"Nhanh! Nhanh gọi xe cấp cứu!"
Trong lúc hoảng loạn, có người nhìn thấy một người đàn ông ôm một học sinh từ giảng đường chạy ra ngoài, còn có vài thầy cô giáo cũng chạy theo.
"Có tình huống gì vậy?
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như là có học sinh ngất xỉu."
"Không sao chứ?"
"......"
Có học sinh vô cùng hiếu kỳ, cũng muốn đi theo, nhưng chưa đợi bọn họ đứng lên, đã có thầy giáo bước lên duy trì trật tự, học sinh hiếu kỳ chỉ có thể ngồi xuống, những học sinh không hiểu càng không quan tâm đến.
Hỗn loạn phạm vi nhỏ dưới sân khâu không hề ảnh hưởng đến học sinh biểu diễn trên sân khấu, theo tiếng hát tiến vào đoạn cao trào, tiếng hát của học sinh dừng lại, tiếng đàn dương cầm du dương êm tai lại vang lên khắp giảng đường một lần nữa.
Ngón tay thiết niên lướt như bay trên bàn phím đen trắng, giống như là cánh bướm đang khiêu vũ, nhảy nhót theo ngón tay cậu.
Làn điệu du dương, đây là một ca khúc đại biểu cho thanh xuân.
Tiếng đàn cuối cùng, học sinh lớp 1 cố đè thấp giọng hợp xướng:
"Lòng đã trót rung động, thì đành theo gió bay đi thôi."
"Lấy danh nghĩ tình yêu, bạn sẽ sẵn lòng chứ?"
Ca khúc kết thúc, không ít bạn học bị truyền cảm hứng sôi nổi dứng lên vỗ tay.
Khương Tầm Mặc nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên, nhân lúc ánh đèn mờ ảo trong chốc lát, hắn rời khỏi giảng đường.
Diệp Triều Nhiên xuống sân khấu mới phát hiện, mình căng thẳng đến tay cũng chảy mồ hôi.
"Cảm giác thế nào?" Trương Tề nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, chạy qua hỏi cậu.
Diệp Triều Nhiên cười: "Có hơi căng thẳng, tớ vừa rồi không phạm lỗi gì chứ?"
"Phạm lỗi gì?" Cán bộ văn nghệ vừa khéo nghe được, chạy qua nói, "Có thể nói là vô cùng hoàn mỹ! Bây giờ đợi kết quả của tất cả màn biểu diễn để nhìn xếp hạng của lớp chúng ta thôi! Tớ có dự cảm, điểm của lớp chúng ta tuyệt đối không thấp!"
"Đương nhiên rồi!" Trương Tề cũng rất tán đồng, cậu ta nói với Diệp Triều Nhiên, "may mà có cậu!"
"Đúng vậy, may mà có Diệp Triều Nhiên cậu lâm thời đến cứu tràng!" Cán bộ văn nghệ cũng nói, "Đúng rồi, đợi lát nữa chúng ta đi liên hoan, Diệp Triều Nhiên cậu không được chạy!"
Diệp Triều Nhiên đang định từ chối, nghe thấy bạn ấy nói như vậy cũng không tiện mở miệng từ chối, chỉ cười nói: "Được, chúng ta lúc nào thì đi?"
Cán bộ văn nghệ nói: "Tớ đi hỏi cô Vương một chút, cô giáo nói sau khi kết thúc thì đi tìm cô."
Diệp Triều Nhiên và những người khác ở khu nghỉ ngơi ở hậu đài đợi cán bộ văn nghệ quay lại.
Diệp Triều Nhiên và Trương Tề tìm một chỗ ngồi xuống, Diệp Triều Nhiên cầm điện thoại, đang muốn gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc, đã nghe thấy có người bên cạnh nói chuyện:
"Vừa nãy dưới sân khấu hình như có người ngất xỉu?"
"Thật hay giả?"
"Thật, tớ ở trên sân khấu cũng nhìn thấy mà."
Trương Tề cũng sáp lại: "Ai ngất xỉu? Sao lại ngất xỉu?"
Nữ sinh lắc đầu: "Không rõ, tớ cũng đang hỏi bạn tớ, cậu ấy nói là có người ngất xỉu, nhưng còn chưa rõ nguyên nhân, hình như là xe cấp cứu cũng gọi đến rồi."
Diệp Triều Nhiên nghe xong cũng không quá để ý, sau đó gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc.
[Biễu diễn của tớ kết thúc rồi!]
[Cảm thấy phát huy không tồi, không có đàn sai, hơi căng thẳng.]
Đến khi cán bộ văn nghệ mang theo lời dặn dò của cô Vương quay lại, Khương Tầm Mặc cũng không trả lời tin nhắn của Diệp Triều Nhiên.
"Cô Vương nói lớp chúng ta biểu diễn rất hay, mời chúng ta ăn lẩu!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không nhịn được mà nhỏ giọng hoan hô.
"Quá tốt rồi!"
"Cô Vương có cùng đi không?"
"Vậy tớ hôm nay sẽ mở bụng ra mà ăn, tiền lương của cô Vương có chịu nổi không?"
Nhưng người khác lập tức vui vẻ cười ha ha.
"Cô Vương đã nói rồi, để chúng ta ăn thoải mái!" Cán bộ văn nghệ cười nói.
Lớp trưởng nói: "Vậy tớ nhắn vào nhóm lớp hỏi một chút, còn có ai muốn đi cùng không, chúng ta 9 giờ tập hợp ở cổng trường?"
"Được!"
Mọi người tốp ba tốp năm cùng đi ra cổng trường.
Trương Tề nhìn Diệp Triều Nhiên: "Đi không?"
Diệp Triều Nhiên cầm điện thoại đứng lên: "Đi."
Hai người đi được nửa đường, còn gặp được Phó Tân, cậu ta nhìn thấy tin nhắn trong nhóm lớp, nên tìm qua đây.
Cậu ta nhìn phía sau Diệp Triều Nhiên và Trương Tề, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khó hiểu hỏi một câu: "Ấy, anh Khương không đi cùng sao?"
Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Cả buổi chiều hôm nay tớ không tìm thấy cậu ấy, đến buổi tối cũng không nhìn thấy."
Phó Tần cũng không hỏi thêm.
Liên hoan tối nay cũng là tự nguyện, đa số đều là bạn học lên sân khấu biểu diễn hôm nay.
Mọi người đều chưa thành niên, cũng không dám uống rượu, ăn xong lẩu, lại cùng tán gẫu một lát, rồi ai về nhà nấy.
Về đến nhà thời gian cũng không còn sớm, Diệp Triều Nhiên tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng không biết vì sao, lúc sắp đi ngủ Diệp Triều Nhiên lại nghĩ đến Khương Tầm Mặc.
Đã cả một buổi chiều cộng thêm một buổi tối, Khương Tầm Mặc cũng không trả lời tin nhắn của Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên nằm dài lướt điện thoại, trong nhóm lớp lại nhảy ra một tin nhắn.
[Tin tốt! Lớp chúng ta lấy được giải nhì!]
[Đm! Chúng ta cũng quá ngầu!]
[Vỗ tay!]
Diệp Triều Nhiên nhấn vào, nhóm lớp đều đang chúc mừng.
Cậu cũng theo trào lưu gửi một câu "ngầu", đang muốn thoát ra, lại nhìn thấy một tin nhắn bát quái:
[Ấy, có điều tớ nghe nói hôm nay dưới sân khấu người ngất xỉu là Phương Yến.]
Diệp Triều Nhiên lâp tức cau mày.
Nhóm lớp bọn họ không có giáo viên, bàn luận hóng hớt cũng không sợ bị phát hiện.
[Thật hay giả?]
[Có người nhìn thấy?]
[Trên diễn đàn có bài đăng! Còn có người chụp được ảnh của Phương Yến.]
Diệp Triều Nhiều thoát ra khỏi nhóm lớp, mở diễn đàn trường.
Chuyện Phương Yến chuyển trường sớm đã truyền khắp trường, cậu ta vừa chuyển đến Nhất Trung, trong diễn đàn cũng có vài bài đăng thảo luận về việc này. Cho nên đại đa số bạn học của Diệp Triều Nhiên, chưa từng gặp Phương Yến lại biết có một người như vậy.
Trong bài viết có liên quan đến tiết mục biểu diễn trong lễ hội văn nghệ, Diệp Triều Nhiên vừa nhìn đã thấy bài đăng có liên quan đến ngất xỉu.
Lâu chủ viết: "Tối hôm nay lúc lớp 1 khối 11 đang biểu diễn, dưới sân khấu có người ngất xỉu, mọi người có biết không?
Lầu 2: Có người ngất xỉu? Tôi nói mà sao lúc đó lại đột nhiên ồn ào, thì ra là như vậy.
Lầu 5: Ai ngất xỉu? Cụ thể là tình huống gì? Tại sao lại ngất xỉu?
Lầu 8: Tôi cách rất gần! Tôi cũng nhìn thấy, là một học sinh ngất xỉu, hình như là bọn họ nói là bệnh di truyền gì đó, tôi vốn dĩ muốn đi qua xem, nhưng bị thầy giáo ngăn lại."
....
Lầu 25: Người đó là Phương Yến.
Một hòn đá king động ngàn sóng.
Lầu 30:???? Phương Yến? Chính là em trai song sinh của Diệp Triều Nhiên khối 11 à?
Lầu 33: Quả thật là Phương Yến, tôi nghe cô giáo gọi tên cậu ta.
Lầu 40: Có ảnh không?
Lầu 50: cuối cùng cũng có người đăng ảnh lên.
Ảnh chúp có hơi mờ, nhưng Diệp Triều Nhiên vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông trong ảnh là Phương Thịnh, Phương Yến nhắm chặt hai mắt, bò sấp trên vai anh ta.
Những người đã từng gặp Phương Yến cũng nhận ra cậu ta.
Lầu 61: Còn thật là Phương Yến! Tôi hỏi qua bạn tôi học lớp 1 rồi.
Lầu 65: Cậu ta sao lại ngất xỉu?
Lầu 72: Nghe nói là cậu ta có bệnh tim, không biết có phải thật không.
Diệp Triều Nhiên nhìn đến đây cũng không lướt thêm nữa.
Lúc này thảo luận trong nhóm lớp cũng kết thúc, những bạn học khác cũng không tiện hỏi, mà lớp trưởng đứng ra nói: [Được rồi, đừng thảo luận nữa, mọi người đi nghỉ sớm đi.]
Còn có bạn học còn chưa phản ứng lại, nói còn sớm như vậy ngủ cái gì mà ngủ, có điều rất nhanh bọn họ bị lớp trưởng gửi tin nhắn riêng, bây giờ mới nghĩ đến trong nhóm lớp còn có Diệp Triều Nhiên, cũng lập tức tắt mic.
Diệp Triều Nhiên lại không nghĩ nhiều, cậu chỉ là có chút không hiểu.
Phương Yến hôm nay giả bệnh thì có tác dụng gì?
Dẫn đến hoảng loạn? Hay là muốn hãm hại ai?
Có điều tóm lại không có liên quan đến cậu, lúc đó cậu đang ở trên sân khấu biểu diễn, Phương Yến cho dù muốn hãm hại cũng không hãm hại được cậu.
Nghĩ như vậy, Diệp Triều Nhiên cũng không coi là chuyện gì to tát.
So với Phương Yến, còn một bài đăng càng làm cho cậu chú ý...
/Hôm nay lại có nữ sinh tỏ tình với Khương Tầm Mặc!/
[Ai bảo Khương Tầm Mặc đẹp trai như vậy, đừng nói là nữ sinh, đến nam sinh như tôi còn thích cậu ta nữa là!]
[Hu hu hu hu tôi cũng thích!]
[Hình như là một đàn chị lớp 12 tỏ tình?]
[Đúng! Là ở trên sân khấu tỏ tình! Quá dũng cảm!]
[Chỉ là đang tiếc, nghe nói Khương Tầm Mặc đến bài hát còn chưa nghe xong, người đã đi rồi.]
[Cho nên kiểu nam thần cao lãnh như Khương Tầm Mặc, rốt cuộc ai mới có thể có được cậu ta?]
[Đương nhiên là Diệp Triều Nhiên rồi!]
Bất chợt nhìn thấy tên mình, Diệp Triều Nhiên trong nháy mắt có hơi sửng sốt.
Cái này cũng có liên quan đến cậu?
Diệp Triều Nhiên lướt xuống dưới:
[!!! Tôi cũng cảm thấy là Diệp Triều Nhiên hắc hắc hắc....]
Diệp Triều Nhiên:???
Cậu hắc hắc hắc cái gì mà hắc hắc hắc?
[Nói thế nào?]
[Không phải chứ, mọi người thật sự xem lời đồn là sự thật rồi?]
[Tôi không có, tôi chỉ là đơn thuần cảm thấy hai người bọn họ đi gần nhau, quan hệ thân mật!]
[Đúng vậy, thử hỏi Khương Tầm Mặc chuyển trường đến lâu như vậy rồi, mọi người có nhìn thấy trừ Diệp Triều Nhiên ra, cậu ta còn gần gũi với ai như vậy không?]
[Hơn nữa, khoảng thời gian trước không phải là truyền ra lời đồn hai người họ ở bên nhau sao? Hai người họ vì tránh hiềm nghi, còn cố ý duy trì khoảng cách một thời gian!]
[Đúng! Sau đó sóng gió qua đi, bọn họ lại cùng nhau đi học! Kswl]
Diệp Triều Nhiên càng đọc càng trợn tròn mắt, mà lời cái người này nói hoàn toàn như sét đánh ngang tai.
Sau đó nói càng nói càng thật, thậm chí còn có những chuyện giả dối đều bị họ nói thành "thực tế phát sinh", thậm chí có mấy bình luận cuối cùng có người bắt đầu viết đồng nhân về Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc!
Diệp Triều Nhiên càng đọc càng kinh ngạc, lời đồn không đáng tin như vậy cũng có người tin?
Thực ra những bạn học trong những bình luận này không chỉ tin rồi, còn ship CP Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, thậm chí còn tranh luận hai người bọn họ ai là 1, cãi nhau cả lên.
Diệp Triều Nhiên:.....
Rốt cuộc nên giải thích thế nào với những người này rằng cậu và Khương Tầm Mặc chỉ là bạn?
Diệp Triều Nhiên tắt điện thoại, trước khi ngủ lại mở wechat, Khương Tầm Mặc vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Cậu không khỏi nghĩ, Khương Tầm Mặc một ngày rồi không trả lời tin nhắn của cậu, những cư dân mạng trên diễn dần còn nói bọn họ ở bên nhau.
Đây mà cũng gọi là ở bên nhau?
Nghĩ đến đây, Diệp Triều Nhiên cười cười.
Ngày mai kể chuyện này cho Khương Tầm Mặc nghe, cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy buồn cười.
......
3 giờ sáng, bác sĩ điều trị chính cuối cũng bước vào phòng làm việc.
Phương Thịnh nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng lên, sốt ruột nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, em trai tôi em ấy..."
Bác sĩ điều trị chính ý bảo Phương Thịnh ngồi xuống trước, bác sĩ ngồi xuống trước máy tính.
Phương Thịnh nói: "Bác sĩ, bệnh tình của Yến Yến có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ lật tài liệu trong tay, hồi lâu mới mở miệng nói: "Cậu là anh trai của bệnh nhân?"
Phương Thịnh nói: "Đúng, là tôi."
Bác sĩ gật đầu, đặt mấy tờ bệnh án trước mặt Phương Thịnh, mở miệng nói: "Lời tiếp theo tôi nói cậu, cậu có thể hơi khó tiếp nhận, nhưng những lời tôi nói khẳng định là thật."
Trong lòng Phương Thịnh lộp bộp: "Bác sĩ nói đi."
Bác sĩ nói: "Sức khỏe em trai cậu không có gì đáng ngại."
Phương Thịnh hoàn toàn ngớ người: "Lời này của bác sĩ là có ý gì."
Nửa tiếng sau, Phương Thịnh từ phòng làm việc đi ra.
Anh ta đứng ở hành lang của bệnh viên, đáy mắt hoàn toàn là mờ mịt.
Lời bác sĩ vừa nói, không ngừng vang lên bên tai anh ta:
"Tôi biết em trai cậu có bệnh tim bẩm sinh, nhưng bệnh tình của cậu ta đã được khống chế rất ổn định rồi. Theo lý mà nói thì cho dù bệnh phát dẫn đến đau tim, cũng không nên xuất hiện tình huống ngất xỉu. Chúng tôi vừa nãy đã kiểm tra toàn diện cho em trai cậu, xác định sức khỏe cậu ta không có gì đáng ngại."
"Bệnh án của cậu ta vừa nãy tôi cũng đã cẩn thận đọc qua rồi, mấy ngày trước cậu ta hình như cũng vì ngất xỉu mà nhập viện, thực ra chiếu theo kết quả chuẩn đoán của bệnh viện chúng tôi mà nói, lần trước cậu ta cũng không cần phải nhập viện, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được. Tôi nghe nói là người nhà bệnh nhân mạnh liệt yêu cầu nhập viện, bác sĩ bệnh viện chúng tôi mới làm thủ tục cho nhập viện."
".....Bệnh tim bẩm sinh của cậu ta sẽ phát tác, nhưng xác suât không cao."
"Thay tim?"
"Phẫu thuật quả thật có thể ngăn chặn xác suất phát bệnh, nhưng vô cùng khó có được người hiến tạng phù hợp, cậu hẳn cũng rõ. Đương nhiên, cách trị liệu tốt nhất là thay tim, nhưng hình huống bây giờ em trai cậu, cho dù không làm phẫu thuật này, cũng không có vấn đề gì lớn."
"Tôi không biết em trai cậu trước đó đi khám ở bênh viện nào, nhưung khoa tim mạch bệnh viện chúng tôi là dẫn đầu về lĩnh vực tim mạch, nếu như cậu còn không tin lời tôi nói, cậu có thể dẫn em trai cậu ra nước ngoài khám xem."
"Tối hôm nay muộn quá rồi, sáng sớm ngày mai cậu đi mua ít thuốc, thì có thể xuất viện rồi, bệnh viện chúng tôi đang thiếu giường bệnh, hy vọng cậu và em trai cậu đem giường bệnh để lại cho những người cần.
"Tại sao lại ngất xỉu?"
Bác sĩ trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: "Có lẽ là vì muốn đạt tới mục đích nào đó? Cũng có thể là do tâm lý ám chỉ, nhưng suy cho cùng là chuyện gì thì tôi cũng không nói rõ được, có lẽ cậu nên dẫn em trai cậu đi khám bác sĩ tâm lý."
Điều hòa trên hành lang mở nhiệt độ thấp nhất, Phương Thịnh rùng mình, mới lấy lại tinh thần.
Anh ta ngồi trên ghế ngoài hành lang, hồi tưởng lại những lời bác sĩ vừa nói, không khỏi bắt đầu suy nghĩ, Phương Yến tại sao lại ngất xỉu?
Lần trước Phương Yến ngất xỉu là vì cãi nhau với mình, mình hiểu lầm em ấy.
Cái này có thể hiểu được.
Nhưng còn lần này thì sao?
Tại sao lần này em ấy lại giả vờ ngất xỉu? Phương Yến muốn thông qua ngất xỉu đạt được mục đích gì?
Phương Thịnh bọn họ hôm nay đến trường học đi xin lỗi Diệp Triều Nhiên, theo như suy nghĩ ban đầu của Phương Thịnh, anh ta sẽ đợi Diệp Triều Nhiên biểu diễn kết thúc, sau đó lên sân khấu tặng hoa cho Diệp Triều Nhiên.
Sau đó lại đem quà đã sớm chuẩn bị tặng cho Diệp Triều Nhiên, chỉ cần thái độ của anh ta thành khẩn rõ ràng, Diệp Triều Nhiên chắc chắn sẽ tiếp nhận.
Chỉ cần Diệp Triều Nhiên tiếp nhận lời xin lỗi của bọn họ, sau đó quan hệ giữ anh em bọn họ chắc chắn sẽ càng ngày càng thân mật tự nhiên.
Phương Thịnh trước khi đến trường học, đã biết Diệp Triều Nhiên là một đứa trẻ rất ưu tú.
Nhưng biết là tận mắt chứng kiến, cũng có sự khác biệt.
Cho nên khi chính mắt nhìn thấy Diệp Triều Nhiên biểu diễn xong, Phương Thịnh không khỏi bắt đầu thích Diệp Triều Nhiên người em trai này.
Vì thế Phương Thịnh lúc đó nói với Phương Yến:
"Nếu như Triều Nhiên có thể trở tành một thành viên trong nhà chúng ta cũng rất tốt."
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phương Thịnh lập tức trắng bệch.
Phương Yến chính là vì anh ta nói câu này mà giả vờ ngất xỉu sao?
Tại sao?
Yến Yến không phải em ấy cũng nói thích Triều Nhiên sao?
Không phải em ấy chủ động nói muốn để cho Triều Nhiên về nhà cùng bọn họ sao?
Nếu như Yến Yến không muốn để cho Triều Nhiên về nhà bọn họ, tại sao lại còn náo loạn muốn chuyển trường?
Không, Phương Thịnh lắc đầu.
Nhất định là anh ta nghĩ sai rồi.
Trước đó Phương lão gia tử không phải đã nói với anh ta rồi sao?
Bệnh tình Phương Yến rất nghiêm trọng, bây giờ mặt dù đã khống chế được, nhưng sau này có thể sẽ tái phát, hơn nữa bệnh của Phương Yến cũng kéo dài không được mấy năm.
Để Diệp Triều Nhiên ở bên cạnh bọn họ, là di nguyện của Phương Yến!
Nhưng bây giờ bác sĩ bệnh viện Hiệp Hòa lại nói với anh ta, bệnh của Phương Yến có thể khống chế, hơn nữa xác suất tái phát chỉ có 10%!
Là chuẩn đoán của bác sĩ có vấn đề?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, đã bị Phương Thịnh đánh tan.
Không thể nào.
Trước đó không phải có cư dân mạng không hiểu đăng bài hỏi khoa tim mạch bệnh viện Hiệp Hòa có bao nhiêu lợi hại sao?
Có một cư dân mạng trả lời rất thẳng thắn: [Cứ nói như vậy đi, nếu như bác sĩ của bệnh viện Hiệp Hòa nói với bạn bệnh này không có cách nào trị khỏi được, bạn có đi tìm chuyên gia bác sĩ nước ngoài thì cũng chỉ có thể đợi chết]
Đột nhiên biết em trai mình bệnh có thể trị khỏi, Phương Yến vốn dĩ nên vui vẻ.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Phương Thịnh bây giờ ngũ vị tạp phần, lại không hề có sự vui vẻ.
Phương lão gia tử tại sao lại lừa mình?
Phương Yến tại sao hôm nay lại giả vờ ngất xỉu?
Trong lòng Phương Thịnh rất loạn.
Không biết ngồi ở đây bao lâu, chân tay Phương Yến lạnh ngắt, anh ta mới đứng lên đi về phía phòng bệnh.
Phương Yến đang nằm trên giường, trên mặt không có huyết sắc, nhưng lại ngủ rất an ổn.
Phương Thịnh rất muốn gọi Phương Yến tỉnh dậy, hỏi xem hôm nay em ấy rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng Phương Thịnh không nhẫn tâm làm như vậy.
Mỗi một chuyện xảy ra đều có nguyên nhân hậu quả của nó.
Phương Yến giả vờ ngất xỉu, Phương lão gia tử lừa anh ta, đều có lý do và nguyên nhân của họ.
Bọn họ không muốn nói với anh ta, cho dù Phương Thịnh hói, bọn họ cũng không nói cho anh ta biết.
Cho nên Phương Thịnh chỉ có thể tự mình đi điều tra.
Nếu như đổi thành trước đây Phương Yến bị ốm nhập viện, Phương Thịnh buổi tối chắc chắn sẽ ở lại trông đêm.
Nhưng hôm nay anh ta thật sự không có tâm trạng, thậm chí còn không gọi y tá cho Phương Yến, tự cầm điện thoại và chìa khóa ra khỏi bệnh viện, lái xe về nhà.
Phương Yến trước khi đến bệnh viện vẫn luôn giả vờ ngất xỉu, sau đó khi đến bệnh viện, bác sĩ truyền nước cho cậu ta, trong đó hình như có một chút thành phần thuốc an thần, cho nên không bao lâu Phương Yến đã ngủ mất.
Lại một lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng nhạt.
Phương Yến xoay người, há miệng gọi một câu: "Anh?"
Phòng bệnh trống trải không có ai trả lời.
Phương Yến sửng sốt, cậu ta sợ bị Phương Thịnh phát hiện ra khác thường, cho nên cố ý chậm chạm cử động, chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, mở đèn phòng bệnh.
Phòng bệnh rộng rãi trừ cậu ta ra, một người cũng không có.
Trước khi chỉ cần cậu bị ốm, trong nhà chắc chắn sẽ có người ở bệnh viện với cậu.
Nhưng tại sao hôm nay không chỉ không nhìn thấy Phương Thịnh, đến một nhân viên chăm sóc cũng không có?
Phương Yến sửng sốt hồi lâu, đột nhiên có một dự cảm không tốt.
....
Diệp Triều Nhiên hôm nay lại dậy rất sớm.
Lễ hội văn nghệ qua đi, trường học đại phát từ bi cho nghỉ nửa ngày, buổi sáng không cần đi học.
Diệp Triều Nhiên vốn dĩ cũng không muốn dậy sớm như vậy, nhưng vừa nghĩ đến bản thân đã bỏ lỡ một ngày luyện taewoodo, hôm nay còn không đi thì không tốt, vì thế cậu dứt khoát rời giường.
Tống Nhã và Diệp Bùi đang vội đi làm, nhìn thấy cậu dậy sớm cũng hơi kinh ngạc.
"Không ngủ thêm à?" Tống Nhã hỏi.
Diệp Triều Nhiên nói: "Không ngủ nữa, con phải đi rèn luyện sức khỏe!"
Tống Nhã và Diệp Bùi nhìn nhau cười.
"Khắc khổ như vậy, là nhìn trúng cô nương nhà ai vậy?" Diệp Bùi cười nhạo hỏi "hơi dừng một chút, lời nói của Diệp Bùi lại có xoay chuyển, "Hay là nhìn chúng tiểu gia hoa đẹp trai nào?"
Nói xong câu này, Diệp Triều Nhiên có hơi khó hiểu mà có chút căng thẳng.
Kiếp trước khi cậu phát hiện mình không có hứng thú với bạn nữ xong, Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này.
Cậu thật ra vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện này cho Diệp Bùi Tống Nhã, nhưng còn chưa đợi cậu tìm thời cơ thích hợp, nhà họ Phương đã tìm đến cửa.
Hôm nay dùng một lời nói đùa comeout với hai người họ, cũng không biết hai người họ có thể tiếp nhận không.
Chính vào lúc cậu đang thấp thỏm bất an, đã nghe Diệp Bùi đột nhiên cười lên.
Diệp Triều Nhiên: "......"
Diệp Triều Nhiên lập tức ngẩng đầu.
Diệp Bùi cười rất vui vẻ, đắc ý nói với Tống Nhã: "Xem đi, anh đoán đúng rồi, là một tiểu gia hỏa, không phải là một cô nương, trả tiền! 1000 tệ, một đồng cũng không được thiếu!"
Tống Nhã bất mãn trừng mắt nhìn cậu: "Xem anh đắc ý kìa. Đưa thì đưa!"
Nói xong, Tống Nhã cầm điện thoại chuyển tiền cho Diệp Bùi.
Diệp Triều Nhiên: "....."
Cậu vừa rồi là đang comeout đúng không?
Ba mẹ cậu là cái phản ứng như vậy?
Còn dùng cái này để đánh cược?
Một chút thấp thỏm bất an trong lòng cậu, lập tức tan thành mây khói.
Diệp Triều Nhiên bình tĩnh lại, lấy mã QR trong điện thoại ra, đặt trước mặt Diệp Bùi: "Ba không thể nuốt một mình được, chia ba bảy, con bảy ba ba phần!"
Diệp Bùi lập tức trừng to mắt: "Cái này là ba đánh cược với mẹ con, có liên quan gì đến con?"
Diệp Triều Nhiên cười: "Ha, lấy con ra đánh cược, sao có thể không lên quan đến con.
Tống Nhã nhìn chuyện không liên quan đến mình mà cong khóe miệng.
Diệp Bùi: "......"
Cắn răng, Diệp Bùi nói: "Nhiều nhất là bốn sáu, ba sáu."
Diệp Triều Nhiên: "Vậy thì chia đều," Nói xong chắn ở trước cửa, "Nếu không hôm nay ba đừng hòng đi làm, dù sao sáng nay còn không phải đi học."
Diệp Bùi: "....."
"Tiểu tử thúi!"
"Chia đều thì chia đều! Không dễ gì mới kiếm được chút tiền từ chỗ mẹ con, con còn lừa mất một nửa của ba!"
Nhận được chuyển tiền của Diệp Bùi, Diệp Triều Nhiên vừa lòng chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi, Tống Nhã ở phía sau gọi cậu lại: "Con trai!"
Diệp Triều Nhiên quay đầu lại: "Sao vậy ạ?"
Tống Nhã cười: "Nếu như thật sự thích tiểu tử nào đó, thì nhanh theo đuổi đi! Con đã độc thân 17 năm rồi, đừng đợi đến 18 tuổi mới yêu sớm, lúc đó không còn gọi là yêu sớm nữa!"
Diệp Triều Nhiên vì câu nói này của Tống Nhã mà mặt lập tức đỏ bừng, cậu nhanh chóng nói: "Con còn chưa có người thích mà! Con chỉ là...."
"Được được được, con nói không có thì không có," Tống Nhã cười, "Có điều con nên giữ kín một chút, tránh cho mẹ và ba con không bao lâu lại đoán trúng."
Tiếng cười sảng khoái của Diệp Bùi từ phòng khách truyền ra.
Diệp Triều Nhiên: "......"
Diệp Triều Nhiên đỏ mặt xuống tầng, đến khi đến đến dưới lầu nhà Khương Tầm Mặc, mặt cậu vẫn còn đỏ.
Diệp Triều Nhiên ấn thang máy, nhìn chiếu ra gương mặt đỏ bừng của cậu, cậu không khỏi lấy tay xoa xoa.
Nghĩ đến lời Tống Nhã nói, Diệp Triều Nhiên lại cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng tăng thêm.
Đến tầng 22, Diệp Triều Nhiên ấn chuông cửa.
Không bao lâu sau đã có bước chân ở sau cửa, Khương Tầm Mặc mở cửa.
Nam sinh giống như vừa mới tắm xong, tóc trên trán còn ướt, trên người mang theo một mùi sữa tắm hương bạc hà dễ ngửi.
Diệp Triều Nhiên nhìn gương mặt anh tuấn của Khương Tầm Mặc, không biết tại sao lại nhớ đến vấn đề tranh luận không ngừng nghỉ trên diễn đàn.
Vì thế cậu mở miệng hỏi: "Khương Tầm Mặc, cậu là 1 hay là 0?"
Khương Tầm Mặc: "?"
- ----------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Khương Tầm Mặc: Cậu ấy đã hỏi mình là 1 hay 0 rồi, cậu ấy chắc chắn thích mình!
P/s: Phương Thịnh đã sắp biết được một góc chân tướng rồi, rất nhanh anh ta sẽ biết toàn bộ.
Một pha tự vả mặt đến từ bạch liên hoa.