“Trời tối như vậy ba còn muốn đi đâu?”
Giọng nói Lâm Tuyết Nhi vang lên từ phía sau khi cô ấy cũng theo cô nhìn xuống sân nhà bên dưới: “Giờ này đa phần là gặp phụ nữ thôi.”
Ném cho Lâm Tuyết Nhi ánh nhìn khó chịu, chợt Hứa Giai Mẫn nghĩ ra một chuyện vội kỳ kèo: “Lúc nãy chị chỉ mới bù đắp thiệt hại về thể xác thôi, tổn thương tinh thần của tôi vẫn còn rất lớn.”
Lâm Tuyết Nhi nheo mắt nhìn nhóc con trước mặt, dường như đã đoán ra tâm tư của Hứa Giai Mẫn.
“Đưa tôi đi theo ba tôi, nhanh lên!”
Không đợi Lâm Tuyết Nhi đồng ý, Hứa Giai Mẫn sợ mất dấu ba mình liền kéo tay cô ấy chạy xuống lầu, nhưng nhìn mãi cũng không thấy xe đâu: “Chị đi bằng gì tới đây vậy?”
Lâm Tuyết Nhi nhoẽn miệng cười bước ra cổng, nơi chiếc mô tô màu đen của cô đang đậu sát góc tường, lúc nãy chắc Hứa Minh Duật có việc gấp gì nên mới không chú ý đến: “Về sau phải nói Hứa Minh Duật dạy dỗ lại con gái của mình, ăn nói chẳng có phép tắc gì hết…đau…”
Lâm Tuyết Nhi nhăn mặt vì bị Hứa Giai Mẫn vô tình hay cố ý vỗ mạnh lên vai cô, chỗ vừa mới bị con bé “bạo hành” còn chảy máu, đến khi nghiêng đầu nhìn lại chỉ nhận được ánh mất ngây thơ vô (số) tội của Hứa Giai Mẫn: “Chị mau chạy đi! Chẳng lẽ bắt tôi phải ôm eo chị sao?”
Lâm Tuyết Nhi sau khi đưa nón bảo hiểm cho Hứa Giai Mẫn liền rồ ga chạy theo, bởi vì chiếc xe phân khối lớn cùng với việc Hứa Giai Mẫn không quen ngồi xe mô tô nên cô hốt hoảng càng bấu chặt hơn trên vai Lâm Tuyết Nhi, ý thức được người phía trước bị đau nên cô chỉ âm thầm thu tay về, vì vội chạy ra ngoài khi trên người chỉ mặc mỗi cái váy ngắn, tư thế ngồi một bên càng thêm bất tiện cho việc vịnh tay trên vai còn lại của Lâm Tuyết Nhi, cuối cùng cô cũng đành vòng tay qua ôm chặt eo người cầm lái để giữ cho cơ thể không bị ngã.
Lâm Tuyết Nhi cười thầm, dù không nhìn mặt Hứa Giai Mẫn lúc này cô cũng đoán được nó đang đỏ lên như thế nào vì xấu hổ, nhưng cô cũng không muốn trêu con bé thêm nữa, bây giờ đuổi theo chiếc xe của Hứa Minh Duật quan trọng hơn.
Cuối cùng chiếc xe của Hứa Minh Duật cũng chịu dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự, Lâm Tuyết Nhi nhận ra đây là nhà của ai, cô cẩn thận tấp xe vào một gốc cây lớn cách đó một đoạn quan sát, phía sau Hứa Giai Mẫn vừa mới hoàn hồn sau màn “đua xe” kinh hoàng lại thêm một trận sốc khi nhìn thấy hình ảnh phía trước.
Một người phụ nữ xinh đẹp từ trong nhà bước ra có cử chỉ thân mật khoác lấy cánh tay Hứa Minh Duật, cơ thể như không xương dựa hoàn toàn vào người anh. Nheo mắt để nhìn rõ cô ta là ai, Hứa Giai Mẫn nhận ra cô ấy là Tống Ái Liên, vợ chưa cưới tin đồn với ba mình xôn xao thời gian qua.
“Đừng lo, em nhìn kỹ lại đi!”- Lâm Tuyết Nhi bên cạnh lên tiếng phân tích giải vây cho bạn mình: “Ba em thái độ không thích, tay đang đẩy cô ta ra kìa.”
“Không biết xấu hổ, nhưng nếu đã không thích vì sao còn phải tới?”-dù đã được Lâm Tuyết Nhi giải thích cho nhưng Hứa Giai Mẫn vẫn cảm thấy bực bội khi đêm khuya ba cô lại tìm đến nhà cô ta.
Lâm Tuyết Nhi tinh mắt nhận ra có ánh đèn flash chiếu vào từ hướng đối diện, dặn dò Hứa Giai Mẫn ở lại rồi nhanh chóng kiểm tra. Đúng như cô nghĩ, một tên săn ảnh đang hăng say chụp lén hình không hay biết cô đi tới. Lâm Tuyết Nhi giật lấy máy ảnh đeo vào người, mỉm cười chào: “Anh vất vả rồi!”
Hắn kinh hãi quay lại nhìn, không biết Lâm Tuyết Nhi là ai cáu gắt hỏi: “Cô là ai, sao lại phá chuyện của tôi?”
“Tôi đang giúp anh đó, động vào Hứa Minh Duật kết cục không tốt đâu, mà ai đã báo tin cho anh biết vậy?”
Hắn lấm lét mặt mày chối bay: “Là tự tôi tìm đến thôi.”
“Không cần anh nói tôi cũng tự đoán được, máy ảnh này anh muốn tự xóa hay để tôi tịch thu?”
Hắn biết hôm nay coi như công cốc, không muốn bị mất chén cơm nên đã tự xóa ảnh, Lâm Tuyết Nhi cầm lấy điện thoại chụp lại mặt hắn hâm dọa: “Về sau nếu có tấm hình nào phát tán ra ngoài, tôi sẽ nói cho Hứa Minh Duật là anh làm, vậy đi nha!”
Trở về chỗ cũ, Lâm Tuyết Nhi nhìn Hứa Giai Mẫn đang ngồi thất thần trên chiếc mô tô, cơ thể co ro chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh, vừa rồi hấp tấp quá nên không để ý, bây giờ tâm trạng không tốt càng không có tâm tư nhìn lại.
Cởi áo khoác da của mình khoác lên người Hứa Giai Mẫn, Lâm Tuyết Nhi đưa tay vò rối mái tóc ấy: “Yên tâm đi, Hứa Minh Duật mà tôi biết sẽ biết xử lý như thế nào cho tốt mà.”
Hứa Giai Mẫn nghe qua càng tự vấn bản thân, cô là con gái Hứa Minh Duật mà còn không hiểu ba mình bằng Lâm Tuyết Nhi, cô thật sự đã sống quá cảm tính rồi.
“Con người ai cũng có lúc bị tình cảm chi phối suy nghĩ và hành động của mình, vậy nên mới có câu người ngoài cuộc sáng suốt hơn. Em lại còn quá trẻ để có thể phán đoán mọi chuyện được kỹ càng.”
Đôi mắt đen to tròn ngẩn lên nhìn Lâm Tuyết Nhi, trong đôi mắt ấy cô không còn nhìn ra sự ganh ghét hay khó chịu của mọi khi, thay vào đó là một chút tò mò và ngưỡng mộ.
“Làm sao để có thể nhìn nhận sự việc được khách quan như chị? Tôi muốn học nó!”
“Không ghét tôi nữa sao?”
“Chị cứ kiếm chuyện với tôi hoài bảo sao tôi không ghét.”
Thêm một cái nựng yêu trên má Hứa Giai Mẫn nữa, Lâm Tuyết Nhi tươi cười đáp: “Em cứ đáng yêu như thế nên tôi cứ thích chọc.”
“Có phải chị bị cắn chưa đủ phải không?”-vừa nói xong ánh mắt Hứa Giai Mẫn rơi xuống đầu vai bị chảy máu thấm ướt mảng áo sơ mi màu trắng của Lâm Tuyết Nhi, cô mím môi quay đầu lại không nói nữa.
“Bản tính em không xấu, tố chất cũng có điểm sáng suốt hơn người, chỉ là khi đối diện vấn đề của mình trở nên ngốc nghếch đi. Giờ chúng ta về nhà được chưa tiểu thư?”
“Tôi đói bụng, chúng ta ăn gì đi!”
“Ai rủ người đó mời phải không?”
Hứa Giai Mẫn ném cho Lâm Tuyết Nhi thêm cái lườm cáu kỉnh, rõ ràng biết cô không đem tiền còn cố tình làm khó: “Được, nhưng nợ đi, tôi không đem theo tiền.”
Trên đoạn đường đưa Hứa Giai Mẫn về nhà, Lâm Tuyết Nhi lại không tự chủ nhớ về Dương Thanh Hòa, tuy họ có nhiều điểm rất giống nhau nhưng rõ ràng hai người không phải một, và cô biết thứ cảm xúc này chỉ là ngộ nhận của bản thân, hãy để nó chấm hết ở đây giống như thời gian của ngày hôm nay sẽ kết thúc trong vài phút nữa vậy.
“Người mà tôi yêu, em và em ấy có rất nhiều điểm giống nhau.”
“CHỊ NÓI GÌ TÔI KHÔNG NGHE RÕ?”