Đợi cho tràng cười dài của lão dứt đi, anh mới trầm giọng lên tiếng: "Không cảm thấy oan ức với kết cục này chứ?"
Ánh mắt đục ngầu của lão hằn lên tia căm tức, Hướng Chí Nam nghiến chặt hàm răng rít lên: "Vì sao? Tao đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo như vậy, mày chỉ cần vung tay một cái có thể làm tao thành bộ dạng thảm hại này?"
"Đó là do ông tự chuốt lấy. Món nợ năm xưa đã gây ra cho chị tôi cũng đủ khiến ông không thể nào sống yên ổn được, không những ông không biết an phận trốn cho thật kỹ, còn dám xuất đầu lộ diện trước mắt tôi, khiến quan hệ của tôi với Tiểu Mẫn rạn nứt, ông nghĩ tôi sẽ để yên cho ông lộng hành được nữa sao?"
"Cho nên thà bỏ đi cơ hội bành trướng quyền lực, bắt tay với chủ tịch Hạ để trả đũa lại tao sao? Vì những người phụ nữ vô dụng đó mà đánh đổi có đáng hay không?"
"Đáng!"-lời nói ngắn ngọn không hơn không kém, Hứa Minh Duật không cần dông dài, đến đây gặp lão anh cũng không trông đợi sẽ nhận được sự ân hận về những tội lỗi đã gây ra cho hai mẹ con Ngô Ân, Hứa Minh Duật chỉ muốn tận mắt nhìn nét mặt sợ hãi khi phải trả giá cho tội ác của mình từ lão già gian xảo này thôi.
"Nếu ông đã nghĩ họ là những người không có giá trị trong cuộc đời danh vọng và quyền lực của mình, vậy hãy nhớ một điều, chính vì ông đã động đến họ nên mới có kết cục khó coi như hôm nay."
"Hừ, mày định sẽ làm gì tao? Một người quang minh lỗi lạc như chủ tịch Hứa lại có lúc để bàn tay vấy bẩn vì lão già này sao?"
"Nếu là ông tôi không ngại để tay mình vấy bẩn. Nhưng may mắn là ông không chỉ đắc tội với một mình tôi. Lão Cố, ông trùm buôn vũ khí ở tam giác vàng ông còn ấn tượng chứ?"
Đôi mắt dửng dưng bất cần chợt mở to lên kinh hãi, cái tên nghe qua khiến cho nhiều người phải kiêng dè và khiếp sợ. Hai năm trước vì dành lấy chuyến hàng cấm đã có mâu thuẫn với con trai lão già đó, trong lúc nhất thời Hướng Chí Nam đã sát hại con lão Cố, không lẽ Hứa Minh Duật lại biết được chuyện này sao?"
Khuôn mặt anh không bộc lộ chút vui sướng hay đắc ý nào khi đã được chứng kiến vẻ hoảng sợ tột độ đến không thốt nên lời của Hướng Chí Nam, bởi vì đã làm quá nhiều chuyện xấu nên kẻ thù của lão ta không hề ít: "Kẻ thù của ông rất nhiều, người cho tôi biết chuyện này chính là trợ lý thân cận, cánh tay đắc lực luôn bên cạnh ông suốt gần mười năm qua."-nói xong, ánh mắt anh hướng về cánh cửa, nơi người đàn ông đi về phía họ.
"Lý Thạch, tại sao lại là mày?"
Hướng Chí Nam thật sự bị sốc nặng, một người luôn nghi kỵ người khác như lão mà anh ta có thể chiếm được lòng tin không phải là chuyện dễ, thậm chí có lần Lý Thạch còn suýt mất mạng trong lúc cứu lão thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù.
"Bởi vì đợi ngày này tôi đã phải nhẫn nhịn rất nhiều, tôi muốn nhìn thấy kết cục thảm hại nhất của ông."
Hướng Chí Nam vỡ lẽ ra, lão tự cười châm biếm bản thân mình, nhìn lên Lý Thạch hỏi: "Tao đã làm gì với mày để mày phải căm hận tao đến như vậy?"
Ánh mắt Lý Thạch mang theo nỗi đau thương khi nhớ đến người phụ nữ ấy, anh nhìn lại Hứa Minh Duật mới lên tiếng đáp trả: "Ngô Ân chính là người tôi yêu thương sâu nặng. Là cô ấy đã giúp tôi có động lực quay về với cuộc sống, nhưng chính ông đã hủy hoại cuộc đời cô ấy."
Lửa hận tràn ngập trong đôi mắt đen sâu thẳm, dù rằng tình yêu của anh dành cho cô là đơn phương thầm lặng, nhưng khi tình cờ biết được Hướng Chí Nam chính là người đã hại đời Ngô Ân, trong một lần nghe được cuộc nói chuyện của ông với những ả đàn bà trong hộp đêm, anh đã quyết tâm phải trả thù, dù có phải sống dưới lớp kẻ thân tín của lão.
Bàn tay nắm chặt lại đến run rẩy, Lý Thạch trừng mắt phẫn nộ nói lên những chất chứa trong lòng bấy lâu nay: "Ông phải chết đi hàng ngàn lần mới đền hết tội ác của mình đã làm. Tôi..."
Hứa Minh Duật nắm lấy đầu vai Lý Thạch ngăn cơn kích động của anh lại, khóe môi giương lên một đường khi nhìn thấy lão Cố đã bước vào: "Chuyện còn lại hãy để ông ấy thay chúng ta làm đi, tôi tin Hướng Chí Nam sẽ có kết cục rất thê thảm."
Nhìn thấy lão Cố, Hướng Chí Nam không khỏi khiếp sợ, nhưng lão vẫn không quên kéo Lý Thạch xuống nước cùng mình: "Nếu muốn trả thù cho cái chết của con ông, tên đó cũng góp phần không nhỏ, chính hắn ta đã bắn chết con ông!"
Gây gậy trên tay lão Cố đập mạnh xuống nền xi măng tạo nên âm thanh rất chói tai, đôi mắt già cõi nhưng vẫn rất tinh tường nhìn lại Hướng Chí Nam: "Mày tưởng lão già này không có mắt sao? Năm xưa cậu ta đã âm thầm mở đường thoát cho con trai ta để quay về, nhưng họ lại không tính ra được mày thâm độc đến mức bỏ thuốc độc vào thức ăn con trai ta, cũng may tên trợ lý đã được Lý Thạch cứu sống trở về, kể lại cho ta biết tất cả."
Để đợi đến ngày này, Lý Thạch cũng rất sốt ruột, nhưng người trợ lý đã bị thương rất nặng hôn mê trong bệnh viện suốt hai năm nay, cậu ta chỉ vừa mới tỉnh dậy và trở về báo tin cho lão Cố.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, Hứa Minh Duật và Lý Thạch không cần phải ở lại thêm nữa, xin phép cáo lui.
Ngồi trong xe trên đường trở về thành phố, Hứa Minh Duật dù biết Lý Thạch có điểm bất đắc dĩ nhưng vẫn khó chấp nhận việc anh đã làm đối với Hứa Giai Mẫn và Lâm Tuyết Nhi, cho nên khi Lý Thạch lộ diện và nói ra chân tướng cho Hứa Minh Duật biết, anh đã tức giận đấm vào mặt anh ta một cái. Bây giờ trên gò má nam tính ấy vẫn còn vết bầm đỏ chói mắt.
"Về sau anh định làm gì, sẽ nhận lời về làm việc cho lão Cố sao?"
"Tôi không muốn dính dáng đến mấy chuyện thị phi đó nữa, làm một công việc bình thường sống qua ngày thôi."
Hàng chân mày khẽ nhướng lên suy tính, dù rất đắn đo có vài phần không muốn đề nghị, nhưng Hứa Minh Duật cũng không thể suốt ngày bên cạnh Tiểu Mẫn bảo vệ cô được, Lý Thạch lại là một người có năng lực trong việc này: "Nếu chưa xác định việc muốn làm, anh không ngại trở thành vệ sĩ riêng cho Tiểu Mẫn chứ?"
Lý Thạch sau một thoáng bất ngờ chuyển sang khó hiểu hỏi lại, không biết vô tình hay cố ý lại hỏi đúng vấn đề khó nghĩ trong lòng Hứa Minh Duật: "Anh không sợ tôi bên cạnh "người phụ nữ" của anh quá gần gũi sao?"
"Tình cảm anh dành cho Ngô Ân cho tôi tin tưởng anh sẽ không làm hại con gái chị ấy, Tiểu Mẫn bên cạnh tôi thời gian này vẫn nên có một người có năng lực như anh bảo vệ, tôi cũng không thể để Tiểu Mẫn ở nhà suốt, em ấy cần phải phát triển thêm để trở thành người ưu tú."
Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Thạch lại hỏi: "Chuyện anh thích con bé ai cũng nhìn ra được, nhưng Giai Mẫn có thích anh không?"
"Chuyện đó không liên quan đến anh, cho dù chưa thích sau này cũng phải thích thôi."