“Hả? À…” Nàng hơi giật mình rồi đáp: “Không thích, không hợp.” Thật ra y phục này cũng không hợp.
“Vậy… sao công chúa khong thử y phục màu đỏ?” Cảnh Nghi hỏi. Hắn nhớ, kiếp trước đã từng thấy nàng mặc y phục màu đỏ một lần. Đó là lần sinh thần ngay trước khi nàng bị bắt. Vĩnh Ninh quận chúa mặc y phục đỏ rực rỡ xuất hiện, lấn lướt cả hoàng hậu, chói mắt như một con phượng hoàng kiêu hãnh tung cánh.
“À…” Nàng không đáp lại bởi cánh cửa hoàng cung đã mở ra. Bên trong, oanh oanh yến yến y phục rực rỡ chói mắt. Thấy hai người tới, mấy nhóm quý nữ bắt đầu tụm lại với nhau, bàn tán. Bởi vì trước đó Vương Nguyệt ngờ nghệch, không muốn kéo rắc rối từ phía các đại thần cho Lý Thụy nên vẫn luôn nhẫn nhục đám quý nữ này, chưa từng cãi lại chúng. Bởi thế, chúng đều nghĩ nàng dễ bắt nạt.
“Tiểu thư phủ thái bảo, tiểu thư phủ thái y, còn có tiểu thư nhà Thư hầu, đều là bằng hữu tốt của Lục công chúa.” Vương Nguyệt cười cợt, sẵn sàng chờ quân địch tung chiêu. Cảnh Nghi còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì một vị tiểu thư nhỏ nhắn đã tới chỗ hai người. Nàng ta có dung mạo thanh tú, khá nhỏ nhắn đáng yêu: “Thỉnh an quận chúa.”
“Miễn lễ.” Nàng đáp một cách lịch sự. Nhưng ngay câu tiếp theo, nàng ta đã tìm ngay chuyện để móc mẻ nàng: “Quận chúa đến cùng lang quân sao? Không phải nói hai người rất yêu thương nhau sao? Sao lại hững hờ thế kia?”
“Hững hờ?” Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái. Thế nào là hững hờ?
“Thỉnh an quận chúa. Ý A Như nói chính là vì sao quận chúa và lang quân lại không nắm tay nhau cùng đi? Cũng chẳng đỡ tay khi xuống ngựa gì cả.” Một tiểu thư khác đi lên. Nàng ta dung mạo tuy không bằng vị tiểu thư đầu tiên tới nhưng thân hình lại rất đầy đặn, tuổi chắc cũng lớn hơn một chút.
“À…” Nắm tay cùng đi à? Từ khi nào mà lại thoáng tới như vậy?
“Các tỷ muội nói gì đấy? Tay quận chúa trên chiến trường cầm đao kiếm, chắc chắn có rất nhiều vết chai, người sẽ không muốn nắm tay làm lang quân thấy không thoải mái rồi.” Người cuối cùng cũng đi lên, vờ quở trách để hai người còn lại “ồ” lên một tiếng rồi cười khúc khích, đồng loạt nói: “Thần nữ không biết, mong quận chúa thứ lỗi.”
Vương Nguyệt liếc mắt nhìn, vốn cũng chẳng định phân bua gì cho cam nhưng Cảnh Nghi lại nắm tay nàng nói: “Các vị tiểu thư nhầm rồi. Tay quận chúa nắm rất ấm áp, rất thoải mái. Bất quá nơi này là hoàng cung, quận chúa nói sợ những vị tiểu thư từng ái mộ ta sẽ đau lòng.”
Cảnh Nghi là tân khoa trạng nguyên, vừa đẹp vừa giỏi, biết bao thiếu nữ thầm mến. Nghe mấy lời này, mấy vị tiểu thư kia tức đỏ mắt, còn nàng sớm đã bị kéo đi. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng không rút tay ra.
“Vì sao quận chúa lại nhẫn nhịn các nàng?” Cảnh Nghi lên tiếng hỏi.
“Ta không nhẫn nhịn, ta chỉ không quan tâm.” Hơn nữa, các nàng nói đúng chứ không sai. Tay nàng quả thật có rất nhiều vết chai.
“Rõ ràng là người hi sinh vì họ, vì sao họ lại muốn làm khó dễ người? Cùng là phận nữ nhi, họ hà tất phải làm vậy?” Ban nãy hắn cũng không hề nói dối. Tuy việc tùy ý nắm tay này là phi lễ, nhưng lúc đó nhất thời xúc động nên hắn làm liều. Có điều, quả thật là rất ấm, nàng không phản đối hắn cũng chẳng muốn buông ra.
“Họ đứng về phía Tố Tinh. Nàng ta từ nhỏ đã không thích ta.” Lúc đầu nàng vốn muốn xem nàng ta như muội muội, nhưng càng lớn nàng ta lại càng ghét, bày chuyện làm khó dễ nàng. “Nàng ta ghét ta từ ngay chính cái tên. Ta là trăng, nàng ta là sao, trăng luôn hơn sao nên nàng ta luôn muốn thể hiện mình hơn ta, muốn khinh bạc ta.”
Cảnh Nghi im lặng. Vậy mà kiếp trước hắn còn tin lời xúi giục…
Tới trước cửa cung điện nơi diễn ra cung yến, hắn đành lưu luyến buông tay nàng ta. Vương Nguyệt dặn dò: “Ngươi muốn đi đâu thì đi, ta vào diện kiến bệ hạ.”
“Quận chúa… nhớ cẩn trọng.” Cảnh Nghi nói. Vương Nguyệt gật đầu. Nàng vốn đã bày trí sẵn người giám sát, hễ có động tĩnh gì bất thượng sẽ báo ngay,
Bản thân nàng cũng không được yên bình gì. Nàng tới Dưỡng Tâm Điện diện kiến liền bị Lý Thụy quở trách, hết chuyện lần trước của Tố Tinh lại tới đám ca cơ vũ công bị gửi về. Nhưng nàng không quan tâm, cũng không trả lời bởi tâm trí còn vương lại nơi bàn tay ấm áp. Lý Thụy thấy nàng không phản ứng, nghĩ nàng đuối lý nên vờ hiền từ dặn dò đôi chút rồi liền đuổi người.
Ra khỏi đó mà vẫn còn ngột ngạt, Vương Nguyệt đi ra hoa viên chứ không tới yến tiệc ngay. Thế nhưng, khi vừa tới nơi thì nàng bắt gặp cảnh một đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo nhau. Mà nam tử kia lại trông vô cùng quen mắt.
“Cảnh Nghi?”