Mục lục
Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Đình Châu hơi ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn vào tin nhắn trên màn hình. Đọc đi đọc lại, anh bỗng cảm thấy mình như quên mất cách nhận mặt con chữ.

Dưới chân, chú mèo Garfield kêu dài một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý, nhưng chỉ nhận được một cái xoa đầu hời hợt từ anh, liền phát ra tiếng càu nhàu bất mãn.

Điện thoại lại rung lên, lần này là thêm một tin nhắn mới.

【Otaku Lạc béo: Nhưng mà đấy chỉ là mơ tưởng thôi, tôi còn chưa từng nắm tay con trai nữa cơ! [Biểu cảm khóc ra tiếng]】
【Otaku Lạc béo: Mà nói đi cũng phải nói lại, người lạ thật sự không thể hôn nhau à? Mỗi ngày đều nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đúng gu của tôi mà không được hôn thử, thật là ức chế!】

Lộ Đình Châu nhìn dòng tin, cảm giác như mình vừa bị quấy rối tình dục, nhưng không chắc lắm. Anh từ tốn gõ một dấu hỏi chấm gửi qua.

Đối phương đổi chủ đề nhanh hơn cả một pha quay xe.

【Otaku Lạc béo: Thôi không nói nữa, mẹ tôi bảo đêm nay cả nhà phải thức đón giao thừa, cuối cùng ai nấy đều lên lầu ngủ hết, bỏ tôi ngồi đây chán chết… Cậu đang làm gì thế? Đang xem chương trình đón Tết hả? Có đốt pháo không?】

Lộ Đình Châu nhìn quanh căn nhà trống vắng, tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại. Anh nghĩ nếu nói với Ninh Lạc rằng mình chỉ đang ngồi bên cửa sổ uống bia, chắc chắn sẽ bị gắn mác “thật đáng thương,” dù bản thân anh chẳng cảm thấy vậy.

Ninh Lạc vốn sống giữa những người bạn đông vui, ồn ào náo nhiệt, chắc khó mà hiểu được kiểu sống này.

【Lulu: Đang xem pháo hoa.】

【Otaku Lạc béo: Oa! Có đẹp không?】

Đẹp không? Lộ Đình Châu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trung tâm thành phố vừa bùng lên một vệt sáng rực rỡ, “bùm” một tiếng vang vọng, rồi tan ra thành vô số ánh sao trong màn đêm, tựa như những mảnh sao vỡ rơi xuống, vẽ lên bầu trời một khung cảnh đầy lãng mạn.

Ánh sáng chớp lóe ấy thoáng phản chiếu lên gương mặt Lộ Đình Châu in trên cửa kính. Dưới ánh sáng mờ ảo, những đường nét lạnh lùng, sắc sảo của anh như được nhuốm thêm chút hơi ấm mơ hồ, lộ ra vẻ quyến rũ của một kẻ đang hơi say. Cả đợt pháo hoa rực rỡ ấy dường như đọng lại trong đôi mắt anh, khiến ánh nhìn thêm phần sâu thẳm.

Thực ra pháo hoa đã bắn suốt cả buổi, trung tâm thành phố hôm nay tổ chức chương trình bắn pháo hoa đón năm mới, không khí vô cùng náo nhiệt.

Nhưng mãi đến bây giờ, Lộ Đình Châu mới thực sự nhìn thấy chúng.

【Lulu: Đẹp.】

Anh dừng lại, gõ thêm một câu:
【Lulu: Vừa rồi cậu bảo game gì cơ?】

【Otaku Lạc béo: Một game nhập vai MMORPG, tôi thấy hay lắm, cậu thử không? Đây là link!】

Tin nhắn kèm theo một đường dẫn.

Lộ Đình Châu chậm rãi nhấp vào link, môi khẽ nhếch lên như đang cười.

Lộ Đình Châu nhấp vào đường link, lập tức thấy một logo quen thuộc hiện ra trên màn hình. Anh ngẫm nghĩ, nhớ lại dường như quản lý Diêu từng đề cập về một nhà phát hành game đang tìm kiếm tài trợ để phát triển tựa game mới. Họ còn hỏi anh có hứng thú mua cổ phần công ty đó không, và kế hoạch kinh doanh vẫn còn nằm ngay trên bàn làm việc, với logo in y hệt.

Anh không phải người hay chơi game, hiểu biết về lĩnh vực này cũng hạn chế. Nếu thật sự muốn đầu tư vào công ty kia, chắc chắn anh sẽ không tải game về chỉ để thử nghiệm.

【Otaku Lạc béo: Mau tải đi! Tôi dẫn cậu bay, tôi chơi giỏi lắm luôn!】

Lộ Đình Châu thở dài. Thôi, xem như bồi bạn nhỏ đón Tết vậy.

Sau khi tải game xong, tạo nhân vật hoàn tất, anh lập tức hối hận vì quyết định bốc đồng của mình.

Nhân vật của Ninh Lạc điều khiển chạy vòng quanh anh hết vòng này đến vòng khác, trên đầu còn treo cái cấp 5 to tổ chảng, chưa kể đến cái tên đầy vàng óng ánh.

‘Nằm trên đùi Lộ Đình Châu chơi game’

Chưa hết, cậu còn nhắn riêng: 【Thấy sao? Tên tôi có ngầu không?】

Lộ Đình Châu hít vào một hơi, rồi chậm rãi thở ra. Dưới chân, con mèo Garfield lại kêu một tiếng, bị anh nhẹ nhàng hất sang bên:

“Đừng ồn.”

Chú mèo lăn mấy vòng trên đất, đôi mắt đậu đen ngấn lệ, nhìn anh đầy oan ức.

【L.: Đổi tên.】

【Nằm trên đùi Lộ Đình Châu chơi game: Hả? Cậu không chơi BL sao? Được rồi được rồi, tôi hiểu mà.】

Lộ Đình Châu không rõ hắn “hiểu” cái gì, cũng không muốn tìm hiểu BL nghĩa là gì. Thấy cái tên nhanh chóng đổi từ ‘Nằm trên đùi Lộ Đình Châu chơi game’ thành ‘Dưới đáy quần bùng cháy’, anh không hiểu sao lại thấy dễ chịu hơn hẳn.

【Dưới đáy quần bùng cháy: Đi nào, dẫn cậu bay luôn!】

Màn “dẫn bay” của Ninh Lạc đúng là nghĩa đen của từ này.

Lộ Đình Châu vừa xem xong đoạn CG, nhân vật của anh vừa hạ chân xuống đất đã bị nhân vật của Ninh Lạc nhấc bổng lên, vác trên đầu như một quả đại bác. Ninh Lạc cắm đầu chạy với tốc độ kinh hoàng, “bùm bùm bùm” lao thẳng đến NPC, rồi ném anh xuống để giao nhiệm vụ.

Xong việc, cậu lại nhấc anh lên, tiếp tục phi thẳng đến NPC kế tiếp, y hệt như một vận động viên điền kinh vác cờ chạy tiếp sức.

【Dưới đáy quần bùng cháy: Tôi thuộc lòng hết rồi! Cứ để tôi lo, không phải nghĩ.】

Lộ Đình Châu liếc nhìn góc trái màn hình, nơi kênh chat hiện lên dày đặc dấu “?????” từ các người chơi khác. Anh nhắm mắt, cảm giác hối hận ngày càng dâng cao.

Xung quanh, những người chơi khác gần như dừng hết mọi hoạt động, đứng nhìn cảnh tượng này như xem xiếc.

【Tam Thiên Tố Lưu Quang: Anh bạn, hai người các cậu khác gì đứng giữa đường phóng uế công khai đâu?】

Ninh Lạc chẳng những “dẫn bay” mà còn rảnh tay nhắn trả lời.

【Dưới đáy quần bùng cháy: Nhường tôi đi, tôi có bệnh thần kinh.】

Lộ Đình Châu nhìn màn hình, cảm giác như mọi khó khăn trên đời này giờ đều không là gì so với “màn trình diễn” này của Ninh Lạc.

Vì tình hình hiện tại sẽ không thể tệ hơn được nữa.

Từ đây, mỗi bước đi đều là con đường hướng lên phía trước.

Anh đứng dậy, khuôn mặt không cảm xúc, tách một cái bật đèn lên.

Kênh trò chuyện bỗng chững lại trong giây lát, như thể tất cả mọi người đều bị câu phát ngôn “nổ tung” của Ninh Lạc làm cho chấn động.

Một lát sau, vẫn là người chơi ban nãy lên tiếng.

【Tam Thiên Tố Lưu Quang: ……………… (Sự im lặng của tôi vang vọng như sấm..jpg)】

【Tam Thiên Tố Lưu Quang: @L. Ông anh, nói gì đi chứ ông anh!】

【L.: Cậu ấy làm vậy, chắc chắn có lý do của mình.】

Tam Thiên Tố Lưu Quang hoàn toàn im lặng.

Ngoài đời thực, cậu ta ném điện thoại xuống, đấm mạnh vào không khí và hét:

“Đồ đàn ông đồng tính đầy mưu mô! Hai người các ông cứ thế mà lao vào nhau đi!!!!”

Còn lúc này, Ninh Lạc đã đứng ở bờ sông đối diện, chỉ tay về phía điểm giao nhiệm vụ ở phía trước:

【Dưới đáy quần bùng cháy: Cậu nhìn đi, ngay ở kia kìa. Nhưng tôi không qua được.】

【Dưới đáy quần bùng cháy: Nhưng tôi có thể ném cậu qua, khoảng cách ok! Hướng gió cũng ok!】

Câu “Tôi tự qua được” của Lộ Đình Châu vừa gửi đi, nhân vật của anh đã vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung.

“Tùm”, rơi xuống bùn lầy ngay giữa dòng sông.

Lạnh thấu tim, lòng bay phấp phới.

“…”

【Dưới đáy quần bùng cháy: Xin, xin lỗi! Tôi căn không chuẩn QAQ.】

Lộ Đình Châu nghĩ chắc đến đây là hết. Nhưng thực tế chứng minh anh đã quá ngây thơ. Đây chỉ là khởi đầu.

Sau đó, anh trải qua cảnh bị Ninh Lạc dùng khinh công đưa bay lên, kết quả đâm thẳng vào tường thành mất nửa thanh máu, rồi còn bị cuốn vào vụ Ninh Lạc “tiện tay” đi nhổ trộm củ cải của NPC, để rồi hai người bị NPC phát cuồng đuổi chạy khắp bản đồ.

Cả buổi tối, lúc thì nhảy lên, lúc thì lộn xuống, không giây phút nào được yên thân.

Đến cuối cùng, Lộ Đình Châu không còn cảm giác mình đang chơi game nữa. Anh chỉ muốn xem thử Ninh Lạc có thể tạo thêm bao nhiêu trò hề.

Dù chưa từng chơi bất kỳ game MMORPG nào, nhưng anh mơ hồ nhận ra, mình và những người khác có vẻ không chơi cùng một phiên bản game.

Đến tận 3 giờ sáng, Ninh Lạc mới bị Ninh Dương – người dậy uống nước lúc nửa đêm – phát hiện ra còn đang cắm đầu vào chơi. Ninh Dương không nói lời nào, cưỡng chế thu điện thoại, xách lên tầng bắt đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, Ninh Lạc vẫn không quên nhắn tin cho người đồng đội mới quen trong game:

【Dù tôi đã chúc lúc giao thừa rồi, nhưng vẫn phải nói thêm lần nữa! Chúc mừng năm mới!】

【Hy vọng Lulu trong năm mới sẽ luôn vui vẻ, vui vẻ là quan trọng nhất! Năm sau tôi lại đến hỏi cậu về điều ước đầu năm nhé. 】

Lộ Đình Châu nhìn chú mèo Garfield đang cuộn tròn ngủ dưới chân mình, từ từ gõ một chữ:

“Được.”

————-————-

Chuyện này vẫn chưa kết thúc. Sáng hôm sau, “chiến tích” của Ninh Lạc đã leo thẳng lên bảng hot topic trong game. Chủ bài viết đầy phẫn nộ, kèm dòng caption:

“Tạo nghiệt rồi, hình phạt cho việc thức khuya của tôi chính là phải nhìn người ta ỉa ngay trước mặt!”

Cư dân mạng nhìn thấy bài đăng, đồng loạt rơi vào trạng thái:
“……”

Vài giây sau:

【HAHAHAHAHAHAHAHAHA!】
【Cái này… ừm, không tính là một cách khoe ân ái sao?】
【Ờ, hơi buồn cười đấy (háo hức muốn thử.jpg)】
【Hehe, để thử xem sao.】

Tam Thiên Tố Lưu Quang không thể tin nổi, mở bài viết ra xem tới xem lui cả chục lần, liên tục làm mới trang, nhưng những người cùng quan điểm với cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Còn lại toàn là đang cười như điên hoặc hào hứng muốn thử một chút!

Điều đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Sau khi trang siêu thoại được cập nhật, mọi thứ trên trang đầu toàn bộ là cảnh tái hiện sự kiện tối qua. Ai nấy đều đang “ỉa”.

Thế giới này, cuối cùng cũng biến thành một nơi cậu không tài nào hiểu nổi.

“Ơ? ID này… @Dưới đáy quần bùng cháy, trời đất, chẳng lẽ lại là cậu?”
“HAHAHAHA tao thấy quen quen, hóa ra là cái thằng này!”
“Được được, chuyện này mà rơi vào tay hắn thì quá hợp lý.”

Nhân vật chính bị @ mãi mới chịu xuất hiện.

【Dưới đáy quần bùng cháyn: Lỗ Tấn từng nói, trên đời vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi】
【Dưới đáy quần bùng cháy: Tương tự, nơi nào người ỉa nhiều thì nơi đấy chính là nhà vệ sinh. Hiểu rồi thì vỗ tay nào.】

Netizen bình luận:
【Lỗ Tấn dù có chết rồi, nằm dưới đất cũng phải bật nắp quan tài, dùng giọng nói khàn đục mà gào lên: Thằng khứa ngốc nhà ngươi đừng có bịa bừa nữa má ơi!】

【Đm, Lỗ Tấn nhà cậu hóa ra là con lai vùng Chiết Giang và Tứ Xuyên hả?】

Tam Thiên Tố Lưu Quang vớ lấy bàn phím, gõ từng phím vang lên như tiếng ném lựu đạn thẳng mặt Dưới đáy quần bùng cháy!

【Cứt không phải thứ để xả bừa! Cậu có biết hành động tối qua đã gây tổn thương tinh thần tôi đến mức nào không? Mấy câu nói của cậu là nghiêm túc đấy à? Chỉ vài câu bông đùa mà cậu khiến tôi sụp đổ, rơi nước mắt, rồi nhảy lầu! Còn cậu thì sao? Cậu không thèm quan tâm! Không để ý! Cậu chỉ mải mê yêu đương với đàn ông! Vậy tôi là cái gì? Tôi là trùm Gotham, là Joker trong bộ bài, là linh vật của McDonald’s! Xùy!!!】

Dưới đáy quần bùng cháy điềm nhiên đáp lại một câu chí mạng:
【Người khôn phải biết mình là ai. Tôi ngưỡng mộ cậu.】

Tam Thiên Tố Lưu Quang nghe xong, ngã vật ra đất.

Ninh Lạc nhìn bài viết của chủ thớt đã ngừng cập nhật bình luận, lắc đầu thở dài:
“Không chịu được chút áp lực nào.”

“Chỉ thế thôi à?”

Tết năm nay, Ninh Lạc quả thực rất bận rộn. Cậu vừa nhận lì xì, vừa tặng quà, vừa đi thăm họ hàng, vừa tạo mối quan hệ xã giao hời hợt. Thỉnh thoảng còn phải lên mạng cày game với mấy đứa chiến hữu trong đội.

Sau kỳ nghỉ, cậu cũng tạo được tiếng vang nhất định trong giới thượng lưu. Có cả vị tổng giám đốc vừa nhìn thấy cậu đã cảm thán khí chất cậu hơn người, lập tức gợi ý muốn mai mối cậu với con gái mình.

Chuyện này dọa Ninh Lạc đến nỗi phải thu dọn hành lý ngay trong đêm để chạy thẳng vào đoàn phim.

Đoàn phim của Tôn Học Binh khác hẳn với Vương Lâm. Rõ ràng là chuyên nghiệp hơn, toàn đội ngũ quen việc, phối hợp ăn ý.

Đào Tử và Tiểu Tống cũng đi theo anh, được sắp xếp ở khách sạn gần đoàn phim.

Ngày đầu tiên, Ninh Lạc bận rộn làm quen với mọi người. Sau khi kết thúc lễ khai máy, cậu chụp ảnh tạo hình nhân vật, chính thức khởi động dự án truyền hình thứ hai của mình.

Thời gian ăn không ngồi rồi kéo dài khiến cậu chưa kịp thích nghi với lịch trình bận rộn.

Ninh Lạc chống cằm, ánh mắt sắc bén đầy bất mãn:
“Rốt cuộc là ai đang được hưởng phước, thật muốn đá kẻ đó xuống giường.”

Tiểu Tống lùi ra xa, thân hình vạm vỡ của cậu ta co lại thành một khối, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện.

Vừa mới gia nhập đoàn phim, tinh thần của ông chủ lại bắt đầu bất ổn.

Lúc này, Ninh Lạc đang gửi tin nhắn cho chiến hữu trong game:

【Otaku Lạc béo: Lulu, tôi sắp bận việc rồi, hu hu hu, không thể ngày nào cũng chơi game với cậu được nữa.】
【Otaku Lạc béo: Những ngày không có tôi, cậu phải tự chăm sóc bản thân nhé QAQ】

Ngay khi bước vào đoàn phim, Lộ Đình Châu đã nhìn thấy cậu co ro trong góc như thể đang mọc nấm. Anh tắt màn hình điện thoại, đi về phía Tôn Học Binh:
“Tôn đạo.”

Tôn Học Binh vội vã tiến lên:
“Lộ tiên sinh.”

Rồi ông nhìn thấy Phương Lộc Dã đang đứng phía sau Lộ Đình Châu, liền cúi đầu chào.

Lộ Đình Châu khẽ cười:
“Cứ gọi tôi là Đình Châu.”

Tôn Học Binh lập tức đổi giọng:
“Đình Châu.” Sau đó quay sang Phương Lộc Dã với nụ cười tươi rói:
“Nào, Tiểu Dã, lại đây. Tôi giới thiệu cậu với các thành viên trong đoàn.”

Sự xuất hiện của Lộ Đình Châu khiến cả đoàn phim xôn xao.

Biên kịch Tống Nam tò mò không chịu nổi, ghé tai hỏi đồng nghiệp:
“Ảnh đế Lộ sao lại xuất hiện ở đây?”

Đồng nghiệp đáp:
“Cậu không theo dõi tin tức nên không biết à? Nghe nói Phương Lộc Dã là em họ của Ảnh đế Lộ. Anh ấy còn là nhà đầu tư cho đoàn phim chúng ta. Đến đây xem xét tình hình, tiện thể củng cố vị thế cho em họ mình cũng đúng thôi.”

Tống Nam lập tức bắt được từ khóa:
“Phương Lộc Dã là em họ của Ảnh đế Lộ? Vậy vai diễn của cậu ta…”

Phần còn lại của câu bị nuốt lại.

Ánh mắt anh ta không khỏi liếc qua lại giữa Phương Lộc Dã và Ninh Lạc, ẩn giấu chút tò mò.

Vai diễn ban đầu của Phương Lộc Dã là nam thứ hai, nhưng giờ đã bị Ninh Lạc chiếm mất, cậu chỉ còn lại vai nam thứ tư.

Ninh Lạc vẫn đang đợi tin nhắn phản hồi của Lulu thì bị Đào Tử chọc vào người. Trên đầu anh lập tức xuất hiện một cái bóng lớn.

Phương Lộc Dã khoác lên người bộ đồ tím lòe loẹt, cả người toát lên khí chất “dân chơi” khi lười nhác chào hỏi:
“Yo, mấy hôm không gặp, nhớ tôi không?”

Ninh Lạc nở một nụ cười rạng rỡ, từ từ đứng lên khỏi ghế.

Phương Lộc Dã khựng lại một giây, mở rộng vòng tay, định trao cho anh một cái ôm mừng năm mới đáp lại sự nhiệt tình.

Ninh Lạc đi lướt qua hắn, không chút chần chừ.

Cậu đứng thẳng trước mặt Lộ Đình Châu, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu, nở nụ cười tươi tắn đầy ngây thơ và chút thẹn thùng:
“Anh, anh cũng đến rồi sao?”

“Anh ở đoàn phim, em cũng ở đoàn phim. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Anh chính là thầm mến em, yêu đến mức không nói nên lời! Khai mau, có phải anh muốn công khai mối quan hệ rồi không, hả?

Phương Lộc Dã nụ cười cứng đơ từng chút một, cả tinh thần như muốn sụp đổ.

Cmn, cái quái gì đây! Tôi muốn đập! Muốn giết! Muốn nổ tung!

“Tiểu Lạc.” Lộ Đình Châu nhẹ nhàng vỗ lên đầu Ninh Lạc.

Nhìn thấy Ninh Lạc vì cách xưng hô này mà đỏ bừng cả mặt, nóng đến mức như sắp bốc khói, Lộ Đình Châu mỉm cười, rút tay về, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Em biết quay phim hành động phải treo dây cáp bay tới bay lui trên không không?”

Ninh Lạc lập tức đờ người.

Mặt đỏ hơn, đỏ đến mức muốn bùng nổ.

“Trời ơi, chịu không nổi! Sao tự nhiên lại nhắc đến cái này! Em đã cố quên rồi mà sao lại thế này! Huhu, em bị chứng sợ độ cao mà, làm sao bây giờ đây! Thần thiếp không làm được đâu!!!

Lộ Đình Châu nhìn ánh mắt Ninh Lạc dần trở nên vô hồn, cuối cùng cũng hài lòng.

Chịu thiệt thì không sao, báo thù là được.

Trải qua đủ mọi cung bậc thăng trầm, Ninh Lạc biến thành một cây cải thảo héo úa.

Đến cả Tô Vạn Đồng chủ động đến bắt chuyện, anh vẫn không nhấc nổi tinh thần.

“Này, Tiểu Lạc,” cô nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh, hỏi: “Cậu sao thế?”

Ninh Lạc đáp, mặt như tro tàn:
“Tôi đang suy ngẫm về cuộc đời.”

“Hả?” Tô Vạn Đồng không hiểu.

“Tự cảm thán Phật tổ từ bi.”

“Ngày nào tôi cũng muốn lôi mười nghìn người cùng nhảy lầu với tôi, nhưng ngày nào tôi cũng nhịn không làm. Điều đó chẳng phải là mỗi ngày tôi đang cứu mạng mười nghìn người sao? Đây không phải từ bi thì là gì!

Tô Vạn Đồng: “…”

Quá hợp logic, phải học hỏi ngay.

Trong khi Ninh Lạc đã sớm chìm đắm trong cơn ác mộng dây cáp, Tô Vạn Đồng bất ngờ “Ê” một tiếng, thu hút sự chú ý của anh.

“Nhìn kìa, kia chính là người cuối cùng được chọn làm nam số ba.”

Ninh Lạc nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một chàng trai cao hơn cậu kha khá, gương mặt còn nét bầu bĩnh trẻ con, trông giống sinh viên vừa tốt nghiệp. Toàn thân anh chàng toát lên vẻ ngây ngô của người chưa va chạm với đời.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông cao xấp xỉ, vai rộng eo thon, thân hình chữ V ngược hoàn mỹ.

Trợ lý bên cạnh Tô Vạn Đồng buột miệng:
“Trời, là Đường Mộc Bạch kìa! Còn người kia, chẳng lẽ là kim chủ của anh ta sao?”

Bị Tô Vạn Đồng lườm, trợ lý vội im bặt.

Tô Vạn Đồng giờ chỉ cầu mong Ninh Lạc không nghe thấy gì, đừng tò mò hỏi linh tinh.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Ninh Lạc vẫn hỏi.

Anh chỉ tay về phía người đàn ông kia, hỏi:
“Người đó, họ Tấn phải không? Là Tấn Minh chứ gì?”

Tô Vạn Đồng đau khổ gật đầu lia lịa, rồi vội vàng thanh minh:
“Nghe tôi nói đã, bình thường chúng tôi không có tám nhảm thế đâu. Trợ lý tôi chỉ tiện miệng nói bậy thôi… không thể coi là thật được!”

Ninh Lạc thở dài, buông một tiếng:
“Quào”

“Suýt thì quên mất cặp đôi “ngàn năm có một” Tấn Dung với anh trai gã này. Hai người họ… haizz, đúng là chuyện lạ trăm nă

Tô Vạn Đồng suýt nữa cắn phải lưỡi.

Cái gì? Đúng là một cặp à?!

Phản ứng lại, cô lập tức sáng mắt, hào hứng nói:
“Tiểu Lạc, cậu có thấy Đường Mộc Bạch và kim chủ của cậu ấy rất hợp nhau không? Tôi suốt ngày lướt mạng xem cặp này phát cẩu lương đấy!”

Chuyện bao dưỡng mà thành chân ái, đúng là dễ “ship” đến phát cuồng!

Ninh Lạc liếc cô một cái đầy khó hiểu:
“Ờ, cũng tạm được.”

Cô ấy đang nói cái gì thế nhỉ? Đường Mộc Bạch thích Tấn Dung, nhưng Tấn Dung không ngó ngàng đến anh ta, thế nên mới đi tìm một người thay thế chứ sao.

Thay thế???!

Nụ cười “giả trân” của Tô Vạn Đồng cứng đờ trên mặt.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, cả người cô như vỡ thành từng mảnh vụn.

Ninh Lạc thở dài một hơi não nề, cố gắng kìm nước mắt, thương cảm cho đường tình gian truân của Tấn Minh.

“Bây giờ, hãy cùng dành tặng cho người tình si bất hạnh Tấn tiên sinh một bài hát: “Tình yêu mua bán”.

Tô Vạn Đồng hoảng hốt la lên:
“Khoan đã—!”

Nhưng muộn rồi, giọng hát chói tai của Ninh Lạc đã vang lên, cứa vào màng nhĩ mọi người có mặt:

“Tình yêu không phải trò buôn bán, muốn mua là mua được đâu! Để tôi giãy thoát, để tôi hiểu ra, buông tay tình yêu của anh—!”

“A a ô ô a bán đứng tình yêu, ép tôi phải rời xa, cuối cùng biết được chân tướng, nước mắt tôi tuôn rơi—!”

Phương Lộc Dã mặt mày méo mó, biểu cảm vặn vẹo.

Cmn, thằng nhóc này hát lệch tông quá thể đáng!

Kỹ thuật thì không có, nhưng cảm xúc thì tràn đầy!

Trong khi đó, Lộ Đình Châu đang trò chuyện với Tấn Minh, bất giác ngừng lại một chút, rồi lịch sự nói:
“Ngày mai khai máy, đoàn phim sẽ đến chùa cúng kiếng, Tấn tổng cũng đi chứ?”

Đi cùng để xua đuổi xui xẻo.


Tác giả:

Ninh Lạc: “Xui xẻo gì chứ? Lulu, chẳng phải em là người chơi cặp bài trùng mà anh yêu nhất sao QAQ?”

Tam Thiên Tố Lưu Quang: “(Hăng hái đăng ký) Mình cũng muốn cùng đi xui xẻo với!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK