• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Nghi bế nàng về Thiên Luân các. Là một nữ tướng trên chiến trường, đương nhiên Vương Nguyệt cảm thấy không thoải mái với tư thế này, giống như một cách gián tiếp xúc phạm nàng vậy. Nàng không phải nữ tử yếu ớt để hắn bế theo kiểu công chúa mà nghinh ngang đi lại thế này. Nàng vùng vẫy, bảo: “Thả ta xuống!”

“Nếu quận chúa còn giãy giụa, ta sẽ ném người xuống hồ sen thay vì bồn tắm.” Cảnh Nghi đáp.

“Ngươi…” Vương Nguyệt rốt cuộc cũng chịu nằm yên. Bây giờ trong người nàng không có nhiều sức, gắng gượng lắm mới không nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn. Khỉ gió thật! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn đâu mặt mũi của Vĩnh Ninh quận chúa? “Ngươi chuẩn bị nước tắm cho ta đi. Không được gọi nha hoàn.”

Bây giờ trong phủ không có giải dược, đi tìm về thì sợ là đã muộn, chỉ còn cách ngâm nước lạnh với một ít dược liệu có công dụng hạ nhiệt, thông kinh mạch mà thôi. Không hiểu sao bước chân của hắn chững lại, đôi mắt đen nhìn nàng chăm chú đầy khó hiểu.

“Làm sao?” Vương Nguyệt hỏi. À, chắc do hắn là thế gia công tử nên chưa từng đích thân chuẩn bị nước tắm cho ai, không biết có đủ sức múc được thùng nước không nữa. “Lề mề cái gì? Không muốn đi à? Ngươi còn không giúp là ta sẽ lấy ngươi làm giải dược đó.” Vương Nguyệt nói khích. Kỳ thật nàng có thể gọi nha hoàn tới, nhưng như vậy thì chuyện mất mặt này sẽ bị truyền ra ngoài mất.

Cảnh Nghi vẫn nhìn nàng trân trối, tay siết chặt. Hắn bước vào viện là liền đặt nàng lên giường, thở dài: “Quận chúa chờ một lát, ta lập tức đi lấy nước cho người.”

Bởi vì giếng nước cách đó không xa, nằm ở ngay bên ngoài, Vương Nguyệt cắn răng ẩn nhẩn chờ gần một khắc là hắn đã trở lại. Tay áo hắn xăng lên đến tận khủy tay, y phục trên người hơi ướt và vầng trán lấm tấm mồ hôi. Cảnh Nghi nhìn nàng, thiếu nữ ngồi trên giường với đôi mắt hơi mê man, gương mặt đỏ hồng nhẹ nhàng, một bên áo đã bị kéo xuống qua vai. Bờ môi căng mọng bởi vì bị nàng cắn mà bật máu, mái tóc cũng bị bung xõa tán loạn. Kì thật… nhìn có chút kích thích. Truyện Đông Phương

“Quận chúa, để ta đưa người đi.” Cảnh Nghi lại bế nàng lên. Lần này nàng rất ngoan, như một con mèo nhỏ lười kháng cự, để mặc cho hắn bế sang gian bên cạnh. Chần chừ một lúc, hắn lại thả cả người nàng còn nguyên y phục xuống bồn nước lạnh ngắt. Nước lạnh cắt da cắt thịt, cái lạnh tê tái giữa đêm làm nàng như chợt tỉnh trong một giây phút nào đó. Nhưng cũng chỉ là nhất thời, ngay khi cơ thể đã quen với nhiệt độ nước, sự khó chịu và nóng bức bên trong lại tiếp tục hoành hành.

“Quận chúa để thuốc ở đâu, để ta đi lấy.” Cảnh Nghi khó khăn mở miệng. Hắn sợ thất lễ nên không dám giúp nàng cởi áo, kết quả nước làm ướt vải, dính sát vào người vẫn khoe ra toàn bộ tài nguyên vốn có. Y phục mùa hè vốn đã mỏng manh, lại còn thấm ướt dính sát vào người, một số vùng da như cánh tay, bả vai đều lộ ra hết cả.

“Ở ngăn tủ nhỏ ngoài cùng bên trái, ngăn thứ hai từ trên đếm xuống.”

Hắn không dám nhìn thêm, ngoan ngoãn theo lời nàng mà đi lấy dược. Kết quả, khi hắn trở lại thì nàng đã ném y phục ngoài ướt nhẹp sang một bên, chỉ còn mặc yếm và quần ngắn bên dưới. Cái yếm màu xanh hồ thủy không thể che hết được phong cảnh núi non hữu tình, lại bởi vì ướt mà cái yếm càng dính sát vào người nàng, ôm trọn bộ phận căng tròn của thiếu nữ. Càng đứng nói tới quần ngắn màu trắng ở bên dưới… thật sự là hắn không dám nhìn.

Cảnh Nghi run đến nỗi suýt chút nữa thì đánh rơi cả lọ dược. Vành tai hắn đã đỏ ứng, nhanh chóng đi đến bên thùng nước để đổ dược vào. Xong xuôi, hắn lại muốn ra ngoài: “Để ta đi gọi người.”

“Không được đi…” Giọng nàng mềm nhẹ một cách bất thường, tựa như một con mèo con đang làm nũng, giống như chiếc lông vũ cọ nhẹ vào khiến lòng người ngứa ngáy. Cảnh Nghi thoáng bối rối: “Nhưng cần có người canh quận chúa…”

“Ngươi ở canh.” Nàng vươn tay ra níu hắn lại. Cảnh Nghi bất đắc dĩ phải cam chịu đứng ở đó. “Giúp ta thoải mái một chút đi?”

“Quận… quận chúa… ta… ta…” Cảnh Nghi liền bối rối. Thoải mái… thoải mái một chút? Tức là… tức là…

“Giúp ta xoa bóp một chút thôi mà cũng không được à?” Vương Nguyệt cau mày khó chịu, lại úp người về phía trước, để lộ tấm lưng trần lên.

Cảnh Nghi chậm chạp đi về phía nàng, bàn tay chỉ từng dùng để cầm bút chạm vào làn da của nữ tử. Nước lạnh nhưng cơ thể nàng lại nóng, da dẻ bởi vì phải chinh chiến nhiều nên không quá trắng như những tiểu thư quý nữ bình thường, nhưng cũng không ngăm đen, mà phần da ở lưng này vì được che chắn mà trắng nõn. Tuy nhiên, vết sẹo trên lưng lại hết sức chói mắt.

Hắn đấm bóp quanh vùng lưng và vai, rốt cuộc cũng không nhịn được mà sờ vào vết sẹo đó, hỏi: “Quận chúa, vết sẹo này… là ở đâu ra?” Giọng hắn khàn khàn, cơ thể không khỏi sinh ra phản ứng với nữ tử đang ngâm nước. Khó chịu quá! Hay là ở gần nàng nên cũng dính thuốc rồi?

“Ưm… ở chiến trường.” Vương Nguyệt thoải mái kêu lên, ngâm nga vài tiếng, như con mèo nhỏ lười biếng được cưng nựng sẽ kêu hừ hừ. Cảnh Nghi càng bồn chồn hơn. Kì thật, dù nàng nằm sấp, một phần núi đồi trắng tròn vẫn hiện ra trong tầm mắt, cái yếm xộc xệch chỗ che chỗ không lại càng làm tăng thêm sự quyến rũ, mà càng về sau nó lại càng trông chướng mắt và cản trở. Đôi mắt trốn tránh nhìn ra phía sau lại thấy cảnh khác kiều diễm hơn. Cái quần trắng thấm ướt thì như trở thành không khí, làm lộ ra cặp mông căng tròn.

Thật muốn cắn một cái!

Cảnh Nghi giật mình với suy nghĩ đó, bàn tay đang đặt ở eo nhỏ của nàng cũng dùng sức một chút, làm Vương Nguyệt kêu thành tiếng: “Ưm… ngươi nhẹ tay chút, ta đau đó.”

“Quận chúa… ta…” Hắn trân trối nhìn nàng, gương mặt hơi đỏ, mắt hơi ướt. Cảnh Nghi cắn răng, quyết định… chạy!

Hắn đứng bật dậy, vội chạy ra ngoài trong ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì của nàng. Hẳn nhiên, hắn đã đóng cửa lại giúp và cũng chỉ trốn ở gần đó.

Nhận ra phản ứng của cơ thể cũng như trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực, Cảnh Nghi biết nhất định có gì đó không bình thường: “Mình động tâm với nàng?”

Rồi chính hắn lại lắc đầu: “Không, chỉ là ảo giác mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK