai người tử vong tại chỗ...."
Trên mặt Diệp Tông không có biểu tình gì, chỉ nói: "Còn chưa đến?"
Trong lòng cảnh sát thở dài, không nói gì nữa.
Sau khi đến phòng pháp y, cảnh sát nói với Diệp Tông: "Đến rồi, có điều tôi kiến nghị ông đừng nhìn phần ngực..."
Lời cảnh sát còn chưa nói xong, Diệp Tông đã đưa tay nhấc tấm vải trắng lên.
"Diệp tiên sinh."
Diệp Tông nhìn chằm chằm gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, mí mặt không ngừng chớp động.
Là Diệp Bùi.
Cho dù cả gương mặt đã không còn huyết sắc, sắc mặt tím trắng, nhưng Diệp Tông vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra.
Là Diệp Bùi, là con trai ông.
Là tiểu tử lúc còn ở trong bụng Đàm Tranh, vô cùng thích ầm ĩ.
Sau khi sinh ra, cũng không bớt chuyện, từ năm 3 tuổi đã bắt đầu mỗi ngày nghịch hết chỗ nói.
Đàm Tranh rất sủng ái Diệp Bùi, dù sao cũng chỉ có một đứa con trai bảo bối.
Không còn cách nào khác, trong nhà đã có từ mẫu, cho nên Diệp Tông phải diễn vai nghiêm phụ.
Lúc nhỏ Diệp Bùi còn biết sợ, chỉ cần sắc mặt Diệp Tông không đúng, nó lập tức có thể yên tĩnh lại.
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nó bắt đầu đối đầu với ông?
Hình như là lúc tuổi dậy thì.
Từ lúc đó Diệp Bùi bắt đầu chậm rãi trở nên phản nghịch.
Thực ra bây giờ nghĩ kỹ lại, cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhưng đại khái là Diệp Tông đã quen việc ông nói gì Diệp Bùi nghe nấy, cho nên sau khi phát hiện chuyển biến của Diệp Bùi, mới không thích ứng được?
Từ đó hai cha con cứ hai ba ngày lại cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày lại cãi nhau một trận to.
Diệp Bùi đi học vì việc học mà cãi nhau, sau khi tốt nghiệp vì công việc mà cãi nhau, đến cả khi Diệp Bùi dẫn Tống Nhã về, ông cũng cãi nhau một trận với Diệp Bùi.
Diệp Bùi thậm chí còn hiểu lầm rằng là Diệp Tông không thích Tống Nhã, vẫn may Diệp Tông đã kíp thời phát hiện ra vấn đề của mình, hôm đó đã trịnh trọng xin lỗi Tống Nhã, Diệp Bùi mới không nghĩ nhiều.
Nếu như những cuộc cãi nhau của hai người họ dừng lại ngay lúc đó thì tốt biết bao?
Như vậy sẽ không xảy ra chuyện Diệp Bùi dẫn Tống Nhã rời khỏi nhà.
Nhưng năm Diệp Bùi và Tống Nhã rời khỏi nhà, Diệp Tông không có ngày nào là không hối hận.
Nếu như năm đó ông không quá ép người, nếu như năm đó ông có thể hơi nhường một chút, thì tốt biết bao?
Đáng tiếc, trên thế gian này không có thuốc hối hận.
"Diệp tiên sinh?' Cảnh sát lại hỏi một câu.
Hốc mắt Diệp Tông sớm đã đỏ bừng, ông nắm chặt tấm vải trắng, mấy giây sau, ông mới nhẹ nhàng đắp tấm vải trắng lên.
Tầm nhìn trước mắt đột nhiên có chút mơ hồ, Diệp Tông cắn chặt răng, đi sang bên cạnh.
Động tác lần này của ông rất nhẹ, cũng không có lật toàn bộ tấm vải trắng, chỉ là mở một chút.
Tầm mắt dừng trên gương mặt người phụ nữ một giây, Diệp Tông đau khổ dời mắt đi.
Là Tiểu Nhã.
Không sao.
Cảnh sát sao có thể nhầm lẫn được?
Lừa đảo cho dù là lừa tiền, cũng hẳn là nên dùng tin tức Diệp Bùi và Tống Nhã bị bắt cóc để lừa ông, sao có thể dùng tin tức tử vong của hai đứa nó đến lừa ông?
Diệp Tông lại một lần nữa phủ tấm vải trắng lên, ông tại chỗ lắc lắc đầu.
Không có nhầm lẫn.
Là thật.
Diệp Tông lắc đầu cười khổ, giống như là tự lẩm bẩm, cũng giống như là đang hỏi cảnh sát: "Cứ như là nằm mơ vậy....tôi là đang nằm mơ sao?"
Không đợi cảnh sát trả lời, Diệp Tông nói tiếp: "Chắc là đang mơ, nhưng giấc mơ này chân thực quá...chân thật đến mức...đến mức trái tim này của tôi, từng đợt co rút, đau đến lợi hại...."
Diệp Tông nói xong, mọi người mới phát hiện trên mặt ông đã đầy nước mắt.
Cảnh sát có mặt ở đó cũng có chút không nhịn được, người đứng trước mặt là một người đã hơn 50 tuổi, tóc mai đã nhuộm trắng, vốn dĩ là tuổi đã được an hưởng tuổi già, lại phải chịu đau khổ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
"Diệp tiên sinh, ông đừng quá đau lòng..." Có cảnh sát bước lên dìu Diệp Tông.
"Nếu không thì ra ngoài trước đã..."
Diệp Tông từ chối cảnh sát dìu ông, đứng thẳng lưng, dùng giọng nói như bị cát sỏi xoẹt qua hỏi: "Cậu vừa nãy nói với tôi cái gì, là tai nạn xe cộ? Sự cố giao thông?"
Cảnh sát nhìn nhau, có người nói: "Phải, quá tốc độc vượt đèn đỏ, cho nên...."
Diệp Tông đỏ mắt lắc đầu: "Không thể nào, chuyện này không thể nào!"
"Tên tiểu tử thúi Diệp Bùi này tôi hiểu rất rõ, nó mặc dù rất cứng đầu với tôi, nhưng ra khỏi nhà, nó là người tuân thủ quy tắc nhất."
"Nó sợ vợ nó lo lắng, cho nên từ sau khi thi được bằng lái xe, đừng nói là quá tốc độ vượt đèn đỏ, đến cả lái xe lúc mệt cũng không có, chuyện này chắc chắn là có nhầm lẫn gì đó!"
"Còn nữa, hai đứa nó trước đây đều ở thành phố Nam, tại sao lại đột nhiên đến thành phố A? Tôi nghi ngờ trong này còn có ẩn tình, hai đứa nó không thể nào vô duyên vô cớ mà xảy ra chuyện!"
"Cái chết của hai đứa nó, không phải là ngoài ý muốn."