“Tỷ à, tỷ đã chọn xong chưa?” Cẩm Sắc mang cơm với rượu vào cho nàng, nhìn đống giấy bị viết vẽ linh tinh bên cạnh nàng mà không khỏi thở dài ngao ngán. “Tỷ đang muốn tìm người như thế nào? Để muội giúp tỷ.”
“Ừm… văn võ trạng nguyên thì phải phục vụ việc nước việc dân, tuyệt đối không được động vào. Các nhà quan lớn cũng không nốt, cả các nhà có nữ quyến đang làm phi tần trong cung. Ừm… cũng không nên chọn đích tử hay con trai độc đinh.” Vương Nguyệt ngẫm nghĩ, nhưng muốn tìm được người như vậy cũng rất khó khăn, bởi trong danh sách này đều là con trai của người đang làm quan to trong triều, nội phủ ở trong kinh thành. Mà quan lại trong kinh thành thì có mấy nhà không có nữ nhi ở trong cung chứ?
“Yêu cầu của tỷ cao ghê.” Cẩm Sắc tuy nói vậy, song vẫn ngồi xuống cùng xem xét với nàng. Được một lúc, nàng ta chỉ tay vào một nam nhân: “Tỷ xem, người này chỉ là thứ tử.”
“Ừm, nhưng phụ thân hắn lại xem trọng di nương, hắn chính là ái tử của phụ thân.”
Được một lúc, Cẩm Sắc lại chỉ người khác: “Vậy người này thì sao? Hắn cũng là thứ tử.”
Vương Nguyệt nhìn qua, lại lắc đầu: “Ngốc ạ, hắn chính là cháu của Hoàng quý phi, biểu ca của công chúa Tố Tinh.”
Mằn mò mãi tới nửa đêm, hai người mới chọn được hai người vừa hợp ý. Một người tên là Đường Yến, thứ tử của một phủ phó tướng quân, nhà đông con mà hắn cũng chẳng mấy nổi trội, chỉ là có ngoại hình thuận mắt. Chắc là do Lý Thụy lơ đãng hoặc là do hắn nghĩ phó tướng vốn người nóng tính nên mới chọn Đường Yến vào danh sách. Người còn lại là Khương Đông Thành, thứ tử phủ thái y. Hắn không tệ, chỉ có điều kín tiếng, sự tồn tại luôn bị thu nhỏ mà thôi. Vừa hay, người như thế lại đáp ứng yêu cầu của nàng.
“Vẫn còn một người nữa! A! Biết phải làm sao đây?” Vương Nguyệt gấp đến vò đầu bứt tóc, còn Cẩm Sắc ngồi lâu đã mỏi eo. Nàng ấy duỗi lưng một cái rồi nói: “Cũng nửa đêm rồi, hay tỷ cứ nghỉ ngơi trước đi, có gì mai lại tính. Còn có ổn hay không thì tùy ông trời có độ tỷ không.”
“Muội…! Haiz, về phòng về phòng đi.” Vương Nguyệt tức không nói nên lời. Nhưng Cẩm Sắc nói cũng không sai. Nàng cứ ngủ cho lại sức đã, có chuyện gì thì cứ chờ đến yến hội ngày mai rồi tính.
…
Hoàng đế tổ chức một yến hội chỉ để quận chúa chọn phu quân, chuyện này thu hút không ít lòng hiếu kì của người dân. Từ sớm, người dân đã tụ tập trước cổng phủ quận chúa, thấy nàng mặc một bộ bạch y lên xe ngựa thì không khỏi bàn tán. Nhưng Vương Nguyệt không quan tâm lắm, nàng còn đang căng não chờ đối phó với lão hồ ly trong cung.
Lúc nàng đến thì mọi nam tử đều đã đến đông đủ, mỗi người một vẻ ngồi ở bên dưới. Có kẻ cẩm quạt, có kẻ hứng thú nhìn nàng, có kẻ hằn rõ sự chán ghét, có kẻ lại chẳng mấy quan tâm. Nhưng không biết là ai “si mê” nàng tới nỗi nhìn nàng bằng đôi mắt cực kì nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sau khi hành lễ, Lý Thụy cười: “Nào, A Nguyệt cứ tự nhiên chọn người.”
Ha ha, chọn người, nghe cứ như mua hàng ngoài chợ vậy. Vương Nguyệt đã xác định sẵn đối tượng nên nàng chỉ việc đi về phái từng người, vờ hỏi vài thông tin rồi liền phớt lờ đi qua. Lúc tới chỗ Cảnh Nghi, nàng cũng chỉ hỏi thêm một câu: “Không sao chứ?”
“Tạ quận chúa quan tâm, hạ thần đã không sao.” Hắn đáp. Rồi nàng vẫn đi lướt qua như thường. Chỉ khi đến chỗ Đường Yến và Đông Thành, nàng mới vặn vẹo làm ra vẻ mặt có đôi chút hứng thú rồi chọn hai người họ. Trong khi Đông Thành lại nhíu mày một cái tỏ ý khó hiểu thì Đường Yến lại cười tươi roi rói vì vớ được một cái đùi to. Song, vấn đề ở đây chính là, nàng vẫn chưa chọn được người thứ ba.
Đi hết một vòng, Vương Nguyệt quay lại, cười trừ: “Hoàng thúc, A Nguyệt chỉ chọn được hai người.”
Lý Thụy nhíu mày, hắn đủ thông minh để nhận ra rằng nàng cố tình chọn công tử của hai nhà dễ đối phó. “Chọn tiếp đi, không lẽ trong những người ưu tú còn lại con không vừa ý ai? Không cần ngần ngại.”
“Nhưng A Nguyệt thật sự chỉ chọn được hai…”
“Nếu con không chọn được, vậy để trẫm chọn giúp.”
Mồ hôi Vương Nguyệt túa ra. Nếu để Lý Thụy chọn giúp chính là con đường chết. Vậy nên nàng đành quay người lại, trong đầu bỗng lóe ra một ý nghĩ. Nàng hỏi: “Không biết các vị ở đây, có vị nào nguyện ý vào phủ quận chúa hay không?”
Bên dưới im lặng, đoán chừng đang suy tính có nên hi sinh để đổi lấy chút gì đó cho gia đình hay mẫu thân ở nhà hay không. Song, không ai dám bước ra cả. Đương lúc Vương Nguyệt định quay lại bảo với hoàng đế rằng “Không có ai nguyện ý cả, không thể cưỡng cầu” thì Cảnh Nghi bước ra khỏi đám đông, cười nhẹ: “Hạ thần nguyện ý.”