Mục lục
Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Thần bị gã đàn ông mặc vest làm cho choáng váng, nuốt nước miếng:

“Không phải đâu, anh đang đùa tôi đúng không?”

Gã đàn ông điềm nhiên đáp:

“Tôi không đùa.”

Nhưng… hắn làm gì có tiền!

Thứ đầu tư lớn nhất trên người hắn chính là lớp mỡ này, chút tiền dư thì đã bay vào mấy bữa ăn no nê cả rồi, đào đâu ra tiền trả cho Tống Nam, lại còn bồi thường tổn thất tinh thần?

Ninh Lạc liếc nhìn hắn, nhỏ giọng buông một câu:

“Không trả nổi thì ngồi tù, nghe nói cơm tù chẳng có tí dầu mỡ nào đâu.”

Không, có, tí, dầu, mỡ, nào!

Nhát dao trúng tim, Sở Trần đỏ cả mắt, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Tống Nam.

Trong lúc mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã dùng tốc độ nhanh đến mức chẳng tương xứng với cơ thể đồ sộ của mình, lăn một mạch đến bên Tống Nam, ôm chặt lấy chân cậu.

“Khônggg——!”

Ninh Lạc hoảng hồn, lùi sang bên liên tục như thể bấm trúng nút né chiêu.

“To gan lắm, dám hù dọa dân hóng hớt như bọn tôi!

Cô nàng Tô Vạn Đồng cùng né sang một bên, vừa thở hồng hộc vừa gật đầu lia lịa:
Mẹ nó, suýt tí thì dọa chị chết khiếp!

Tống Nam cũng cứng đờ người, không dám nhúc nhích.

“Tống Tống! Nam Nam! Cục Cưng của anh!”
Tư Thần cất tiếng kêu thảm thiết, giống như đứng giữa tâm vũ trụ mà hét lên tiếng gọi tình yêu:
“Nghe anh giải thích đã!”

“Anh thật sự không hề có ý định lừa dối em, tất cả là vì anh yêu em đến mức không kiềm chế nổi! Anh sợ em không thích con trai nên mới giả gái. Anh tiếp cận em chỉ vì tình yêu chân thành dâng tràn này!”

“Nhìn đi!”
Tư Thần kéo áo lên, lộ ra từng lớp mỡ bụng như phao cứu sinh.
“Em biết đây là gì không? Đây chính là kết quả của việc anh ngày nhớ đêm mong, thao thức không ngủ được, ăn uống vô độ mà ra đấy! Từng miếng mỡ trên người anh đều chứa đựng tình yêu sâu đậm dành cho em!”

Đừng nói đến Ninh Lạc và đám người xung quanh, ngay cả anh chàng mặc vest cũng quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt như muốn ói.

…Tôn trọng thân hình của mọi người là điều oẹ—nên làm. Đời người chỉ cần oẹ—sống vui vẻ là đủ. Nhưng tôi chịu hết nổi rồi! Bây giờ tôi phải viết một bài diss gã béo này ngay!

Tô Vạn Đồng hoảng hốt:
“Nhưng mà cậu hát sai nhịp mà!”

Không ai ngăn được đam mê bùng cháy của Ninh Lạc. Cậu hắng giọng và bắt đầu phiêu:

“Tôi họ Ninh, Ninh trong mái nhà vững chãi,
Vung đao lớn chém gian tà bất công.
Lòng trung gan dạ, đôi cánh diều hâu,
Kẻ xấu xa mau mở mắt mà nhìn!
Chiến cờ tung bay, tôi lao thẳng tới,
Giang hồ gọi tên: Xã Hội Ninh!”

Tống Nam bị ôm chân, hai mắt trống rỗng nhìn lên trời.

Ảo giác chăng? Cậu ta dường như thấy có người vẫy tay múa hoa ở đâu đó.

Trong khi đó, Ninh Lạc vẫn đang tự thưởng thức “kiệt tác đầy cảm hứng” của mình, không ngừng gật gù đắc ý.

“Hoa cải dầu ơi hoa cải dầu*, đúng là ngươi, Ninh Lạc!”

Tô Vạn Đồng nhìn đôi môi run rẩy của mình mà nghẹn lời.

“Cậu ký giấy bán linh hồn cho thần thánh, thần còn mắng cậu: ‘Chơi ép vần đơn cũng gọi là vần chắc?’”

Trong khi mấy người này còn đang đờ đẫn, Tư Thần lại cho rằng mình đã gặp được “thần nhân từ”.

“Đây là cơ hội trời cho!”

Hắn ta lập tức nắm bắt, tiếp tục than khóc:
“Tôi biết tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu, nhưng tất cả đều vì tôi quá yêu cậu mà thôi! Quả Quả, cậu có thể tha thứ cho tôi không?”

Tống Nam vẫn còn mơ màng sau màn rap đất quê vừa rồi, vẻ mặt đơ đơ chọc ra được một dấu hỏi to tướng:
“Tha thứ?”

Phản ứng chậm chạp này lại khiến mọi người xung quanh hiểu lầm.

Mắt Tư Thần sáng rực lên như đèn pha:
“Là lỗi của tôi! Cậu có thể trách tôi, mắng tôi, nhưng đừng ép tôi đến đường cùng, Quả Quả! Tiền của tôi đều đầu tư hết cả rồi, tôi không thể rút ra ngay được đâu!”

Ninh Lạc ôm trán, muốn chết luôn cho rồi.

“Tống Nam hôm qua: Yêu đương á? Cún còn chẳng thèm.
Tống Nam hôm nay: Có làm chó cũng phải yêu cho bằng được!”

“Không ổn, phải tát cho cậu ta tỉnh lại, giáo dục kiểu này mới hợp với người Hoa quốc!”

Chờ chút… nhưng tại sao cậu ta lại thật sự xắn tay áo lên vậy?

Tống Nam hốt hoảng, vùng vẫy rút chân ra, chẳng may đá thẳng vào cằm của Tư Thần, khiến hắn ta đau đến mức hét lên như heo bị chọc tiết:
“Biến ngay! Đồ bi.ến th.ái, tránh xa tôi ra! Đi mà nói chuyện với luật sư của tôi!”

“Đúng rồi, đúng rồi! Lui! Lui! Lui nữa!”

Gã đàn ông mặc vest nghe được lời đáp khẳng định từ phía Tống Nam, liền chỉnh lại mắt kính, nhấn mạnhTư Thần xuống ghế:
“Vậy, tiếp theo, tôi sẽ trò chuyện riêng với vị này.”

Gã quay sang Tống Nam, kèm theo nụ cười lịch sự:
“Ngài Tống, xin cứ ra ngoài cùng bạn bè, chuyện này hãy để người chuyên nghiệp xử lý.”

Tư Thần vùng vẫy:
“Đừng đi! Tôi không có tiền mà, thật sự không có!”

Gã vest thản nhiên đè anh ta lại:
“Không có tiền thì vay. Người thân, bạn bè, thầy cô và cả đồng nghiệp của anh hẳn sẽ rất sẵn lòng mở một đợt quyên góp trực tuyến để gom tiền cho anh… sau khi biết được những việc anh đã làm.”

Ninh Lạc nghe tới đây, vừa đi xa vừa cười khẩy:
“Quá gắt, cho chết luôn. Nhưng tôi thích, hehe.”

Tư Thần không muốn bị “chết trên mạng”, cuối cùng phải khai ra hết chỗ tiền đã đi đâu, thậm chí còn tự thú rằng đám người đi cùng anh ta hôm nay chính là đồng bọn, cả nhóm có đến cả trăm người đều cùng một giuộc.

“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Tôi sẵn sàng trả tiền, xin đừng báo gia đình tôi, cũng đừng báo cảnh sát!” Tư Thần khóc lóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem.

Gã vest mặt lạnh như băng:
“Sao có thể không báo được? Tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi.”

Tư Thần ngơ ngác:
“Anh không bảo là chỉ chọn một trong hai sao! Tôi chọn trả tiền rồi mà vẫn báo cảnh sát à?”

Mắt kính của gã vest lóe lên tia sáng lạnh lẽo:
“Trẻ con mới chọn, người lớn thì tất nhiên… lấy cả hai.”

Tư Thần sụp đổ hoàn toàn, cả ngày hôm nay hắn ta bị người ta hành hạ xoay như chong chóng!

“Thế mẹ kiếp sao lúc nãy không nói thẳng luôn! Anh làm trò khốn nạn này với tôi để làm gì?”

Gã vest đáp, vẻ mặt nghiêm túc:
“Bởi vì tôi tính phí theo giờ, mà ngài Tống đây… trả quá hào phóng.”

————-————-

Ra khỏi phòng VIP, cả con phố này toàn những cửa hàng xa hoa lộng lẫy. Ninh Lạc và Tô Vạn Đồng thấy tâm trạng Tống Nam không tốt, bèn rủ cậu đi dạo vài vòng cho khuây khỏa.

Tống Nam hơi lo lắng:
“Nhưng mà, các cậu ăn mặc thế này… có ổn không?”

Ninh Lạc vô cùng tự tin:
“Yên tâm, chắc chắn không ai nhận ra đâu!”

Tô Vạn Đồng giơ ngón cái phụ họa:
“Chính xác, cứ để tụi này lo.”

Tống Nam nhìn hai người họ ăn mặc chẳng khác nào chuẩn bị đi cướp ngân hàng, mấp máy môi:
“… Tớ không lo vụ bị nhận ra.”

Cậu ta lo người đi đường báo cảnh sát kìa! Không thấy mấy người qua đường cứ nhìn mình đầy ái ngại, giống như đang tự hỏi liệu cậu ta có bị hai kẻ này bắt cóc không?

Ninh Lạc đẩy cậu đi, hào hứng nói:
“Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều, có chuyện gì cứ để tớ xử lý, đảm bảo không ai nghi ngờ danh tính của tụi mình.”

“Đi ra ngoài, thân phận đều do chính mình quyết định, cứ để ý xem tớ xử lý sao nhé. Hehe!”

Lời nói của Ninh Lạc chẳng những không trấn an, mà còn khiến Tống Nam căng thẳng hơn.

Đi được một đoạn, cả nhóm phát hiện phía trước có một cửa hàng kem mới khai trương. Dòng người xếp hàng dài ngoằng, các food blogger bận livestream với miệng không ngừng hô “gia đình ơi”.

Máu người Hoa của Ninh Lạc lập tức sôi sục.

“Đã đông người xếp hàng, chứng tỏ chỗ này ngon lắm đây!”

Cậu ra lệnh một tiếng:
“Xếp hàng thôi, chơi lớn chút nào!” rồi nhanh chóng chen vào hàng cuối cùng.

Tô Vạn Đồng cũng phấn khích không kém:
“Tớ đi mua chút đồ ăn vặt, đứng chờ xếp hàng mà nhai cho đỡ buồn.”

Tống Nam ngó trái ngó phải:
“Vậy để tớ đứng với Ninh Lạc trò chuyện cho vui.”

Cả ba phối hợp cực kỳ ăn ý, lập tức triển khai kế hoạch.

Ninh Lạc vừa đứng xếp hàng vừa rì rầm kể mấy chuyện drama trong làng giải trí từng đọc trong truyện, còn Tống Nam thì kiên nhẫn lắng nghe, chậm rãi nhích từng bước theo dòng người.

Đột nhiên, ai đó phía sau chọt chọt vào vai Ninh Lạc.

Cậu quay đầu lại, chạm mặt một cô gái đeo khẩu trang.

Cô gái ngập ngừng hỏi:
“Bạn là… Ninh Lạc phải không?”

Tống Nam lập tức căng như dây đàn.

Ninh Lạc đáp nhanh như chớp:
“Không phải.”

“Nhưng mắt bạn trông giống quá…”

“À, cái này hả,” Ninh Lạc bình thản giải thích, “là vì Ninh Lạc đẹp trai quá trời quá đất, như một kỳ quan nhan sắc của nhân loại, hoàng tử Disney trốn khỏi lâu đài, là kiệt tác của Nữ Oa khi nổi hứng tạo người. Tôi vừa nhìn thấy đã yêu cậu ấy đắm đuối!”

“Thế là tôi quyết định đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh mặt giống hệt cậu ấy. Giống đúng không?”

Cô gái ngơ ngác, muốn nói lại thôi:
“… Miễn bạn vui là được.”

Vừa quay đi, họ nghe tiếng cô gõ bàn phím “cạch cạch cạch” liên hồi. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn cô đang kể với hội bạn rằng vừa gặp phải một người “không bình thường”.

Tống Nam chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ, trán lấm tấm mồ hôi:
“Cậu làm ơn đừng nói bậy nữa. Cậu có fan trên mạng đấy, cẩn thận bị nhận ra.”

Ninh Lạc bĩu môi:
“Sợ gì, đeo khẩu trang vào thì ai nhận ra nổi?”

Đội hình ba người kiên nhẫn chờ suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng gần đến lượt. Ninh Lạc tinh thần phấn chấn, ngó nghiêng về phía quầy.

Đúng lúc đó, có người chen ngang vào hàng.

Dòng người xung quanh lập tức xì xào. Hầu hết đều là sinh viên, chỉ dám lườm chứ không dám nói.

Gã chen ngang còn gọi bạn gái:
“Qua đây, bảo bối. Bọn mình đứng đây.”

Ninh Lạc không nhịn được, chọt vào vai hắn:
“Anh vừa chen ngang.”

Gã làm lơ. Lại bị chọt thêm lần nữa, hắn bực mình quay lại:
“Không thấy bạn gái tôi mỏi chân sao? Cô ấy không khỏe, tụi tôi mua xong là đi ngay. Với cả, cậu xếp lâu vậy rồi, thêm một hai người thì có sao?”

Tống Nam nghe xong, tay nắm chặt thành nắm đấm, những người trong hàng cũng không kiềm được bất mãn.

Mấy food blogger đang livestream liền im bặt, lén chuyển ống kính về phía này.

Bạn gái của gã chen hàng lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ:
“Thật ngại quá, anh ấy chỉ là quá thương tôi thôi.”

Gã quay sang nhìn cô đầy trìu mến:
“Bảo bối~”

Cô nàng e thẹn đáp lại:
“Ông xã~”

Ninh Lạc thở dài, vẻ mặt vô cùng từ bi:
“Thật ra cũng chẳng sao cả, hai người muốn chen thì chen thôi. Chỉ là tôi và cậu ấy trong đó đã ngồi bóc lịch hơn chục năm trời, mới được thả ra nên muốn ăn thử món này. Muộn một giây hay sớm một giây cũng chẳng vấn đề gì.”

Bạn gái gã chen hàng bắt đầu run rẩy:
“Bóc… bóc lịch hơn chục năm?”

“Đúng vậy,” Ninh Lạc u sầu đáp, “do chồng tôi nghiện rượu lại bạo hành, động tí là đánh đập. Tôi và con trai bị hành hạ không chịu nổi, mới lỡ làm chuyện sai trái. Ra tù thì mọi thứ đổi thay, thanh xuân mất hết trong phút chốc.”

Cô bạn gái đột nhiên áy náy, không nói nên lời.

Gã chen hàng liếc mắt về phía Tống Nam, tò mò hỏi:
“Thế còn cậu ta là gì của anh?”

Tống Nam linh cảm điềm xấu, nhưng đã không kịp ngăn lại.

Ninh Lạc chớp mắt đầy tự nhiên:
“Là con trai tôi nhận nuôi. Nhìn cao ráo, lớn nhanh không?”

… Quả nhiên thành sự thật.

Không nên đi cùng Ninh Lạc! Tống Nam gào thét trong lòng.

Bạn gái gã chen hàng kéo tay người yêu, bất ngờ cúi đầu chào Ninh Lạc đầy thành ý:
“Thật xin lỗi, tôi không biết anh có hoàn cảnh éo le như vậy! Chúng tôi chen ngang thật không đúng, bọn tôi sẽ đi ngay, nhường chỗ lại cho anh. Anh cứ từ từ xếp hàng nhé!”

Cô nàng rút khỏi hàng, mặt mũi đầy hối lỗi. Trước khi đi còn ngậm ngùi nói:
“Hy vọng anh có thể làm lại cuộc đời.”

Cô gái đứng sau Ninh Lạc nhìn bóng lưng gầy gò đơn bạc trước mặt, tự nhiên nghẹn ngào.

“Dây thừng đứt là đứt chỗ mỏng manh nhất, số phận bất hạnh luôn bủa vây người khốn khổ.”

Cuộc đời người này đã thảm đến mức này, chỉ muốn ăn thử một cây kem cho ngọt ngào một chút, vậy thì có gì sai?

Cô đang định bước lên an ủi thì nghe thấy chàng trai nghiêng đầu, nói với “con trai” mình:
“Hiệu quả tốt nhỉ? Tôi cá hai người kia đêm nay nửa đêm tỉnh dậy phải tự tát mình mấy phát, rồi thốt lên: ‘Mình đúng là đáng chết mà!’”

“Con trai” hỏi lại:
“Sao tôi lại là con của anh mà không phải là… ‘tiểu tam’ của cậu?”

Chàng trai tròn mắt ngạc nhiên:
“Thì ra cậu thích motif tiểu tam? Được, lần sau tôi chiều cậu.”

Giọng điệu cưng chiều bất đắc dĩ ấy khiến người nghe chỉ muốn đấm thẳng cậu ta ra khỏi hệ Mặt trời.

Cô gái phía sau nghiến răng ken két.

Tên này thật sự không phải là Ninh Lạc sao? Hành vi này cũng quá Ninh Lạc rồi!

Trong phòng livestream của food blogger, màn hình tràn ngập dấu hỏi chấm.

Cư dân mạng sau khi phản ứng lại thì cười sảng khoái:

【Phục ông luôn đấy, đúng là cáo già, nghĩ ra được trò này cũng tài thật!】
【Mấy chục năm sau, hai người này nằm trên ghế mây hồi tưởng lại quá khứ, chắc chắn sẽ thốt lên: “Mình đúng là đáng chết mà!”】
【May là kịp nhận ra, tí nữa thì tôi cũng khóc theo rồi!】
【Không phải nói chứ, bóng lưng này quen lắm, giọng nói còn quen hơn!】
【Cái phong thái này, thật khó không nghĩ đến một người…】
【Nháy mắt phát tín hiệu đi, meme nổi tiếng? Vua diễn hề?】
【Ninh Lạc?】
【!!!!!! Trời má, có khi nào đúng là cậu ta không?】

Một tiếng sau, Hứa Linh nhận được cuộc gọi từ bộ phận PR, báo rằng Ninh Lạc lại lên hot search.

Hứa Linh nghiến răng, mở Weibo.

“Để xem lần này cậu lại giở trò gì khi không chịu an phận quay phim.”

#Ninh_Lạc_Ly_Hôn_Mang_Theo_Con

#Ninh_Lạc_Thẩm_Phán_Chen_Hàng_Thời_Hiện_Đại

#Cùng_Ninh_Lạc_Rèn_Luyện_Tâm_Trí

#Thế_Gian_Này_Ai_Mà_Chẳng_Điên

Hứa Linh tức đến mức bóp huyệt nhân trung, cảm thấy không thèm kiếm khoản tiền này cũng được. Ngày mai phải đuổi thẳng cổ Ninh Lạc ra khỏi công ty!

Trưởng phòng PR còn chêm dầu vào lửa:
“Đây là hình tượng mới mà chị xây dựng cho Ninh Lạc sao? Hiệu quả không tệ nha, mấy tháng nay cậu ta nổi hơn mấy năm trước cộng lại.”

Hứa Linh cười khẩy:
“Cái phúc này tôi nhường cho anh, anh có dám nhận không?”

Lúc này, Ninh Lạc không biết rằng vừa tuyên bố “Chắc chắn không ai nhận ra tôi đâu,” thì ngay lập tức bị lật tẩy đến mức không còn mảnh vải che thân. Dưới bài đăng Weibo của cậu, cư dân mạng cười lăn cười bò.

Cậu lại trở thành nguồn vui cho dân mạng. Người hâm mộ mới đến thì bảo: “Thằng nhóc Ninh Lạc này, càng đào càng thấy hay ho.”

Nhưng bản thân Ninh Lạc lúc này lại không vui chút nào.

Ba tiếng trước, cậu thấy xếp hàng một tiếng chỉ để ăn một que kem thì quá phí, nên đã ăn b.a qu.e liền.

Vậy nên giờ cậu đang bị báo ứng, bụng quặn đau dữ dội.

Cảnh quay lần này lại đúng lúc tướng quân Bùi Trì Nhất bị Đông Xưởng ám hại, không kịp dùng thuốc tê mà phải rưới rượu mạnh lên vết thương để rút tên.

Trong ống kính, Bùi Trì Nhất nhắm chặt mắt, mặt tái nhợt như tờ giấy, cắn chặt miếng vải trong miệng. Cổ anh lấm tấm mồ hôi, từng giọt lớn lăn xuống, gân xanh nổi rõ, tóc tai rối bời dính chặt vào gò má và cổ.

Ngón tay Ninh Lạc nắm chặt mép giường, từng đốt xương trắng bệch vì lực siết mạnh, chiếc giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt rùng rợn như sắp gãy đôi.

Bên cạnh, tiếng người sốt sắng vang lên không ngừng:

“Tướng quân, cố chịu thêm chút nữa! Sắp xong rồi!”
“Gần rồi! Gần xong rồi!”
“Thấy đầu rồi! Thấy đầu mũi tên rồi!”

Nghe thấy vậy, đám người xung quanh liền nhao nhao lên:
“Thấy rồi! Lên nữa là xong!”

Ninh Lạc cảm thấy đầu óc muốn nổ tung.

Mấy người không nói được lời nào tử tế hơn à? Chẳng khác nào đang nói tôi sắp sinh! Ai viết kịch bản này vậy, muốn chết à?

Góc phòng, Tống Nam mỉm cười đầy ẩn ý.

Đây chính là cái giá phải trả vì đã dám chiếm lợi từ anh.

Cảnh quay này rất nhanh được hoàn thành. Tôn Học Binh vô cùng hài lòng, vỗ tay khen ngợi khi Ninh Lạc được Tiểu Đào dìu đến:
“Ninh Lạc, cậu diễn quá đạt! Cảm xúc bùng nổ, rất chân thật! Cảnh này giữ lại nhé, không cần quay lại đâu.”

Ninh Lạc chỉ khẽ gật đầu, giọng yếu ớt:
“Vậy tôi đi nghỉ chút.”

Tôn Học Binh nghĩ rằng cậu bị tiêu hao cảm xúc quá mức, lập tức bảo đi nghỉ ngay.

Nhưng Lộ Đình Châu lại không nghĩ vậy, trạng thái của Ninh Lạc vừa rồi trông không giống đang diễn.

Định bụng cùng Tôn Học Binh bàn thêm, nhưng Lộ Đình Châu bất ngờ đứng dậy:
“Để tôi đi xem thử.”

Quả nhiên không sai, khi gần đến phòng nghỉ, anh đã nghe thấy tiếng rê.n rỉ yếu ớt, nhỏ đến mức như tiếng muỗi vo ve, nếu không chú ý thì khó mà nghe ra:

“Đau chết mất… Sao mà đau thế này chứ…”

Lộ Đình Châu đẩy cửa, thấy một đống tròn co rúm lại trên ghế sofa. Ninh Lạc cuộn chặt người, một tay ôm gối, tay còn lại áp mạnh lên bụng, cơ thể căng lên vì cơn đau. Nghe tiếng động, cậu yếu ớt ngẩng đầu lên:

“Tiểu Đào, mang thuốc cho tôi… Ủa? Là anh sao?”

Lúc này Ninh Lạc đã cởi bộ trang phục của vai diễn, thay bằng quần áo thường ngày và cuộn mình trong một chiếc chăn dày. Đầu cậu ló ra khỏi chăn, gương mặt đỏ bừng bệnh trạng, hai má lấm tấm mồ hôi, đôi môi hằn vết răng cắn do cố chịu đau.

“Trông cậu như không khỏe” Lộ Đình Châu cúi người, hỏi với giọng đầy quan tâm, “Đau ở đâu?”

Ninh Lạc yếu ớt nằm bẹp trên sofa, đưa mu bàn tay lên trán, rên khẽ từ mũi:
“… Đau bụng.”

Lộ Đình Châu nhíu mày:
“Suất cơm đoàn phim không sạch?”

Ninh Lạc trưng vẻ mặt sống không nổi:
“Không, là vì chiều nay tôi ăn ba suất kem ly cỡ bự.”

Lộ Đình Châu im lặng vài giây, cuối cùng lên tiếng:
“Uống thuốc đi. Tôi thấy Tiểu Đào vừa ra ngoài lấy thuốc cho cậu rồi.”

Ninh Lạc định nói gì đó, nhưng một cốc nước ấm đã được đưa tới chạm nhẹ vào môi cậu.
“Uống chút nước trước đã.”

Cậu kéo dài giọng ồ một tiếng, âm mũi nghe mềm mại như mèo con, ngoan ngoãn ngồi dậy, hai tay nâng cốc uống một ngụm nhỏ. Trong khi đó, ánh mắt liếc qua, thấy Lộ Đình Châu đang ngồi bên cạnh, gửi tin nhắn thoại, hình như là gửi cho Tôn Học Binh.

“Cậu ấy bị đau dạ dày, để cậu ấy nghỉ chút đã. Một lát nữa xem tình hình.”

Gửi xong, ngón tay buông phím ghi âm, Lộ Đình Châu quay sang nhìn Ninh Lạc, trầm giọng nói:
“Dạ dày không tốt mà còn…”

Ninh Lạc ngắt lời anh, nghiêm mặt hỏi:
“Vừa nãy anh nói cái gì không tốt?”

Lộ Đình Châu thoáng ngừng lại, tưởng cậu chưa nghe rõ:
“Tôi nói dạ dày.”

“Cái gì?”

“Dạ dày.”

“Không phải.” Ninh Lạc, mặt mũi tái mét nhưng vẻ mặt vẫn đầy chính nghĩa, nghiêm túc sửa lời anh:
“Dạ dày của tôi nói rằng, thứ nhất, nó không gọi là dạ dày, nó tên là Sở Vũ Tiêm*”

Tiểu Đào vừa bước vào: “?”

Anh ơi, anh ổn không vậy?

Lộ Đình Châu: “…?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK