Mục lục
Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hai mươi chín tháng chạp, lúc sáng sớm bảy giờ, Ninh Lạc bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.

“Vào đi! Cửa không khóa.” Cậu trở mình, quyết không chịu rời khỏi giường.

Ai mà biết được tối hôm qua cậu thức trắng để nghĩ kế sách ngăn Ninh Dương nhận dự án đó, cuối cùng phát hiện mình không đủ thông minh để xử lý. Đến ba giờ sáng, cậu chịu không nổi mà lăn ra ngủ.

Ninh Dương bước vào, khều khều cậu:
“Sao còn nằm? Dậy đi.”

Ninh Lạc nằm ườn ra như xác chết, không hề nhúc nhích.

Ninh Dương cúi xuống kéo chăn cậu:
“Đi nào, theo anh qua công ty một chuyến.”

Ninh Lạc tay chân quấn chặt lấy chăn như bạch tuộc, không cho bị kéo ra:
“Đi công ty làm gì? Em không đi! Em mệt chết được rồi!”

Ninh Dương nhìn quầng thâm rõ mồn một dưới mắt cậu, hỏi:
“Tối qua đi ăn trộm à?”

Ninh Lạc chẳng thèm mở mắt, búng tay làm hình trái tim:
“Đúng, trộm tim đấy.”

“…”

Ninh Dương hít sâu một hơi, nhịn cơn tức:
“Mau dậy.”

Ninh Lạc ỉ ôi:
“Không! Em có thể làm cú đêm, nhưng không thể dậy sớm được.”

Ninh Dương buông lời:
“Là chuyện đất đai hôm qua.”

Chưa dứt câu, Ninh Lạc đã bật dậy như lò xo, trừng mắt nhìn anh:
“Chuyện đất đai? Sao tự dưng lại nói chuyện đó? Còn bắt em đi công ty?”

Ninh Dương sớm đã chuẩn bị lý do:
“Tối qua anh nhận được tin đất đai có vấn đề. Đi công ty xem thử, tiện dạy em cách xử lý mấy chuyện thế này.”

Ninh Lạc hỏi:
“Anh biết nó có vấn đề từ khi nào?”

Thấy Ninh Dương gật đầu, mắt cậu lóe lên vẻ bi phẫn.

“Biết sớm thế mà không nói? Em đúng là phát cuồng mới cắm đầu cắm cổ thức trắng cả đêm để nghĩ cách giúp anh!”

“Rốt cuộc! Mọi công sức của em chỉ là đồ bỏ!”

Ninh Dương ngây người nhìn đôi mắt thâm quầng của cậu.

Hóa ra, đêm qua không phải cậu thức vì lướt điện thoại, mà là đang nghĩ cách giúp anh sao?

Nghĩ đến đây, Ninh Dương bỗng mềm lòng. Anh xoa xoa mái tóc rối bù như tổ chim của cậu, giọng dịu dàng đến nỗi có thể vắt ra nước:
“Mau dậy đi, anh dẫn em đi giải quyết chuyện này.”

Ninh Lạc giật mình ớn lạnh:
“… Anh nói chuyện bình thường được không? Anh làm thế này em cảm giác như anh định lừa em đi Siberia móc thận rồi bắt em đào than ấy.”

“Phạch!” Ninh Dương lật tung chăn của cậu, cười lạnh:
“DẬY! NGAY!”

Ninh Lạc vừa làu bàu vừa lê lết xuống giường, cuối cùng cũng rời khỏi “phong ấn”. Vì trời lạnh, cậu mặc tới mấy lớp, trông tròn xoe như quả bóng rồi cùng Ninh Dương lên xe.

Trên tay còn tiện thể cầm theo một cái bánh kếp trứng chiên mà dì Trương làm, vừa ăn vừa nhai nhồm nhoàm.

Bác tài xế liếc thấy, định nói gì đó rồi lại thôi. Bởi ông biết đại thiếu gia Ninh Dương rất ghét có người ăn uống trong xe, sợ mùi ám lại.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Ninh Dương liếc qua Ninh Lạc mà chẳng nói gì, ông cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hắn chẳng muốn lại bị trừ lương thêm lần nữa.

Trước đây, Ninh Lạc từng đến công ty Sơ Trác Giải Trí, nhưng xét cho cùng, đó là sản nghiệp thuộc về mẹ của Ninh Dương. Còn Tập đoàn Tuy Kiên hiện tại mới là gia sản thực sự của nhà họ Ninh. Tuy Kiên khởi nghiệp từ bất động sản, đến giờ đã xây dựng được cả một tòa nhà trụ sở đồ sộ ngay trung tâm thành phố, trông cực kỳ bề thế.

Ngước nhìn lên cao, ánh sáng mạnh chiếu vào bốn chữ vàng óng ánh “Tập Đoàn Tuy Kiên” làm Ninh Lạc nheo mắt. Cậu tò mò hỏi:
“Cái tên này ý nghĩa gì thế?”

“Câu hỏi hay đấy,” Ninh Dương đáp “là vì bố chúng ta tên đầy đủ là Ninh Tuy Kiên.”

Ninh Lạc: “…”
“Chưa bao giờ gọi, suýt nữa quên mất luôn.

Cậu lẩm bẩm:
“Nhưng mà cái tên này nghe hơi kỳ kỳ ấy.”

Ninh Dương gật đầu đồng tình:
“Anh cũng thấy thế. Hay đổi thành Tập đoàn Hồng Tường đi, vừa may mắn vừa vui vẻ.”

Ninh Lạc “cà khịa” ngay:
“Quê mùa. Anh đúng là không có mắt thẩm mỹ.”

Ninh Lạc bị Ninh Dương túm gáy lôi vào tòa nhà.

“Chào Ninh tổng.”
“Ninh tổng khỏe ạ.”
“Vị này là ai vậy?”

Ninh Dương giới thiệu:
“Đây là em trai tôi, Ninh Lạc.”

“Mời chào Tiểu Ninh tổng ạ.”

Mọi người vừa chào vừa tò mò quan sát cậu. Chỉ thấy Ninh Lạc ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào, đôi má lúm đồng tiền như đọng lại ánh nắng ban mai, sáng bừng còn hơn cả mặt trời mùa đông.

Biu! Một phát trúng ngay vào trái tim mọi người.

“Ninh tổng” lúc này, thư ký quen thuộc của Ninh Dương bước tới.

“Đinh Duệ đang đợi ở trên lầu.”

Ninh Dương dẫn Ninh Lạc vào thang máy. Thấy cậu luôn tò mò nhìn vị thư ký bên cạnh, Ninh Dương liền giải thích:
“Đây là thư ký Triệu, người em từng gặp lúc chụp tạp chí. Cậu ấy cũng là thư ký chính của anh.”

Ninh Lạc lịch sự chào hỏi:
“Chào thư ký Triệu.”

“Hiểu rồi, chính là đại ca của các thư ký, cả hai đầu đều phải lo.

Thư ký Triệu đẩy nhẹ gọng kính, cười một nụ cười chuẩn mực của dân công sở:
“Chào Tiểu Ninh tổng.”

“Chào, chào.”

Ninh Lạc đi theo thư ký Triệu vào phòng tổng giám đốc. Vừa bước vào, cậu liền nhìn thấy một người đàn ông đã đứng chờ sẵn ở đó. Xét về vẻ bề ngoài thì có vẻ thật thà, nhưng dù che giấu rất kỹ, nét mặt người này vẫn hiện lên chút hoang mang, cả người căng thẳng như dây đàn.

Ninh Lạc giận đến mức chỉ muốn tung ngay một cú đấm khiến tên này bay ra khỏi trái đất:

“Nhìn kỹ đi, cái thằng này tên Tiểu Đinh! Chính nó bị Trần Xương Ngạo mua chuộc, cấu kết với mấy tên chính phủ xấu xa định chơi anh mình! Thậm chí còn làm liên lụy đến mạng người nữa!

Ninh Dương đi đến ngồi vào ghế tổng giám đốc, sau đó ra hiệu cho Ninh Lạc ngồi xuống ghế bên cạnh. Anh đưa mắt nhìn Đinh Duệ và hỏi:
“Thư ký Đinh, về vụ đấu thầu đất sau Tết, tôi có vài vấn đề cần làm rõ với anh.”

Đinh Duệ xoa tay, cười gượng: “Ngài Ninh, ngài cứ hỏi.”

Ninh Dương bắt đầu:
“Tôi hỏi anh, thông tin chính phủ có kế hoạch phát triển khu phía Tây thành khu đô thị mới trong bốn năm tới, anh nghe được từ đâu?”

Đinh Duệ vội vàng đáp: “Là Chủ nhiệm Vương nói với tôi.”

Thư ký Triệu đứng bên cạnh nói thêm:
“Tôi nhớ cha vợ của Vương Quốc Vinh vừa bị đình chỉ chức vụ vì hành vi không đúng mực, chắc chắn phải tốn không ít tiền để chạy chọt khắp nơi. Một tin tức đáng giá như vậy, anh ta có thể nào lại ‘tặng không’ cho anh không? Điều này không giống với phong cách của Vương Quốc Vinh chút nào.”

Ninh Dương cực kỳ ghét cái tên chủ nhiệm bụng phệ ấy, bèn hỏi tiếp:
“Vương Quốc Vinh ít khi qua lại với chúng ta. Anh làm thế nào mà quen được hắn?”

“Chuyện này tôi không dám nói dối, đúng là do Chủ nhiệm Vương nói với tôi,” Đinh Duệ toát mồ hôi lạnh, cố giữ bình tĩnh. “Hắn nói là để cảm ơn ngài Ninh đã giúp đỡ hắn một lần, coi như đền ơn đáp nghĩa. Còn hứa sẽ tự mình đến gặp để cảm tạ.”

“Cảm tạ cái nỗi gì, là tự tay đào hố thì có!

Ninh Lạc lật mắt trắng dã, hận không thể đập đầu vô tường.

“Nói thì hay lắm! Lúc cấu kết với Vương Quốc Vinh và Trần Xương Ngạo, sao không thấy cái giọng “đền ơn đáp nghĩa” này? Anh tôi có thể hơi ngốc thật, nhưng các người cũng không cần coi anh ấy như thằng ngu để lừa gạt chứ! Cứ như tôi ngồi đào than ở Siberia, viên than nào cũng biết bật nhảy đập thẳng vào mặt ấy!

Ninh Dương, sau khi nghe những lời này, bắt đầu cân nhắc tính khả thi của việc thật sự gửi Ninh Lạc đi đào than ở Siberia. Không phải vì lý do gì, anh chỉ đơn giản là thích giúp người khác hiện thực hóa ước mơ.

Anh im lặng khiến Đinh Duệ sợ chết khiếp. Mùa đông lạnh giá nhưng lưng hắn ướt đẫm mồ hôi. Hắn run rẩy thăm dò:
“Ngài Ninh, có chuyện gì xảy ra sao? Sao đột nhiên ngài lại hỏi chuyện này?”

Ánh mắt lạnh băng của Ninh Dương dán chặt lên người hắn, khuôn mặt như phủ một lớp sương giá. Giọng nói của anh thấp nhưng nặng như đổ chì:
“Đền ơn đáp nghĩa? Anh xem tôi là thằng ngu để mà đùa giỡn à? Khi anh và Trần Xương Ngạo bí mật cấu kết với nhau, có phải cũng dùng lý do này không?”

Ninh Lạc chớp mắt:

Anh vừa mới lặp lại… toàn bộ đều là lời của em đó nha?

Đinh Duệ hoảng loạn, tim đập như trống dồn:
“Ngài Ninh! Làm sao tôi có thể cấu kết với Trần Xương Ngạo được? Người nào nói với ngài như vậy chắc chắn là đang hãm hại tôi!”

Ninh Lạc lập tức nhập vai giáo viên nhỏ lớp “Hoa Hướng Dương nhỏ”:
“Bẩm đại nhân thanh liêm, hạ thần bị oan! Thần đây là thân trong sạch như ngọc!”

Rồi cậu chọc ngoáy tai mình:
“Thôi thôi, hết giờ diễn rồi. Cái bài biện hộ này nghe chán phèo! Đem cái loa phát nhạc nhét vào mồm con ếch, để nó kêu còn có nhịp điệu hơn cậu kêu oan đấy!

Ninh Dương nheo mắt, giọng nói càng lạnh lùng hơn:
“Hãm hại?”

Đinh Duệ cuống cuồng kêu oan:
“Chắc chắn là như vậy! Ngài Ninh, tôi theo ngài đã bảy tám năm nay, luôn tận tụy hết lòng. Không có công lao cũng có khổ lao, ngài không thể chỉ vì mấy lời đồn đại mà làm tổn thương lòng tin của người lâu năm trong công ty, thế này thì ai mà không nản lòng chứ?”

Thư ký Triệu lạnh giọng:
“Đinh Duệ, anh nói vậy là đang uy hiếp ngài Ninh đấy à?”

“Công lao với khổ lao cái khỉ gì! Lương nhận chức quản lý cấp cao, làm thì như cu li giá rẻ. Thật sự là con rùa rơi vào hũ muối, vừa chậm chạp vừa thừa muối, lại còn có thời gian rảnh để nổ banh xác.

Lông mày của Ninh Dương hơi giãn ra, nhưng chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy Ninh Lạc tiếp tục “bắn súng liên thanh,” giọng đầy đau lòng và bất mãn:

“Anh cả, sao anh hồ đồ thế chứ! Sao lại đem tiền vung vào đống người ăn không ngồi rồi này? Anh đưa tiền cho em đi, em tuy không biết làm gì cả, nhưng ngày nào cũng có thể giúp anh làm loạn hết!

Ninh Dương cảm giác nhịp tim tăng vọt, huyết áp cũng lên theo.

Anh liếc sang Đinh Duệ, không che giấu nổi sự khó chịu:
“Công ty đối đãi với anh không tệ, vậy sao anh lại ăn cháo đá bát, cấu kết với Trần Xương Ngạo muốn kéo tôi xuống nước?”

“Đinh Duệ, anh rõ ràng biết dự án này có vấn đề, chính phủ không hề có kế hoạch quy hoạch khu phía Tây, nhưng anh vẫn cố ý để tôi đầu tư toàn bộ vốn lưu động vào. Đến lúc mất sạch tiền, đứt chuỗi vốn, mọi dự án đều ngừng trệ, đây chẳng phải là điều anh muốn sao?”

Quá đỉnh lun, đoán trúng phóc!

Đinh Duệ đứng không vững, cả người loạng choạng, nuốt nước bọt cố gắng giãy giụa:
“Ngài Ninh, tôi thực sự không hiểu ngài đang nói gì. Nếu chính phủ không định phát triển khu phía Tây, thì rõ ràng là Vương Quốc Vinh lừa chúng ta. Tôi cũng là nạn nhân mà!”

“Cần tôi nói tiếp không?” Ninh Dương lạnh giọng, ánh mắt như đóng băng đối phương. “Các người còn định dối trời qua biển, không trả lương cho công nhân, rồi làm to chuyện để tôi thân bại danh liệt, sau đó đổi Ninh Tịch Bạch lên ngồi ghế này, đúng không?”

Ninh Lạc kinh ngạc trợn to mắt:
Ủa, anh biết hết rồi á? Thế anh có biết cái thằng này vì cờ bạc nợ nần bị Trần Xương Ngạo ép mới chịu làm việc cho hắn không?

Câu nói của Ninh Lạc như nước lạnh tạt thẳng vào đầu Ninh Dương, khiến anh tỉnh táo lại. Biết mình vừa nói nhiều hơn mức cần thiết, anh mím môi im lặng, nhưng bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt, gân xanh nổi lên.

Sự im lặng của anh làm Đinh Duệ sợ phát khiếp. Gã lao tới định túm lấy áo Ninh Dương cầu xin, nhưng bị thư ký Triệu giữ chặt, sau đó bị đạp mạnh một cú làm gã đau đến nhe răng trợn mắt.

Ninh Lạc nhìn cái miệng há to của gã, lẩm bẩm:
“Tôi nói rồi mà, bản chất con người chính là thùng rác, bị đạp một phát liền mở miệng đón rác vào.

Đinh Duệ gào lên:
“Ngài Ninh, tôi bị ép buộc mà! Tôi cũng không còn cách nào khác! Là tôi nhất thời hồ đồ mới đồng ý với Trần Xương Ngạo, nhưng chuyện này chưa xảy ra đúng không? Ngài Ninh, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. Tôi không thể mất công việc này, tôi còn phải nuôi gia đình!”

Ninh Dương cười khẩy:
“Nuôi gia đình? Nuôi cái sòng bài của anh thì có.”

Nhìn gương mặt tái mét và đôi mắt trợn trừng của Đinh Duệ, anh lạnh lùng nói:
“Anh bị ép hay không, tôi không quan tâm. Ra mà nói với cảnh sát.”

Ninh Lạc sửng sốt:
“Ủa? Anh báo cảnh sát rồi hả?”

“Em còn tưởng anh sẽ như mấy ông tổng tài trong ngôn tình, buông một câu “đem thằng này xử lý đi” cơ đấy.”

Ninh Dương bực bội đáp:
“Chứ còn gì nữa, xã hội pháp trị, có việc thì tìm cảnh sát.”

Chẳng bao lâu, cảnh sát đã đến.

Vừa vào cửa, họ đã nhìn chằm chằm Ninh Lạc mà nói:
“Lại là cậu à?”

Ninh Lạc xoa mũi, cười trừ:
“Trùng hợp thôi, hahaha, đều là trùng hợp cả.”

Ninh Dương hỏi:
“Sao vậy?”

Ninh Lạc liền kể chuyện xảy ra không lâu trước đây.

Phản ứng của Ninh Dương sau khi nghe xong:
“Thật sự là ở đâu cũng có loại sâu mọt thế này. Phải gom chúng lại buộc vào thuyền mà bắn tên như Gia Cát Lượng thôi!”

Ninh Lạc nhìn Ninh Dương, cạn lời:

“Đúng chất, đây mới đúng là lời thoại của anh.

Vì vụ việc của Đinh Duệ chỉ dừng ở mức “chuẩn bị gây án” nên cảnh sát không xử lý. Thế là Ninh Dương trực tiếp tố cáo hắn đánh bạc, thuộc diện bị tạm giam hành chính. Tuy chỉ bị giam ngắn ngày, nhưng hồ sơ thì đã có vết, mà với kẻ bất tài như Đinh Duệ, ngày tháng sau này chỉ càng thêm khổ sở.

Nhìn Đinh Duệ bị áp giải đi, Ninh Lạc đột nhiên cười khẩy, huých vai Ninh Dương:
“Anh, anh biết câu ‘Một người làm một người chịu’ thì câu sau là gì không?”

Ninh Dương lạnh nhạt:
“Gì?”

Ninh Lạc cười gian:
“Tiểu Đinh làm là Tiểu Đinh Đang.”

Nói xong tự mình cười sặc sụa, lăn bò trên ghế sofa.

“……”

Ninh Dương nghiến răng:
“Có khi bọ hung bò vào đầu em đi một vòng cũng phải vui vẻ đi ra.”

Ninh Lạc bị nghẹn ngay họng, sắc mặt xanh lét.

Thấy em trai câm nín, Ninh Dương cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Thư ký Triệu tiễn cảnh sát xong, tiện tay đóng cửa lại.

Ninh Dương móc ra điếu thuốc, định châm nhưng nghĩ đến Ninh Lạc vẫn ngồi đó thì lại thôi, bèn vo tròn điếu thuốc trong tay. Một lát sau, anh nói:
“Anh sẽ nói với ba, chuyển hộ khẩu của Ninh Tịch Bạch ra khỏi nhà.”

Ý là muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Ninh Tịch Bạch.

Ninh Lạc nhìn anh trai tâm trạng nặng nề, bèn khuyên nhủ:
“Khó khuyên kẻ muốn chết lắm, hắn có bệnh thì anh cũng đừng phí công làm gì.”

“Gia sản nhà họ Ninh cho ai cũng là cho,” Ninh Dương lạnh nhạt, “nhưng nếu rơi vào tay hắn, đúng là ông trời muốn diệt nhà họ Ninh rồi.”

Nói xong, anh quay sang nhìn Ninh Lạc một cái.

Ninh Lạc vô tư chớp chớp đôi mắt to tròn đầy ngây thơ và ngốc nghếch.

Ninh Dương thở dài sâu sắc:
“Đưa cho cậu cũng không được. Đưa cậu là xong luôn.”

Ninh Lạc: “……”

“Đừng tưởng em không nghe ra ý anh là gì!

Cậu điên tiết nhưng không làm được gì, chỉ có thể tức tối nuốt giận.

————-————-

Ninh Lạc không biết Ninh Dương về nhà nói gì với ba, nhưng cậu chỉ lo tận hưởng kỳ nghỉ Tết của mình.

Đêm giao thừa, điện thoại kêu ting ting ting liên tục, toàn là tin nhắn chúc Tết. Trong đó, đoàn phim của Vương Lâm là nhiệt tình nhất, mưa lì xì đỏ như thác đổ, và cái nào cũng hơn 500 tệ.

Nhưng tay đen như Ninh Lạc thì lần nào cũng chỉ trúng vài xu lẻ, khiến cậu tức đến mức rời nhóm. Sau đó, cậu mở danh bạ, gửi một loạt tin chúc Tết chung chung, rồi bắt đầu tìm người trò chuyện riêng.

Lộ Đình Châu, như thường lệ, đón Tết một mình. Quan hệ giữa anh và gia đình vốn dĩ lạnh nhạt, nhất là sau vụ anh đẩy ông anh trai đi trồng cây ở sa mạc, làm mẹ anh phật ý. Những năm trước bà còn giả vờ mời anh về, giờ thì đến việc giữ mặt mũi cũng không buồn làm, nửa năm không liên lạc lấy một lần.

Lộ Đình Châu cũng chẳng buồn quan tâm, ngồi trước cửa sổ kính lớn, co một chân lên, nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài kia. Tiếng hò reo của mọi người vọng lại, ấm áp và náo nhiệt, mang theo kỳ vọng và lời chúc mừng năm mới.

Trên đùi anh, một con mèo Garfield duỗi chân, cào cào bụng.

Anh vuốt đầu nó, ngửa cổ uống một ngụm bia lạnh, yết hầu khẽ động.

Trong phòng tối đen như mực, không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại lóe lên từng đợt, báo hiệu tin nhắn từ những người quen thuộc lẫn xa lạ.

Một lúc sau, anh cầm điện thoại lên xem.

Tin nhắn của “Otaku Lạc béo” đang ở đầu danh sách, nội dung là một lời chúc năm mới cực kỳ chính quy, nhìn phát biết ngay là sao chép trên mạng.

Không hiểu sao, anh thấy hơi bực. Đổi sang tài khoản phụ, đăng nhập.

Danh bạ trong tài khoản này chỉ có duy nhất một người bạn.

Mà người này lại có cái mồm như mười con vịt, đang liên tục nhắn tin cho anh.

【Otaku Lạc béo: Lulu, có chơi game không? Tôi mới mua một trò hay lắm, kéo cậu đi gánh team!】

【Otaku Lạc béo: Lulu, sao cậu bận thế, nhanh trả lời tin tôi!】

【Otaku Lạc béo: Lulu, cậu có ước nguyện gì cho năm mới không?】

Lộ Đình Châu tựa đầu vào cửa kính, nghiêm túc suy nghĩ.

【Lulu: Không có.】

【Otaku Lạc béo: Vậy là không được rồi, sống bi quan thế! Tôi thì có, mà còn tận mấy cái cơ.】

Anh nhướn mày, hỏi thêm:
【Là gì?】

【Otaku Lạc béo: Trước thì là phát tài phát lộc, nhưng năm nay đổi rồi!】

【Otaku Lạc béo: Nguyện vọng năm mới của tôi: Ngồi ôm tám trăm nam thần, tận hưởng hậu cung vô tận!]

Lộ Đình Châu: “……”


Chú thích:

Mèo Garfield

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK