“Con cũng đã lớn, lần này về kinh hoàng trẫm có ý định ban hôn cho con. Không biết con có ý trung nhân chưa? Chỉ cần nói, trẫm sẽ làm chủ cho con.”
Vương Nguyệt lén cười, nhẹ nhàng đáp: “Cảm tạ ân điển của hoàng thúc. Chỉ là A Nguyệt vừa từ nơi chiến trường sinh tử trở về, cả người toàn mùi máu và sát ý, sợ là không hợp với chuyện thành thân. Chuyện đó vẫn là nên để sau đi.” Nàng lén quan sát vẻ mặt của hắn ta, rồi lại nói tiếp: “Còn về ý trung nhân, quả thật A Nguyệt chưa có. Hoàng thúc cũng biết A Nguyệt từ nhỏ mê đao kiếm, nào có để ý đến ai.”
Lý Thụy chau mày, lại hỏi: “Vậy đích trưởng tử của Trương lão tướng quân thì sao? Trương phó tướng ấy. Trẫm thấy con cùng hắn lớn lên nhiều năm, hẳn là cũng có chút gì đó chứ? Con không cần e dè Trương gia, chỉ cần một đạo thánh chỉ của trẫm là có thể tứ hôn, hắn chắc chắn không dám cãi.”
Vương Nguyệt vẫn cười nhạt. Nghe qua lời của hắn giống như là thật sự cưng chiều nàng, nhưng thật ra lại là một cái bẫy to tướng. Nếu nàng đồng ý dùng quyền thế áp bức, vậy sẽ gây bất mãn trong triều. “Cảm tạ ý tốt của hoàng thúc, nhưng A Nguyệt cảm thấy như vậy thật sự không hay lắm. Hơn nữa, Trương gia nắm giữ binh quyền… Mà quan trọng nhất, A Nguyệt không có tình cảm với y.” Nàng bỏ lửng câu nói, nhưng nàng tin hắn hiểu ý nàng. Binh quyền khả năng cao sẽ rơi vào tay nàng chứ không phải tay hắn ta, mà với thái độ gần đây của nàng, hắn ta thừa biết nàng sẽ không nghe lời nữa, giao thêm binh quyền cho nàng chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Vẻ mặt của Lý Thụy trầm đi…
“Trẫm hiểu rồi, A Nguyệt không thích thì trẫm cũng không ép, nhưng chuyện chung thân đại sự vẫn nên lo nghĩ thôi. Dẫu sao, con cũng qua tuổi cập kê lâu rồi mà chưa có hôn phối.”. Truyện Full
“A Nguyệt đã hiểu. Chỉ cần có ý trung nhân, A Nguyệt nhất định sẽ nói lại với hoàng thúc.”
“Ừ, trẫm đã mệt rồi, con sang thăm Hoàng hậu nương nương đi, sau đó hãy hồi phủ nghỉ ngơi. Trẫm sẽ sắp xếp yến tiệc ăn mừng sau.” Lý THụy phẫy phẫy tay, ra chiều đã mệt. Vương Nguyệt vẫn duy trì nụ cười rồi đến Trường Xuân cung của Hoàng hậu. Vị hoàng hậu ở trong cung kia thực ra dễ đối phó hơn Lý Thụy nhiều. Nàng chỉ cần đối phó qua loa hai ba câu, rồi nàng ta cũng lấy cớ trên người nàng có mùi máu, bảo nàng nhanh chóng hồi phủ tắm rửa.
Bước ra khỏi Trường Xuân cung, Vương Nguyệt nhẹ nhàng thở ra. Vậy là thoát, bây giờ hồi phủ tắm rửa rồi ăn một bữa thật ngon là tuyệt nhất!
Nhưng có kẻ đã phá hỏng kế hoạch trước mắt nàng. Một nàng công chúa mặc y phục màu cam, tóc cài trâm hình bướm lung linh xinh đẹp. Sau lưng nàng ta là mấy nàng hầu, mang theo đầy hoa mà nàng đoán rằng, hoa là do nàng ta hái.
“Ôi, biểu tỷ.” Nàng ta kêu lên thích thú, lại ve vãn quanh nàng, rồi khịt mũi và lùi ra sau một chút.
“Tham kiến công chúa.” Vương Nguyệt không thèm để ý tới thái độ của nàng ta. Đây là Lục công chúa Lý Tố Tinh, bảo bối đầu quả tim của Lý Thụy. Nàng ta năm nay mười sáu tuổi, là nữ nhi của Hoàng Quý phi. Bởi vì hoàng đế sủng ái Hoàng Quý phi nhất nên Lý Tố Tinh từ nhỏ đã được muôn vàn sủng ái, thành ra tính tình cũng không dễ chịu gì. Cái tên của nàng ta là Lý Thụy nghĩ cả đêm rồi chọn. Chữ “Tinh” nghĩ là ngôi sao còn chữ “Tố” thì nàng chẳng nhớ. Nhưng theo nàng, chữ tố đó chính là bão tố.
“Ô, biểu tỷ vừa từ biên cương trở về, hẳn là rất vất vả.” Đám người này thật giống nhau, cả cách bắt đầu cũng y hệt nhau. “Không biết trong quân doanh tỷ có tìm được tỷ phu ưng ý không ha? Muội nghe nói phụ hoàng muốn ban hôn cho tỷ đó.” Tố Tinh vờ dừng lại, nghĩ ngợi. “Ừm, nam tử trong quân danh ngoại trừ hơi thô ráp một xíu, còn lại nghe bảo dáng người cũng tốt, lại còn chịu được khổ cực. Tính tình hình như có hơi hung bạo, nhưng có lẽ vậy mới hợp với biểu tỷ ha?”
Vương Nguyệt nhìn nàng ta, cười: “Không biết biểu muội nghe ở đâu, nhưng chẳng đúng gì cả. Nam tử trong quân doanh thật thà chất phác, tính tình cũng rất ấm áp dễ gần. Dáng người cũng thật sự rất tốt, đầy cơ bắp. Tỷ không vừa ý ai, song biết đâu lại có người hợp ý muội, chi bằng hôm nào tỷ dắt muội đi xem thử?”
Sắc mặt Tố Tinh liền biến đổi, từ trắng chuyển sang đỏ hồng vì giận. Nàng ta dậm chân, kêu: “Tỷ nghĩ gì thế hả? Đám nam tử kia làm sao xứng với ta? Nói cho tỷ biết, ta đã có ý trung nhân rồi, chỉ chờ phụ hoàng tứ hôn thôi. Y là tân khoa trạng nguyên, mặt mày sáng láng, khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm.” Nàng ta cứ mãi luyên thuyên kể về người kia bằng đôi mắt rực sáng, rồi chốt lại: “Tóm lại, người như thế mới vừa ý ta. Đám dã nam nhân ở cùng tỷ kia, làm sao xứng với ta?”
Vương Nguyệt hơi sững người một chút. Tân khoa trạng nguyên, dung mạo bất phàm, khí chất nho nhã, ngoài Tiêu Cảnh Nghi ra thì khó kiếm được người thứ hai…
“Công chúa nói đúng, quả thực không xứng.” Nàng đi lướt qua nàng ta. “Chúng binh lính kia không đủ sức nhận đặc ân của người.” Chính xác thì là, họ không thể chịu nổi tính tình của nàng công chúa này.