• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Duật nhìn lại đồng hồ trên tay mình rồi nhìn lên trên lầu, con gái anh vẫn chưa thức dậy. Bình thường bây giờ Hứa Giai Mẫn đã chuẩn bị mọi thứ cùng anh ăn sáng trước khi đến trường, sao vẫn còn chưa thức?

Mang theo tâm trạng lo âu đi lên phòng xem xét, Hứa Minh Duật sau khi thử gõ cửa mấy lần cũng không có hồi âm, anh càng hoang mang hơn mở cửa đi vào, trông thấy Hứa Giai Mẫn đang nằm mê man trên giường với khuôn mặt trắng nhạt, xem ra con bé bị sốt thật rồi.

Ngồi bên giường đưa tay chạm vào trán cô, anh thở dài trách: "Ngoài bướng bỉnh ra con chẳng có gì tốt hết, bị bệnh cũng không bảo với ta một tiếng."

Hứa Giai Mẫn tuy mệt nhưng vẫn còn chút ý thức, cô nhìn lên ba mình yếu ớt đáp: "Con rất xinh đẹp...khụ khụ..."

Hàng chân mày rậm khẽ nhíu chặt, cả tuần này thím Ngô giúp việc xin về quê thăm nhà nên ngoài anh ra cũng chẳng có ai, Hứa Minh Duật xoăn tay áo lên định lấy nước ấm đắp lên trán cho Hứa Giai Mẫn nhưng đã bị cô nắm lấy tay áo ngăn lại.

"Con không đi bệnh viện đâu..."

Anh khẽ cười gỡ tay cô ra, đứa trẻ này rất thường xuyên bị cảm nhưng lại rất sợ bệnh viện và bác sĩ, không ít lần anh bận việc không có ở nhà thường xuyên, Hứa Giai Mẫn đã thông đồng với thím Ngô giấu việc cô bị bệnh với anh.

"Không đi bệnh viện, ta lấy nước ấm và thuốc cho con."

Hứa Giai Mẫn chẳng còn suy nghĩ được gì với cái đầu đau nhức, thân nhiệt ngày càng cao khiến cho cô rơi vào mê man thiếp đi. Hứa Minh Duật đã không còn có thể bình thản nữa, anh đứng bật dậy tìm khăn và chậu nước lại.

Không phải chưa từng chăm sóc con gái lúc bị ốm, Hứa Minh Duật cũng coi như thuần thục phần nào, chỉ là cô bây giờ so với năm xưa đã lớn hơn nhiều, cơ thể cũng phát triển đến mức bây giờ nhìn lại anh cũng giật mình không ngờ tới.

Vắt khô khăn ướt đắp lên trán cho cô, anh lấy thêm một cái chăn khác lau người cho cô, phát hiện chiếc áo choàng tắm trên người Hứa Giai Mẫn đã thấm ướt mồ hôi của cô, Hứa Minh Duật có chút đắn đo không biết có nên giúp cô thay đi hay không?

"Tiểu Mẫn, con còn thức không?"

Anh thử gọi cô dậy nhưng đã thất bại, cuối cùng không nhịn được cũng đứng dậy đến tủ quần áo của cô chọn ra một bộ đồ thoải mái khác thay cho cô. Ngón tay ngập ngừng di chuyển đến dây cột áo trên bụng Hứa Giai Mẫn cởi ra, yết hầu anh theo phản xạ tự nhiên nhấp nhô lăn nhẹ khi nhìn thấy cảnh xuân trước mặt.

Khuôn mặt kiều diễm đang mê man không hay biết gì, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở vì cơn sốt càng thêm ửng đỏ, cơ thể với những đường cong tuyệt mỹ phơi bày không che đậy khiến người khác không khỏi động lòng, Hứa Minh Duật luôn biết con gái của anh là một thiếu nữ rất xinh đẹp, nhưng ngay thời khắc này được chiêm ngưỡng cơ thể hoàn hảo ấy, làn da trắng muốt không chút tì vết mang theo hương thơm dịu ngọt thật sự là một cám dỗ lớn đối với đàn ông, và anh cũng không ngoại lệ.

Bàn tay nắm chặt khăn ướt trên tay kiềm chế cơn dục vọng đang sôi trào trong người, anh cố lờ nó đi bằng việc lau đi mồ hôi lấm tấm trên xương đòn của Hứa Giai Mẫn, nhưng ngay giây phút ấy anh biết anh đã sai lầm, hành động này thậm chí còn kích thích ham muốn mãnh liệt đang cuồn cuộn trong người anh hơn bao giờ hết, khiến Hứa Minh Duật nhất thời không tự chủ được cúi đầu xuống, đem đôi môi đang khát nước trầm trọng của mình áp lên đôi môi đỏ mọng ấy, đây cũng chính là lần đầu tiên anh được thưởng thức hương vị ngọt ngào như thế này, từ chính con gái anh mang lại.

Cảm giác tội lỗi luôn mang đến cho con người sự kích thích vô hạn, dù biết là sai lầm nhưng vẫn không cách nào dừng lại được...

Hứa Minh Duật bắt đầu tham lam hơn muốn lưu giữ hương vị mê đắm này mãi mãi, không muốn dứt ra.

"Ưm..."

Cơ thể mệt mỏi cùng với đôi môi bị khóa trụ làm cho Hứa Giai Mẫn khó chịu vô thức nghiêng đầu né tránh nhưng không nào thoát được, đầu óc lâng lâng không phân định rõ thực hư, nhưng cô vẫn cảm giác được giống như có ai đó đang hôn mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK