• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Tiểu Và Quảng Hằng

"Đính hôn phải mặc lễ phục màu trắng hết sao?" Tiêu Tiêu nhìn thấy Ngải Đăng lấy vào vài món đều là lễ phục màu trắng thuần khiết, chỉ là kiểu dáng có chút khác biệt mà thôi.

"Anh thích nhìn em mặc đồ màu trắng " Ngải Đăng kéo Tiêu Tiêu hôn nhẹ xuống tay cô, vươn tay cởi bỏ nút thắt y phục của cô.

"Để em tự cởi ." Tiêu Tiêu có chút đỏ mặt, mặc dù đối với thân thể lẫn nhau đều biết rõ hết rồi, nhưng vẫn còn có chút ngượng ngùng . Rất nhanh cầm lấy váy mặc vào, Bộ y phục nổi bật lên dáng người Tiêu Tiêu càng phát ra thướt tha. Ngải Đăng đứng ở phía sau Tiêu Tiêu, thân thể hai người dán sát vào nhau thân mật không có khe hở. Bộ lễ phục khỏa ngực của Tiêu Tiêu làm cho người ta hít thở không thông, cổ thon dài làm cho Ngải Đăng kìm lòng không đậu hôn lên, từng chút, từng chút một hướng lên trên, Tiêu Tiêu hơi nghiêng đầu, môi Ngải Đăng lạp tức che kín môi cô, moi lưỡi ấm nóng chạm vào nhau cuồng nhiệt.

Nụ hôn kịch liệt nồng nhiệt làm cho Tiêu Tiêu mềm nhũn, trước ngực phập phồng kịch liệt, ngực thấp mê hoặc làm cho Ngải Đăng xem thẳng mắt, đem Tiêu Tiêu xoay lại, gắt gao ôm lấy nàng, da thịt ma sát đã làm cả người Ngải Đăng khô nóng, vốn dĩ chỉ là vuốt ve đơn thuần, bắt đầu trở nên có chút gấp gáp, bàn tay to đặt ở trên cái mông mượt mà của Tiêu Tiêu hình thành thị giác kích thích mãnh liệt .

"Ưm. . . Đừng mà. . . Bên ngoài còn có người" Tiêu Tiêu thật vất vả mới thốt thành lời.

"Ngoan, đừng sợ" Ngải Đăng đem Tiêu Tiêu ôm đến ghế nằm của phòng thử áo, để cô ngồi vào trên người của mình.

"Đừng. . . Quần áo nếu làm. . . sẽ nhăn " Ngày mai sẽ phải mặc, Ngải Đăng một khi kích động thì cái gì đều không để ý, nếu làm hư thì làm sao bây giờ.

Bất quá Ngải Đăng giúp Tiêu Tiêu giải quyết cái vấn đề khó khăn này, hơi dùng sức, lễ phục liền từ trên người Tiêu Tiêu rời khỏi, toàn thân chỉ còn lại có quần lót nhỏ.

"A" Tiêu Tiêu từ đối diện trong gương nhìn thấy mình lõa thể liền bối rối, kinh hô một tiếng nhào vào trong lòng Ngải Đăng.

"Ha ha" Ngải Đăng tựa hồ thực hưởng thụ Tiêu Tiêu yêu thương nhung nhớ, nhịn không được cười phá lên.

"Ngứa. . . Chúng ta trở về. . . Đừng ở chỗ này" Tiêu Tiêu bắt lấy bàn tay thám hiểm chung quanh của Ngải Đăng, khẩn cầu.

"Bảo bối, em nhìn này," Ngải Đăng chỉ vào hạ thân mình đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại đã muốn vận sức chờ phát động rồi, kéo tay Tiêu Tiêu bao vây lấy người anh em nhỏ của mình.

"Dùng tay được không? Nếu không biến thành trên người đều là dấu xanh tím thật là khó xem " Tiêu Tiêu thấy sự tình đã không thể thương lượng, đành phải tranh thủ cơ hội cuối cùng .

Đôi tay nhỏ bé kéo khóa kéo ra, chui vào, đặt lên cự vật to lớn đã nóng bỏng, trượt nhẹ nhàng , bình thường đều là Ngải Đăng chủ đạo, hôm nay Tiêu Tiêu muốn chính mình hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này thì có chút khó khăn, suy nghĩ cả nửa ngày, Ngải Đăng vẫn không có chút dấu hiệu mềm xuống gì cả, ngược lại gấp đến độ ra một đầu mồ hôi, một đống nhân viên cửa hàng vẫn chờ ở bên ngoài, tuy rằng những người đó không dám tới gần nhưng ở bên trong một thời gian dài như vậy, ai cũng biết bọn họ đang làm những gì .

"Thoải mái không?" Tiêu Tiêu ngẩng đầu quan sát phản ứngcủa Ngải Đăng , cảm giác vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không khỏi có chút thất bại, tay cũng bắt đầu mỏi rồi, còn vẫn duy trì đồng dạng tần suất.

"Bảo bối, quá chậm" cảm giác tay của Tiêu Tiêu hoàn toàn là quá nhẹ , một chút độ mạnh yếu đều không có, khiến trong lòng anh thật ra ngứa ngáy, chính là khó dập hỏa.

"đã rất nhanh rồi mà, nếu không tự anh làm đi?" Tiêu Tiêu nói xong chuẩn bị buông tay ra, lại bị Ngải Đăng một phát bắt được dùng sức cọ xát hai cái.

"Xấu xa, tay em đau quá rồi." Tựa vào trên vai Ngải Đăng, một tay vô lực vận động cao thấp.

Đợi cho lòng bàn tay đã ma sát không còn cảm giác, Ngải Đăng rốt cục hành động, hung hăng ôm lấy đầu Tiêu Tiêu, phát ra một tiếng gầm nhẹ, lửa nóng liền toàn bộ phun trong lòng bàn tay Tiêu Tiêu.

Lúc mở cửa đi ra ngoài, mặt Tiêu Tiêu đều sắp vùi vào trong quần áo của Ngải Đăng , hai gò má đỏ rực , tay cũng có chút mất tự nhiên. Tuy rằng biết rõ mọi người không biết, nhưng vẫn có cảm giác giống như đã bị người xem hết.

Trong cửa tiệm trừ anh ra cũng chỉ còn lại có nhân viên cửa hàng, mà lúc này nhóm nhân viên chính của cửa hàng theo quy củ đứng thành một hàng chờ Ngải Đăng phân phó, Ngải Đăng đem lễ phục vừa rồi thử xong đưa cho nhân viên cửa hàng cho bọn họ gói lại .

"Bé ngoan, còn muốn những thứ gì?" Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu ở trong lòng, tâm tình thật tốt hỏi.

"Trở về . . . Trở về" Tiêu Tiêu 1 phút cũng không muốn sống ở chỗ này, cả người cũng không được tự nhiên, trên tay còn dinh dính vô cùng không thoải mái.

Vừa về tới phòng, Tiêu Tiêu liền phóng vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì ngày mai sẽ phải làm lễ đính hôn rồi, cho nên hôm nay Ngải Đăng vẫn bị cô đuổi về chỗ ba mẹ.

"Ách. . . Xin chào" Tiểu Vũ nghe được Tiêu Tiêu đã trở lại, lập tức liền vọt tới phòng tìm cô, nhưng vừa vào cửa cũng chỉ thấy Ngải Đăng nửa ngồi nửa nằm ở trên giường Tiêu Tiêu, người nam nhân này cô chỉ thấy quá 2 lần không tính là quen thuộc.

Ngải Đăng gật gật đầu với cô, sau đó lai tiếp tục cúi đầu xem tờ báo trong tay.

Tiểu Vũ xấu hổ một chút, vào không được lui cũng không nên, đành phải kiên trì hỏi"Tiêu Tiêu đâu?"

"Tắm rồi." Ngải Đăng tùy ý đáp một câu, buông báo xuống nhìn ra ngoài, trong phòng tắm trong chốc lát không có động tĩnh, anh đang suy nghĩ có nên đi vào nhìn một chút hay không.

"Nga, lát tôi sẽ đến."

Tiểu Vũ mới vừa đi, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng hét của Tiêu Tiêu "Ngải Đăng, em quên lấy áo ngủ " .

Ngải Đăng cầm áo ngủ mở cửa phòng tắm ra, bên trong bởi vì hơi nước tầm nhìn rõ rất ngắn, Tiêu Tiêu ôm ngực ngồi ở trong bồn tắm. Ngải Đăng vươn tay đem cô từ trong nước ôm ra, lấy khăn tắm bao lấy.

"Em quyết định rồi, em muốn giảm béo" Tiêu Tiêu xoa bóp thịt trên lưng của mình , có chút bất mãn, gần đây đều bị Ngải Đăng nuôi cho béo ú thế này.

"không cho phép" Anh tuyệt không cảm thấy Tiêu Tiêu mập, càng sẽ không muốn cô giảm béo, cho dù là nói cũng không được.

"Mập mặc áo cưới rất khó coi" Mỗi người phụ nữ đều hi vọng trong ngày hôn lễ mình là đẹp nhất , trước khi kết hôn dù không mập cũng sẽ la hét muốn giảm béo, giảm béo.

"Em không mập"

"Đều tại anh, mỗi ngày ép em ăn quá nhiều" Hai tay leo trẻo, bấu víu trên cổ Ngải Đăng để cho anh ôm mình đi ra ngoài.

"Ăn nhiều một chút thì tốt hơn, em rất gầy" Bọn họ mỗi đêm ôm nhau đều sợ đem cô áp đau, giống như đối với oa nhi, dể vỡ như thủy tinh nhẹ nhàng che chở

"Hừ, một chút cũng không gầy, tháng trước đặt váy, tháng này cảm giác đã chật" còn chưa tới Na Uy, Ngải Đăng đã cho người đo kích thước của Tiêu Tiêu, bắt đầu làm lễ phục đính hôn.

"Em mặc rất đẹp mà. " Đẹp đến mức lúc ấy mình liền không nhịn được rồi, đối mặt Tiêu Tiêu anh luôn sẽ có trạng huống đột phát.

"Cái kia, ngày mai phải dậy sớm sao?" Nghĩ ngày mai phải đính hôn, Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy có điểm không thể tin được, mình cũng sắp làm vợ người ta rồi, cảm giác thời gian trôi qua thực vui vẻ.

"Ừm, đêm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh tới đón em"

Đem Tiêu Tiêu đặt lên trên giường, đắp kín mền, dỗ cô ngủ Ngải Đăng mới nhẹ nhàng rời đi.

Hôm nay ngôi biệt thự cổ kính của gia tộc Magnus phi thường náo nhiệt, trong đại sảnh đã được hoa tươi lấp kính làm thay đổi hoàn toàn, mặc dù chỉ là vì gia chủ đính hôn mà tổ chức tiệc, nhưng phàm là những người có liên hệ đến gia tộc Magnus, hơn phân nửa quý tộc thượng lưu đều đến đây.

Giờ phút này Tiêu Tiêu đang ngồi ở trong phòng nghỉ trang điểm lại, cũng không có gì là lo lắng, có vẻ thực tươi mát tự nhiên, áo trắng đem cô nổi bật lên càng phát ra cao quý. Tiêu Tiêu bởi vì sợ ăn nhiều bụng sẽ to ra , cho nên từ buổi sáng đến bây giờ đều chỉ uống nước trái cây, ngồi ngay ngắn ở trên ghế từ từ nhắm hai mắt để cho thợ trang điểm giúp cô xử lý.

"Tiêu Tiêu, giờ đã lập gia đình, về sau cũng không thể tùy hứng như vậy nữa" Hà Thanh Lăng ngồi ở bên cạnh nắm lấy tay Tiêu Tiêu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy con gái còn nhỏ, nhưng bây giờ đã phải đem cô giao cho người khác .

"Dạ" Tiêu Tiêu nhịn xuống muốn khóc, Tiêu Tiêu dùng sức nắm lấy tay mẹ.

"Tuy rằng Ngải Đăng cưng chìu con, nhưng con cũng nên quan tâm nó nhiều hơn, không thể luôn để nó chiếu cố con, biết không?"

"Con sao có thể không quan tâm anh ấy chứ" Tiêu Tiêu nghe thấy mẹ nói như vậy liền không đồng tình .

"Nhìn con kìa, lại nổi tính trẻ con ra nữa rồi, ăn một bữa cơm đều phải dỗ còn gọi quan tâm nó a" Ngay cả thợ trang điểm bên cạnh nghe mẹ nói cũng nhịn không được bật cười.

"Hừ, con đâu có bảo anh ấy đút con đâu" Tiêu Tiêu ngượng ngùng cúi đầu, má hồng đỏ hơn. Lúc này nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Ngải Đăng vừa vặn đẩy cửa tiến vào, đã nhìn thấy cô vợ nhỏ bé của mình đang thẹn thùng cúi đầu. Hôm nay Ngải Đăng phối hợp với Tiêu Tiêu mặc bộ Âu phục màu trắng , thẳng tắp, quần áo cắt vừa người, khiến cho anh như Vương tử từ trong tranh bước ra.

"Bé ngoan, chuẩn bị xong chưa?" Ngải Đăng đi đến trước mặt Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, nhìn cô hôm nay vì mình xinh đẹp như vậy lại nhịn không được muốn hôn môi cô.

"Dạ, đã bắt đầu sao?"

"Vẫn chưa, nhưng cha đến rồi, đang ở bên ngoài cùng bác trai nói chuyện"

"Thân gia đến đây a, bảo tất cả mọi người vào đi, Tiêu Tiêu đã chuẩn bị xong." Hà Thanh Lăng đứng lên, đây là lần đầu tiên các gia trưởng hai nhà gặp mặt.

Rất nhanh tán gẫu một chút, Loan ba ba cùng bá tước Kerr Ôn liền cùng nhau vào, hôm nay Loan ba ba hiếm khi ăn mặc vô cùng nghiêm trang như thế này, khuôn mặt tươi cười vui mừng tựa như phật Di Lặc. hiện tại mong muốn đã đạt một nửa, nếu con trai mình cũng cưới thêm con dâu về nhà, sau đó Tiêu Tiêu bảo bối sinh một đứa cháu cho mình chơi đùa thì càng hoàn mỹ.

"Nhị Nhị?"

Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn thấy bá tước Kerr Ôn đi đến trước mặt mẹ mình, thì ra ông ấy cũng biết nói tiếng Trung sao? ! hiện tại tình huống này là thế nào? Sao lại có cảm giác quỷ dị như vậy.

Hà Thanh Lăng nhíu mày nhìn tay mình bị lôi kéo, có chút khó hiểu, thân gia quá nhiệt tình đi, đây lần đầu tiên gặp mặt nha.

Hình như là phát giác mình thất thố, bá tước Kerr Ôn buông tay ra khẽ ho hai tiếng, cẩn thận nhìn chằm chằm Hà Thanh Lăng trước mặt trong chốc lát, biểu tình bắt đầu trở nên có chút tuyệt vọng, tuy rằng rất giống, nhưng đây không phải là Nhị Nhị.

"Cha?" Ngải Đăng đi tới cứu vớt thanh bạch của mẹ vợ, bước đến đỡ lấy cha mình có chút lảo đảo, nghi hoặc hỏi.

"Các người quen nhau?" Loan ba ba ghen tỵ ôm vợ, đã nhiều năm như vậy, sao ông vẫn không biết bà xã yêu của mình có quen biết lão nam nhân ngoại quốc anh tuấn này.

"Em không biết" Vợ ông vội vàng xua tay phủ nhận, bà không biết người này a, cũng không thể để cho ông xã hiểu lầm.

Loan Thần Thiên lúc này cũng đi đến, mà phía sau giống theo đuôi đi theo dĩ nhiên là Adele, còn tại càng không ngừng tiến đến trước mặt Thần Thiên nói chuyện, thấy Ngải Đăng trong phòng cũng không có bò lên . Toàn bộ phòng cũng chỉ nghe được tiếng Adele bô bô ồn ào, Tiêu Tiêu có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng ở phía sau Ngải Đăng ôm cánh tay anh nhìn một màn phức tạp trước mắt này .

"Là tôi nhận lầm người" bá tước Kerr Ôn miễn cưỡng nở nụ cười, muốn cứu lại cục diện đã cứng ngắc .

"Tổng tài, bên ngoài đã chuẩn bị xong" Phi Lực nhận được ánh mắt Ngải Đăng, vội vàng nói.

"Ừm, chúng ta đi ra ngoài trước đi" Ngải Đăng ôm Tiêu Tiêu dẫn đầu đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK