• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát xe liền chạy đến nhà Tiêu Tiêu, nhưng Ngải Đăng lại không để Tiêu Tiêu xuống xe.

"Bé ngoan"

Hai tay Ngải Đăng ôm lấy mặt Tiêu Tiêu, chậm rãi hôn lên đó, nụ hôn này khác hẳn lúc trước, nụ hôn này phá lệ triền miên. Ngải Đăng thử vươn đầu lưỡi liếm dọc theo chiếc cằm thon của cô, ôm lấy đầu cô hôn mê mải, Tiêu Tiêu nắm thật chặc quần áo của Ngải Đăng có chút khẩn trương.

Hơn nữa ngày rốt cục buông Tiêu Tiêu ra, tựa vào cái trán của cô, dùng ngón cái tinh tế vuốt phẳng da thịt của cô, làm sao bây giờ, vẫn chưa rời cô, mà anh đã thấy bắt đầu nhớ cô.

"Ngải Đăng" Tiêu Tiêu ghé vào trên vai Ngải Đăng, cọ cọ.

"đi vào đi, anh nhìn em vào nhà, rồi sẽ đi." Giúp Tiêu Tiêu sửa sang lại quần áo, mở cửa xuống xe trước, lại đi mở cửa xe bên kia cho Tiêu Tiêu.

Nhìn Tiêu Tiêu vào nhà, Ngải Đăng mới hướng bụi cỏ đang động đậy bên cạnh khẽ liếc mắt, phất tay ra dấu, chiếc xe phía sau mở cửa ra tiến lên, Phi Lực đẩy cửa xe ra, đang chuẩn bị nói chuyện, nhưng bị Ngải Đăng ngăn cản, ý bảo anh trở về rồi hãy nói.

************

"Tổng tài, bắt được 4 phóng viên đang chụp ảnh, đã giam lại." Phi Lực đi theo Ngải Đăng vào văn phòng, liền lập tức báo cáo nói.

"Sao?" Vừa rồi ở trên xe, Ngải Đăng liền phát hiện bụi cỏ có chút không thích hợp.

"Đúng vậy, đã đem toàn bộ máy chụp ảnh mang về, không quên ảnh chụp"

"Vẫn còn đó chứ. " Ngải Đăng sờ sờ cằm, bí hiểm nói. Những ký giả kia đơn giản chính là chụp anh và Tiêu Tiêu thân mật. Anh còn nên cảm tạ bọn họ, công bố quan hệ của mình và Tiêu Tiêu cũng tốt, như vậy những người muốn gây bất lợi cho Tiêu Tiêu sẽ không dám chạm đến cô.

Đợi khi Ngải Đăng hết bận đống công việc tích lũy ngày hôm qua thì trời đã tối rồi, lấy điện thoại di động ra, phía trên có một tin nhắn chưa đọc mở ra, là Tiêu Tiêu , Ngải Đăng không tự chủ cong môi lên, nhấn nút gọi đi.

"Bé ngoan" Ngải Đăng thực thích gọi Tiêu Tiêu như vậy, làm cho anh cảm thấy Tiêu Tiêu là duy nhất .

"Hừm, không thèm trả lời tin nhắn của em kìa." Tiêu Tiêu đang ở phòng vẽ tranh, chủ đề lần này là《 Hải Mạc 》.

"Vừa rồi đang làm việc, không phát hiện, lần sau sẽ không." Ngải Đăng xoa xoa đôi mắt cay cay, có chút xin lỗi nói.

"Lúc anh về đến giờ luôn làm việc sao?" Tiêu Tiêu bắt đầu đau lòng, Ngải Đăng vì muốn ở bên cạnh cô khẳng định làm trễ nãi rất nhiều chính sự rồi.

"Ừm. . . . . . Bé ngoan, ngày mai nếu trên báo viết cái gì, đừng sợ"

"Được" Tiêu Tiêu hiện tại đã hoàn toàn tín nhiệm Ngải Đăng.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tiêu đã biết Ngải Đăng ám chỉ cái gì, nhìn những bức ảnh chụp trên máy vi tính, mặc dù là người trải qua nhưng Tiêu Tiêu vẫn là đỏ mặt, mấy tấm hình này chụp cũng sắc nét quá rồi, hoàn toàn không giống như là chụp ảnh.

trên những bức ảnh là hình ảnh của trên boong khi xuống thuyền, Ngải Đăng nắm tay cô, còn thật sự nghiêm túc chú ý dưới chân của cô sợ cô ngã sấp xuống. Tiêu Tiêu thật không nghĩ tới biểu tình của Ngải Đăng lúc ấy là bộ dạng này, thật cẩn thận, rất sâu sắc, tình cảm.

Lại lật đến phía dưới, tim của Tiêu Tiêu bắt đầu nhảy loạn bổ nhào, nam nhân trong xe thật cẩn thận ôm đầu cô gái, bốn môi chạm vào nhau, hôn đến khó có thể chia cách. Còn có một tấm chính là hai người đang tựa trán nhìn nhau, ánh mắt chăm chú như vậy, cảm giác tất cả mọi thứ chung quanh đều như không tồn tại, chỉ còn lại có đối phương. Ảnh chụp tiêu đề là 《An­gelia cùng bạn trai thần bí cùng hưởng một Chủ nhật ngọt ngào》, mà đoạn chú thích bên dưới, bạn trai thần bí của Tiêu Tiêu là tổng tài của tập đoàn Magnus đã công khai phát biểu tháng trước.

không đợi Tiêu Tiêu kịp trở về chỗ cũ, cửa phòng đã bị gõ vang mãnh liệt, Loan ba ba đứng ở ngoài cửa tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

"Loan Tiêu Tiêu, đi ra cho ba." Đây là lần đầu tiên, Loan ba ba mang cả tên họ ra gọi cô như thế, có thể thấy được ông đang thật sự tức giận.

Tiêu Tiêu tắt máy vi tính, hít sâu một hơi.

Vừa mở cửa, Loan ba ba liền vọt vào, lỗ mãng vứt tờ báo trước mặt cô, Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn xuống đất, đó là những bức ảnh cô vừa mới thấy.

Loan ba ba thấy Tiêu Tiêu thế nhưng tuyệt không giật mình, không khỏi nổi giận phừng phừng, "nói, con cùng anh ta rốt cuộc là sao lại thế này?"

Tiêu Tiêu nhặt tờ báo lên, chậm rãi đi đến trên sô pha ngồi xuống, mới mở miệng nói

"Chính là nhìn qua như vậy" .

"Con. . . . . . Con. . . . . . Khốn kiếp! Dám lừa gạt con gái của ta! ! !" Loan ba ba tức giận đến mức lùa tất cả những thứ chai lọ linh tinh trên bào trang điểm của cô xuống đất"Các người quen biết nhau mới vài ngày, đã như vậy? !"

"Ba cùng mẹ không phải chỉ mới biết một tháng đã kết hôn!" Đây chính là chuyện mà Loan ba ba bình thường cực kì cho rằng tự hào nhất, cứ mãi nói không cần ông phải ra tay, mẹ đã yêu ông.

"Con. . . . . . Ba và hắn ta có thể so sánh sao! hắn ta không phải thiệt tình đối với con, Tiêu Tiêu, con nghe lời ba đi, nhanh chóng cắt đứt quan hệ cùng hắn." Loan ba ba xem ra cứng rắn không đi, sắp kích động.

"Baby, ba nhìn người có thành kiến"

"Ba có thành kiến? Lần trước ánh mắt của hắn ta cứ mãi nhìn con chằm chằm, vừa thấy đã biết có ý đồ, mưu tính đã lâu "

"Được rồi, nói ít vài câu đi, phía dưới khách tới rồi." Hà Thanh Lăng xoa dịu Loan ba ba đang kích động, trong đầu còn muốn nói dưới lầu chính là nam nhân kia, tại sao lại quen thuộc đến như vậy.

"Ai đến lúc này?" Loan ba ba có chút nghi hoặc, mới sáng sớm, bái phỏng cũng nên chọn canh giờ tốt a!

"không biết, một người ngoại quốc a, em còn ngạc nhiên các người tại sao biết nhau. . . . . ."

Loan ba ba cùng Tiêu Tiêu liếc nhau, cũng biết là ai. Loan ba ba loạng choạng thân hình mập mạp đi xuống dưới, Tiêu Tiêu vừa thấy điệu bộ này của Baby, vội nhảy xuống sô pha, cũng nhanh chóng đi xuống dưới.

Ngải Đăng đang ngồi ở trên sô pha phòng khách nhìn một bức tranh đối diện trên tường, Phi Lực mang theo lễ vật thành thật đứng ở phía sau Ngải Đăng.

"Ngải Đăng, cậu còn dám tới! !" Loan ba ba vừa đi xuống hướng vừa rống to.

"Ba , đừng mà! !" Thanh âm tức giận của Tiêu Tiêu đi theo ở phía sau.

Ngải Đăng nhíu mày nhìn cha và con gái từ thang lầu đi xuống, bước đến nghênh đón ôm lấy Tiêu Tiêu nói "Tại sao không mang giầy đã đi xuống đây?" Sàn nhà Loan gia là đá cẩm thạch, hàn khí lạnh như băng dễ dàng bị cảm lạnh.

Loan ba ba vừa thấy người này hoàn toàn xem ông giống như không tồn tại vậy, trước mặt của ông mà còn dám ôm ấp con gái của ông.

"Hai người các ngươi! ! Tức chết tôi rồi, còn thể thống gì nữa!"

Ngải Đăng đi đến bên cạnh sô pha, đem Tiêu Tiêu buông xuống mới quay đầu, cúi người chính thức chào Loan ba ba: “Bác trai” . Trước khi đến Ngải Đăng đã điều tra, tại Trung Quốc tới cửa gặp cha mẹ đối phương nên gọi là bác trai, bác gái.

"Ách. . . . . ." Chưa từng thấy Ngải Đăng đối với người nào tôn kính quá như vậy, Loan ba ba lập tức không kịp phản ứng, ông luôn luôn ăn mềm không ăn cứng , Ngải Đăng dùng một chiêu như thế, ông thực sự không thể mở miệng mắng nổi.

"Cậu tới làm gì?" Loan ba ba cũng ngồi xuống, uống một hớp trà, không được tự nhien hỏi.

"Thỉnh cầu bác trai sự chấp thuận cho con cùng Tiêu Tiêu lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết kết giao" Ngải Đăng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Loan Đức Hồng, chân thành nói.

"Cậu nói kết giao liền kết giao? một chút thành ý đều không có, bảo tôi làm sao đem Tiêu Tiêu giao cho cậu?" Loan Đức Hồng nhìn nam nhân thành khẩn trước mặt, có một tia dao động, trên thương trường ai không biết gia tộc Magnus, cũng là bởi vì rất nổi danh, Loan Đức Hồng mới có nhiều băn khoăn, mặc dù nhà mình cũng giàu có nhưng nếu so sánh cùng với Magnus gia tộc, mình coi như bình dân, Tiêu Tiêu gả vào đó sẽ hạnh phúc sao?

Ngải Đăng đưa mắt nhìn Phi Lực, Phi Lực lập tức hai tay đưa lên một phần văn kiện, Ngải Đăng tiếp nhận tự mình đưa cho Loan Đức Hồng.

"Đây là cổ phần công ty dưới tên của con đã chuyển đến danh nghĩa Tiêu Tiêu " Có được 20% của cổ phần là có thể khống chế

gia tộc Magnus, 5% này đã làm cho Tiêu Tiêu trở thành triệu phú trên thế giới.

Loan ba ba kinh ngạc tiếp nhận thư trao quyền, phía trên có chữ kí tự tay Ngải Đăng viết, ông cũng không phải thuộc dạng người thấy tiền là sáng mắt. Nhưng nếu một người nam nhân nguyện ý vì con gái của ông chia xẻ thành công của anh, trong khi Tiêu Tiêu vẫn chưa gả cho anh ta, đủ thấy phần tình cảm này sâu đến mức độ nào.

Bản thân ông đã nghĩ đến hạnh phúc của Tiêu Tiêu nên đã trải sẵn đường đi cho cô, cho dù ông có chuyện gì ngoài ý muốn, Tiêu Tiêu hiện tại có thể dựa vào số tiền kia mà ổn định cuộc sống thoải mái đến cuối đời.

"Ngải Đăng, em không cần" Vẫn không mở miệng Tiêu Tiêu kiên định nói, cô yêu là người này chứ không phải gia tộc của anh, số tiền này cũng không thể bảo đảm cái gì.

Ngải Đăng trở lại bên cạnh Tiêu Tiêu, kéo tay cô đặt lên ngực, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhìn thẳng vào đôi mắt thật thâm thúy.

"Anh muốn thứ tốt nhất cho em." Ngải Đăng nói thật thân mật, nói chân thật đáng tin.

Trước mắt Tiêu Tiêu giống như có một tầng sương mờ bịt kín, hốc mắt nháy mắt liền đỏ, nhu nhu nhỏ giọng kêu lên"Ngải Đăng"

Đứng ở trong thang lầu Hà Thanh Lăng nghe thấy con gái mình khẽ gọi tên anh, chấn động cả người, bất chợt nhớ lại cậu bé con mười lăm năm trước làm cho con gái mình gián tiếp mất trí nhớ chính là anh ta! ! ! Anh ta thế nhưng tiếp tục trở lại, tiếp tục sẽ làm con gái của bà chịu khổ. Hà Thanh Lăng nghĩ vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, không được, bà phải ngăn cản Tiêu Tiêu đến gần anh ta.

"Nhà chúng tôi không chào đón cậu, đi, đi ra ngoài cho tôi!" Loan Đức Hồng thực giật mình, không nghĩ tới người vợ từ trước đến nay luôn luôn dịu dàng của mình lại có phản ứng lớn như thế, nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy thân thể bà đang run run.

"Thanh Lăng, làm sao vậy?" Tuy rằng ông cũng rất giận, nhưng phản ứng của vợ ông cũng thật không bình thường .

"Bảo cậu ấy đi, bảo cậu ấy đi nhanh đi! !" Hà Thanh Lăng nắm cánh tay của chồng thật chặt, không ngừng lặp lại.

Ngải Đăng rũ mắt xuống, thấy không rõ suy nghĩ cái gì, nhưng đôi tay đang ôm Tiêu Tiêu vẫn không buông ra.

"Mẹ!" Tiêu Tiêu che chở cho Ngải Đăng, cô không biết sự tình tại sao có thể biến thành như vậy, cô chưa từng gặp qua mẹ cô kích động như vậy.

Trong đại sảnh, không khí trở nên rất quái dị, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng cửa mở.

Loan Thần Thiên trở về lấy văn kiện , vừa mở cửa liền phát hiện vài người trong đại sảnh giằng co, sửng sốt một chút, thấy đôi mắt khẩn cầu xin giúp đỡ của em gái đang nhìn mình, nhíu mày, sau đó làm như không thấy, trực tiếp lên 2 lâu. Tiêu Tiêu luôn chớp mắt ra hiệu với anh trai, nhưng Thần Thần một chút ý định muốn hỗ trợ cũng không có.

Loan Thần Thiên lấy đồ xong đi xuống, phát hiện mọi người vẫn đứng bất động, thở dài, thực sự không có cách với em gái anh, khẽ khụ hai tiếng, "Ngải Đăng tổng tài đến nhà chúng tôi có chuyện gì sao?"

Ngải Đăng liếc mắt nhìn anh, lại khôi phục biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK