"Tớ muốn đi mua đồ." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên nhìn thời gian còn rất nhiều, liền hỏi: "Có cần tớ đi cùng cậu không?"
Khương Tầm Mặc lắc đầu: "Cậu ăn sáng trước đi, không cần đợi tớ."
Diệp Triều Nhiên gật gật đầu, ăn sáng xong rồi đến trường học.
Cậu vốn cho rằng Khương Tầm Mặc sẽ đến chỗ không xa, lại không ngờ đến khi hết tiết một, Khương Tầm Mặc cũng chưa quay lại, chuông tiết hai vừa vang lên, Khương tầm Mặc mới về lớp học.
Diệp Triều Nhiên nghiên đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đi đâu vậy, sao đi lâu thế?"
Cậu vừa rồi còn đang nghĩ, tiết thứ hai là tiết của cô Vương, nếu như cô Vương hỏi đến, cậu nên dùng lý do gì nói giúp cho Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc cũng hạ giọng nói: "Đến trung tâm thương mại một chuyến, trên đường về bị tắc đường."
Nói xong, hắn đưa cho Diệp Triều Nhiên một cái túi.
Diệp Triều Nhiên sứng sốt, không nhận: "Đây là cái gì?"
Khương Tầm Mặc nhét vào bàn học cậu, ngẩng đầu chỉ bục giảng: "Cậu lát nữa rồi xem, cô Vương đang nhìn hai chúng ta."
Vừa dứt lời, giọng cô Vương đã vang lên: "Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc hai cậu còn nói chuyên nữa thì ra ngoài cho cô."
Những người khác trong lớp sôi nổi quay đầu nhìn xuống.
Diệp Triều Nhiên nhanh chóng nói: "Không nói nữa không nói nữa, cô Vương cô giảng tiếp đi ạ."
Khóe miệng Khương Tầm Mặc hơi cong lên, trong mắt hiện lên ý cười rõ ràng.
Cô Vương liếc nhìn hai người, tiếp tục giảng bài.
Toàn bộ tiết học sau đó Diệp Triều Nhiên nhìn thì rất nghiêm túc nghe giảng, thực tế tâm đã sớm bay đến cái túi trong hộc bàn rồi.
Khương Tầm Mặc sáng sớm không lên lớp chính là vì mua cái này?
Cậu ấy sao đột nhiên nhớ đến mua quà tặng mình?
Diệp Triều Nhiên nghĩ nghĩ, không nhìn được len lén nhìn Khưng Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc khó có lúc không ngủ, thậm chí còn lấy đề thi thử hóa ra bắt đầu làm bút ký.
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn một cái, bút ký của Khương Tầm Mặc sạch sẽ gọn gàng, chữ viết cũng rất tiêu sái dễ nhìn.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc cũng hơi hơi nghiêng đầu. Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, rất nhanh lại tránh đi.
Diệp Triều Nhiên xoa xoa chóp mũi, có hơi ngại ngùng.
Khóe miệng Khương Tầm Mặc cong lên, trong lòng nghĩ:
Diệp Triều Nhiên quả nhiên thích nam sinh có thành tích tốt, mình mới bắt đầu học tập thật tốt thôi, cậu ấy đã chú ý đến rồi.
Nếu như lần thi tháng sau hắn thi đứng thứ 2 toàn khối, Diệp Triều Nhiên còn không thích mình à?
Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng Khương Tầm Mặc càng rõ hơn.
Vừa tan học, Diệp Triều Nhiên đã lấy cái túi trong hộc bàn ra, nhìn Khương Tầm Mặc: "Tớ bóc nhé?"
Khương Tầm Mặc cất tờ đề thi, lại lấy vở bài tập, chuẩn bị làm mấy bài, nghe vậy khẽ gật đầu: "Ừm."
Túi hộp quà chỉ nhỏ bằng bàn tay, đóng gói rất tinh xảo.
Diệp Triều Nhiên lắc lắc cái hộp, cũng không đoán được bên trong là cái gì.
"Bên trong rốt cuộc là cái gì?" Diệp Triều Nhiên không vội bóc ra, "Đừng có là đồ gì quý giá nhé?"
Ở chung với Khương Tầm Mặc thời gian càng lâu, càng phát hiện cậu ấy rất hào phòng với bạn bè. Mặc dù biết Khương Tầm Mặc không thiếu tiền, nhưng chỉ sợ cậu ấy tặng đồ quá quý giá, Diệp Triều Nhiên không nhận được.
Khương Tầm Mặc không trả lời, chỉ nói: "Cậu bóc trước nhìn xem."
Diệp Triều Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thế bóc quà trước.
Mở hộp ra, bên trong là mặt dây truyền phỉ thúy.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt hai giây, nghĩ cũng không nghĩ đẩy hộp đến trước mặt Khương Tầm Mặc, nghiêm túc nói: "Món quà này quá quý giá, tớ không thể nhận"
Khương Tầm Mặc ngước mặt nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên vẻ mặt nghiêm túc.
Khương Tầm Mặc trong lòng thở dài.
Sau khi biết được nguyên nhân nhà họ Phương tiếp cận Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc mặc dù ngoài mặt xem như là trấn định, nhưng tròng lòng đã như sóng biển cuồn cuộn.
Nhà họ Phương khua chiêng gõ trốn chạy đến thành phố Nam tìm Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên không theo họ về, nhà họ họ sẽ từ bỏ sao?
Khương Tầm Mặc cảm thấy sẽ không.
Trước tiên không nói những cái khác, chỉ nhìn từ hai năm trước nhà họ Phương đã bắt đầu kiến tạo phòng phẫu thuật dưới tầng ngầm mà nói, nhà bọ họ không giống sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy.
Huống hồ, Khương Tầm Mặc trước đó cũng từng nghe Khương Trạch nói, mấy người nhà họ Phương này đầu óc ít nhiều cũng có chút vấn đề.
Cho dù bây giờ Diệp Triều Nhiên đã tự học taewoodo, như vậy nhất định có thể đảm bảo được an toàn của cậu ấy sao?
Một hai người thành niên Diệp Triều Nhiên có thể giải quyết được, nhưng nếu như là một đám người thì sao?
Khương Tầm Mặc càng nghĩ càng lo lắng, lại đi hỏi Khương Trạch.
Hắn không nói là bản thân hắn, chỉ nói là có một người bạn, gần đây gặp phải chút phiền phức, bị một đám người nhìn chằm chằm, hỏi Khương Trạch có cách gì giải quyết.
2 giờ sáng, Khương Trạch còn đang tăng ca, nhận được cuộc điện thoại này của Khương Tầm Mặc, anh ta phản ứng lại mới hỏi: "Người bạn này là bản thân em đúng không?"
Khương Tầm Mặc nghĩ cũng không nghĩ đã phủ định: "Làm sao có thể."
Khương Trạch lập tức thở phào: "Không phải em thì được, vậy bây giờ em muốn làm thế nào? Trực tiếp giải quyết đám người đó, hay là nói..."
"Bây giờ còn chưa có chứng cứ," Khương Tầm Mặc nói, "Nhưng bọn em cảm thấy bọn họ sẽ còn tìm đến nữa, cho nên muốn chuẩn bị trước. Nếu như có thể vào lần sau bọn họ ra tay, lấy được chứng cứ thì càng tốt."
Khương Trạch nghe xong trầm mặc chốc lát: "Em có chắc không phải là nửa đêm em đọc tiểu thuyết bị tẩu hỏa nhập ma?"
Khương Tầm Mặc lập tức mất kiên nhẫn: "Em không có nói đùa với anh!"
"Được được được, không nói đùa," Khương Trạch có hơi bất đắc dĩ, có điều vẫn nghiêm túc đưa ra đề nghị, "Vậy em có thể tặng cho bạn em một cái thiết bị định vị và camera lỗ kim."
Khương Tầm Mặc nhíu mày: "Loại đồ vật này có dễ bị phát hiện không?"
Khương Trạch nói: "Sợ đồ này bị phát hiện thì biến nó thành vật dụng thường này là được rồi. Ví dụ như bảng tên chó đeo trên người chó, sẽ lắp một thiết bị định vị trên đó."
Khương Tầm Mặc hai mắt sáng lên: "Thế anh có bạn bè am hiểu làm cái này không?"
Khương Trạch lại thở dài trong lòng.
Em trai ngốc của mình còn thật sự đọc tiểu thuyết đến tẩu hỏa nhập ma rồi.
Có điều em ấy muốn chịu khổ thì chịu khổ đi, Khương Trạch nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh có người bạn như vậy, anh đi gọi điện cho cậu ta."
Cho dù đã 2 giờ sáng rồi, nhưng Khương Trạch cũng không ngại vì em trai ngốc mà giày vò bạn tốt của mình.
Trong tiếng mắng chửi của bạn tốt, ba người cùng thống nhất quyết định đặt định vị vào mặt ngọc phí thúy còn camera lỗ kim cái này không quá thiết thực, hiện giờ trên thế giới cũng có rất nhiều loại đồng hồ có chức năng tương tự, Khương Trạch kiến nghị Khương Tầm Mặc có thể đi mau một cái.
Bởi vì Khương Tầm Mặc giục gấp, cho nên bạn tốt của Khương Trạch chỉ có thể thức đêm làm việc, làm xong trước sáng hôm nay, đem mặt dây chuyền phỉ thúy làm tốt, để tự Khương Tầm Mặc đi lấy.
Bạn tốt của Khương Trạch ở có hơi xa, cho nên Khương Tầm Mặc tốn hơi nhiều thời gian..
Khương Tầm Mặc kể lại chuyện tối qua, còn tăng thêm một câu: "Cái này không đắt, cái này là phỉ thúy giả."
Hắn thì muốn dùng phỉ thúy thật, nhưng bạn tốt của Khương Trạch nói, phỉ thúy thật đụng cái là vỡ, cho dù là đem anh ta giết cũng không nhét được thiết bị định vị vào.
Vì thế chỉ có thể đổi thành phỉ thúy giả, sau khi nhét thiết bị định vị vào, còn có thể bổ sung vào nhưng chỗ còn trống.
Có điều xét thấy tính cách xoi mói của Khương Tầm Mặc và Khương Trạch, bạn của Khương Trạch cũng chọn vật liệt làm phí thủy giả tốt nhất, cứ như vậy làm xong, trừ phi chuyên gia giám định dùng máy kiểm tra, mắt người phổ thông cũng không nhìn ra được là phỉ thúy thật hay giả.
Diệp Triều Nhiên nhìn chằm chằm hộp ngọc phỉ thúy hồi lâu, mới đem tầm mắt chầm rãi chuyển lên người Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc cũng đang nhìn Diệp Triều Nhiên.
Biết được suy nghĩ thật của nhà họ Phương chỉ có hai người họ, cho nên lúc nói chuyện với Diệp Triều Nhiên Khương Tầm Mặc hạ thấp giọng xuống, khoảng cách giữa 2 người đương nhiên sẽ gần nhau.
Gần đến mức Diệp Triều Nhiên cố thể nhìn thấy lỗ chân lông trên làn da trắng của Khương Tầm Mặc, đồng tử màu nâu có chút khẩn trương.
Khương Tầm Mặc cầm hộp đựng dây chuyền phỉ thúy lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Diệp Triều Nhiên: "Nhận lấy đi."
"Cảm ơn." Diệp Triều Nhiên khàn giọng nói, cậu ngước mắt lên nhìn vào mắt Khương Tầm Mặc, trịnh trọng nói: "Cảm ơn cậu, Khương Tầm Mặc.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chúng Ta Đã Từng Biết Nhau
4. Đông Chí Gặp Nàng
=====================================
Đôi mắt thâm thúy của Khương Tầm Mặc hơi cong lên, ý cười lướt qua: "Ừm."
Hơi dừng một chút, hắn lại nói: "Vậy cậu nhớ sớm đeo lên nhé, tối nhất là hôm nay đeo luôn đi."
Diệp Triều Nhiên cười gật đầu: "Muộn một chút tớ sẽ đeo."
Khương Tầm Mặc lại sáp qua: "Có điều cái thiết bị định vị này dù sao cũng được khảm bên trong, cậu nhớ mỗi tuần sạc điện cho nó một lần, đồ sạc điện ở dưới đáy hộp, là sạch không dây."
"Bây giờ cái này đã khởi động rồi, cậu dùng cái app này để chia sẻ, những người khác có thể nhìn được vị trí cụ thể của cậu."
Diệp Triều Nhiên làm theo lời Khương Tầm Mặc để thao tác cài đặt thiết bị, quả nhiên trên app có thể nhìn thấy vị trí ngoài hiện thực của cậu.
Cậu nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Vậy tớ chia sẻ liên kết cho cậu nhé?"
Khương Tầm Mặc sửng sốt: "Chia sẻ cho tớ?"
"Bởi vì trước mắt chuyện này chỉ có cậu biết," Diệp Triều Nhiên có hơi xấu hổ nói, "Sau này tớ sẽ tìm cơ hội nói cho ba mẹ tớ, nhưng gần đây còn chưa nghĩ xong nên nói thế nào với ba mẹ. Nếu như cậu cảm thấy không tiện thì..."
"Có thể." Khương Tầm Mặc không hề do dự.
Hắn vừa rồi sở dĩ hỏi thêm một câu, là có hơi kinh ngạc sự tín nhiệm của Diệp Triều Nhiên đối với hắn.
Nếu như Diệp Triều Nhiên đã tín nhiệm hắn như vậy, vậy thì hắn chắc hắn sẽ không cô phụ lại sự tín nhiệm của Diệp Triều Nhiên.
Thật không ngờ cậu ấy lại tín nhiệm mình như vậy.
Khóe mắt Khương Tầm Mặc mang theo ý cười.
"Sau này khi được nghỉ, chúng ta không gặp được nhau, cậu trước khi đi đâu, cậu có thể nói gửi tin nhắn nói trước với tớ một tiếng, nếu như hôm đó tớ phát hiện cậu không nói trước với tớ, định vị vị trí có thay đổi, tớ sẽ báo cảnh sát." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên nghiêm túc gật đầu: "Được."
Chuyện cứ như vậy mà định xuống.
Diệp Triều Nhiên cất dây chuyền phỉ thúy đi, lại nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc: "Đúng rồi, phí thủy này bao nhiêu tiền, tớ chuyển tiền cho cậu."
Khương Tầm Mặc lắc đầu: "Cũng không phải rất đáng tiền."
Diệp Triều Nhiên biết cậu có hỏi tiếp thì cũng có kết quả, liền nói: "Vậy tớ cũng tặng cậu một món quà đi, tớ nhớ hình như sinh cậu sắp đến rồi? Vậy cùng tặng với quà sinh nhật cho cậu luôn nhé?"
Khương Tầm Mặc lúc này mới gật đầu.
Diệp Triều Nhiên cũng cười lên.
Cậu cười cười, lông mày cũng cong lên theo, nụ cười sáng ngời xinh đẹp.
Khương Tầm Mặc lại cúi đầu nhìn vở bài tập, mặc dù tối qua không ngủ ngon, nhưng đáng giá.
......
Phương Thịnh về đến thành phố A, vừa vặn 12 giờ đêm.
Vừa xuống máy bay, anh ta gọi xe đến căn hộ ở trung tâm thành phố của mình.
Muốn điều tra Johnson thực ra không hề khó, anh ta chỉ cần phái vài người nhìn chằm chằm hoạt động bình thường của ông ta là được rồi.
Nhưng dù sao cũng là điều tra bí mật, cho nên anh ta phải tránh né người nhà họ Phương.
Chỉ là chuyện này dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, còn có khả năng bị nghi ngờ là phạm tội trái phát luật, cho nên người Phương Thịnh phái đi, phải là tâm phúc mà anh ta tin tưởng được.
Nhưng Phương Thịnh dù sao vừa mới tiếp nhận chuyện kinh doanh của nhà họ Phương không lâu, người trong tay có thể dùng cơ bản cũng là người nhà họ Phương, lại không thể tìm người trong tay nhà họ Phương, lại phải tin tưởng được, người như vậy không dễ tìm.
Phương Thịnh không có cách nào, chỉ có thể liên lạc với bạn tốt để cậu ta giới thiệu cho một thám tử tư.
"Trước đây có một người bạn của tôi nhờ bọn họ làm việc, bảo mật những thứ này cậu cứ yên tâm, đều sẽ kí hợp đồng thỏa thuận, không cần lo lắng."
Giống như là biết Phương Thịnh không yên tâm, bạn tốt lại nói: "Đúng rồi, thám tử tư này cũng không phải là của nhà tôi, nghe nói ông chủ là người nước ngoài, tôi không có hứng thú với chuyện ba cậu ngoại tình..."
Vì không muốn dẫn đến sự nghi ngờ, Phương Thịnh chỉ có thể dùng cái cớ Phương Kỳ Sơn ngoại tình.
Phương Thịnh ngắt lời cậu ta: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Bạn tốt thấy anh ta sáng khoái như vậy, cười nói: "Được vậy tôi gửi số điện thoại liên lạc cho cậu, cậu tự mình cân nhắc một chút."
Rất nhanh Phương Kỳ Sơn đã có được số liên lạc của thám tử tư.
Trải qua thời gian nửa tiếng đồng hồ trầm tư, anh ta vẫn là lựa chọn gọi cuộc diện thoại này.
Đối phương rất nhanh đã bàn xong địa điểm và thời gian gặp anh ta, Phương Thịnh định đích thân đi gặp, nhưng trước khi đi, anh ta cần phải cải trang một phen.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào phòng ngủ.
Phương Thịnh nhìn ánh sáng mặt trời ở chân trời, trong lòng âm thầm ước nguyện, hy vọng kết quả lần điều tra này sẽ như anh ước nguyện.
Chính vào lúc chuẩn bị đi ra ngoài, anh ta nhận được điện thoại của Phương lão gia tử.
Sắc mặt Phương Thịnh khẽ biến.
Phương lão gia tử vào lúc này gọi điện cho anh ta, là biết anh ta đã về thành phố A rồi?
Không, không thể nào.
Chuyện anh ta quay về không hề nói với bất cứ ai.
Vậy chỉ có thể là vì Phương Yến.
Hôm qua sau khi cúp máy của tài xế, trong lòng Phương Thịnh quả thật quá loạn, không muốn nhận điện thoại của Phương Yến, liền kéo số điện thoại của tài xế bảo mẫu còn có của Phương Yến vào danh sách đen.
Lúc này Phương lão gia tử gọi điện cho anh ta, không có việc gì ngoài chuyện Phương Yến gọi điện thoại cho ông nội cáo trạng.
Phương Thịnh bực bội nhíu mày, điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, không nghe điện thoại.
Tất cả đợi anh ta ký xong hợp đồng rồi nói sau.
Chuyện ký hợp đồng này còn thuận lợi so với tưởng tượng của Phương Thịnh, trong điều khoản hợp đồng viết rất rõ ràng, chuyện bảo mật không cần Phương Thịnh không cần lo lắng.
Sau khi ký hợp đồng xong, Phương Thịnh đặt cọc cho đối phương 30% tiền, đối phương hứa hẹn, trong thời gian ngắn nhất là nửa tháng, sẽ gửi kết quả cho Phương Thịnh.
Từ quán cà phê đi ra, Phương Thịnh gỡ kính và khẩu trang xuống, gọi xe đến nhà hàng Michelin gần đó ăn cơm.
Điện thoại trong túi vẫn luôn rung không ngừng lại, Phương Thịnh cũng không quan tâm, tâm trạng rất tốt ăn cơm xong, về chưng cư, anh ta mới nhìn điện thoại.
Phương lão gia tử gọi cho anh ta 10 cuộc gọi nhỡ, Thái Liên Hoa gọi 15 cuộc, Phương Kỳ Sơn 20 cuộc.
Trên mặt Phương Thịnh có sự mất kiên nhẫn rất rõ ràng, lại cũng chỉ thở dài.
Đây đều là người thân của anh ta, anh ta không thể nhẫn tâm không nghe điện thoại của họ.
Yến Yến mặc dù lừa anh ta, nhưng chắc hẳn là có nỗi khổ tâm gì đó.
Phương Yến điều chỉnh tâm trạng xong, mới gọi lại cho Phương lão gia tử.
Phương lão gia tử nói lý hơn so với Phương Kỳ Sơn, sẽ không trách cứ anh ta, chỉ cần nói rõ chuyện này với Phương lão gia tử, ông chắn chắn có thể hiểu được cách làm của mình.
Lại không nghĩ điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến tiếng gào phẫn nộ của Phương lão gia tử: "Cháu đi đâu rồi? Sao không biết ở bên cạnh Yến Yến?"
Phương Thịnh theo bản năng nhíu mày lại, sắc mặt có chút khó coi.
Sao ông nội cái gì cũng không hỏi, đã bắt đầu trách cứ anh ta?
Phương Thịnh xụ mặt, lạnh lùng nói: "Yến Yến cũng không phải là con nít, hơn nữa bệnh của nó cũng không nặng như mọi người nói với con trước đó, con không hề cho rằng lúc nào cũng phải ở bên cạnh Yến Yến."
Phương lão gia tử còn chưa nói gì, đã có tiếng khóc Phương lão thái thái truyền đến: "Cháu nói cái gì vậy? Yến Yến bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu! Cháu lại còn nói những lời như vậy!"
Phương Thịnh sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Phương Kỳ Sơn ở một bên cũng mắng chửi: "Phòng cấp cứu! Cấp cứu! Con nghe không hiểu tiếng người à?! Con rốt cuộc là chết ở đâu rồi, nếu không phải...."
Phương thịnh lúc này hoảng loạn thật rồi, anh ta lập tức hỏi: "Yến Yến bây giờ đang ở đâu? Cháu...."
Phương lão gia tử mệt mỏi nói địa chỉ bệnh viện, rồi cúp điện thoại.
Phương Thịnh một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức mua vé máy bay gần nhất đi thành phố Nam.
Lúc đợi máy bay Phương Thịnh nôn nóng gọi điện cho tài xế, bấy giờ mới biết tối hôm qua sau khi anh ta rời đi đã xảy ra chuyện gì.
Phương Yến mặc dù bây giờ đã khôi phục không tồi, trái tim thỉnh thoảng sẽ đau một hồi, nhưng đều là vấn đề nhỏ.
Em ấy quả thật sẽ thường lấy cớ giả vờ không thoải mái, giở chút thủ đoạn nhỏ, tranh thủ lấy được sự chú ý của người nhà.
Nhưng tối hôm qua, Phương Yến thật sự không có giả vờ.
Đây không phải là lần thứ hai Phương Thịnh hung dữ với cậu ta, hai lần đều là vì Diệp Triều Nhiên.
Phương Yến cảm thấy ấm ức, lại cảm thấy khó chịu.
Diệp Triều Nhiên không phải là người nhà bọn họ, lại không lớn lên từ nhỏ với Phương Thịnh, Phương Thịnh sao có thể thiên vị Diệp Triều Nhiên?
Rõ ràng cậu ta mới là em trai ruột của Phương Thịnh.
Lại cộng thêm đã đến thành phố Nam lâu như vậy rồi, nhưng Phương Yến không chỉ không kéo gần quan hệ được với Diệp Triều Nhiên, ngược lại lại xa cách với người anh trai luôn thương yêu mình.
Phương Yến sao có thể tiếp nhận được?
Cậu ta tức giận công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Vẫn may trong nhà có tài xế kịp thời phát hiện khác thường, đưa cậu ta đi bệnh viện.
Thực ra trên đường đi bệnh viện, Phương Yến đã tỉnh rồi.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong cũng dặn dò cậu ta uống thuốc nghỉ ngơi thật tốt, là có thể khôi phục. Lần này cũng không cho Phương Yến xuất viện, mà để cho cậu ta tạm thời nhập viện quan sát.
Phương Yến đợi hơi dễ chịu một chút, bảo tài xế gọi điện cho Phương Thịnh.
Ai mà nghĩ vừa gọi, bọn họ mới phát hiện Phương Thịnh đã kéo bọn họ vào danh sách đen!
Phương Yến lúc đó bị chọc giận tim đập nhanh, lập tức khóc lên.
Cậu ta càng nghĩ càng nóng nảy, cũng không quan tâm mình còn chưa khôi phục tốt, náo loạn muốn ra viện.
Tài xế gọi điện cho Phương lão gia tử, Phương Yến lại kéo anh ta không cho gọi.
Vẫn là bác sĩ chạy qua, tiêm thuốc an thần cho Phương Yến, cậu ta mới yên tĩnh lại
Tài xế sợ lại kích thích đến Phương Yến, không dám gọi điện thoại cho Phương lão gia tử, chỉ có thể ngồi canh bên giường bệnh.
Náo loạn một buổi chiều, tài xế cũng mệt, liền ghé lên giường ngủ một lát.
Đến tối, Phương Yến tỉnh lại, tài xế đi mua bữa tối cho Phương Yến, lại nhìn cậu ta phối hợp ăn hết, tài xế mới thở phào.
Lúc này Phương Yến mới mở miệng: "Chú còn chưa ăn cơm phải không?"
Tài xế lắc đầu: "Không sao, tôi còn chưa đói."
Anh ta cũng không phải là không đói, là không yên tâm để Phương Yến ở lại bệnh viện một mình.
Ai ngờ Phương Yến nói: "Chú đi ăn cơm đi, chú yên tâm, cháu đã bình tĩnh lại rồi, sẽ không náo loạn nữa."
Tài xế nhìn Phương Yến, có hơi nghi ngờ.
Phương Yến cười cười với anh ta: "Thật đó, chú đi đi. Lát nữa cháu lại gọi điện cho anh trai."
Tài xế vẫn là không dám đi, ngồi bên cạnh giường nói chuyện với Phương Yến.
Trong lúc nói chuyện, anh ta phát hiện Phương Yến dường như là thật sự bình tĩnh lại rồi, không có đau lòng như trước đó, anh hoàn toàn yên lòng.
Tài xế đã đối đếm mức da bụng dính da lưng rồi, Phương Yến lại nói để tài xế đi ăn cơm, anh ta cũng không từ chối nữa.
Ai mà ngờ được tài xế vừa đi, Phương Yến lại rút ống truyền dịch, chạy đến phòng tắm đến quần áo cũng không cởi, xối nước lạnh.
Trước đó Phương Thịnh không phải trách cậu ta giả bệnh, cho nên mới tức giận sao.
Vậy cậu ta thật sự sinh bệnh thì sao?
Phương Thịnh sẽ dùng thái độ gì đối xử với mình?
Thời tiết tháng 5, đêm khuya nước máy không lạnh thấu xương, nhưng cũng là lạnh.
Người bình thường dùng nước lạnh tắm còn bị ốm, đừng nói đến Phương Yến cơ thể yếu ớt.
Xối nước như vậy, Phương Yến thành công bị cảm lạnh.
Nửa đêm hôm đó, Phương Yến sốt cao.
Cậu ta lén nhổ máy đo lường, đợi đến khi ý thức của bản thân sắp mơ hồ, mới ấn chuông báo.
Trước khi hôm mê, Phương Yến nhìn thấy y tác vộ vàng chạy đến, cậu ta cong khóe miệng, như vậy Phương Thịnh sẽ tha thứ cho cậu ta đi?
Nhưng Phương Yến không ngờ được rằng, vận khí của cậu ta lại kém như vậy. Sau khi phát sốt sự miễn dịch của cậu ta lại thẳng tắp giảm xuống, dẫn đến trong phổi phát hiện vi khuẩn, sau đó là một loạt các biến chứng xảy ra.
Cậu ta cho rằng là bệnh nhỏ, nhưng lại làm cho cậu ta nằm trong phòng cấp cứu năm sáu tiếng đồng hồ.
........
"Cậu ta để cậu đi điều ttra bác sĩ gia đình nhà bọn họ?" Diệp Tông nghe thấy tin tức này, nhíu chặt mày, "Bác sĩ đó tên là gì?"
Đầu dây bên kia nói tỉ mỉ tình huống của Johnson, lại nói: "Nhà họ Phương tìm Johnson làm bác sĩ gia đình đại khái là vì Phương Yến, cậu ta từ nhỏ đã mắc bệnh tim."
Vẻ mặt Diệp Tông có hơi ngưng trọng.
Bên kia thấy hồi lâu ông không nói gì, có hơi thấp thỏm bất an hỏi: "Diệp đổng, lẽ nào là..."
"Cậu cẩn thật nhìn chằm chằm cho tôi," Diệp Tông cuối cùng cũng mở miệng, "Đây là một cơ hội, tôi muốn cậu không chỉ điều tra Johnson có từ bệnh viện mua thiết bị y tế bệnh viện đào thải hay không, tôi còn muốn biết ông ta mua những thiết bị y tế gì."
Đầu bên kia nhanh chóng đáp lại: "Ngài yên tâm, tôi rất nhanh sẽ đưa kết quả cho ngài."
Diệp Tông cúp điện thoại.
Đàm Tranh nhìn thấy thần sắc ông ngưng trọng, không khỏ có chơi lo lắng: "Sao vậy? Lẽ nào ông nghi ngờ..."
Diệp Tông liếc nhìn bà một cái, hồi lâu mới mở miệng nói: "Một bác sĩ phẫu thuật am hiểu phẫu thuật tim, đang thu mua thiết bị bệnh viện đào thải, vừa vặn thời gian này nhà họ Phương còn đi tiếp cận cháu trai lớn của chúng ta, trăm phương nghìn kế muốn để thằng bé về nhà họ Phương."
"Tôi sao có thể không nghĩ nhiều?"
Đàm Tranh nghe thấy lời ông nói, vẻ mặt lập tức cũng trở nên khó coi: "Vậy lần này có thể điều tra rõ ràng không? Trước đó chúng ta không phải là không điều tra được gì sao?"
"Đó là vì bọn họ giấu quá tốt." Diệp Tông lạnh giọng nói, "Lần này nếu như bên phía Phương Thịnh đã đưa cơ hội đến, vậy chúng ta điều tra sẽ càng thuận lợi hơn."
Nhìn thấy Đàm Tranh vẻ mặt lo lắng, Diệp Tông an ủi vỗ vỗ vai bà: "Đừng lo lắng, chuyện này còn có chúng ta mà, chắc chắn sẽ không để nhà bọn họ đạt được mục đích!"
Đàm Tranh vẻ mặt trầm trọng gật gật đầu, lại một lần nữa đề nghị: "Tôi trước sau vẫn có hơi lo lắng, chúng ta qua một khoảng thời gian nữa có nên rút thời gian đi thăm Triều Nhiên bọn nó không?"
Diệp Tông không nói gì.
Đàm Tranh biết ông còn ngoan cố, cho ông một cái bậc thang để xuống: "Chúng ta là đi thăm cháu trai lớn của chúng ta, không phải là đi thăm cái tên khốn Diệp Bùi!"
Sắc mặt Diệp Tông lúc này mới tốt hơn một chút, ông khắc chế rồi mới gật đầu, nói: "Cũng không phải là không thể."