Mục lục
Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì hành động bất ngờ của Lộ Đình Châu, ánh mắt của toàn bộ khách mời trong phòng đều lặng lẽ hướng về phía Ninh Lạc.

Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp lại. Ninh Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt từ từ lướt qua gương mặt người đàn ông trước mặt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, từng đường nét trên khuôn mặt ấy đã được khắc sâu vào tâm trí cậu như hình ảnh in ra từ máy in 3D. Đến gần hơn cậu mới nhận ra đôi mắt của anh sâu thẳm, con ngươi đen láy. Anh cao hơn Ninh Lạc cả một cái đầu, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, mang theo một loại áp lực vô hình.

“Cậu đây là ai?”

Ninh Lạc vốn dĩ đã quen với những tình huống chốn đông người, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy hơi căng thẳng, khẽ nuốt nước bọt.

Ánh mắt cậu vô thức dừng lại trên đôi môi mỏng nhạt màu của Lộ Đình Châu, rồi vô thức trả lời: “Chào anh, tôi tên là Ninh Lạc, trong chữ Lạc có bộ Mã”

“Vốn đang ở ruộng cày cấy, vừa thấy chồng liền như được tiêm thuốc k.ích th.ích, tôi đá bay con trâu đi tự mình cày ba mươi mẫu ruộngTừ ruộng về làng, ngửi thấy mùi khét khét, đi khắp nơi không tìm thấy chỗ nào cháy, hóa ra là trái tim tôi đang cháy vì chồng iuuuuuuu!”

Lộ Đình Châu: “…?”

Những lời nói đầy sức công phá khiến anh sững người trong giây lát, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên đôi môi của Ninh Lạc.

Ninh Lạc bẽn lẽn cúi đầu.

“Chồng đừng nhìn em như thế, hai chúng ta có vẻ hơi mờ ám rồi đó nha.”

Cậu không hề mở miệng.

Cũng không phải anh xuất hiện là ảo giác.

… Anh đọc được suy nghĩ của người khác sao?

Lộ Đình Châu bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mọi người dường như không nghe thấy những lời nói chấn động đó, mà chỉ nhìn hai người họ với ánh mắt đầy sự tò mò, như thể sắp có một tin tức chấn động sắp xảy ra. Trong lòng đã có chút suy đoán, anh giấu đi mọi cảm xúc, lùi lại một bước để tạo khoảng cách, gương mặt không có biểu hiện gì khác thường: “Lộ Đình Châu”. Sau đó, anh khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi mang chút xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã nhầm cậu với một người bạn, mong rằng điều này không gây phiền toái cho cậu.”

Ninh Lạc vội vàng xua tay: “Không không không, sao lại thế được”.

Nhận nhầm người làm sao có thể là lỗi của chồng iu? Lui lại cả vạn bước mà nói, từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đã chẳng có gì sai cả!

Lộ Đình Châu: “… Vậy thì tốt.”

Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, đám đông xung quanh có chút thất vọng.
Thì ra chỉ là nhận nhầm người nên hiếm khi thất thố như vậy, chứ không phải chuyện yêu hận rối ren gì cả, giải tán thôi.

Ninh Lạc cảm thấy mình cứ mãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người khác là không tốt, con trai ra ngoài phải giữ gìn phẩm hạnh, cậu dùng hết sức lực của mình để thu ánh mắt về lại, không nhìn chầm chầm anh nữa.

Ôi, thiệt là ngại ngùng, thấy mấy anh đẹp trai như thế là mình không dám trực tiếp lại gần làm quen.

Anh đẹp trai thì đẹp trai thiệt ó, nhưng cũng thật đáng thương, xung quanh toàn là người không đáng tin, số mệnh trời sinh sẽ cô độc

Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc, ánh mắt có chút tăm tối, từ từ lên tiếng: “Cậu quen tôi à?”

“Hả?” Ninh Lạc mất một chút thời gian mới phản ứng lại “Tất nhiên là quen, thầy Lộ là hình mẫu trong ngành, ai cũng biết cả mà”.

Câu này không phải chỉ là nịnh hót, Lộ Đình Châu có thành tích thực sự ấn tượng. Kể từ khi bước vào ngành, anh đã giành được vô số giải thưởng lớn nhỏ, từng giành được ba giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc trong vòng bốn năm. Sau hơn mười năm, anh đã giữ vững vị trí đỉnh cao trong ngành giải trí, và hiện nay mới chỉ ngoài ba mươi tuổi.

Dù bây giờ anh đang dần chuyển sang phía sau hậu trường, địa vị của anh vẫn không ai có thể xô đổ.

Đáng tiếc, tuổi còn trẻ mà mắt nhìn lại kém như vậy, tin nhầm người, công ty giải trí đầu tư dưới danh nghĩa của anh sắp bị lộ vì sao chép rồi đó.

Lộ Đình Châu im lặng một lúc, rồi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “…Thế à”.

Công ty giải trí sao?
Hình như đã có người nhắc đến chuyện này với anh.

Không chỉ mất vài triệu, mà còn bị bóp méo thông tin, nói anh đứng về phía bên sao chép, làm phật lòng nhiều người sáng tạo, bị ném đủ loại tiếng xấu, từ đó bắt đầu tụt dốc.

Lộ Đình Châu cảm thấy ánh mắt mình lạnh đi sau lời nói của Ninh Lạc.

So với việc người trước mặt có lẽ biết được một số chuyện nội tình rồi nói những lời lẽ như vậy, anh cảm thấy người này cứ như thể đang dự đoán tương lai của chính anh vậy.

Những gì cậu ta nói có đáng tin không?
Sự thật ra sao, chỉ cần xác minh là biết ngay.
Chắc chắn không phải đột nhiên anh có được khả năng đọc được suy nghĩ để chỉ nghe những lời tỏ tình như vậy.

Lộ Đình Châu nhẹ nhàng đẩy kính mắt.

Có vẻ như đã đến lúc về nhà một chuyến, gặp gỡ người anh trai tốt của mình.

Và người trước mắt này…
Anh hơi nhướng mày, đánh giá người thanh niên đầy bí ẩn này.

“Ninh Lạc!”

Suy nghĩ của Lộ Đình Châu bị tiếng gọi vội vã của Vương Lâm cắt đứt.

“Tìm cậu cả buổi mà không thấy đâu, đi đâu rồi?” Vương Lâm bước nhanh đến, khi thấy Lộ Đình Châu cũng đang ở đó thì vội vàng chào hỏi.
“Ôi, thầy Lộ cũng ở đây à, chào thầy”

Lộ Đình Châu lịch sự bắt tay: “Chào ông”

Sau vài câu xã giao, Vương Lâm nói: “Tôi và Ninh Lạc còn có chút việc, xin phép đi trước” Ông kéo Ninh Lạc đi, khi đã cách một đoạn, ánh mắt anh vẫn còn dõi theo lưng của ông.

Ông không hề hay biết, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu sao lại trò chuyện với ảnh đế Lộ thế?”

Ninh Lạc lắc đầu, biểu thị không biết.

Vương Lâm cách xa không nghe thấy được tiếng lòng của Ninh Lạc, không biết cậu đã nói những lời chấn động đến mức nào, lại hỏi thêm vài câu nhưng vẫn không thấy gì lạ, thở phào nhẹ nhõm: “May quá may quá”

Nhưng ông không hoàn toàn yên tâm, bắt đầu từ quan điểm “dù lý do là gì cũng phải tôn trọng ảnh đế Lộ, đừng nghĩ lung tung”, ông làm một bài phát biểu dài 500 chữ.
Cuối cùng kết luận: “Nếu cậu có thể gây ấn tượng với thầy Lộ và thiết lập quan hệ tốt với thầy ấy, sẽ rất có lợi cho sự phát triển tương lai của cậu đó”.

Ninh Lạc nghĩ đến số phận bi thảm của Lộ Đình Châu và bản thân mình, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi.”

Cậu đã đủ xui xẻo rồi, thêm một quả bom xịt nữa chỉ làm tăng thêm sự rủi ro. Nếu anh gặp chuyện trước khi kịp phản ứng, cậu biết tìm ai để giải thích đây?

Vương Lâm không nói thêm gì nữa, chuyện này không thể ép buộc: “Tôi vừa thấy đạo diễn Tôn rồi, đi thôi, hai chúng ta qua chào hỏi ông ấy một chút. Đạo diễn Tôn đang chọn diễn viên cho một bộ phim chuyển thể rất hot, nếu cậu có thể nhận được vai, thì ít nhất tài nguyên cũng sẽ được nâng cấp lên một bậc.”

Đạo diễn Tôn Học Binh là một đạo diễn trẻ, khá hiền lành, hơi mập, và rất thân với anh trai của Vương Lâm. Hiện tại, dù Vương Lâm cứ khen Ninh Lạc diễn xuất tốt, nhưng đạo diễn Tôn vẫn không từ chối liền, mà còn sẵn sàng cho một cơ hội thử vai phụ.

Vương Lâm ngượng ngùng nói: “Đạo diễn Tôn, tôi nghe nói nhân vật nam ba trong bộ phim đó có chút tương đồng với Ninh Lạc?”

Đạo diễn Tôn trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn vì nể mặt tình bạn của hai bên mà nói bằng giọng nghiêm túc: “Cứ đi thử vai xem sao, nhưng có được chọn hay không, tôi không dám chắc”

Vương Lâm hiểu ý, chỉ cần có cơ hội thử vai, việc có được vai diễn hay không còn phụ thuộc vào thực lực của Ninh Lạc.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Vương Lâm vỗ vai Ninh Lạc: “Yên tâm, không sao đâu, tôi tin cậu sẽ thành công”.

Trời biết, mấy ngày trước, ông còn đang mắng chửi Ninh Tịch Bạch vì đã cho ông một kẻ vô dụng, nhưng chỉ vài ngày sau, ông đã bị Ninh Lạc làm cho sốc đến mức tê liệt, từ “Ôi, cái này không phải là thật chứ?” đến “Trời ơi, sao lại có người cứ như được trời ban phúc vậy?”.

Hơn nữa, Ninh Lạc học rất nhanh, còn có thể áp dụng vào nhiều trường hợp khác, tiến bộ nhanh như đi tàu lửa vậy.

Ninh Lạc bị khen đến mức có phần không tự tin: “Tôi cũng không có giỏi đến vậy đâu, có lẽ, chỉ là, khả năng lĩnh hội của tôi tốt hơn người thường một chút thôi.”

“…… Lần sau ra ngoài đừng nói như vậy nha”.

“Dạ?”

“Những lời kiểu như vậy,” Vương Lâm nói, “khiến tôi thực sự muốn biến thành bạch tuộc, quay vòng vòng rồi lấy xúc tu tát vào mặt cậu”

Ninh Lạc: ???

Nhìn biểu cảm không thể tin nổi của Ninh Lạc, Vương Lâm cảm thấy rất thỏa mãn.

Mình đã bị Ninh Lạc chọc tức nhiều lần, cuối cùng cũng đến lượt mình chọc tức cậu ta.

Thật yomost!

“Đạo diễn Vương,” Ninh Lạc muốn nói lại thôi, cuối cùng cẩn thận mở lời, “Công việc trong đoàn phim thực sự rất mệt, nhưng đừng tự gây áp lực quá lớn cho mình nhé”.

Nhìn xem, ông ấy đã phát rồ rồi đó”

Vương Lâm: “……”

Ông im lặng vài giây, mắt mở to nhìn Ninh Lạc như không thể tin nổi, nghiến răng nói: “Tôi có thể điên đến mức nào được hả?”

Ninh Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Đạo diễn Vương, ông đang nói gì vậy?”

“…… Cậu thắng rồi”.

Quên đi, có những người chỉ điên trong lòng, chứ bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường đó thôi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ninh Lạc về khách sạn của đoàn phim, sau khi rửa mặt xong, nằm lên giường chơi điện thoại, vào trang Weibo và gõ vào ô tìm kiếm ba chữ “Lộ Đình Châu”.

Weibo của Lộ Đình Châu hầu như không có thông tin cá nhân, chủ yếu là các bài đăng công việc, càng không có những bức selfie hay hình khoe cơ bắp.

“Đúng là lão đàn ông nghiêm túc mà, khiến mình cảm thấy rất khó chịu” Ninh Lạc xoa ngực, lắc đầu đầy oán hận, dùng số điện thoại mới rồi đăng ký một tài khoản phụ, gửi tin nhắn cho Lộ Đình Châu và cả email của anh, cảnh báo anh về các khoản đầu tư gần đây.

Nhưng vì toàn bộ cuốn tiểu thuyết chỉ từ góc nhìn của Ninh Tĩnh Bạch, thông tin mà Ninh Lạc có được rất hạn chế, chỉ có thể đưa ra những gợi ý mơ hồ.

Còn Lộ Đình Châu có thể tránh được hay không: “Cứ xem số phận của anh ra sao, ông xã”. Ninh Lạc chắp tay nghiêm túc cầu nguyện.

Hai người cùng bị kịch bản giết, không phải là một kiểu chết vì tình sao?

Theo một cách nào đó, Ninh Lạc là một người rất kiên cường, với tâm lý không quá lo lắng, cậu không thấy có gì khác biệt giữa việc chết một lần hay hai lần. Không có gì có thể đánh bại cậu, vì cậu không phải là mục tiêu dễ bị tấn công.

Sau khi gửi xong tin nhắn, cậu quay lại Weibo, lướt qua các bài viết trên siêu thoại.

Chỉ sau nửa giờ, cậu đã thu được vô số bức ảnh đẹp, còn dùng tài khoản phụ tham gia vào nhóm fan và trò chuyện sôi nổi, toàn bộ quy trình khá thành thạo.

Sáng hôm sau, bởi vì không có cảnh quay, Ninh Lạc thức đến hai giờ sáng mới đi ngủ.

Khi tỉnh dậy vào buổi trưa, cậu mới phát hiện ra rằng quản lý của mình, Hứa Linh, đã gửi tin nhắn cho cậu.

Hứa Linh là một người có năng lực chuyên môn tốt, có nhiều mối quan hệ và rất nghiêm khắc. Nhưng cô không chỉ có mình Ninh Lạc là nghệ sĩ, nên rất bận rộn, Ninh Lạc ít khi gặp cô. Trong ấn tượng của cậu, cô là một người rất quyết đoán.

“Tôi nhận được thông tin từ Tôn Học Binh, mời cậu đi thử vai. Cậu quen ông ấy từ khi nào?”
“Đang ngủ à?”
“Xem xong tin nhắn thì trả lời tôi”

Ninh Lạc ngay lập tức gọi điện thoại, giải thích rõ ràng về chuyện gì đã xảy ra.

Khi biết đây là nguồn tài nguyên từ Vương Lâm, Hứa Linh tỏ ra ngạc nhiên: “Ông ta điên rồi à? Tự dưng giới thiệu tài nguyên cho cậu?”

Ninh Lạc: “Có thể là vậy á chị.”

“……”

Hứa Linh ban đầu không muốn Ninh Lạc tham gia vào dự án phim của Vương Linh, cảm thấy cậu chỉ tự làm nhục bản thân. Hai người đã cãi nhau vì chuyện này và kết thúc không vui vẻ. Nhưng giờ đây, có vẻ như mối quan hệ giữa Ninh Lạc và Vương Lâm lại khá tốt.

“Vậy thì hãy nắm bắt cơ hội này cho tốt. À, trợ lý mới tôi tìm cho cậu đã đến rồi. Tôi sẽ xử lý công việc khác, cậu ấy sẽ đến trước cửa nhà cậu trong một lúc nữa.” Hứa Linh vẫn không yên tâm trước khi cúp máy, “Cứ duy trì mối quan hệ tốt đẹp này, nếu cậu tiếp tục nổi cáu thì sẽ không tìm được trợ lý khác đâu… Nhưng có lẽ cậu cũng không dám đâu”

Ninh Lạc không suy nghĩ nhiều về câu nói này, sau khi cúp máy không lâu, cửa phòng đã bị gõ.

Cậu mở cửa, ngay lập tức thấy được một người có cơ bắp vạm vỡ gần như sắp bung hết tất cả cúc áo. Ngẩng đầu lên, là một gương mặt ngốc nghếch với nụ cười tươi: “Chào anh Lạc, tôi là trợ lý mới, Tiểu Tống.”

Nhìn thấy một người đàn ông cao gần một mét chín đứng ở trước cửa, trông như thể một cú đấm của anh ta có thể hạ gục Ninh Lạc, cậu chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.

“Cậu gọi tôi là anh?” Ninh Lạc có chút không thoải mái, nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự, “Chào cậu, Tiểu Tống.”

Tiểu Tống nhìn thì có vẻ là một người đàn ông vụng về, nhưng thực ra rất chu đáo, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc và đưa Ninh Lạc đến trường quay.

Mấy ngày trước, nam diễn viên chính có việc gia đình và xin nghỉ, hôm nay trở lại quay phim tiếp tục, Ninh Lạc vẫn chưa gặp qua anh ta, nghĩ rằng mình nên chào hỏi một chút.

Khi vừa đặt chân vào đoàn phim, cậu cảm nhận ngay được không khí căng thẳng khác thường, mọi người đi lại vội vã, sắc mặt lo lắng.

Giọng nói tức giận của Vương Lâm vang vọng khắp cả phim trường: “Dựng cảnh tốn hàng trăm triệu mà lại cho tôi thứ rác rưởi như thế này? Các người đang đùa à?”

“Còn số tiền còn lại đâu? Hả?”

Ninh Lạc lần đầu tiên thấy Vương Lâm nổi cơn thịnh nộ.

Đuôi tóc của ông vung vẩy theo từng cử động mạnh mẽ, khí chất của một nghệ sĩ lãng tử biến mất, giờ trông cứ như một con rồng phun lửa.

“Chuyện gì vậy ạ?” Ninh Lạc lén lút di chuyển đến bên cạnh Tôn Thiệu Nghi, hỏi nhỏ.

Tôn Thiệu Nghi giải thích: “Có vấn đề với cảnh trí, khung gỗ bị gãy làm nam chính bị thương”

Ninh Lạc ngạc nhiên: “Tại sao khung gỗ lại gãy ạ?”

“Gỗ bị mối ăn.”

Ninh Lạc hiểu ra rồi, chắc là bên trung gian muốn kiếm chác nên cắt xén tiền. Phim trường vốn đã không có nhiều tiền, giờ lại thêm khổ, không có gì lạ khi mọi người đều lo lắng như thế.

Nghĩ đến việc bản thân đang muốn đi ăn máng khác, Ninh Lạc cố gắng tắt ngay suy nghĩ đó đi. Không thể, không thể, đạo diễn Vương vừa mới giới thiệu cho mình một cơ hội tốt, cậu không thể làm kẻ phản bội.

Khi thấy Vương Lâm đang bực bội, Ninh Lạc không dám lại gần, chỉ hỏi Tôn Thiệu Nghi về tình trạng của nam chính, biết rằng bác sĩ đang xử lý vết thương, cậu quyết định đến thăm hỏi một chút.

Vương Linh trông mặt mày u ám, sắc mặt đen như mực: “Các người làm việc kiểu gì vậy? Phó Cương Quần, đây là lần đầu tiên cậu làm việc với tôi à? Có phải muốn sớm rời khỏi đây không?”

Phó Cương Quần là người có thâm niên trong đoàn phim, còn là người của Vương Lâm. Hiện tại bị chỉ trích công khai, mặt đỏ bừng, hiểu rõ rằng việc này không thể dễ dàng bỏ qua, ông ta đẩy người luôn cúi đầu bên cạnh ra trước mặt: “Đạo diễn Vương, xin hãy bình tĩnh, chuyện này là lỗi của em, em quản lý không nghiêm, mới để người dưới tay làm những trò này, chính em cũng bị qua mặt mà!”

Ông ta gầm lên: “Nói đi, cậu đã làm giả sổ sách như thế nào để ăn chặn tiền hả?”

Người kia e dè đáp: “Đạo, đạo diễn Vương, xin lỗi, xin lỗi… Tôi bị nhất thời mê muội…”

“Biết ngay cậu không phải thứ tốt lành gì mà!” Phó Cương Quần phun ra một câu chửi rủa, rồi quay sang Vương Lâm nói: “Anh họ, em đã sớm cảm thấy người này không đúng, không ngờ lại làm bị thương thầy Thẩm! Anh yên tâm, em nhất định sẽ xử lý, đưa cho mọi người một lời giải thích rõ ràng.”

Vương Lâm nhíu mày, mặt đầy vẻ không hài lòng: “Thực sự là do cậu ta làm?”

“Vâng, vâng…” Người kia cẩn thận liếc nhìn Phó Cương Quần, bị ánh mắt lạnh lẽo của ông ta làm sợ hãi, liên tục gật đầu xác nhận.

Bởi vì người kia đã thừa nhận, cho nên chuyện này xem như đã có câu trả lời.

Nhưng Vương Lâm vẫn không nói gì.

Ninh Lạc dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông trung niên phúc hậu gọi Vương Lâm là anh họ.

Người có quan hệ đặc biệt trong đoàn phim, ngoài tên này ra, thật sự còn một người nữa.

Đây chính là người đã tố cáo với truyền thông về việc đạo diễn Vương quấy rối nam chính và có mối quan hệ không chính đáng trong đoàn phim phải không ta?

Ninh Lạc ngạc nhiên, giọng điệu giống như vừa trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc, ánh mắt lượn qua lại giữa Vương Lâm và người đàn ông trung niên.

Chết tiệt, phim gia đình + ông trùm trong giới giải trí cưỡng ép yêu? K.ích th.ích quá đi mất!

Nam chính Thẩm Văn Dục vừa được băng bó xong, bước ra từ phía sau hậu trường, suýt nữa thì ngã nhào trên mặt đất.

Cái quái gì, ai tung tin đồn gì ác ôn quá vậy?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK