“Xin lỗi…”
KÉT
Chiếc ô tô thắng gấp lại khi trông thấy có người đang nằm trên đoạn đường vắng. Người phụ nữ ngồi trong xe sau một thoáng ngỡ ngàng đã lấy lại bình tĩnh, bước xuống xe đi đến chỗ Lâm Tuyết Nhi đang còn nằm thoi thóp ở đó.
“Là cô ấy…”
Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối Hứa Giai Mẫn gặp mặt Lâm Tuyết Nhi và cô ấy nói lời chào tạm biệt với anh. Cuộc sống của cô vẫn trôi qua một cách bình lặng đến tẻ nhạt, duy chỉ có một chuyện thay đổi so với trước đây chính là việc Hứa Minh Duật càng lúc càng thể hiện tình cảm dành cho cô quá rõ ràng.
Từ kinh ngạc, ngượng ngùng và xấu hổ, cảm xúc của Hứa Giai Mẫn hiện tại đã điềm nhiên xem như chuyện bình thường với những lời nói và cử chỉ thân thiết của anh dành cho cô. Tuy vẫn chưa thể xác định rõ tình cảm của mình dành cho anh có phải là tình yêu thật thụ giống như anh dành cho mình, nhưng Hứa Giai Mẫn chắc chắn một điều nó đã trở thành thói quen, một sợi dây liên kết vô hình tình cảm giữa hai người với nhau. Từ đó sinh ra nỗi sợ hãi khi nghĩ đến việc ngày nào đó tình cảm của Hứa Minh Duật trao cho cô không còn mặn nồng như hiện giờ nữa, cô sẽ sống ổn không?
“Em muốn thử nghiệm một chuyện.”
Ngồi trong phòng khách ăn hoa quả bên cạnh Hứa Minh Duật đang ngồi đọc tin tức trên laptop của mình, cô lên tiếng đề nghị.
Đôi mắt anh rời sự chú ý lên cô, trầm giọng hỏi: “Em muốn thử nghiệm chuyện gì?”
Cô nghiêm túc nhìn anh lên tiếng đáp: “Trong một tháng này chúng ta thử không gặp mặt và trò chuyện cùng nhau thử xem.”
Hứa Minh Duật nhướng mày không hài lòng: “Lý do?”
“Em phát hiện ra gần đây toàn bộ thời gian của em ngoài việc học ra đều là anh, cuộc sống của một người còn nhiều thứ khác nữa. Hơn hết em muốn xác nhận cảm xúc của mình…A đau em…”-cô còn chưa nói hết câu đã bị anh véo mạnh một cái lên má.
“Anh không đồng ý. Xác nhận gì mà tận một tháng, một ngày với anh đã quá nhiều rồi. Mười sáu năm trời mà em còn chưa xác nhận được sao?”
Lần này đến lượt Hứa Giai Mẫn không đồng tình phản bác: “Anh nói chuyện có lý một chút được không? Lúc đó em làm sao có thể đối với anh…”
Lời nói một lần nữa bị cắt ngang bởi trái nho anh đút vào miệng cô, bảo bối của anh có khuôn miệng rất xinh, đặc biệt là lúc cô đang ăn. Hứa Minh Duật tự dưng có thêm một sở thích thú vị chính là ngắm nhìn cô ăn.
“Em lo ăn đi, đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa. Là em vô lý trước thôi.”
“Thật sự tình hình bây giờ không ổn, em chỉ tiếp xúc với mỗi mình anh, lỡ như sau này em phát hiện ra người em yêu là một người khác thì sao?”
“Chuyện đó sẽ không thể xảy ra đâu.”
“Anh không thể quản được em cả đời đâu. Giống như chuyện của em và chị Tuyết Nhi…”-lần này là tự Hứa Giai Mẫn ngừng lại, nhưng nhìn sắc mặt của Hứa Minh Duật đối với lời nói này của cô quá bình thản như thể đang nhắc đến tên một người chẳng liên quan đến họ, nó làm cho cô có chút ngạc nhiên.
“Em nói đúng vấn đề anh đang định nói. Anh không quản em cực đoan như trước đây nữa. Lâm Tuyết Nhi chính là dẫn chứng sống rõ ràng nhất. Em đã từng bị tác động nhưng cũng chính em đã nhận ra đó không phải là tình cảm thực sự, và em đã quay về bên anh.”
Hứa Minh Duật bỏ laptop sang một bên nhìn lại ngồi sát Hứa Giai Mẫn hơn. Khuôn mặt nam tính cương nghị hiện rõ sự nghiêm túc: “Chúng ta bây giờ rất tốt không phải sao? Vì sao em lại muốn phức tạp chuyện này?”
“Hứa Giai Mẫn đang bị chìn trong đáy mắt sâu thẳm cuốn hút của Hứa Minh Duật, nhất thời không biết bản thân đang muốn nói gì. Phải rồi, hay là cứ như vậy đi, cô và anh của hiện tại vẫn rất tốt mà.
Bàn tay rắn chắc của anh tìm đến nắm lấy bàn tay nhỏ của cô miết nhẹ: “Vốn cũng muốn với em chuyện này, nghĩ rằng em sẽ buồn nhưng xem ra anh nghĩ nhiều rồi.”
“Anh muốn nói với em chuyện gì?”
“Anh sắp đi công tác một tuần, thời gian này em được TỰ DO rồi.”
Từ tự do được Hứa Minh Duật cố tình nhấn mạnh làm Hứa Giai Mẫn cảm thấy buồn cười, nhưng lại có gì đó cảm giác mất mát ngay sau đó, anh đi công tác một tuần sao?
“Nhìn nét mặt của em không giống đang vui lắm, có phải hối hận muốn giữ anh ở lại rồi không?”-kề sát khuôn mặt mình đến gần khuôn mặt cô hơn, hơi thở nam tính theo lời nói thốt ra phả vào da mặt mỏng của cô khiến nó ửng hồng lên ngượng ngùng.
“Không có đâu, đây đâu phải lần đầu anh đi công tác.”
“Nhưng lần này anh đi cùng Tống Ái Liên.”. Ngôn Tình Tổng Tài