• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng thật ra người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bên người cô thoạt nhìn thực thân thiện, thấy Tiêu Tiêu nhìn anh, còn nâng chén nhìn cô cười, màu mắt anh ta khác với màu mắt của Ngải Đăng, ánh mắt của anh là màu xanh mã não, một màu sắc thật thần bí, liếc mắt một cái nhìn không thấu lòng người, nếu bạn đối diện cùng anh ta, với đôi mắt xanh giống như một đầm lấy sẽ hút bạn vào đó bất cứ lúc nào.

"không hiểu quy củ, chẳng lẽ đi ra ngoài nửa năm đều quăng lễ nghi đâu hết rồi sao!" Bá tước Kerr Ôn gõ bàn, đối với việc đến muộn của Ngải Đăng rất bất mãn, giống như nghiêm khắc phê bình anh.

"Thực xin lỗi, thưa cha" Ngải Đăng bình tĩnh nói, nắm tay Tiêu Tiêu đi hai cái ghế trống ngồi xuống.

"Tô Đạt, Ngải Đăng vừa trở về có lẽ vẫn chưa kịp thích ứng, ngài cũng đừng tức giận" Người đàn ông trẻ tuổi cười nhìn bá tước Kerr Ôn nói, vừa nói vừa trợn mắt với Tiêu Tiêu

"Khụ, vẫn là Power Địch ngoan nhất, Ngải Đăng còn không thưa mẹ con sao?"

Ngải Đăng liếc Power Địch, quay đầu đối với người vẫn đang làm ra vẻ tàng hình- Bá tước phu nhân nói

"Phu nhân, ngài mạnh khỏe" , Ngải Đăng cũng không gọi bà ta là mẹ, cho dù là có lệ cũng không đồng ý.

Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh có chút khó xử, bởi vì cô căn bản không biết nên mở miệng gọi là gì thì tốt hơn, gọi chú thưa dì ư? Giống như không đúng lắm. Chẳng lẽ kêu bác trai bác gái? Người Na Uy có thể nghe hiểu cái từ này hay không.

"Hừ" Pho tượng Bá tước phu nhân rốt cục mở miệng, phát ra một tiếng hừ lạnh, ngẩng đầu giống như ghét bỏ nhìn Tiêu Tiêu vài lần,

“Nhà chúng ta khi nào thì cho bọn bình dân ngồi chung thế?”

Ánh mắt Ngải Đăng nháy mắt trở nên lạnh như băng, hình như có khả năng sẽ bùng nổ, kéo Tiêu Tiêu đang xấu hổ chuẩn bị rời đi, lại bị lời nói của bá tước Kerr Ôn ngăn cản.

"Katerine, nếu không muốn dùng cơm, bà trở về phòng đi. Ngải Đăng, ngồi xuống, không chào hỏi liền rời đi là lễ nghi dùng cơm của con đấy sao?" Bá tước phu nhân bị lời này làm nghẹn, tức giận bất bình, tiểu tạp chủng này có điểm nào tốt chứ, luôn che chở cho nó vậy, hừ, hãy đợi đến lúc nó làm xấu mặt mấy người đi.

một lần nữa ngồi xuống, Tiêu Tiêu lại không ăn, bọn người hầu bắt đầu mang thức ăn lên rồi, mỗi người đều có phần ăn riêng của mình , thực tinh xảo, làm cho người ta không nỡ hạ nĩa xuống, thức ăn thức uống nơi đây rất cầu kì, canh được đặt trong một chiến chén bằng bạc có chân, món chính được đặt trong dĩa bằng sứ cao cấp trắng, món điểm tâm ngọt dung một chiếc dĩa bạc rất cầu kì.

Bữa ăn này vừa cầu kì vừa phong phú, nhưng Tiêu Tiêu ăn không được nhiều lắm, lướt qua liền ngừng lại. Bắt đầu dùng cơm, cũng không ai lên tiếng nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của dao nĩa đụng nhau, còn có một chút làm cho Tiêu Tiêu rất không quen, đó là bên cạnh mỗi người đều có một người hầu hầu hạ, cảm giác bị người nhìn ngó rất không thoải mái, ăn uống thực không được tự nhiên.

Ngải Đăng thấy Tiêu Tiêu gần như không hề động đến thức ăn ăn, gọi người hầu tới nói vài câu, trong chốc lát, một ly sữa tươi tinh khiết còn có vài miếng thịt hun khói xuất hiện ở trước mặt Tiêu Tiêu. Suất thịt hun khối tươm mật được tẩm ướp rất cầu kì, hương thơm bay bốn phía, làm cho ngón cái người ta giật giật, Ngải Đăng luôn biết cô muốn ăn cái gì.

Bá tước phu nhân cau mày nhìn Tiêu Tiêu đem thịt hun khói ăn vào miệng, ghê tởm thiếu chút nữa đã nhổ ra, bà chưa bao giờ ăn thứ này , các cô gái quý tộc vì bảo trì dáng người tuyệt đối sẽ không chạm vào cái loại thức ăn đầy dầu mỡ gì đó.

thật vất vả cơm nước xong, bá tước Kerr Ôn lại giữ một mình Tiêu Tiêu lại, Ngải Đăng đứng ở bên cạnh Tiêu Tiêu một chút ý rời đi cũng không có, anh không có khả năng để cho Tiêu Tiêu một mình đối mặt với những câu hỏi của cha.

Bá tước Kerr Ôn đợi trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể tùy Ngải Đăng vậy, ngồi vào trên sô pha chỉ vào ghế dựa bên cạnh bảo Tiêu Tiêu ngồi xuống.

"Tên tiếng Trung của cô là?" Bá tước Kerr Ôn gạt nhẹ điếu xì gà, híp mắt hỏi cô gái ngồi bên cạnh Ngải Đăng.

"Con gọi là Loan Tiêu Tiêu"

"Tiêu Tiêu phải không, con muốn ở cùng với một chỗ Ngải Đăng cùng, không biết nói tiếng Na Uy là không thể được"

Tiêu Tiêu có chút không hiểu ý của bá tước Kerr Ôn, chẳng lẽ ông đồng ý chuyện cô cùng Ngải Đăng sao? Dễ dàng như thế sao?

"Tiêu Tiêu không cần học tiếng Na Uy. . . . . ." một bên, Ngải Đăng mở miệng nói, Tiêu Tiêu là của anh, chỉ cần cùng anh trao đổi là được, không cần thiết vì lấy lòng ai mà đi học mấy thứ này.

"không, con muốn học" Tiêu Tiêu cắt ngang câu nói của Ngải Đăng..., cô cũng muốn hòa nhập vào cuộc sống của Ngải Đăng, mà Ngải Đăng cùng quốc gia Na Uy này lại dính liền như thế , cho nên cô cũng muốn tìm hiểu quốc gia này, học tập ngôn ngữ của quốc gia này.

Bá tước Kerr Ôn nghe Tiêu Tiêu trả lời như thế, ánh mắt ông lấp lánh, liếc mắt cho quản gia đang đứng bên cạnh nói

"Ngày mai đến cung đình thỉnh một giáo viên dạy ngoại ngữ đến đây, dạy riêng cho Tiêu Tiêu tiểu thư" .

"Bé ngoan, em không cần thiết phải vất vả như vậy" Ngải Đăng dùng tiếng Trung nói với Tiêu Tiêu, cô chỉ cần được bảo bọc trong vòng tay của anh, sống cuộc sống không sầu không lo là được rồi.

"không cần, em muốn học ạ." Tiêu Tiêu cũng có kiên trì của chính cô .

"Ngải Đăng" Bá tước Kerr Ôn đối với thái độ mềm yếu của con trai mình rất bất mãn, "Con phải biết rằng, cưng chiều không phải chuyện tốt, con không có khả năng che chở tất cả mọi mặt cho con bé, con bé phải có năng lực phản kháng"

Ông cũng không muốn sắm vai một người lớn hà khắc, đặc biệt với những chuyện liên quan đến cô bé này. Bất quá mặc kệ như thế nào, cô phải nhận khảo nghiệm của mình, chỉ có người đủ tư cách mới xứng đứng ở bên cạnh con mình.

Ngải Đăng gật gật đầu, lảng sang chuyện khác, sau đó đứng lên mang theo Tiêu Tiêu chuẩn bị rời đi, đi đến cạnh cửa thì bá tước Kerr Ôn có chút do dự mở miệng nói"Tiêu Tiêu, có thể nói cho ta biết, tên của mẹ cô không?"

"Mẹ?" Tiêu Tiêu nhìn ông có chút kinh ngạc, điều này rất quan trọng sao, chẳng lẽ muốn điều tra bối cảnh gia đình của cô?

"Đúng vậy, tên mẹ cô"

"Mẹ tôi tên là Hà Thanh Lăng"

Ngải Đăng đưa Tiêu Tiêu đến gian phòng của cô, không giống gian phòng của anh, nơi đây dung tong màu ấm, nhìn thấy có vẻ hơi cũ một chút, bên trong bày trí vô cùng cao nhã, những ngọn nến tinh xảo, nóc nhà có đèn treo bằng thủy tinh, bốn phía là chiếc giường của công chúa được che kín bởi những miếng lụa mỏng lấp lánh, những thứ này đều đẹp như trong giấc mơ cổ tích của những cô thiếu nữ, nhưng là Tiêu Tiêu lại cảm thấy có khoảng cách, giống như chúng nó đều là những thứ gì đó cổ kính một cách kì bí, dường như cũng có chút đáng sợ. thì ra những cảnh tượng trong phim kinh dị mà cô xem, đều có những nét đặc trưng như thế này, gian phòng này thật kì bí, cổ kính và âm trầm, gian phòng tràn ngập bí mật trầm lặng, bồn tắm lớn đã từng có người chết, Tiêu Tiêu nhanh chóng kéo chăn trùm qua khỏi đầu, không dám để mình suy nghĩ tiếp nữa.

Ngải Đăng đem cô đưa vào phòng rồi cũng rời đi, bỏ lại một mình Tiêu Tiêu ở trên giường mở mắt thật to bắt đầu đếm cừu, nghĩ đến vừa rồi khi bá tước Kerr Ôn nghe được tên của mẹ cô, bất chợt uất hiện vẻ thất vọng, có chút khó hiểu, thật kỳ quái, cảm giác giống như có bí mật gì đó. Dần dần Tiêu Tiêu chậm rãi rơi vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, bị một tiếng bước chân đánh thức, giống như là dưới nền đất có người đang đi lại

"Ba , ba , ba " Từ xa mà đến gần, cẩn thận nghe ngóng, lại không nghe thấy gì cả.

Tiêu Tiêu ôm gối đầu ngồi xuống, cũng không dám dựa vào tường, chỉ có thể khẩn trương ngồi ở giữa giường, cả người, tóc gáy đều dựng đứng cả lên, bắt buộc bản thân không thèm nghĩ chuyện kinh khủng nữa, nhưng lại không thể khống chế run rẩy.

Thanh âm càng lúc càng lớn, thậm chí còn xuất hiện thanh âm cọ sát của gỗ, Tiêu Tiêu muốn đi tìm Ngải Đăng, nhưng lại không dám xuống giường, sợ đột ngột xuất hiện sinh vật gì đó khủng bố lắm vậy, trong đêm đen tiếng động luôn luôn có vẻ vang dội đến vậy, trong tủ treo quần áo truyền đến tiếng vang "Bang bang" , lần này Tiêu Tiêu có thể xác định, thật sự phát ra từ trong tủ treo quần áo, cảm giác giống như là xác ướp phá quan tài ra, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cửa tủ đang đóng đó, đột nhiên cửa tủ mở ra, một bóng đen xông ra.

Tiêu Tiêu hét lên một tiếng, nhỏ giọng khóc nức nở , miệng lầm bầm kêu tên Ngải Đăng. Bóng đen nhào tới trước, Tiêu Tiêu giơ hai chân không cho nó tới gần.

"Bảo bối, đừng sợ, là anh mà." Nhận thấy được Tiêu Tiêu đang rất sợ hãi, Ngải Đăng đành phải mở miệng trấn an.

"Hu hu, tôi muốn Ngải Đăng, hu hu hu, Ngải Đăng" Tiêu Tiêu ôm đầu, hoàn toàn nghe không vô lời nói gì.

"Bảo bối, đừng khóc, đừng khóc mà, anh ở đây" ngồi vào trên giường ôm chặc Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô, đợi cô bình tĩnh trở lại.

Tiêu Tiêu thế này mới tỉnh táo lại, trong mũi ngửi được mùi vị quen thuộc, lại nhờ vào ánh trăng thấy rõ mặt Ngải Đăng, im lặng một chút, , đột nhiên "Wow" một tiếng khóc lớn lên, giống như phát tiết tất cả khẩn trương cùng sợ hãi vừa rồi.

"Bảo bối, đừng khóc mà." Như thế nào cũng trấn an không được cô, lại sợ dẫn những người hầu bên ngoài đến, Ngải Đăng đành phải hôn môi của cô, đem âm thanh nức nở đều nuốt vào miệng. Hôn hơn nữa ngày, nước mắt Tiêu Tiêu thác lớn nước biến thành dòng suối nhỏ, khóc thút thít tựa vào trong lòng Ngải Đăng nửa ngày vẫn không thu được sức lực .

"Bé ngoan, là anh không tốt, anh làm em sợ." Ngải Đăng hôn hôn lên trán tràn đầy mồ hôi của Tiêu Tiêu, có chút ảo não, có lẽ nên nói cho cô biết trước, bây giờ nhìn bảo bối như thế này, sợ tới quá mức.

"Sao anh lại . . . Ra từ. . . Trong kia?" Hai mắt Tiêu Tiêu đẫm lệ mênh mông hỏi, rất ủy khuất.

"Là cửa ngầm, từ phòng anh thông với bên này" Cánh cửa ngầm này là Ngải Đăng mới phát hiện trước đây, bên trong hiện tại đầy tro bụi cùng mùi hôi thối, nhưng tính thần thám hiểm của cậu bé mới lớn, cho nên anh tìm vài buổi tối mới thăm dò được con đường bên trong cánh cửa thong về hướng nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh dặn dò Bối Đức an bày cô ở đây. hiện tại xem ra, con đường ngầm đó là do một vị bá tước sang lập nên để tiện việc yêu đương vụng trộm với một người khách nào đó mà thôi.

"Thanh âm thật là dọa người" Loại thanh âm này vừa rồi còn luôn luôn vang vọng trong cô, sởn cả tóc gáy .

"Cửa kia đã lâu không di chuyển rồi " Vừa rồi ở bên trong vì muốn mở ra cánh cửa sắt đã rỉ sét mất không ít sức lực, anh cũng không biết thanh âm sẽ lớn như vậy.

"Anh xấu thật đó" Tuy rằng minh bạch rồi chính là Ngải Đăng vì tới gặp cô, nhưng vẫn là làm nũng giống như lên án của anh việc ác.

"Ừm, là anh xấu, là lỗi của anh." Ngải Đăng giống như dỗ em bé, phụ họa theo lời nói của Tiêu Tiêu.

"Anh đến đây có ai biết không?"

"sẽ không" Con đường ngầm này trừ anh ra không có ai biết cả, mà hiện tại, cũng không có ai dám vào phòng của anh xem anh có hay không.

"Em không muốn ngủ một mình." Trải qua kinh hách lần này, cô gần như chim trúng tên thấy cành cong mà sợ hãi, cũng không dám ở một mình chỗ này nữa .

"Ừm, mỗi ngày anh đều đến đây." Ngải Đăng cởi áo khoác đỡ Tiêu Tiêu nằm xuống, xuống giường chuẩn bị rót cho Tiêu Tiêu chén nước, tay lại bị Tiêu Tiêu gắt gao nắm lấy, không cho anh rời đi, Ngải Đăng không có biện pháp chỉ phải ôm lấy cô cùng đi.

Hai chân Tiêu Tiêu vòng trên lưng ở Ngải Đăng, uống nước do Ngải Đăng đút, rốt cục vui vẻ, có tâm tư đùa giỡn anh, hôn mạnh lên môi Ngải Đăng, đem nước trong miệng truyền hết sang anh, có vài giọt nước không nghe lời từ khóe miệng Ngải Đăng chảy xuống, Tiêu Tiêu lại vươn đầu lưỡi liếm hai cái, làm cho Ngải Đăng hít một hơi thật sâu .

Trải qua cơn sợ hãi vừa rồi, Tiêu Tiêu cũng không còn buồn ngủ, không cho Ngải Đăng đem cô thả lên trên giường, chỉ để cho anh ôm đứng trên mặt đất như vậy, cũng không cho anh dựa vào tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK