• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng, nhưng Lý Thụy lại rất vui mừng. Thật ra trong đám nam nhân ngày hôm đó nên có Hào Kiện, nhưng lão tướng quân lại dùng trăm phương ngàn kế không cho hắn đi nên hắn không tới được. Hắn ta vốn còn đang lo không có vị nào vừa hay hợp với kế hoạch của mình thì Cảnh Nghi lại xuất hiện.

“Thì ra tân khoa trạng nguyên lại có tư tình với quận chúa, trai tài gái sắc, quả là trời sinh một đôi.” Hắn cười không khép được miệng. Cảnh Nghi không chỉ là nghĩa tử của quan Thượng thư, mà còn là tân khoa trạng nguyên đạt điểm rất cao trong kì khảo thí vừa rồi, được nhân dân ca tụng, mong chờ hắn ra làm quan. Thế nhưng, chọn Vương Nguyệt chính là tiệt đi quan lộ đó.

Vương Nguyệt không cười nổi, vốn định từ chối nhưng lại không được. Lý Thụy còn lấy lý do nam sủng không cần tổ chức đại hôn, sau khi tan yến hội liền cho cả ba người vào phủ quận chúa luôn. Hẳn nhiên, đồng thời hắn cũng bắt đầu lan tin đồn.

May thay, một số nam nhân cũng nhìn ra điều bất thường nên quần chúng đối với tin đồn cũng nửa tin nửa ngờ, chuyện người ta bàn tán hơn cả chính là chuyện Cảnh Nghi tình nguyện làm nam sủng của quận chúa. Người ta vốn tưởng hắn và Giai Kỳ mới là một đôi, nhưng nay hắn lại tình nguyện vào phủ của nàng, làm người ta bán tín bán nghi. Có người tin chắc là hắn bị ép, rằng phía sau có ẩn tình. Có người lại bảo Cảnh Nghi với Giai Kỳ chỉ là huynh muội, trước nay chưa từng có hôn ước hay xác nhận gì, chỉ có người ta đặt điều đồn đoán, biết đâu Vương Nguyệt mới là ánh trăng sáng trong lòng tân khoa trạng nguyên.



Nhưng Vương Nguyệt nào có rãnh để để ý tới? Kiếp trước dù thế nào thì Cảnh Nghi cũng chính là kẻ đã gián tiếp đẩy nàng vào cửa tử, dù cho nàng biết hắn bị hại thì nàng vẫn mang tâm lí phòng bị. Nàng sợ một khi tiếp xúc quá nhiều sẽ lại một lần nữa trầm luân vào ái tình.

Phủ quận chúa vốn rất rộng, chia thành nhiều viện tử. Vương Nguyệt nàng ở Thiên Luân các, nằm ở trung tâm phủ quận chúa. Các nam sủng mới vào nàng đều giao cho quản gia sắp xếp. Đường Yến ở Cúc viện, Đông Thành ở Tùng viện, đều cách Thiên Luân các khá xa. Nhưng còn Cảnh Nghi không biết vì sao lại được sắp ở Trúc viện, các Thiên Luân các của nàng không xa lắm.

“Cẩm Sắc, là muội bày trò đúng không?” Vương Nguyệt giam mình trong Thiên Luân các đã một tuần, ngay cả cửa viện cũng không dám bước ra. Nàng sợ phải đối mặt với mấy nam sủng trong phủ, hay đúng hơn là Cảnh Nghi. Cũng vì ở trong phủ mà nàng biết được, Cảnh Nghi ở gần mình là do Cẩm Sắc lén sắp xếp.

“Tỷ nóng giận gì chứ? Còn không phải muội lo nghĩ cho tỷ sao? Trong ba người mà tỷ đưa về thì chỉ có Thẩm công tử là được nhất. Dẫu sao người ta cũng là đệ nhất mỹ nam của kinh thành đó, tỷ đừng có hờ hững vậy mà.” Cẩm Sắc mang đồ ăn vào cho nàng.

“Muội không sợ Lục công chúa tới phủ quận chúa gây sự như lần trước gặp Thẩm cô nương à?” Vương Nguyệt hỏi bâng quơ.



“Làm sao dám tới đây chứ? Hơn nữa, đây là hoàng đế chọn kia mà.” Cẩm Sắc thản nhiên đáp.

“Thôi, ngồi xuống ăn chung tỷ đi.” Vương Nguyệt kéo ghế, nhìn bàn thức ăn mà chẳng thèm ăn. Cẩm Sắc lại nói tiếp: “Tỷ cũng nên ra ngoài đi thôi, bên ngoài đang đồn đoán tỷ ham mê nam sắc, ngày ngày tận hưởng mà không ra ngoài kia kìa.” Cẩm Sắc rất tự nhiên ngồi xuống. Nàng ấy đã được Vương Nguyệt nói về bí mật đằng sau của đế vương, tự nhiên cũng cảm thấy không thích hoàng đế và mặc định nhưng tin đồn thất thiệt này là do hoàng đế tung ra.

“Ừm…” Nhưng nếu nàng muốn ra ngoài thì phải đi ngang Trúc viện! Sao lại tréo ngoe thế chứ? “Mấy người nam sủng kia có an phận không?”

“Theo muội thấy thì chỉ có Đông Thành là an phận nhất, buổi sáng đầu hắn muốn tới thỉnh an tỷ, muội nói tỷ không thích và sau này cũng không cần thì hắn không tới nữa, cũng chỉ ở yên trong viện của mình. Đường Yến thì cứ xum xoe đi lại khắp nơi, mồm miệng nhanh nhẹn, cũng làm thân được với một số nô tài trong phủ.” Cẩm Sắc nói. “Còn Thẩm công tử cũng có xuất hiện mấy lần, nhưng không nói chuyện với ai cả.”

“Ừm ừm.” Nàng gật gật đầu. Lúc hai người vừa dùng bữa xong, Cẩm Sắc mang bát đũa ra ngoài thì ngoài Thiên Luân các xuất hiện thêm một bóng người. Vương Nguyệt tròn mắt nhìn: “Thẩm công tử? Sao ngươi lại tới đây?”

“Bây giờ quận chúa gọi ta là Thẩm công tử hình như không đúng lắm nhỉ? Ta là nam sủng của quận chúa, người nên gọi ta bằng tên mới phải.”

“Ha!” Vương Nguyệt cười nhạt. Nàng vắt chân này lên chân kia, tay chống lên bàn, gương mặt yêu mị tựa vào bàn tay, tay còn lại vân vê lọn tóc, hỏi: “Vừa hay ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi đây?”

“Quận chúa cứ hỏi, ta sẽ trả lời thật lòng.”

“Ồ, vậy, tại sao ngươi lại muốn vào phủ quận chúa? Khai mau, ngươi có ý đồ gì?” Nàng dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn hắn, đôi mắt nàng dùng để nhìn kẻ địch trên chiến trường. Nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, ngược lại rất bình bĩnh nói: “Ta muốn… mượn tay quận chúa để báo thù.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK