“Quận chúa, ta… ta không có ý đó…” Hào Kiện biết mình lỡ lời, ngấm ngầm nhận lỗi. Vương Nguyệt lại xua tay: “Ngươi về đi, chuyện hôm nay đến đây thôi, tốt nhất ngươi đừng nhớ là mình đã từng gặp ta ở nơi này.”
Hào Kiện bị nàng tuyệt tình đuổi đi, Cảnh Nghi cũng không khá hơn là bao, hắn cứ trầm tư cả đoạn đường còn lại. Vương Nguyệt cũng có đôi chút không hài lòng vì sự xúc động ban nãy của hắn, lên tiếng khiển trách: “Rút kinh nghiệm, lần sau không được tái phạm.”
“Ta đã biết, là ta gây rắc rối cho quận chúa rồi.”
Nhìn hắn vẫn trầm mặc như vậy làm Vương Nguyệt không thoải mái. Nàng ném xương con cá sang một bên, cười cợt kiếm trò chọc hắn: “Trương Hào Kiện nói cũng không sai. Bây giờ ngươi được ta sủng ái cũng chớ vội lên mặt, biết đâu mai này ta lại chán ngươi thì sao? Đừng quên, vị trí chính phu của ta vẫn còn trống.”
Nàng nói dứt câu, không gian lại càng thêm trầm mặc một cách quỷ dị. Vương Nguyệt cười trừ, nàng chỉ muốn chọc hắn một chút mà hình như lại bị phản tác dụng. Chợt, Cảnh Nghi đưa đôi mắt u ám nhìn nàng, gằng giọng hỏi: “Quận chúa… người sẽ chán ta sao?”
“À… cái đó…” Cái đó đâu có phải trọng tâm đâu! Nàng đảo mắt nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của hắn. Nàng cười trừ, đứng dậy phủi phủi quận áo: “Đi thôi, phải nhanh lên nếu không sẽ bị phát hiện.”
Quãng đường còn lại của hai người chìm trong im lặng. Bởi vì đã điều tra trước nên không khó để Vương Nguyệt tìm ra biệt viện này.
Biệt viện được xây hơi thấp xuống dưới, xung quanh là những cây đại thụ cành lá um tùm che cả lối ra vào. Bởi vì biệt viện được xây thấp hơn nền đất, cộng thêm tán cây nên nó lọt thỏm giữa rừng khó có thể phát hiện. Bởi vì khu rừng này có nhiều thú dữ nên không sợ sẽ có tiều phu vào sâu như vậy, thành ra biệt viện sẽ không bị phát hiện.
“Đã rất lâu rồi không có người tới đây.” Cánh cửa biệt viện xiêu vẹo sắp rớt, đó là tình trạng chung của toàn bộ công trình này. Cỏ bên trong móc cao hơn đầu gối, lá cây chất thành núi, cành cây gãy đổ bị gió cuốn rơi vào và cả những cái cây mới mọc chưa cao. Hai gian phòng gỗ lụp xụp cũ kĩ, hoàn toàn không thể nhìn ra đây là viện tử của một vị quan lớn.
“Có chắc là thứ chúng ta cần tìm đang ở đây không?” Cảnh Nghi nhìn quanh. Vương Nguyệt gật đầu: “Bây giờ thì chắc chắn, một biệt viện thế này chỉ có thể được xây để cất giấu một thứ gì đó, một thứ không thể cho người khác biết.”
“Vậy… chúng ta tìm như thế nào?” Nơi này quá mức âm u um tùm, muốn tìm được một đồ vật nhỏ, thật sự là vô cùng khó.
“Ta cũng không biết.” Nếu cần thiết, có lẽ nàng còn phải đào bới hết đất ở khoảng sân này lên. Nhưng việc chôn thứ đồ quan trọng dưới đất đã quá phổ biến, nàng tin một vị tướng giỏi như Tiêu tướng quân sẽ không làm vậy. Như vậy quá dễ đoán.
Thế là hai người chia nhau ra, tìm ở hai gian phòng trước. Bên dưới gầm giường không có, các nền gạch cũng bình thường chứ không có cơ quan ẩn nào. Mọi ngóc ngách đều đã được tìm kĩ càng mà chẳng tìm ra gì cả làm nàng có chút bực mình. “Khỉ thật, không lẽ thật sự không có gì sao?”
“Ta không chắc… chúng ta vẫn còn một khoảng sân…” Cảnh Nghi nhìn khoảng sân đầy cỏ bên ngoài. Muốn đào nó lên, chỉ hai người sợ là không ổn.
“Haizzz… nghỉ một chút đã, ngươi đi nhặt củi đi.” Vương Nguyệt xua xua tay. Trời bên ngoài đã tối, nếu không đốt lửa thì sương đêm xuống sẽ rất lạnh. Cảnh Nghi ra ngoài nhặt vài cành cây gỗ mục vào đốt một đám lửa để nướng thức ăn. Nhìn mấy cành củi mục trong tay, không hiểu sao trong đầu nàng liền lóe lên.
“Này… phụ thân của ngươi năm xưa cũng là con cả… đúng không?”
“Đúng vậy.” Cảnh Nghi gật đầu.
Vương Nguyệt đứng dậy, nhìn về phía cái bàn thở nhỏ trống không ở một góc. Nếu nàng đoán không nhầm…
“Năm xưa một tay Tiêu tướng quân chèo chống đưa Tiêu phủ trên bờ vực diệt vong tán gia bại sản trở lại vị thế đệ nhất thế gia, hắn như cây cột chống đỡ cả nhà. Cũng giống như phụ thân ta năm đó…” Nàng đi đến cây cột to ở gần bàn thờ nhất, đi vòng quanh. Nàng thử lấy tay gõ gõ hai cái, nhưng âm thanh rõ ràng là một khối gỗ đặc. Không nản lòng, Vương Nguyệt gọi: “Lấy dao qua đây cho ta.”
Cảnh Nghi mang dao qua. Hai người đi qua lại nhìn quanh thân cột vẫn chưa thấy điểm khác thường, Vương Nguyệt chỉ còn cách nhắm bừa. Cảnh Nghi ngăn lại: “Quận chúa, ngôi nhà này đã rất yếu rồi, nếu người còn phá cột trụ e là nó sẽ sập mất.”
“Vậy ta phải làm sao mới tốt?” Vương Nguyệt đắn đo. Rồi nàng chợt nhớ lại, võ tướng luôn hùng dũng đứng thẳng người, hiên ngang nhìn thẳng. Vậy là nàng đứng thẳng, nhắm vào vị trí cao hơn mắt một chút mà khoét. Khi lớp gỗ bên ngoài bị khoét đi mất, bên trong lộ ra một cái hộp gỗ có khóa.
“Đây rồi!”
“Nhưng nó có khóa…”