• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngải Đăng lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống , rất nhanh điện thoại liền thông, nghe được thanh âm điện thoại đầu bên kia phát ra, biểu tình của Ngải Đăng trở nên vô cùng ôn nhu.

"Tiêu Tiêu, chuẩn bị xong chưa"

"Rồi, anh lập tức qua đón em"

" Mặc nhiều một chút"

"Được, em treo máy trước đi" Nghe thấy âm thanh tút tút cắt điện thoại của đầu bên kia truyền đến, Ngải Đăng mới cúp điện thoại, bên miệng giơ lên một chút tươi cười không thể phát hiện.

Cúp điện thoại xong, Tiêu Tiêu suy nghĩ, cô cùng Ngải Đăng xem như đang yêu sao? ! Mỗi ngày trước khi ngủ đều phải trò chuyện, mỗi ngày Ngải Đăng đều hẹn cô đi ăn cơm, mỗi lần cô nhắn tin anh sẽ trả lời ngay tức khắc, anh lại không ngại phiền toái nghe cô nói chuyện, lại kiên nhẫn giải thích cho cô.

Xem như đang yêu đi, có lẽ là thế.

Chọn một chiếc váy ngắn đỏ rực rỡ mặc vào, nghĩ đến lời của Ngải Đăng vừa mới dặn cô nên mặc nhiều một chút, nhiệt độ bên ngoài và bên trong chênh lệch quá lớn, lại khoác thêm một chiếc áo khoác ngắn, trang điểm nhẹ , lén lén lút lút đi xuống lầu, không nghĩ tới lại vừa vặn bị bắt gặp.

"Sắp ăn cơm rồi, em định đi đâu?" Loan Thần Thiên đứng ở bên cạnh thang lầu, nhìn em gái lén lén lút lút giống như ăn trộm.

"Ha ha, Thần Thần, anh đang ở đây sao, giúp em nói với me một tiếng, em không ăn ở trong nhà."

Loan Thần Thiên nheo mắt lại, bí hiểm nhìn cô, mở miệng nói"Cùng ai?"

"một người bạn a!" Tiêu Tiêu đáp có lệ, hừ, em đã lớn như vậy rồi, mỗi lần đi ra ngoài còn phải báo cáo với anh trai.

"Bạn nào vậy?"

"Anh hỏi nhiều như vậy làm chi"

"Nam ?"

"Thần Thần, thật chán ghét nga!"

"Con trai của dì Lưu ư?" Lần trước dường như mẹ có nói muốn giới thiệu cho Tiêu Tiêu, người nọ anh biết, sinh hoạt cá nhân cực loạn.

"không phải, tuyệt đối không phải" Tiêu Tiêu cam đoan khẳng định, nam nhân kia vừa thấy cũng không phải là vật gì tốt, bị mẹ bắt buộc ở nhà gặp qua một lần.

"Nha, vậy em đi ra ngoài đi, Ngải Đăng cũng đang sốt ruột chờ đó."

"Vâng, em đi trước" đi được hai bước, Tiêu Tiêu đột nhiên kịp phản ứng

"A! ! ! ! Làm sao anh biết?"

Loan Thần Thiên cười lạnh một tiếng, "Xe của anh ta đậu ở cửa, muốn không biết cũng khó."

Chiếc xe Maybach 62 của Ngải Đăng thuộc về số lượng có hạng toàn cầu, cho dù ở khu biệt thự cao cấp như của bọn họ cũng hiếm thấy.

*******************

Đỏ bừng cả khuôn mặt lên xe, Ngải Đăng xoay người vươn tay giúp Tiêu Tiêu nịt dây an toàn vào.

" đã đợi bao lâu?" Tiêu Tiêu suy nghĩ ánh mắt của Thần Thần không khỏi cũng quá sáng như tuyết đi, chẳng lẽ Ngải Đăng đến đã lâu rồi?

"không bao lâu"

"không bao lâu là bao lâu?"

"không biết, khoảng nửa giờ đi." Vừa rồi, vừa cúp điện thoại xuống, anh liền lái xe tới.

"A! Vậy mà còn gọi là không bao lâu, tại sao anh không gọi điện thoại cho em chứ" Làm hại cô cho là anh còn chưa tới, cọ xát hơn nữa ngày.

"không có việc gì, không vội" Kỳ thật hôm nay Ngải Đăng phải thoái thác 2 hội nghị, mới rút ra được đi cùng với cô.

"Ai. . . . . . Về sau đổi chiếc xe khác đi" Tiêu Tiêu nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu nói.

"Cái gì?" Ngải Đăng có chút không nghe rõ.

"À, không có việc gì, chúng ta đi thôi."

** * *

*

"An­gelia, bức tranh lần này xong chưa?" Tiểu Vũ bình thường cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô, trừ phi thúc giục bức tranh. Lúc ấy, cần dùng thế lực đứng phía sau bức trang 《 Đồng 》cô đã cùng Tiểu Vũ ước định, mỗi nửa năm AG sẽ vẽ ra một bức tác phẩm, lần này kỳ hạn sắp đến rồi.

"Gần đây mình không có linh cảm" Gần đây, toàn bộ những suy nghĩ cùng linh cảm đều bị người nam nhân kia chiếm lấy , cũng chưa thời gian tĩnh hạ tâm lai để vẽ tranh.

"không có linh cảm? Làm sao có thể không có linh cảm, mình không biết đâu, cho cậu thêm thời gian là hai tuần lễ nữa, nếu cậu kết thúc không thành, mình sẽ trở về giết cậu! ! !" Tiêu Tiêu thoáng lấy điện thoại ra, trốn tránh tiếng kêu gào bén nhọn của cô bạn trong điện thoại.

"Tiểu Vũ! ! Nếu cậu không thục nữ một chút, Khắc Tra nhà cậu cũng sẽ không thèm cậu đâu nha."

"Hừ, cậu hãy nghe cho kỹ, chỉ có mình mới không thèm anh ấy! ! !"

"Được, được, cậu đừng tức giận , mình cúp máy nha, ngủ đi ."

"Ngủ! ! Cậu còn có tâm tình ngủ sao, mình bị người khác thúc giục đến phát điên đây."

"Ai nha, mình đã biết rồi, mình sẽ vẽ nhanh mà!"

thật vất vả mới thoát khỏi Tiểu Vũ, Tiêu Tiêu mới thở dài một hơi, nằm lại trên giường chợp mắt, thật không nghĩ đến di động lại vang lên, tùy tay tiếp .

"Ai, tỷ tỷ à, mình van cậu đó, đừng thúc giục, mình sẽ lập tức thức dậy vẽ tranh ngay mà."

". . . . . ."

Trong điện thoại là một mảnh lặng im, Tiêu Tiêu thế này mới phát hiện không đúng, đây không phải phong cách của Tiểu Vũ .

"Là anh." bên trong truyền đến tiếng cười khẽ của Ngải Đăng.

"A, ha ha" Tiêu Tiêu nhức đầu, có chút ngượng ngùng xấu hổ cười.

"Vẫn chưa ngủ sao?"

"không, đang nằm ở trên giường đây." Tiêu Tiêu trở mình, nghiêng thân mình vùi mặt vào trong gối.

"Ừm."

"Ngải Đăng, nhưng em có thể chuẩn bị đi ra ngoài một lát" Ngẫm lại vẫn là nói cho anh biết thì tốt hơn, lần này có nên đi quá xa không.

Ngải Đăng nắm điện thoại, tay nắm thật chặt, có chút không xác định ý tứ của Tiêu Tiêu, "Muốn đi đâu?"

Du thuyền của anh Ngải Đăng ~^0^~

"Vẫn chưa biết, nhưng em không định đi xa, định tản bộ thuận tiện tìm một chút linh cảm." Tiêu Tiêu cũng không biết bức tranh lần này nên vẽ chủ đề gì đây, vẽ tranh quan trọng nhất chính là tình cảm mãnh liệt.

"Tản bộ sao? Gần đây, anh mới mua một chiếc du thuyền, ra biển được không?" Vốn chuẩn bị mấy ngày nữa cho Tiêu Tiêu một kinh hỉ, bất quá bây giờ cô nhắc tới liền thuận tiện nói, anh không muốn trước khi quan hệ hai người ổn định đã buông tay cho cô rời đi.

"Rời bến?" Tiêu Tiêu thích biển rộng, nhưng thường thì cũng chỉ là du ngoạn ở bờ biển.

"Ừm, có thể câu cá trên biển, cảnh đêm cũng rất đẹp." thì ra ở Na Uy, Ngải Đăng cũng có một du thuyền tư nhân, anh thường thường tự điều khiển du thuyền rời bến, anh thích hưởng thụ cảm giác yên tĩnh một mình.

Tiêu Tiêu rất chờ mong chuyến lữ trình giống như thám hiểm này, cảnh đêm mới có thể cho mình linh cảm nhỉ.

Tuy rằng trong lòng có chuẩn bị, nhưng vài ngày sau, nhìn thấy du thuyền của Ngải Đăng thì vẫn chấn kinh như cũ.

Cuối bờ cát dài màu trắng, một bến cảng thiên nhiên tư nhân hình vòng cung, lúc này có một chiếc du thuyền hai tầng màu trắng sữa đang neo nơi đó. trên thân thuyền màu lam viền bạc viết "My An­gel" .

"Thích không?" Ngải Đăng thấy vẻ mặt giật mình của Tiêu Tiêu, mỉm cười.

"Chữ này là. . . . . ."

"Tặng cho em " Ngải Đăng chủ động dắt tay của Tiêu Tiêu đi về hướng trên thuyền.

Tiêu Tiêu còn đang đắm chìm giữa kinh ngạc, tặng cho cô? My An­gel là đang thổ lộ với cô sao! Bàn tay bị bàn tay to nắm, thật ấm áp, nói không cảm động là giả.

"Tặng cho em cũng vô dụng, nhưng em sẽ không điều khiển đâu." Tiêu Tiêu trêu ghẹo nói, người này thật đúng là danh tác.

"Có anh ở đây, về sau muốn ra biển, anh sẽ đi cùng em"

Lên boong thuyền Tiêu Tiêu mới phát hiện, trang hoàng bên trong so với bên ngoài càng làm cho người ta rung động, đây quả thực là một cái biệt thự loại nhỏ. Tầng chót là sân rộng lớn dùng để ngắm cảnh biển, ở giữ có thể nằm trên chiếc sô pha mềm mại xa hoa hưởng thụ gió mát thổi từ biển vào, còn có công dụng làm phòng làm việc thoải mái, tầng dưới chót là phòng Tổng Thống, trên thuyền còn có KTV, quầy bar, toilet, phòng bếp.

"Chỉ hai người chúng ta sao?" đi tham quan đầy đủ chiếc du thuyền, Tiêu Tiêu mới phát hiện dường như chỉ có 2 người bọn họ mà thôi.

"Vâng" Tuy rằng,phía sau thuyền có hơn mười người bảo vệ lực lưỡng, những cũng vẫn cứ xem như chỉ hai người thôi.

"Ai nấu cơm? Em không biết nấu, đừng nói là anh nấu nha."

"Anh nấu."

Ngải Đăng trả lời lại tiếp tục làm cho cho Tiêu Tiêu kinh hoàng, kinh hách hôm nay phải chịu cũng thật không nhỏ.

"Anh biết sao?"

"Biết một chút, trước kia rời bến đều là một mình"

Lôi kéo Tiêu Tiêu đến gian phòng của cô, đây là một gian phòng ngủ màu hồng, có bồn rửa tay toàn bộ tự động hồng ngoại tuyến, phòng càng giống một cái hộp dày đặc, hai bên giường chính là vách tường, đầu giường có một đèn bàn di động, phòng nhỏ mà ấm áp.

"Anh ngủ ở đâu?" Tiêu Tiêu rất hài lòng căn phòng này, cảm giác rất an toàn.

"Ở cách vách."

đi theo Ngải Đăng đi vào trong phòng điều khiển, trên đài điều khiển hiện đầy những cái nút, nhìn Ngải Đăng thuần thục khống chế, Tiêu Tiêu rất bội phục.

Trong chốc lát du thuyền đã ra khơi, tốc độ rất nhanh, nhưng trong thuyền cũng rất ổn, bọt nước tóe lên cũng không lớn. Nhìn nam nhân chăm chú điều khiển trước mắt này, Tiêu Tiêu đột nhiên có xúc động muốn vẽ tranh mãnh liệt, lấy ra túi dụng cụ tùy thân, bày giá vẽ bắt đầu kí hoạ.

Ngải Đăng liếc nhìn Tiêu Tiêu, cô ở vẽ tranh, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh lại vùi đầu vào bôi bôi xóa xóa. Tiêu Tiêu biết vẽ tranh sao? Ngải Đăng có chút nghi hoặc, nhưng không lên tiếng làm gián đoạn, vẫn duy trì vừa rồi tư thế như cũ.

Du thuyền chạy hơn nửa canh giờ, đến một vùng biển xanh ngắt một màu bao quanh, Ngải Đăng nhấn vài nút trên bàn điều khiển. Đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Tiêu, cúi đầu nhìn, lông mi xòe ra giống những cánh quạt, trên gương mặt thoàng phơn phớt hồng, thật đẹp! Khẽ đem ánh mắt dời lên bức tranh, đúng lúc Tiêu Tiêu cũng vừa vẽ xong, tiện tay kí tên AG tại một góc.

Ngải Đăng lặng người trong chốc lát, AG? Là tác giả của bức tranh 《 Đồng 》 . thì ra tất cả mọi chuyện y như dự đoán lúc ban đầu của anh, thật tốt, thật tốt, may mắn tất cả những trùng hợp này đều được anh phát hiện không muộn quá.

Tiêu Tiêu đóng cây kẹp vẽ mới phát hiện Ngải Đăng chạy tới bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh nhếch miệng cười. Quay đầu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc bất quá cũng chỉ như thế thôi. Ma xui quỷ khiến, Ngải Đăng cúi đầu hôn lên đó, giống như sợ hù dọa đến Tiêu Tiêu, cũng không xâm nhập, chỉ nhẹ nhàng lướt nhẹ bên môi cô. Nhìn dáng vẻ của Tiêu Tiêu dại ra, khoái trá nở nụ cười.

Bị anh hôn! Tiêu Tiêu ngây ngốc vuốt khóe môi, thẫn thờ nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên chợt trở nên đỏ bừng , mê hoặc Ngải Đăng lại cúi xuống hôn thêm lần nữa, hai môi khẽ chạm vào nhau, Tiêu Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên, hai người đều thực mới lạ, chỉ là theo khát vọng của bản năng, xúc giác ấm áp này.

Ngải Đăng đưa tay đến sau lưng của Tiêu Tiêu, ôm chặt lấy cô. Vừa hôn xong, hai người đều hổn hển một chút Tiêu Tiêu cầm lấy góc áo của Ngải Đăng, đầu vùi sâu vào trong lòng ngực của anh, đây chính là tâm động a.

"Tiêu Tiêu, hãy để anh chăm sóc cho em." không phải nghi vấn, không do dự, chỉ có trần thuật khẳng định.

Cảm nhận được thân thể Tiêu Tiêu có chút cứng ngắc, Ngải Đăng càng thêm dùng sức ôm chặt cô, sau một lát, cảm giác Tiêu Tiêu có đáp lại, hai tay của cô cũng choàng lấy bờ vai của anh, Ngải Đăng hơi mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc của Tiêu Tiêu.

Chờ hai người thật vất vả buông đối phương ra, mặt trời đã sắp rơi xuống mặt biển, Tiêu Tiêu nhìn ánh tịch dương ngoài cửa sổ, kinh hô một tiếng, xông lên khoang thuyền.

Tại sao lại có cảnh đẹp đến như thế, yên tĩnh như thế. Mặt biển này, cảnh chiều tà này, hoàn toàn là của mình. Mênh mông vô bờ, kéo dài, mãi cho đến tận cùng sự tiếp nối giữa trời vào biển tiếp. Mặt trời chậm rãi hạ xuống, vẻ đẹp trên biển cũng thay đổi, màu lam nhạt biến thành màu lam tím đậm, một ngày cứ như vậy đã xong. Tiêu Tiêu nhìn đến mê mẩn, mãi đến khi đôi tay của Ngải Đăng từ phía sau ôm choàng lấy eo cô của, mới kịp phản ứng. Giao sức nặng thân thể chuyển dời đến trên người Ngải Đăng, tựa vào trong lòng ngực của anh cọ xát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK