Bước chân tiến đến gần chiếc giường nơi Hứa Giai Mẫn đang ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn lên người đang ngày càng gần mình nửa tò mò, nửa cảnh giác nắm chặt nép chăn trong tay, Lâm Tuyết Nhi nhìn được Hứa Giai Mẫn cũng đang căng thẳng chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
"Chị định làm gì thế? Đừng gần tôi như vậy!"-Hứa Giai Mẫn hơi ngả người ra sau khi Lâm Tuyết Nhi rướn người tới cố tình thu hẹp khoảng cách của cả hai lại, ánh mắt lộ ra tia bối rối của cô gái trẻ non nớt chưa biết sự đời.
Lâm Tuyết Nhi cong nhẹ khóe môi nở nụ cười câu dẫn, ánh mắt sâu cuốn hút bất cứ ai nhìn vào nổi bật lên khí chất của một nữ thần, ngón tay chạm nhẹ lên vết ửng đỏ trên cần cổ Hứa Giai Mẫn, thu hút sự chú ý của cô ấy vào đó trước khi di chuyển ngón tay lên chiếc cằm nhọn nâng khuôn mặt xinh đẹp ấy lên, buộc Hứa Giai Mẫn nhìn vào cô.
"Đoán xem chuyện gì đã xảy ra lúc em hôn mê?"
Đôi mắt lưu ly trong suốt thoáng gợn, tiềm thức mơ hồ cùng thứ cảm xúc nóng bỏng ùa về trong tâm trí làm cho Hứa Giai Mẫn đỏ mặt, không lý nào cái cảm xúc ngỡ như là giấc mơ kia lại là sự thật, Hứa Giai Mẫn hụt hẫng lắc mạnh đầu...
"Không thể nào..."
"Em hiểu nhanh vấn đề thật đấy! Sao nào, em muốn tôi tự cởi đồ ra hay là em cởi giúp tôi?"
Bàn tay Lâm Tuyết Nhi nắm lấy tay Hứa Giai Mẫn định đặt lên ngực của mình nhưng trước khi nó kịp chạm vào cô ấy đã rút mạnh ra, vì quá sốc nên Hứa Giai Mẫn ho luôn một tràn dài.
"Khụ Khụ...chị ra ngoài cho tôi...khụ khụ..."
Lâm Tuyết Nhi vỗ vỗ lên lưng cho Hứa Giai Mẫn mới đứng ngay ngắn lại, trước khi đi không quên trêu đứa trẻ ngây thơ ấy thêm lần cuối: "Đã bảo em rất đáng yêu mà."
Cánh cửa khép lại một lúc lâu mà Hứa Giai Mẫn vẫn chưa hoàn toàn bình tâm lại được, cái cảm xúc chết tiệt ấy cứ lỡn vỡn trong đầu khiến cho cô rùng mình ớn lạnh, điều bực bội nhất là cô không thể khẳng định được những lời nói vừa rồi của Lâm Tuyết Nhi có phải là sự thật hay không?
"Yah! Mình bị chị ta xỏ mũi rồi!"
Đôi mắt tinh anh lóe lên tia thông suốt vấn đề, Lâm Tuyết Nhi đang trêu cô thì có. Cơn giận làm cho cả người Hứa Giai Mẫn nóng bừng lên quên cả mệt mỏi, cô gượng đứng dậy bước ra ngoài tìm người hỏi cho rõ, nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV liền sấn tới.
"Tôi không phải là một đứa con nít dễ dàng bị người khác qua mặt đâu."-đẩy mạnh đầu vai khiến Lâm Tuyết Nhi ngả ra ghế, sau một thoáng sững sờ vì hành động sỗ sàng của Hứa Giai Mẫn, Lâm Tuyết Nhi cũng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thản nhiên nhìn lên người trước mặt chờ đợi lời nói tiếp theo của cô ấy.
"Thứ nhất, nếu chị thật sự là người mà ba tôi có thể tin tưởng sẽ không thể làm chuyện kinh khủng ấy với tôi được, đó là sự tín nhiệm đặc biệt của ba tôi cho chị."
Lâm Tuyết Nhi thích thú lên tiếng: "Vậy còn thứ hai là gì?"
"Ba tôi sẽ không để tôi gặp chuyện được."
"Tôi vốn không định nói đâu nhưng em chưa nghe qua câu "Tin tưởng một người tuyệt đối là không được" sao?"-Lâm Tuyết Nhi thầm tội nghiệp cho đứa trẻ này, nếu Hứa Giai Mẫn biết người đã làm chuyện kinh khủng ấy với mình không phải là cô mà chính là người cha mà con bé tôn thờ ấy, nhất định sẽ là một đả kích lớn.
Hứa Giai Mẫn dùng sức hơn nắm chặt đầu vai Lâm Tuyết Nhi ý phản bác lại: "Với người khác là không, nhưng với ba tôi hoàn toàn tin tưởng."
Nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt trong sáng trước mặt, Lâm Tuyết Nhi không nỡ vạch trần sự thật, cô gật gù chịu thua: "OK, tôi chỉ muốn trêu em một chút thôi, không ngờ bị em phát hiện sớm như vậy."-Lâm Tuyết Nhi làm ra dáng nghiêm túc nói tiếp: "Nhưng yêu cầu người khác cởi đồ ra trong trường hợp bình thường là một chuyện rất bất lịch sự, tôi từ chối yêu cầu vô lý của em."
Hứa Giai Mẫn chật lưỡi khinh thường, cô rời tay khỏi vai Lâm Tuyết Nhi, mệt mỏi ngồi xuống phần ghế trống bên cạnh: "Đáng lẽ ra chị nên nói như thế ngay từ đầu, thật quá đáng..."
"Xem người vừa sỗ sàng bắt tôi cởi đồ nói rằng tôi quá đáng nữa kìa!"
"Chị sẽ không có cơ hội được làm mẹ kế tôi đâu, chị không phải mẫu người ba tôi thích."-Hứa Giai Mẫn dùng chút sức lực cuối cùng lườm Lâm Tuyết Nhi, sau đó ôm cái gối kê lên đầu nằm xuống, hai chân duỗi ra đuổi người ngồi bên cạnh đứng dậy: "Tắt TV đi, ồn quá tôi không ngủ được."
Lâm Tuyết Nhi chống hai tay lên hông ngửa đầu lên trần nhà cười khinh thường: "Cái con bé vô phép tắc này, thật là."