Mục lục
Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cư dân mạng không ngờ cốt truyện lại bẻ lái nhanh như vậy.

Fan của Ninh Tịch Bạch cũng chẳng ngờ cú tát mặt lại đến nhanh như một cơn gió.

【Lại thêm một quả phốt, thực ra Ninh Tịch Bạch và Ninh Lạc đúng kiểu kịch bản “thiếu gia thật – thiếu gia giả”. Chỉ tiếc có người không cam tâm bị vạch trần chuyện “chim khách chiếm tổ tu hú”, cố tình tỏ ra tồn tại, cuối cùng tự đào hố chôn mình. Nhà họ Ninh cũng chẳng ngần ngại mà xoá luôn tên.】

【Vậy để tôi bóc thêm cái này, thời gian Ninh Lạc mới được nhận về, cũng là lúc trên mạng chửi anh ấy “giành tài nguyên của Ninh Tịch Bạch” ác liệt nhất. Các người thử nghĩ lại xem.】

Cư dân mạng sấy khô cõi lòng mà im lặng.

“Mẹ nó, càng nghĩ càng thấy có lý! Hoá ra chúng ta bị dắt mũi làm pháo hôi!”

【Tôi tò mò nãy giờ, internet không có trí nhớ à? Ninh Tịch Bạch đã làm gì, chẳng lẽ mấy người quên sạch rồi sao?】
【Hay là, đội quân netizen đổi người rồi? Chứ mấy cái phốt trên Douban vẫn treo đầu trang, bị đào lên quất mấy lần mà?】
【Mấy người thích Ninh Tịch Bạch là gì thế? Thần kinh đồng bóng à?】

Một fan của Ninh Tịch Bạch lên tiếng:

【Không còn cách nào khác, tôi mê gu này. Dù biết nhân phẩm anh ta thối nát, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó, tôi lại yêu say đắm. Yêu anh ấy là định mệnh của tôi.】

Phương Lộc Dã đang lướt web, lập tức dùng tài khoản phụ post một bức ảnh “Ninh Tịch Bạch phiên bản trân châu trắng siêu dai*”.

【Coi thêm cái này xem còn yêu nổi không?】

Fan bị cú bắn tỉa ngay tại màn hình:

【Cảm ơn, tôi lập tức buông bỏ. 】

Cẩu nhan sắc quả là rất thành thật.

Phương Lộc Dã gửi ảnh chụp màn hình cho Ninh Lạc: 【Không cần cảm ơn.】

Ninh Lạc đáp lại bằng một tay gõ chữ “6”, kèm bài hát ngẫu hứng:

【Đợi tôi về mang đồ ăn ngon cho cậu.】

Ninh Lạc mua cực nhiều đặc sản, nhất là bánh thanh đoàn*, đủ các loại nhân nhồi một túi to, chủ yếu để tự ăn.

Vừa đếm ngón tay, cậu vừa bắt đầu tính toán chia chác “gia tài”- à nhầm, chia đặc sản:

“Bố mẹ chắc chắn phải chia một phần. Vương Lâm, Tiểu Đào và bọn họ cũng phải có. Phương Lộc Dã, Tô Vạn Đồng cũng không thể thiếu. Hừm… Lộ Đình Châu ăn mấy thứ này không nhỉ?”

“Không quan tâm, không ăn thì cũng phải có phần! Đây chính là tình yêu bá đạo của tôi dành cho anh ấy.”

“À đúng rồi, còn bạn chí cốt Lulu nữa. Hộp đồ ăn vặt này chính là tín vật chứng minh tình bạn vững bền.”

Ninh Lạc vốn tưởng mua nhiều vậy là dư sức, nhưng tính tới tính lui lại thấy chẳng đủ.

Ninh Dương vừa đỗ xe, bước vào phòng khách đã nghe thấy Ninh Lạc lẩm bẩm trước đống đặc sản:

“Sao có thể chia ra nhiều như thế được nhỉ? Trước đây mình đi du lịch chỉ cần mua một phần cho mình là đủ rồi.”

Nghe vậy, Ninh Dương sững lại, lòng bỗng dâng lên chút thương cảm.

“Trước đây Ninh Lạc… chẳng lẽ không có mấy bạn bè?”

Anh từng nghĩ Ninh Lạc là kiểu người thích náo nhiệt, lúc nào cũng có người vây quanh.

Tiếng thở dài của Ninh Lạc bỗng vang lên, rất sâu sắc:

“Đúng là bạn nhiều thì dễ rỗng túi mà.”

Ninh Dương: “…”

Cảm giác thương cảm vừa dâng lên lập tức bị dập tắt.

“Sao không chết luôn đi cho tiết kiệm!”

Ninh Lạc ngồi xếp bằng trên sàn, cầm điện thoại kiểm tra xem có ai chưa like bài đăng trên mạng xã hội của mình, rồi ghi vào sổ tay nhỏ, lần sau cũng sẽ không thèm like lại.

Kết quả phát hiện Lulu lại không thèm like!

Ninh Lạc tức tối đi tìm ngay, lớn tiếng chất vấn tại sao không like bài mình đăng.

Lộ Đình Châu thấy tin nhắn, bối rối trong giây lát, gõ gõ trán:

“A, quên mất.”

Tài khoản chính đã like rồi, hoàn toàn quên mất chuyện tài khoản phụ.

Điện thoại bắt đầu rung liên tục, âm báo “ting ting” vang lên không ngừng.

Nhiếp Văn Đào nhìn thấy liền hỏi:

“Cậu bị cư dân mạng tấn công à? Sao có nhiều tin nhắn thế?”

Lộ Đình Châu chậm rãi đáp:

“Bình thường không ai quan tâm đến cậu sao? Chút tin nhắn này đã thấy nhiều rồi à?”

Nhiếp Văn Đào sửng sốt, vội nói:

“Tôi có bạn gái quan tâm nhé!”

“Còn cậu có gì nào, đồ độc thân.”

Lộ Đình Châu hừ một tiếng:

“Cậu nói có thì chắc là có.”

Nhiếp Văn Đào: “…”

Giọng điệu hờ hững này, đúng là muốn đấm cho một phát!

Lộ Đình Châu cúi đầu không thèm nhìn vẻ mặt bất lực của Nhiếp Văn Đào, tập trung trả lời tin nhắn.

【Otaku Lạc béo: Người anh em ơi, tui đứng thứ mấy trong danh sách bạn bè của cậu? Tại sao đến giờ vẫn chưa nhắn tin cho tui nữa?】

【Otaku Lạc béo: Trời lạnh rồi, lòng cũng lạnh theo, chạm vào tay cậu mà còn bị tĩnh điện, đây có phải là tui đang vì tình yêu mà phát điện không?】

【Otaku Lạc béo: Năm đó trời mưa lất phất, cậu nói sẽ like mọi bài đăng của tui, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau.】

Ninh Lạc đang gõ thêm câu nữa thì nhận được hồi âm.

【Lulu: Không phải không yêu, mà là điện thoại tự động chặn tin nhắn lừa đảo.】

Ninh Lạc đáp một dấu hỏi.

【Lulu: 1500? Dễ dàng chinh phục? Leo lên đ.ỉnh núi chắc mệt như chó rồi đúng không?】

【Otaku Lạc béo: Khốn thật, sao cậu biết!】

【Otaku Lạc béo: Hôm nay gió thổi thật mạnh, tui hỏi nó leo lên đ.ỉnh núi kiệt sức có được tính là tai nạn lao động không? (đốt thuốc đầy u sầu) (bỏng miệng) (nổi phồng rộp)】

【Lulu: Không sao, còn sống trở về đã giỏi lắm rồi.】

Ninh Lạc ngẫm nghĩ giây lát.

Gã này trước giờ nói chuyện kiểu vậy sao?

【Otaku Lạc béo: Dám gây chú ý với tui à? Tốt lắm, tui đã để mắt đến cậu rồi, đồ đàn ông!】

【Otaku Lạc béo: Gửi địa chỉ đi, tui cho cậu cơ hội tiếp xúc gần với đặc sản của tui.】

Lộ Đình Châu vừa gõ được một chữ trên tài khoản phụ, tài khoản chính đã nhận được tin nhắn tương tự:

【Anh Đình Châu~ Em đi chơi dịp Thanh Minh mua được nhiều đồ ăn ngon lắm, gửi anh một ít nha~ Anh cho em địa chỉ được không? [Mèo thò đầu.jpg]】

Lộ Đình Châu nhìn dấu sóng cuối câu, đột nhiên cảm thấy lướt mạng một mình thật đơn độc.

Không chỉ gặp kẻ giả vờ dễ thương mà còn phải đối phó với người điên.

Nhiếp Văn Đào vừa định rời đi thì bị Lộ Đình Châu gọi lại:

“Đợi đã.”

“Sao thế?”

“Địa chỉ nhà cậu là gì nhỉ?”

Nhiếp Văn Đào đọc địa chỉ, tò mò hỏi:

“Cậu định làm gì?”

“Gửi cho cậu món đồ” Lộ Đình Châu điềm nhiên đáp, như thể đó là chuyện rất đỗi bình thường, “Sau đó cậu gửi lại cho tôi.”

Niếp Văn Đào: “Hả? Cậu có bệnh à?”

Hắn hỏi: “Cậu không phải sắp về nhà một chuyến à? Sao vẫn còn tâm trạng xoay xở chuyện chuyển phát nhanh?”

Lộ Đình Châu đặt điện thoại xuống, im lặng nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhiếp Văn Đào chủ động làm động tác kéo khóa miệng: “Tôi xui xẻo, tôi im.”

————-————-

Ninh Lạc gửi hết đặc sản của mình bằng dịch vụ chuyển phát nhanh nội thành, hân hoan tận hưởng kỳ nghỉ lễ ngắn.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu.

Vì cậu phải đi làm trở lại.

Đau khổ hơn là, Lộ Đình Châu không còn ở đoàn phim nữa.

Ninh Lạc biết được tin động trời này, như thể bị sét đánh trúng.

Cá khóc, nước biết. Tôi khóc, ai hay?

Phương Lộc Dã bật cười: “Không ngờ nha, cậu thật sự thích anh tôi đấy à.”

Tưởng tên này chỉ nói mồm cho vui thôi.

Ninh Lạc với ánh mắt đầy ai oán nhìn hắn, thốt lên: “Cậu không hiểu đâu.”

Cậu hoàn toàn không hiểu một người đẹp trai đối với tôi – một kẻ phải đi làm từ sáng tám giờ đến mười giờ tối, không chỉ đơn thuần là một người đẹp trai! Anh ấy là liều thuốc an ủi cảm xúc của tôi, là khách mời khiến tim tôi rung động trong chương trình hẹn hò, là chân lý duy nhất trong thế giới “Tội lỗi cùng bài hát”, là lá xà lách trong bánh kẹp, là sợi dưa leo trong bánh trứng nướng!

Không có anh ấy, tôi sẽ khóc thầm lúc nửa đêm, nghẹn ngào đến mức bôi phân lên mặt, vừa bôi vừa khóc, vừa khóc vừa bôi.

Ninh Lạc lau nước mắt trong gió, ngẩng đầu 45 độ đầy bi ai.

Sau đó bị gió xuân đầu mùa của Bắc Kinh thổi một mồm cát bụi, phải nhổ “phì phì” mấy cái.

Phương Lộc Dã không chịu nổi nữa, kéo dài khoảng cách hơn một mét với cậu.

Đúng lúc đó, Đường Mộc Bạch đi ngang qua, liếc cậu một cái.

Ninh Lạc đáp lại ánh nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Sao nhìn tôi? Nhìn thêm chút nữa làm gì? Lẽ nào thầm thích tôi?”

Đường Mộc Bạch: ?

Đường Mộc Bạch nghiến răng: “Cậu bị bệnh hả!”

Ninh Lạc ngẩng mặt lên trời, đau khổ vì tình: “Đúng, bệnh tương tư”

“Đã vậy mà cậu cũng nhìn ra được, chứng tỏ bình thường cậu quan sát tôi không ít lần nhỉ.”

Đường Mộc Bạch chưa kịp nghe hết đã tức tối bỏ đi, ôm ngực cảm thấy cả tim gan phổi thận đều đau.

Ninh Lạc tiếp tục đứng ngoài trời thêm một lúc, kiên nhẫn chờ đến khi quầy bán bánh bạch tuộc yêu thích của mình mở hàng, liền mua một phần rồi ăn ngấu nghiến. Ăn xong, cậu mới kéo lê linh hồn mệt mỏi trở lại trường quay.

Tôn Học Binh đang bàn bạc với nhân viên hiện trường, nói rằng hôm nay có phóng viên đến phỏng vấn, chuẩn bị viết bài quảng bá cho bộ phim, vừa thấy Ninh Lạc bước vào liền gọi: “Lạc à, mau bắt đầu thôi.”

Hôm nay cảnh quay chính của Ninh Lạc là đối diễn với Phương Lộc Dã.

Tân Hoàng đế ngồi trong Ngự Thư Phòng, giận dữ đùng đùng, tay áo phất mạnh hất đống tấu chương xuống đất.

“Vô dụng!”

Mọi người hoảng hốt quỳ rạp xuống, đồng thanh hô: “Hoàng thượng bớt giận!”

“Bớt giận? Các ngươi chỉ biết nói vậy, chỉ càng làm trẫm tức hơn!”

Tức giận? Không bắt các ngươi sinh con đã là tốt lắm rồi. Nên vui đi, thời buổi này có hoàng đế bù nhìn nào mà chưa bị lôi vào mấy bữa tiệc thác loạn đâu?

Phương Lộc Dã nghe xong, nghẹn lời, lườm một tên cúi đầu không dám ngẩng lên, mặt đẹp trai thoáng đen lại: “Tướng quân Phí, ngẩng đầu lên, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ninh Lạc ngẩng đầu, ánh mắt rủ xuống không dám nhìn thẳng thánh nhan, giọng cung kính: “Thần rửa tai lắng nghe.”

Chuyện gì? Chỗ này đông người, hay để chui vào chăn rồi nói.

Người quỳ phía sau là Tô Vạn Đồng, thân hình khẽ run, tay ngắt vào đùi, cố gắng nhớ lại những chuyện đau lòng nhất đời mình.

Phương Lộc Dã không véo đùi mình, anh muốn véo Ninh Lạc, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Miệng của Từ Khánh không mở được, trẫm chỉ có thể trông cậy vào các ngươi! Hắn dù có là một cái xác, cũng phải nôn ra thứ mà trẫm muốn, hiểu chưa?”

Ninh Lạc chắp tay cung kính:

“Thần hiểu.”

Xác chết? Hehe, con người ai rồi cũng sẽ chết, nên bản chất của nhân loại chính là xác chết tiềm năng, hehe.

Tôi cũng sẽ chết. Mỗi phút mỗi giây không được nhìn thấy trai đẹp, tôi như đang chết dần chết mòn. Cái vết lốm đốm trên xác chết giống hệt tôi mỗi lần đi làm vậy đó.

Tô Vạn Đồng ngồi phía sau, thân hình run rẩy dữ dội hơn.

Phương Lộc Dã trán nổi gân xanh, đi xuống vỗ vai Ninh Lạc, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Giao việc này cho ngươi, trẫm rất yên tâm.”

Ninh Lạc cất giọng đầy chính khí:

“Vì bệ hạ, thần nguyện dấn thân dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ.”

Nhưng trong lòng lại đang kéo giọng ngọt lịm, nũng nịu:

Vâng, chủ nhân~ Cứ thoải mái sai bảo Đát Kỷ này đi ạ~

Cái âm cuối rung lên như sóng biển, nhưng không giống đang quyến rũ, mà như đang muốn quấn cổ Phương Lộc Dã rồi bóp nghẹt để anh ta chết luôn cho rồi.

Phương Lộc Dã nổi hết da gà, chỉ số tỉnh táo giảm mạnh.

Ngay sau khi quay xong cảnh này, cậu ta không chịu nổi nữa, gọi điện cho Lộ Đình Châu, giọng gào lên đầy tuyệt vọng:

“Anh ơi!!!!!!”

Lộ Đình Châu bị tiếng hét làm ù tai, phải để điện thoại ra xa:

“Cậu bình tĩnh lại đi.”

Phương Lộc Dã hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc:

“Bình tĩnh sao được! Có Ninh Lạc ở đây làm sao mà em bình tĩnh nổi! Em chịu không nổi nữa rồi, một phút một giây cũng chịu không nổi! Anh mau về đi, em nhớ anh chết mất!”

Cậu ta gần như nức nở, nước mắt lưng tròng, quỳ trong bụi cỏ ngoài phim trường mà khóc rống:

“Ninh Lạc, hắn ta là một kẻ bi.ến t.hái!”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Rồi giọng Lộ Đình Châu mang theo chút ngạc nhiên vang lên:

“Giờ cậu mới biết à?”

Phương Lộc Dã: “……”

Cậu ta cố gắng lau nước mắt, nhưng phát hiện mình không kiên cường nổi, cuộc đời bỗng chốc chìm trong u ám:

“Anh ơi, em cầu xin anh, mau quay lại đi.”

Giọng Lộ Đình Châu như âm nhạc từ thiên đường:

“Hai ngày nữa anh về.”

Phương Lộc Dã thở phào nhẹ nhõm.

Cúp máy xong, cậu ta bắt đầu suy nghĩ xem làm sao sống sót qua hai ngày không có anh trai bên cạnh để chống đỡ.

Đây chẳng phải là chế độ địa ngục siêu khó hay sao?!

Đúng lúc ấy, một bàn tay từ phía sau vỗ lên vai cậu ta.

Phương Lộc Dã giật bắn mình, suýt nữa nghĩ là gặp ma.

Quay đầu lại, cậu ta thậm chí còn thấy thà gặp ma còn hơn.

Ninh Lạc đứng ngay phía sau, ánh mắt lấp lửng như hồn ma, nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu ngồi đây làm gì thế?”

Phương Lộc Dã phát điên:

“Đi ị, cậu không thấy à? Tránh xa ra! Không thì tôi tố cáo cậu quấy rối tình dục đấy!”

Ninh Lạc tròn mắt, há miệng định nói gì đó.

Phương Lộc Dã dữ dằn:

“Câm miệng, tôi không muốn nghe!”

Ninh Lạc quả thật ngậm miệng lại, lặng lẽ nghiêng người, để lộ ra người đang đứng sau mình.

Là một phóng viên đến phim trường phỏng vấn.

Phóng viên ngượng ngùng vẫy tay, cười gượng:

“À… Phương tiên sinh, anh cứ… tiếp tục đi.”

Cứu tôi với, đoàn phim này bị điên hết rồi đúng không?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK