Mục lục
Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi trời, chấn động thật đấy,” vừa xem các bài đăng, vừa đọc hàng loạt bình luận xôn xao trong group chat, tay của Thôi Hướng Dương siết chặt điện thoại, vừa căm tức vừa buồn cười.

“Đấy, đã bảo rồi mà” Thôi Hướng Dương lạnh lùng cười, lướt thẳng xuống đoạn video mà chẳng thèm xem hết các bình luận phía trên. Hắn nhấn vào xem thử kẻ được cho là Ninh Lạc đang làm cái gì.

Video bắt đầu từ hình ảnh những viên gạch lát sàn – góc quay nghiêng, rõ ràng là quay lén. Chỉ thấy một bóng người bước vào, chỉ quay được phần nửa dưới, dường như đang chịu đau, dựa lưng vào tường, th.ở d.ốc.

Năm phút sau, có người thứ hai tiến vào, lập tức ôm lấy người kia, rồi âm thanh của quần áo cọ sát và tiếng thở đầy mờ ám vang lên.

Thôi Hướng Dương nghe đến phát buồn nôn, định tắt đi thì một tiếng thì thầm khe khẽ vang lên, giọng ai đó gọi: “Dung… À, Dung… chậm thôi…”

Giọng nói này, quá quen thuộc, quen đến mức khiến Thôi Hướng Dương như hóa đá ngay tại chỗ.

Đoạn phim cứ tiếp tục phát, cho đến khi có người thứ ba bất ngờ xuất hiện, trông thấy cảnh tượng mà không dám tin vào mắt mình. Người đó tranh cãi rồi xô xát với hai người trong phòng. Tiếng thét của phụ nữ vang lên, kèm theo tiếng người nói chuyện.

Và rồi một giọng kêu đầy kinh ngạc: “Cậu ấy là Ninh Tịch Bạch?!”

Không thể nào!

Chẳng phải là Ninh Lạc sao??

Đầu óc Thôi Hướng Dương trống rỗng. Sau một lúc lâu hoàn hồn, hắn dán mắt vào hình ảnh chàng trai đang cúi người che mặt, từng chút từng chút tua lại video.

Cuối cùng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn nhìn thấy một phần khuôn mặt bị tóc che phủ của người kia.

“Không thể nào, chuyện này là không thể!” Thôi Hướng Dương lẩm bẩm, rồi bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Phải rồi, quần áo!

Chiếc quần trong video có thiết kế xích ở gấu quần, chỉ cần đối chiếu với trang phục Ninh Tịch Bạch mặc hôm đó là rõ ngay!

Hắn lập tức mở ảnh chụp thảm đỏ buổi tiệc đêm hôm đó, phóng to bức ảnh của Ninh Tịch Bạch với bao hy vọng. Và ngay gấu quần, một chiếc xích giống hệt hiện ra trước mắt anh.

Bàn tay run rẩy, điện thoại rơi xuống sàn.

Những gì hắn vừa thấy, người hâm mộ chắc chắn cũng đã thấy từ lâu, thậm chí còn đào sâu hơn nữa.

Bình luận tràn ngập phía dưới:

【Cái này chắc chắn không phải kiểu một nghệ sĩ vô danh tầm thường đâu, góc máy ổn định thế này thì không thể cầm tay được, kiểu gì cũng là gắn camera sẵn rồi.】

【Cách diễn tả của chủ thớt dễ gây nhầm lẫn lắm nhé. Không phải cố ý thì cũng là có dụng ý để nhầm sang nghệ sĩ N nào đó. Rõ ràng xem xong mọi người ban đầu cũng hiểu lầm luôn.】

【Tôi nghĩ là đang cố mượn danh nghệ sĩ hai chữ kia để lăng xê, người đó gần đây cũng đang nổi mà. Phim mới vừa chiếu đã lên hot search.】

【Thật à? Cả một video thế này liệu có phải AI ghép không?】

【Tôi ở đó hôm ấy, xin thề là video này không hề cắt ghép.】

【Tôi cũng có mặt vào lúc chuyện đó xảy ra, ban tổ chức còn bắt tất cả di chuyển sang khu vực đấu giá. Sau đó, không ai thấy Ninh Tịch Bạch nữa.】

【Chuyện này đúng là sốc thật đấy!】

Thôi Hướng Dương nhặt lại điện thoại, mắt dán vào dòng bình luận, trong lòng sôi sục như phát điên.

Thôi Hướng Dương quá quen thuộc với Ninh Tịch Bạch, quen đến mức dù có tự lừa mình thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng nhân vật chính trong video chắc chắn là Ninh Tịch Bạch.

Vậy ra, cậu ta giả vờ làm bạch liên hoa, ngây thơ trong sáng trước mặt hắn, rồi quay lưng lại đi quyến rũ đạo diễn và một gã khác sao?

Nghĩ đến việc hắn, với tư cách là nhà đầu tư, đã cố gắng nâng đỡ Ninh Tịch Bạch trong đoàn phim, không ít lần còn ra mặt tạo thanh thế cho cậu ta, để rồi chắc cậu ta và gã Tấn Dung kia đang cười chê hắn là một tên ngốc lụy tình!

Thôi Hướng Dương giận đến mức chỉ biết nghiến răng: “Ninh Tịch Bạch, cứ đợi đấy!”

Nhưng việc cần làm ngay bây giờ là đòi lại một triệu đã đổ vào việc này!

Hắn vội vàng nhắn tin cho studio Đinh Đang.

【Trả tiền lại cho tôi, tôi không cần cái hot search này nữa.】

Bên đầu kia gửi tới cho Thôi Hướng Dương một loạt ảnh chụp màn hình đã được ghép lại. Vừa nhìn vào, hắn nhận ra ngay đây là các thống kê về lượng người đọc tăng vọt của chủ đề liên quan, kèm theo vô số bình luận của đám thủy quân cứ như bánh bao rơi từ trên trời xuống.

【Ý mấy người là gì đây?】

Bên đầu kia, Đinh Đang studio dùng giọng nũng nịu nhất để thốt ra câu nói phũ phàng nhất.

【Ôi, khách yêu, hàng đã xuất thì miễn hoàn trả nhé~】

Đệt nhà nó!

Thôi Hướng Dương tức muốn ngất. Đúng là đồ gian thương!

————-————-

Bài đăng này, sau khi được các tài khoản marketing truyền tay nhau, đã lan ra khắp Weibo, với số lượng bình luận tăng vọt chóng mặt, chẳng mấy chốc mà leo lên hot search, đằng sau còn kèm chữ “hot”. Thậm chí, chủ đề #Ninh_Lạc_diễn_xuất_như_rác# cũng nhanh chóng lọt vào top ba của bảng hot search, giữ vị trí một cách vững chắc nhờ vào khoản đầu tư 1 triệu NDT của Thôi Hướng Dương.

Mở phần bình luận ra, chỉ thấy đủ loại chửi bới nhắm vào diễn xuất của Ninh Lạc, cứ như thể cậu ta là kẻ thù không đội trời chung của họ.

【Chủ đề này đen trắng lẫn lộn quá rồi. Ninh Lạc gần đây chắc chọc trúng tổ ong vò vẽ à?】

【Ninh Lạc chẳng qua là một đứa đầu óc không bình thường thôi, xin hãy buông tha cho cậu ta, kẻo tôi không còn “thú cưng” điện tử để đùa nữa mất】

【Fan của cậu ta ngày nào cũng đem cái “trong sáng” ra tuyên truyền à?】

【Nói thì nói, tôi thật sự thương cho cậu ta, Ninh Lạc không làm gì sai, chỉ vì động đến lợi ích của người khác mà bị chèn ép như vậy, thật là oan uổng】

【Thương +1, cứ như mấy nhóm nhỏ trong trường học hợp sức chèn ép đứa khác vậy】

【Dù sao cũng quảng bá phim miễn phí, fan của Ninh Lạc điểm danh nào!】

Trong lúc đó, lượng fan của Ninh Lạc, vốn đã gần chạm ngưỡng bão hòa, lại đột ngột tăng đột biến.

Tập đoàn Sơ Trác nhanh chóng nhận được tin tức.

Ninh Dương sau khi đọc xong tài liệu thì đưa cho thư ký: “Gửi cho ba tôi xem.”

Khi Ninh Lạc trở về sau buổi “giải khuây”, cậu nhìn thấy ba mình đang nổi trận lôi đình.

Ba Ninh ném chiếc iPad trước mặt Ninh Tịch Bạch, chỉ vào những hình ảnh không hay ho kia, giận dữ hỏi: “Ninh Tịch Bạch, con giải thích cho ba, đây là chuyện gì? Con lại đang làm cái gì thế hả?”

Ninh Lạc chợt khựng lại.

“Ba biết chuyện của Ninh Tịch Bạch rồi sao?”

Ninh Dương nghe thấy tiếng, không biểu lộ cảm xúc mà kín đáo ra hiệu. Ninh Lạc hiểu ý, đi đến đứng cạnh anh trai, miệng thì thầm nhỏ: “Ba biết rồi?”

Ninh Dương gật đầu nhẹ: “Anh nói với ba.”

“Anh hả?” Ninh Lạc kinh ngạc mở to mắt.

“Ôi trời, hóa ra ông anh đại ngốc một lòng một dạ này cuối cùng cũng “thức tỉnh” rồi à? Không còn chịu làm cái đuôi điên cuồng theo sau chùi đít cho Ninh Tịch Bạch nữa sao?”

Ninh Dương cố nén sự khó chịu: “…Tôi phát hiện ra Ninh Tịch Bạch có vấn đề từ lâu rồi.”

Nói xong, anh liếc sang Ninh Lạc.

Ninh Lạc phối hợp, giơ ngón cái: “Anh đúng là vì dân trừ hại, báo ngay cho ba là phải. À, cái anh đang cầm là gì đấy?”

Ninh Dương đáp: “À, tôi lo ba nổi giận phát bệnh tim, nên chuẩn bị sẵn thuốc dự phòng.”

… Anh hai“hiếu thảo” quá, khó có ai có thể sánh bằng.

Ninh Lạc nhếch nhếch khóe miệng: “Anh cất đi thì hơn, kẻo em sợ ba lại đuổi cả anh ra ngoài.”

Khi hai người đang bình yên đứng đấy trao đổi, thì bên kia, ba con nhà họ Ninh đã đang xảy ra một trận cãi vã dữ dội.

Ba Ninh nhìn đứa con thứ ba mà ông đặt nhiều kỳ vọng, giờ lại lầm đường lạc lối, thấy cậu còn dám cãi tay đôi với ông, ông tức giận giơ tay lên.

Và giáng xuống một cái tát vào mặt Ninh Tịch Bạch.

Ninh Lạc nhìn sang.

Cậu khẽ nói: “…Đã quá.”

“Đánh vào người cậu ta mà lòng tôi lại thấy thỏa mãn!”

“Đúng là cái cảm giác ấy, quá sảng khoái!”

Ninh Tịch Bạch ôm lấy mặt, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn ba mình, như bị cái tát bất ngờ này làm cho choáng váng: “…Ba?”

Ba Ninh quát lớn: “Cậu còn mặt mũi gọi tôi là ba sao!”

“Ninh Tịch Bạch, tôi tự hỏi chưa bao giờ đối xử tệ với cậu, nâng niu chăm chút từ nhỏ đến lớn, dù biết cậu không phải máu mủ ruột rà nhưng vẫn giữ lại, chịu ấm ức để nuôi dạy cùng Tiểu Lạc vì coi cậu là người trong gia đình.”

“Vậy mà cậu làm gì đây? Liên kết với kẻ ngoài hãm hại anh trai mình, đời tư thì bừa bãi, để người ta quay clip truyền khắp nơi, còn trước đó cậu đã tính quyến rũ cả anh hai của mình nữa!”

Ninh Lạc xoa xoa mũi. Ở các điểm trước thì đúng, nhưng chi tiết cuối này thì ba anh có vẻ điền nhầm giá trị vào công thức rồi.

Ninh Tịch Bạch nghẹn ngào: “Ba… con thật sự oan uổng mà.” Cậu khóc đến nỗi đôi mắt đẫm lệ, sắc mặt như hoa lê trong mưa.

Ba Ninh càng nói càng kích động, lồng ng.ực phập phồng, hiển nhiên là giận đến cực điểm. Ông hít vài hơi sâu rồi nói tiếp: “Cậu không oan, đây chính là những gì cậu nghĩ và cũng là những gì cậu đã làm. Ngày mai dọn hành lý đi, trước khi gia nhập đoàn phim thì đừng có trở về nữa. Cũng đến tuổi rồi, ra Tết thì dọn ra ngoài mà sống.”

Ninh Tịch Bạch hoảng hốt: “Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi, ba đừng làm vậy mà… Ba ơi!”

Cậu nức nở gào gọi ba mình, nhưng quản gia đã chặn lại.

Quản gia nhẹ nhàng nói: “Tam thiếu gia, hay là ngài hãy bình tĩnh lại trước.”

Ninh Tịch Bạch vừa khóc vừa r.ên rỉ: “Ba ơi… hức hức… ba…”

Ninh Lạc đứng bên, bỗng dưng thấy miệng ngứa ngáy, thật sự chỉ muốn thốt ra một câu “con ngoan của ba đây.”

Nhịn cái ý định này lại, cậu bước đến vỗ vai Ninh Tịch Bạch, giọng trầm ấm đầy “ân cần”: “Thanh niên, yên tâm đi, đừng có lo lắng về việc phải lo lắng gì, cứ lo yên tâm thôi.”

Ninh Tịch Bạch hận cậu đến tận xương tủy, nhưng giờ chẳng còn cách nào khác, đành phải cắn răng nắm lấy tay Ninh Lạc, nức nở cầu xin: “Anh hai, anh giúp em xin ba tha thứ đi, chuyện thật sự không phải như vậy. Nếu ba hiểu lầm em, mỗi tối em đều thao thức, mất ngủ không yên.”

Ninh Lạc buột miệng: “Mất ngủ thì tìm việc ca đêm làm đi, tạo thêm giá trị gấp đôi ấy mà.”

“…”

Ninh Dương xoay đầu lại, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay để kìm nén khoé miệng đang nhếch lên cao.

————-————-

Ninh Lạc đã được Hứa Linh đặc biệt dặn dò không được để ý tới mấy cái hot search trên Weibo, vì cô đã có sắp xếp. Cô yêu cầu cậu ở nhà ôn kịch bản cho tốt vì buổi thử vai sắp tới.

Ninh Lạc ậm ừ nghe theo, nhưng vừa bò lên giường được mười phút, chân đạp đạp trên không, mắt đảo quanh vài vòng, tay cậu đã cầm điện thoại mở lên và đăng nhập vào tài khoản phụ.

“Lạ thật, ôn kịch bản mãi sao tự dưng lại cầm điện thoại thế này nhỉ.”

Lúc phải làm việc lén lút, không khí xung quanh cũng thú vị hơn việc ôn kịch bản. Giờ đây, Ninh Lạc cứ lướt lướt trang chủ Weibo, ngó xem người mình theo dõi đang đăng gì.

Hầu hết bạn bè đều đang phát rồ, vì đám người có thể chơi cùng với cậu chẳng phải loại bình thường, chỉ biết nguyền rủa muốn đấm nát cái thế giới phiền phức này.

Thấy mọi người đều khổ sở, không ai sống vui vẻ, Ninh Lạc bỗng thấy nhẹ lòng hẳn.

Bởi vậy, khi đột nhiên lướt tới một bức ảnh mèo, cậu cảm thấy bức ảnh ấy thật tươi mát và trong trẻo hơn bao giờ hết.

Con mèo con nhỏ nhắn và mềm mại, chỉ bằng bàn tay, lông xù mượt, đang nằm nghiêng trên chăn ngủ say. Một bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy tai của nó. Chú mèo bất mãn giơ chân đẩy ra, vô tình lộ ra đệm thịt hồng mềm mại.

Ninh Lạc bị làm cho tan chảy ngay tức khắc, vừa nhìn avatar thì đúng là L.

Cậu nhắn tin cho đối phương.

【Dưới đáy quần bùng cháy: Mèo cưng quá đi】

【Dưới đáy quần bùng cháy: Nhà cậu nuôi bao nhiêu con mèo thế? Mèo này trông không giống con trong avatar của cậu】

【L: Ba con, mới đây một con mèo cái vừa sinh, giờ chỉ còn lại một chú mèo con】

【Dưới đáy quần bùng cháy: Bảo sao, xem ảnh cậu đăng thấy dễ thương lắm, thích mèo ghê luôn】

【L: Còn cậu dạo này ít đăng động thái nhỉ】

【Dưới đáy quần bùng cháy: Tại vì bận làm bánh ở Ấn Độ mà】

【L: Đi đây đi đó nhiều vào, không thì ở nhà cầm điện thoại mãi cũng chẳng thấy thú vị gì đâu】

Ninh Lạc cười: “6 điểm”

Cậu lại luyên thuyên tán gẫu với L một hồi, thì thấy có người tag mình trong nhóm fan. Cậu vào xem, hóa ra là thông báo về buổi gặp mặt fan offline.

Đùa thôi, Ninh Lạc đương nhiên không thể tham gia được, vội vàng từ chối ngay.

Nghĩ ngợi một lúc, anh lại hỏi L: 【Lulu, cậu có tham gia vào nhóm fan không?】

【L: Lulu?】

【Dưới đáy quần bùng cháy: Không thể cứ gọi là “chị em” mãi được, cậu tên là L thì cứ gọi là Lulu nhé】

Lộ Đình Châu đồng ý và nói mình chưa tham gia, nên Ninh Lạc mời anh vào nhóm.

【Dưới đáy quần bùng cháy: Nhưng cậu phải đưa mình ID WeChat đã, mình add rồi kéo cậu vào nhóm】

Lộ Đình Châu dùng tài khoản đăng ký bằng số khác, chấp nhận lời mời kết bạn với nick của Ninh Lạc đang để avatar anime và nhắn rằng đi tắm đây.

Ninh Lạc tự tay đổi tên lưu L thành “Lulu.”

【Otaku Lạc béo: Sao cậu không đổi tên hay avatar gì cả nhỉ?】

【Otaku Lạc béo: Được rồi, tôi kéo cậu vào nhóm rồi】

Lộ Đình Châu vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy hai tin nhắn, anh lau tóc, đặt khăn xuống rồi vào nhóm.

【Cước Chưởng Phế Nhân: Có người mới vào nhóm, mọi người đăng lại phúc lợi nhóm nào!】

Phúc lợi nhóm?

Lộ Đình Châu tò mò mở file nén, tải và giải nén, toàn là ảnh và video từ nhiều góc độ lộ rõ cơ bụng.

Mà gương mặt còn quen thuộc đến lạ.

Là anh.

Lộ Đình Châu: “…”

Ngón tay anh lơ lửng trên nút báo cáo nhóm, cân nhắc không biết nên chọn mục thông tin nhạy cảm hay xúc phạm cá nhân.

Nhưng một tin nhắn lại hiện ra trước.

【Otaku Lạc béo: Ngủ đây, già rồi, không còn đủ sung sức như hồi thanh xuân mà đấu với Diêm Vương nữa】

Không đợi phía bên kia trả lời, Ninh Lạc ngáp một cái rồi cuộn người vào trong chăn, kéo góc chăn lên và ngủ.

————-————-

Mặc dù đã cố gắng điều chỉnh giờ giấc từ sớm, nhưng dẫu thế nào thì Ninh Lạc cũng không thể chịu nổi việc phải dậy vào sáu giờ sáng để đi casting.

Còn là giữa mùa đông!

Sao có thể rời khỏi chiếc chăn ấm áp được chứ?

Sợ muộn việc chính, đêm hôm trước Ninh Lạc đã nhờ mẹ mình nhất định phải gọi cậu dậy. Mẹ cậu mỉm cười đồng ý, làm cậu an tâm mà đi ngủ.

Sáu giờ sáng, cậu mơ màng tỉnh giấc giữa tiếng kèn đám ma chói tai.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đang làm gì thế này?

Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, là chiếc điện thoại mà mẹ đã nhất quyết đặt ở đầu giường tối qua, lúc này vẫn đang vui vẻ reo vang, quyết tâm tiễn cậu lên đường.

Tắt chuông, Ninh Lạc nắm lấy điện thoại ngồi bần thần trên giường, dần hồi phục lại ý thức: “…”

Cậu xuống lầu tìm mẹ, thấy bà đang tập yoga.

“Mẹ à, mẹ đặt cái chuông này làm con muốn chết khiếp!”

Mẹ cậu đổi tư thế, tranh thủ liếc cậu một cái: “Hiệu quả đấy chứ, mới reo một lần là con dậy ngay còn gì.”

“…Con sắp đau tim luôn rồi,” Ninh Lạc ôm ngực, cảm thấy đời thật nặng nề, không thể nào hiểu nổi, “Sao mẹ lại lấy tiếng kèn đám ma làm chuông báo thức của con chứ?”

Mẹ anh nói: “À, vì dậy rồi thì đưa con đi làm, không dậy thì đưa con sang thế giới bên kia luôn.”

Ninh Lạc: “…”

Cậu thốt lên khó khăn: “Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ đừng lên mạng nhiều quá.”

Cậu thực sự nhớ người mẹ chưa từng bị cư dân mạng đầu độc!

Tin tốt là sau hai giờ đi lại, Ninh Lạc không bị trễ giờ casting mà còn đến sớm một tiếng.

Tin xấu là cậu mệt rã rời, mắt không mở nổi.

Buổi casting lần này rất quan trọng, Hứa Linh cũng tới, tranh thủ dặn dò vài điều trong lúc đợi thang máy, nhắc cậu đừng sợ hãi.

Ninh Lạc đội nón lưỡi trai, cô nói gì thì cậu gật gù, gật đến mức như gà mổ thóc, trông như sắp lả đi.

Hứa Linh không nhịn được: “Đêm qua ra đồng tát nước à? Sao lại buồn ngủ thế này?”

“Không, tôi đi phóng hỏa,” Ninh Lạc lơ mơ lẩm bẩm, “Tôi là kẻ phóng hỏa đốt tim người hâm mộ.”

Hứa Linh nhìn cậu không biết nói sao.

“Đinh” một tiếng, thang máy đi từ tầng hầm lên tầng một đã tới nơi.

Ninh Lạc kéo nón xuống thấp, lảo đảo bước vào, không để ý bên trong có ai không.

Hứa Linh thấy người bên trong, định nói thì có người chạy vội đến, đâm sầm vào Ninh Lạc.

Cậu đã đứng không vững, còn bị va một cái thì nghiêng người, đầu lao thẳng xuống đất.

“Chết rồi, hỏng mặt mất rồi! Gương mặt hoàn hảo của mình!!!”

Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần đón nhận đau đớn, thì có một bàn tay vươn ra, đỡ lấy eo thon của cậu.

Ninh Lạc loạng choạng ngã vào người đó, cằm chạm vào cái khóa kim loại lạnh buốt, buộc cậu phải ngước mặt lên.

Hương gỗ trầm phảng phất trong không khí, xen lẫn chút hương ngọc lan nhạt.

Mi mắt cậu khẽ rung, tỉnh táo hẳn ra.

Tim đập mạnh vài nhịp mà chẳng rõ vì sao.

Tiếng thở đều đều bên tai, giọng nói trầm ổn của người đàn ông cất lên rất gần, nhẹ nhàng, không có cảm xúc, nhưng mang một nhịp điệu thong thả:

“Không nhìn đường à?”

Giọng nói quen thuộc làm Ninh Lạc ngẩng lên, nhưng chỉ có thể thấy được đường cạnh hàm sắc lẹm của người đàn ông dưới vành nón, và đôi môi nhạt màu.

“Trời đất ơi! Lộ Đình Châu!!”

Hứa Linh nhếch môi. Giờ mới nhận ra à.

Ninh Lạc hét trong lòng.

“Ôi trời thế giờ là sao đây?! Anh ấy đang ôm mình, tay còn giữ ở eo mình?? Trời ơi chồng ơi chúng ta thế này quá là mờ ám rồi, anh đừng như thế, em thần kinh không ổn định, phấn khích lên là ăn thịt người đấy!!”

Lộ Đình Châu nghe Ninh Lạc ríu rít bên tai, rất muốn búng nhẹ vào vành mũ của cậu để bảo cậu im lặng.

Anh thả lỏng tay đang đỡ hờ eo Ninh Lạc, tiện tay ấn nhẹ vành mũ của cậu xuống.

“…”

Chiếc mũ che khuất phần lớn tầm nhìn, Ninh Lạc không nghi ngờ gì mà đưa tay chỉnh lại. Lúc này, cậu mới nhìn rõ gương mặt Lộ Đình Châu.

Người đàn ông mặc một chiếc áo len cổ cao màu xanh đậm, bên ngoài là áo khoác dài với nút kim loại vừa nãy đã cấn vào cằm Ninh Lạc. Đôi chân dài được bao bọc trong lớp vải âu phục phẳng phiu, tôn lên vẻ cao ráo thẳng tắp.

Một bộ đồ đơn giản nhưng nhờ phong thái thản nhiên, ung dung của anh mà toát lên khí chất khiến người khác không dám coi thường.

Đôi tai của Ninh Lạc vẫn đang đỏ lên, lúng túng: “Lộ… Lộ…”

Lộ Đình Châu nhướn mày: “Không gọi là anh nữa à?”

“Anh Đình Châu.”

Gọi xong, Ninh Lạc cảm giác gương mặt mình lại nóng thêm một chút, cậu lí nhí nói: “Vừa rồi cảm ơn anh.”

“Chuyện nhỏ.” Lộ Đình Châu gật đầu, liếc nhìn người vừa va vào Ninh Lạc.

Người kia cũng nhận ra anh, lộ rõ vẻ căng thẳng: “Xin lỗi thầy Lộ, em không cố ý đâu, chỉ là gấp quá.”

Lộ Đình Châu đáp: “Hình như cậu xin lỗi nhầm người rồi.”

“Xin lỗi anh Ninh ạ, tôi không cố ý.”

Ninh Lạc xua tay: “Không sao, lần sau chú ý là được.”

“Thật sự cảm ơn nhiều ạ.” Nhân viên kia thở phào nhẹ nhõm.

Thang máy dừng lại ở tầng 7, Ninh Lạc và Hứa Linh bước ra. Đi được vài bước, Ninh Lạc cảm thấy có gì đó không ổn, ngoảnh lại nhìn thì quả nhiên, Lộ Đình Châu đang chậm rãi bước theo, giữ một khoảng cách vài bước phía sau.

Trong đầu Ninh Lạc như bị “quá tải”: “Ơ, anh Đình Châu không lẽ cũng đến thử vai?”

“Không,” Lộ Đình Châu lắc đầu, “Anh đến thăm em họ.”

Nhân tiện kiểm tra chất lượng diễn viên của đoàn phim này với tư cách nhà đầu tư.

Câu nói này còn chưa kịp thốt ra, thì Ninh Lạc đã nhìn thấy em họ của Lộ Đình Châu, Phương Lộc Dã, đang sải bước về phía bọn họ, ăn mặc như một chú công đực sặc sỡ.

Ninh Lạc chớp mắt, nhớ ra điều gì đó, hỏi để xác nhận: “Là ngôi sao Phương Lộc Dã phải không?”

Lộ Đình Châu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trời ơi trời ơi, là nhân vật tiểu thụ trong câu chuyện cẩu huyết kia!”

“Phương Lộc Dã còn dây dưa với trợ lý của mình đến chết mới biết hóa ra người ta chỉ đang đùa cợt, coi cậu ta như trò chơi!”

Sắc mặt Lộ Đình Châu lạnh dần, đôi mắt càng thêm phần lãnh đạm.

Ninh Lạc vẫn đang nghĩ đến câu chuyện của Phương Lộc Dã, bỗng vai cậu bị ai đó giữ chặt, xoay người cậu lại.

“Cậu lẩm bẩm gì đó hả!”

Trước mắt Ninh Lạc là một mảng màu sặc sỡ, riêng chiếc áo sơ mi hoa hoè đã có không dưới mười màu, chưa kể mấy món phụ kiện loè loẹt trên người.

Cậu ngẩn người.

“Chẳng lẽ công đực đang tới kỳ giao phối muốn khoe đuôi theo đuổi bạn đời?”

“Khụ.”

Lộ Đình Châu đưa tay che miệng, cố nén nụ cười không ngừng nở trên môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK