Mục lục
Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một sinh viên đại học cực kỳ thích hóng hớt trên mạng, mỗi khi rảnh rỗi là Đường Vũ Huệ lại lượn qua Weibo dạo xem có chuyện gì hay không.

Hôm nay tan học về, cô nằm dài trên giường ký túc xá, mở ngay phần hot search của Weibo xem có gì thú vị không. Vừa vào một cái là đã thấy một cái tên đang đứng đầu bảng.

“Ninh Lạc? … Cái tên này nghe quen quen nhỉ.”
Cô lẩm nhẩm tên vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra, vỗ tay cái bốp lên giường. “Chẳng phải là cái anh chuyên bị bóc phốt mắng trợ lý, tính khí thất thường nhưng cứ ra vẻ thanh thuần sao? Thế mà giờ lại leo lên đầu bảng hot search? Chắc chịu chơi bỏ tiền lắm đây, Weibo này thành sân chơi cho nhà giàu rồi!”

Vừa nói cô vừa nhấn vào xem: “Để xem lần này anh ta còn trò gì hay nữa không.”

Mới vào xem được chưa tới một phút, từ giường trên, bạn cùng phòng đã nghe thấy tiếng cười rộ lên của cô, giường rung bần bật.

Bạn cùng phòng thò đầu xuống: “Bị làm sao vậy?”

Đường Vũ Huệ cười đến mức như bị điểm trúng huyệt cười, không ngừng lại nổi, tay run run giơ điện thoại lên cho bạn xem, suýt chút nữa thì làm rớt xuống giường. Mãi mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Nhìn nè… ha ha ha… nhìn đi, Ninh Lạc ha ha ha! Không chịu nổi luôn…”

Bạn cùng phòng nhìn kỹ vào màn hình đang lắc lư, kịp thời đọc được dòng quảng cáo in đậm.

“Đạt tiêu chuẩn thực phẩm, cam kết mười năm, chỉ để lại sự sạch sẽ”

“…”

Cô ấy chậm rãi hỏi: “Quảng cáo kiểu này, ảnh không cần mạng nữa rồi à?”

Đường Vũ Huệ cuối cùng cũng bớt cười, lau lau nước mắt: “Không chỉ có vậy đâu, xem bên dưới nữa này.”

Trong buổi chụp ảnh tạp chí, không rõ ai trong ekip đã quay lén một đoạn clip rồi đăng lên mạng, chất lượng thấp lè tè cũng chẳng làm mờ nổi gương mặt thanh tú xinh đẹp của nhân vật chính.

Có vẻ căng thẳng, đôi môi ướt đỏ khẽ mím lại rồi mấp máy:

“Cậu biết vì sao khủng long tuyệt chủng không? Vì tay chúng ngắn quá, không thể vỗ tay vì vẻ đẹp của cậu mà buồn chết đấy.”
“Anh đẹp trai thì đẹp vừa thôi, đừng quá đáng thế, làm em chỉ muốn nhét cây đàn vào mồm rồi tự nhận là người si tình luôn.”
“Ở đây cao quá em bị thiếu oxy, trợ lý vừa cho em hít một hơi là tỉnh táo ngay. Em nghĩ cái gì mà hiệu quả ghê thế, hóa ra là anh đẹp trai quá.”

Miệng thì mở ra đóng vào, y như bôi dầu thông ấy.

Cuối cùng, Ninh Lạc nháy mắt nhìn Lộ Đình Châu, vẻ mặt như muốn nói: “Em nói hay quá còn gì, mau khen đi.”

Bạn cùng phòng chưa kịp xem hết đã cười muốn nôn, hai người điên cuồng đập giường, cười đến mức sắp phát rồ.

Phần bình luận phía dưới cũng toàn cười muốn bể bụng.
【Đúng là “thánh si tình” trời đánh, mà ổng quên sạch cái hình tượng nam thần ngây thơ của mình rồi hay gì hahaha】
【Pha lật xe huyền thoại của showbiz, ai xem cũng khoái】
【Nhập vai kiểu Lộ Đình Châu, mắc cỡ muốn độn thổ luôn, chắc phải vác cả đoàn tàu mà chạy qua hành tinh khác】
【Quảng cáo kiểu mới đây à? Cũng hay đấy, thành công lọt vào mắt xanh của tôi rồi [mặt cười chó ngậm hoa]】
【Chưa hết đâu mấy bà, vào xem clip nữa nè, ổng còn luyện cả chiêu khinh công Võ Đang hahah, cười xỉu luôn】

Cảnh Ninh Lạc dẫm chân trái lên chân phải, thử bay lên trời đã bị ai đó quay lén rồi cắt ra làm meme.
Kèm theo dòng chữ: “Ngủ thêm một phút mỗi sáng, trên đường đi học 8 giờ sáng luyện khinh công.”

Đám “thánh meme” thiếu tâm đức nhìn thấy cảnh này thì như cá gặp nước, vội lôi hết kho tàng hình ảnh của Ninh Lạc ra mà chế cháo tung lên mạng.

Ảnh Ninh Lạc nhắm nghiền mắt khóc đầm đìa.
Dân mạng: “Hội thích thể loại nhân vật buồn đời sướng rồi, đại ca chuẩn bị nhảy lầu đây!”

Ảnh Ninh Lạc cầm quyển sách, mặt nhăn nhó khổ sở.
Dân mạng: “Đừng gọi tôi là học dốt, gọi tôi là người dị ứng kiến thức!”

Ảnh Ninh Lạc đóng phim thần tượng, cười cứng đơ.
Dân mạng: “Đúng là nghèo tới mức tự cười mình luôn.”

Một trận bão meme bất ngờ nổi lên từ ba câu bình luận, lan tỏa thành cuộc chiến biểu cảm, càn quét khắp các nền tảng Weibo, Douyin, và Xiaohongshu, không ngừng đẩy Ninh Lạc lên hot search. Các tài khoản marketing nghe mùi thơm cũng nhào vô, liên tục đăng video và ảnh, góp phần khuấy động thêm độ hot.

Fan của Ninh Lạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo loạn thế này, sợ quá phải thu mình im re trong group, không dám lên tiếng.

“Ráng lên anh Lạc, bay lỡ đà thì tự gánh lấy nhé.”

Còn về phần Ninh Lạc, thật lòng mà nói, giờ chỉ muốn nhảy lầu cho xong.

Nhìn từng dòng meme lướt không ngừng, Ninh Lạc buồn muốn khóc: “Tôi kiếp trước chắc phải làm chuyện ác lắm, giờ mới gặp phải đám này?”

Thấy vậy, Hứa Linh an ủi: “Nghĩ tích cực lên, dù sao cũng coi như cậu đã nổi rồi.”

Ninh Lạc phát rồ, chẳng khác gì bị xử ngay tại chỗ: “Tôi có nên đăng lên nói tài khoản bị hack không, mấy lời đó không phải tôi nói?”

Hứa Linh gật đầu tán thưởng: “Ý hay đấy. Còn mấy video thì sao?”

Ninh Lạc: “Deepfake đó.”

Hứa Linh vỗ tay: “Chả có gì làm khó được cậu nhỉ.”

Ninh Lạc nghe ra ngay giọng điệu châm chọc của cô, tức tối mà không dám cãi.

“Đụng tới tôi à? Vậy coi như đụng phải đứa dễ bị đụng nhất trong vòng cả trăm dặm rồi! Kết quả của việc đụng tôi là cậu chả đụng trúng gì ngoài một đứa không có sức kháng cự, đụng tôi là xoa bóp, nhào nặn thành một miếng mì dai mềm, vừa mỏng vừa mượt!

Hứa Linh bật cười lạnh.

Ban đầu tức Ninh Lạc không giữ hình tượng còn “hỏi xoáy đáp xoay” với netizen, nhưng nhanh chóng, cô phát hiện đây chính là cơ hội để Ninh Lạc bật lại trên mạng. Nhìn cậu ngọ nguậy như cá nằm trên thớt, Hứa Linh thì thầm đầy ẩn ý:

“Ninh Lạc, vẫn muốn làm người đàn ông của Ảnh Đế chứ?”

Ninh Lạc thấy câu này sai sai, nhưng vẫn cẩn thận gật đầu: “Muốn… chứ.”

“Vậy thì cứ im lặng, không làm gì hết. Độ hot tăng thì độ nổi tiếng cũng lên, lát nữa tôi sẽ đăng lên tài khoản của cậu nói là dạo này cậu quá mệt mỏi, chịu áp lực nặng nề.” Hứa Linh dịu dàng xoa đầu cậu như đang nhìn một cây tài lộc đang lớn mạnh từng ngày.

“Có tí quá khứ đen tối cũng có là gì, sao có thể vì chút thể diện của bản thân mà bỏ qua cơ hội kiếm tiền được chứ?”

Ninh Lạc trúng ngay tử huyệt: “…”
Nghe cũng có lý, không thể cãi lại.

————-————-

Quyết tâm vừa được thuyết phục của Ninh Lạc bỗng chốc lung lay khi thấy các thành viên đoàn phim.

Câu đầu tiên Thẩm Văn Dực nói khi thấy cậu là: “Ồ, hoàng tử rắm cầu vòng đến rồi kìa.”

Ninh Lạc quay người bỏ đi ngay.

Thẩm Văn Dực vội giữ cậu lại, vừa muốn bật cười vừa sợ cậu da mặt mỏng, ngại ngùng: “Đi đâu đấy? Nhanh đi thay đồ, cả đoàn đợi cậu nãy giờ rồi.”

Ninh Lạc cố nhếch miệng với vẻ mặt lạnh tanh: “Anh Văn Dực đối xử thế này, đúng là tôi không phải. Trông cứ như tôi nhỏ mọn lắm ấy.”

Thẩm Văn Dực bị câu nói của cậu làm cho vừa bực vừa buồn cười, túm cổ áo kéo Ninh Lạc vào phòng trang điểm: “Mấy ngày không gặp đã thành một đóa trà xanh rồi.”

Ninh Lạc ngồi thẳng trong gương, nhìn chính mình: “Trà xanh gì chứ, tôi là hoa cúc.”

Thẩm Văn Dực tò mò: “Ồ?”

Ninh Lạc bắt đầu nghiêm trang: “Người thanh khiết như cúc, đừng ai đụng vào tôi.”

Thẩm Văn Dực: “…”

Tốt lắm, mấy hôm không gặp, xem ra cậu ta lại điên thêm tí rồi.

Dù muốn đến đâu Ninh Lạc cũng phải đi làm, chẳng thể trốn chạy khỏi trái đất này.

Trang điểm, hóa trang xong, vừa bước ra khỏi phòng, mọi ánh mắt đều dồn hết vào cậu.

Xung quanh vang lên tiếng cười khẽ.

Ninh Lạc hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh.

“Bị cả mạng mỉa mai thì đã sao? Có gì ghê gớm đâu? Sống kiểu gì cũng là sống, không sống nổi thì chết, sớm hay muộn gì cũng phải chết, mộ phần là thiên đường Bali! Bali, Double Cheeseburger, ai muốn bán cái burger chết tiệt này! Hahaha, Bali!

Vương Lâm: “…”

Ông trầm ngâm đưa tay vuốt mặt.
Đây là nhà đầu tư, không thể đắc tội.
Nhà đầu tư bỏ 10 triệu để tài trợ, phải nâng niu cậu ấy như vàng.

Để trấn tĩnh tinh thần, Ninh Lạc lẩm bẩm vài lần trong lòng rồi dứt khoát nói: “Mau, quay cảnh này thôi.”

Cảnh này là lúc nhân vật nam phụ do Ninh Lạc thủ vai nhìn thấy nữ chính đang cùng khách hàng đến phòng tập quyền anh vào cuối tuần. Nhìn bóng lưng cô, anh nhớ lại người từng kéo mình ra khỏi vũng bùn ngày xưa, như tia nắng đầu tiên chiếu rọi góc tối trong anh. Nhưng cũng chính cô là khởi đầu đẩy anh rơi vào vực sâu tăm tối hơn.

Phần đầu của cảnh quay tập trung vào Tôn Thiệu Nghi đang vào sàn đấm bốc, còn Ninh Lạc ở phía dưới đeo găng tay quyền anh, dõi theo Tôn Thiệu Nghi.

Hứa Linh hành động nhanh chóng, nói sẽ tìm trợ lý giúp cậu, và ngay lập tức đã mang đến một người trợ lý nữ tên là Đào Tử. Ngoài việc cùng Tiểu Tống chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của cậu, cô còn giúp quản lý Weibo, đăng bài để duy trì lượng fan.

Nhờ những ngày hot search gần đây, số lượng fan của Ninh Lạc đã tăng hơn 500.000 người và vẫn đang tiếp tục tăng. Toàn là fan thật, và lượng hoạt động hàng ngày của fan trên siêu thoại còn leo lên top 10. Đúng là vui không tả nổi.

Ninh Lạc cúi xuống quấn băng, Đào Tử gọi cậu: “Anh Lạc, nhìn bên này nào.”

Theo phản xạ, Ninh Lạc ngẩng lên, liền bị chụp hàng loạt tấm hình.

Đào Tử nhìn ảnh, hài lòng không thôi: “Mặt anh Lạc cứ như mô hình 3D ấy nhỉ, không tì vết chút nào. Không biết người yêu sau này phải xinh đẹp cỡ nào mới xứng với anh đây.”

Ninh Lạc quấn xong băng, đeo găng tay vào, đáp tỉnh bơ: “Anh có người yêu rồi.”

“Gì cơ? Anh, cái này không phải thứ có thể nói công khai đâu!” Đào Tử giật mình, lập tức nhìn quanh.

Quả nhiên, bắt gặp ánh mắt hóng hớt của mấy người xung quanh.

Ninh Lạc: “À, cũng không có gì. Quan hệ hai đứa anh cũng không ổn định lắm.”

“Ủa sao?” Đào Tử liền tò mò, hạ giọng hỏi.

Ninh Lạc thở dài bi đát: “Thỉnh thoảng không mơ thấy.”

Đào Tử và các “thánh hóng chuyện”: “…”

Nhìn bóng Ninh Lạc đi xa dần, Đào Tử quay sang hỏi Tiểu Tống: “Anh Lạc bình thường cũng vậy hả?”

Tiểu Tống đáp lại: “Dạo này cậu không xem hot search hả?”

Đào Tử: “…Trăm nghe không bằng một thấy”
Quá là nhây.

Cảnh quay nhanh chóng bắt đầu. Nhân vật nữ chính của Tôn Thiệu Nghi vì muốn lấy lòng khách hàng, đã dành nhiều thời gian nghiên cứu sở thích của họ, và hôm nay cô đến phòng tập quyền anh.

“Luật sư Doãn cũng thích đấm bốc à?”

Tôn Thiệu Nghi buộc tóc đuôi ngựa cao: “Xem như để giải khuây lúc rảnh thôi, không ngờ cô Cố cũng thích.”

Người được gọi là cô Cố chính là khách hàng mục tiêu. Cô rời sàn đấm bốc, lịch sự mời nữ chính vào: “Muốn thử chút không?”

Tôn Thiệu Nghi bật người vào giữa sàn, ra hiệu cho những người tập cùng: “Đến đây nào.”

Nhân vật nữ chính có cốt truyện học Taekwondo từ nhỏ, còn Tôn Thiệu Nghi cũng tập thể hình thường xuyên. Sau buổi hướng dẫn võ thuật, động tác của cô thật uyển chuyển đẹp mắt, lấn át những người bạn tập cùng.

Cảnh đó khiến Ninh Lạc cảm thấy máu nóng sôi sục.

“Tôn Thiệu Nghi vừa lên sàn là hết mình, quên cả mình, không màng sống chết! Hàng trăm chiêu thức biến hóa, như hàng trăm hòn đá liên tục bị chấn động dữ dội đánh văng ra, điên cuồng múa trước mắt bạn. Chiêu Hắc Hổ vồ tim, dồn dập như tiếng trống giục; chiêu Khỉ trộm đào, nhẹ nhàng như bước nhảy; chiêu Voi đá chân, mạnh mẽ như phong thái kiên cường! Trên sàn đấu quyền anh thánh khiết ấy, nổ ra một cuộc quyết đấu hoành tráng, hào hùng, rực lửa thế này—Tôn Thiệu Nghi!

Ngay sau đó, Tôn Thiệu Nghi trượt chân, suýt xoạc một đường.

Cô bị căng cơ đùi, đau đến hít hà, môi run run chửi thầm vài câu tục tĩu.

Có ai quản được Ninh Lạc không chứ!

Ngoài màn hình, Vương Lâm cười sảng khoái.
Nghiệp chướng đến rồi đó, Tôn Thiệu Nghi, cô cũng có ngày hôm nay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK