“Được.”
Chiếc xe của họ đã về gần đến nhà, theo kỳ vọng của Hứa Giai Mẫn, anh bẻ lái vòng ngược ra khu giải trí trước đây anh vẫn hay dắt cô đi.
Cuối tuần khu vui chơi là lựa chọn hoàn hảo cho các cặp tình nhân hay đúng hơn là nơi lý tưởng để mọi người được vui vẻ bên cạnh nhau.
Hứa Minh Duật nhìn nụ cười rạng rỡ không chút tạp niệm nào của cô gái trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có lẽ anh nghĩ quá nhiều rồi.
“Không khí ở đây thích thật, lại nhiều món ăn ngon nữa, hôm nào em phải rủ Tiểu Lam đi cùng.”
“Tiểu Lam?”-anh nhíu mày gặn hỏi, cái tên này nghe lạ tai quá.
Hứa Giai Mẫn phì cười giải đáp thắc mắc của Hứa Minh Duật: “Tiểu Lam chỉ là một đứa trẻ 6, 7 tuổi thôi. Em và nhóc ấy có rất nhiều sở thích giống nhau. Đừng nói anh lại đi ghen với cả con nít.”
Anh thẳng thắn đáp: “Phải đó, ai chiếm nhiều thời gian bên cạnh em và thu hút sự chú ý của em anh đều ghen hết. Không thích chút nào.”
“Đây có phải là Hứa Tổng mà mọi người từng biết tới hay không? Đến con nít mà cũng ghen được, em thua anh rồi.”
Hứa Minh Duật cong lên khóe môi mỏng, bàn tay đút trong túi quần tay lấy ra đan vào tay Hứa Giai Mẫn cùng cô bước đi: “Bây giờ chỉ có hai chúng ta, đừng lãng phí thời gian nói về những người khác nữa.”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Hứa Giai Mẫn nhìn theo bàn tay đang được Hứa Minh Duật nắm chặt, cảm giác ấm áp thân thuộc vẫn như trước đây, nhưng len lỏi đâu đó lại có cái gì đó rộn rạo như đang nhảy múa trong lồng ngực. Cô đương nhiên cảm thấy vui mừng khi chiếm được vị trí độc nhất trong lòng anh. Giây phút này, Hứa Giai Mẫn dường như đã xác định được trái tim mình vì ai mà rung động.
Chơi cả buổi với những trò chơi cảm giác mạnh, Hứa Minh Duật nhìn bảo bối của mình có vẻ đã thấm mệt, đưa cô ngồi xuống ghế đá nghỉ một chút: “Em ngồi đây đi, anh đi mua nước.”
“Em muốn ăn kem nữa.”
Hứa Minh Duật xoa nhẹ mái đầu đứa trẻ nhỏ đang vòi vĩnh được ăn kem: “OK, em chờ đây chút đi!”
Ngồi được chốc lát Hứa Giai Mẫn sinh ra chán, trước mắt cô lúc này là khu gắp thú với những con vật bắt mắt. Trò này vốn dĩ rất khó hay gần như cơ hội để trúng cực thấp, nhưng nhìn những con thú bông bên trong lồng kính, Hứa Giai Mẫn vẫn không kiềm lòng đặng đi đến.
Mua nước và kem trở về, Hứa Minh Duật thở dài không còn thấy Hứa Giai Mẫn đâu nữa, nhìn quanh một lượt gần đó, cuối cùng phát hiện bé con đang đứng một góc cạnh gian hàng gắp thú, nét mặt buồn xo.
“Sao thế? Em không gắp được con nào à?”
Hứa Giai Mẫn gật gật đầu đáng thương trả lời: “Mấy đồng ít ỏi ăn vặt của em đều đổ sông đổ bể rồi.”
“Anh thấy vô bụng em cũng đều đổ sông đổ bể đấy thôi. Ngoan, còn muốn chơi tiếp không?”
“Thôi đi, đã biết trước kết quả rồi không còn gì thú vị nữa.”-cô lắc đầu buồn chán nhận lấy cây kem Hứa Minh Duật đã mở nắp sẵn đưa cho mình ăn, cảm giác ngọt mát tan trong miệng khiến cô dễ chịu đi rất nhiều.
“Hôm nay em vui lắm rồi, chúng ta về thôi.”
“A…”
Vừa xoay người định đi về, Hứa Giai Mẫn chợt va trúng Tiểu Lam. Cả hai kinh ngạc chỉ tay về phía nhau đồng thanh hô: “Trùng hợp quá vậy.”
Tiểu Lam phấn khích reo lên: “Dạo này gặp chị nhiều ghê. Mà lúc nào bên cạnh chị cũng toàn người đẹp, lần trước là một chị rất xinh, hôm nay thêm một chú cũng rất đẹp trai.”
“E hèm…”-Hứa Giai Mẫn ho nhẹ nhắc nhở, ánh mắt lướt nhanh sang người bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm khó coi của Hứa Minh Duật, cô chỉ biết cười khổ, bé con nói thế Hứa Minh Duật chắc chắn sẽ lại nghĩ ngay đến Lâm Tuyết Nhi.
Đi cùng Tiểu Lam hôm nay là một người phụ nữ cũng trạc tầm tuổi của Hứa Minh Duật, Hứa Giai Mẫn lên tiếng chào hỏi: "Hôm nay em đi cùng ai thế?"
Tiểu Lam phấn khích nhìn lên dì của mình giới thiệu: "Dạ, đây là dì của em, dì Vy Vy."
Hứa Minh Duật nheo mắt ngờ ngợ, dường như anh có từng gặp qua người phụ nữ này rồi.