Nếu vậy hắn ta nhẫn nhịn quỳ dưới váy nàng thêm một thời gian nữa, chắc chắn có thể nắm được trái tim nàng trong lòng bàn tay. Nghĩ vậy, hắn liền đi thay một cái áo mới sặc sỡ, dùng nước hoa thơm phức, nở nụ cười lấy lòng ra cửa đón nàng.
Tâm tình Vương Nguyệt vốn đang không tốt lại còn nhìn thấy một cây tím lòe loẹt nở nụ cười không thể đê tiện hơn đứng ở phía trước cản trở mình làm nàng phát cáu. Đường Yến lại còn ngốc nghếch không nhận ra nàng đang bực mình, tưởng nàng chỉ thích làm vậy nên xum xoe đi cạnh, liếng thoắng: “Quận chúa có phải rất thích Cúc viện không? Hoa ở bên vườn nô tài ngày nào cũng tự thân chăm sóc bắt sâu, nở rất đẹp, hay quận chúa qua xem thử đi? Quận chúa à, ngắm hoa sẽ làm tâm tình người tốt hơn đó. À! Quận chúa rất thích trà có phải không? Hoa cúc làm trà cũng rất thơm đó, để nô tài chuẩn bị cho người nha.”
“Ngươi…” Vương Nguyệt liếc nhìn hắn ta, lạnh giọng quát: “Lập tức cút đi cho ta.”
“Quận chúa…” Đường Yến làm ra vẻ yếu ớt, tủi thân khóc lóc. Hình ảnh này càng làm Vương Nguyệt gay mắt hơn.
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Hay để chó cảnh vệ tới phiên dịch cho ngươi hiểu nhé? Ít ra nó còn hiểu tiếng người đó.” Cả giận xong, Vương Nguyệt liền đi thẳng vào trong. Cẩm Sắc ở sẵn trong Cúc viện từ đêm hôm qua, thấy nàng về với tâm trạng không tốt liền lo lắng hỏi: “Tỷ sao thế? Không thu được kết quả gì sao?”
“Không hẳn.” Vương Nguyệt lắc đầu thở dài: “Kết quả ngoài cả mong đợi cơ.”
Nàng ngồi xuống bàn, tâm tình vẫn chưa khá hơn bao nhiêu. Cẩm Sắc lại gần nàng, tò mò: “Tỷ sao đấy? Có kết quả mong muốn thì tỷ phải vui lên chứ? Sao tâm tình lại không tốt rồi?” Nàng ấy ngẫm nghĩ một chút rồi chợt giật mình, có chút e dè hỏi: “Hay là… tỷ với Thẩm lang quân lại… lại sinh chuyện?”
“Muội thôi đi! Đừng có nhắc tới cái tên ngốc ấy nữa! Hắn có chết tỷ cũng mặc xác hắn!” Vương Nguyệt đập mạnh một cái lên bàn làm chỗ ấm tách trên bàn run lắc.
“À…” Xem ra nàng ấy đoán đúng rồi. Tâm tình Nguyệt tỷ của nàng ấy không tốt chỉ có thể là do lang quân. Nhưng mà… sao hai người này cứ cách ba hôm năm bữa là lại cãi nhau một lần vậy? Chơi như vậy vui lắm à?
“Vậy sao tỷ không về Thiên Luân các mà phải qua đây?” Tỷ muốn chọc tức hắn đúng không?
“Ờ thì… thôi kệ đi. Đi lấy cho tỷ vò rượu.”
“Nhưng mà tỷ đã thức cả đêm qua rồi, hay là đi ngủ chút đi? Không thì đi ăn chút gì đó chứ bây giờ uống rượu không tốt đâu. Tỷ muốn ăn gì? Để muội đi làm cho tỷ.”
Có vẻ Vương Nguyệt đã hạ hỏa bớt. Nàng gật đầu: “Nấu cho tỷ ít mì đi, nhiều thịt chút.”
“Được được, đầy thịt cho tỷ luôn. Tỷ chờ muội một lát nha.” Cẩm Sắc vội vàng rời đi, sợ nàng đổi ý không ăn nữa. Vương Nguyệt hậm hực nhìn quanh. Ở đây chỉ có trà chứ không có rượu, đã vậy còn là trà hoa cúc! Trần đời nàng ghét nhất chính là hoa cúc!
Cúc viện ngày trước cũng chỉ trồng một khóm bông cúc cho đúng với tên gọi của nó, nàng cũng không thường ghé qua nên cũng chẳng quan tâm. Nhưng từ lúc Đường Yến tới hắn đã cho trồng khắp viện, đi đâu cũng thấy, lại còn thay trà xanh thành trà hoa cúc! Ghét thật! Nó làm nàng nhớ tới mùi trà xanh đậm đặc ở Trúc viện.
Hừ! Sao lại nhớ tới hắn nữa rồi!. truyện kiếm hiệp hay
Đang lúc Vương Nguyệt cau có thì cánh cửa gỗ bật mở, Đường Yến mỉm cười mang theo một ấm trà nóng bước vào. “Quận chúa, trà nóng tốt hơn. Để nô tài hầu người.”
Không đợi nàng trả lời, hắn ta đã đi vào rót trà. Trà vừa đưa đến bên mũi, Vương Nguyệt liền ngửi thấy mùi lạ. Nàng liếc mắt nhìn hắn ta, cười lạnh, bảo: “Trà ngươi pha?”
“Vâng, là nô tài đích thân chuẩn bị, người thử một chút đi.” Đường Yến vẫn cười hề hề lấy lòng. Ý cười của nàng càng đậm hơn, đứng dậy đi về phía hắn: “Vậy ngươi phải uống trước chứ, là đồ của ngươi mà.”
Lập tức, vẻ mặt của hắn ta tái nhợt, xua tay không muốn uống: “Quận chúa, ta không khát, người uống đi, đây là ta đặc biệt chuẩn bị riêng cho người.”
“Ồ, chuẩn bị riêng cho ta? Chuẩn bị riêng để tiễn ta xuống hoàng tuyền sao?” Nàng tiến sát lại gần hắn ta, dùng ly trà còn nóng bốc khói ấy đổ từ trên đầu hắn xuống. Có vẻ Đường Yến đã hết chịu nổi, lấy trong tay áo ra một con dao găm, ý đồ rất rõ ràng là muốn đâm nàng. Nhưng hắn đang đối mặt với ai? Vĩnh Ninh quận chúa đối mặt với ngàn vạn binh sĩ trên chiến trường cũng không sợ hãi, liệu sẽ chết vì một ít thuốc độc thường thấy hay chết dưới tay một kẻ như hắn ta?
Con dao nhanh chóng bị đá bay ra, gương mặt Đường Yến liền tái nhợt. Nàng bóp cổ hắn, gằng giọng: “Còn không chịu khai?”
Hắn im lặng, dường như vẫn còn tin rằng nàng sẽ không làm gì hắn, hoặc tin rằng kẻ đứng sau có thể bảo vệ hắn. Vương Nguyệt buông hắn ra, gọi người vào: “Người đâu, mang hắn xuống ngục giam, mỗi ngày chỉ cho hai bát nước, đến khi nào hắn chịu khai thì thôi.”